Con Gái Nhà Hầu Gia

Chương 3: Chương 3: Rời Vương Phủ




“Vương gia, người…” Khương Kì sửng sốt, đứng dậy chỉ vào tờ giấy bỏ vợ kia, lộ vẻ lo lắng, do dự muốn nói nhưng lại thôi.

Hắn biết rõ Vương gia là nhân vật thế nào, Vương phi sao có thể xứng đôi, nàng tính tình lỗ mãng, làm loạn gia phong, đến nỗi cả kinh thành lấy việc cười chê Vương phủ làm trò vui, việc Vương gia bỏ nàng cũng là hợp tình lý.

Hơn nữa, việc này đúng lý cũng là chuyện riêng của Vương phủ, không tới phiên kẻ làm bề tôi như hắn nhiều chuyện, nhưng dù thế nào Vương phi cũng là do Hoàng thượng ban hôn, nếu bỏ nàng thể nào cũng gây phiền nhiễu cho Hoàng thượng, Vương gia cũng khó thoát được trách phạt, trường hợp Vương gia không có tâm gây dựng nghiệp lớn thì cũng được thôi, nhưng đằng này Vương gia lại…

Lí Vân Sưởng làm sao không hiểu sự lo lắng của Khương Kì, đưa tay bảo Khương Kì ngồi xuống, một bên cầm hưu thư khẽ nhấc lên để mực khô, một mặt cười nói “Khương công đừng lo lắng quá, phụ hoàng trước đây ban hôn vốn là để thu hồi binh quyền của Thẩm gia, để Thẩm Tuệ An tự mình từ bỏ quyền kế tục tước vị Phượng Dương hầu, nay phụ hoàng đã được như ý nguyện, tất sẽ không quan tâm Thẩm Tuệ An kia có còn là Vương phi hay không, huống chi phụ hoàng lại cũng không vừa lòng với nàng, sao có thể tức giận với việc bổn vương bỏ nàng được? Hơn nữa, người người đều biết Thẩm Tuệ An hay ghen, bổn vương bỏ nàng cũng là việc đương nhiên, sao có thể bị lên án? Sợ là bổn vương mà dễ dàng tha thứ cho nàng ta mới là việc đáng bị người chê. Thử hỏi bổn vương nếu ngay cả việc quản lý gia đình còn không làm nổi, không có dũng khí bỏ vợ, thì làm sao người ta có thể tin phục đây?”.

Khương Kì nghe xong cười nói “Vương gia nói phải”.

“Minh Thích, đưa cho nàng, Tùng Hạc viện là trọng địa của Vương phủ, hãy đuổi nàng đi đi”.

Lí Vân Sưởng đem lá thư bỏ vợ trực tiếp đưa cho Lí Minh Thích, đợi hắn đi rồi lại cùng Khương Kì thảo luận chính sự, vẻ mặt chưa hề thay dổi, giống như chuyện xử lý vừa rồi là một việc hết sức tầm thường.

Bên ngoài Tùng Hạc viện, Tuệ An bình tĩnh chuyên tâm nhìn xuống chân mình, cảm giác hơi mơ hồ, nàng phát hiện dù những sự việc xảy ra hôm nay quá kích động với mình, nhưng lúc này lòng nàng lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, không có nửa điểm lăn tăn.

Đối với việc Lí Vân Sưởng có muốn gặp này hay không, đối với nàng muốn nói gì, muốn làm gì, nàng không có một chút chờ mong, mục tiêu theo đuổi đã mất, bất cứ điều gì khác có cũng được, mà không có cũng chẳng sao, không còn quan trọng nữa.

Bị nàng bình tĩnh nhìn thẳng vào mình, Lí Minh Thích càng thấy bối rối không yên, với tấm lòng của Vương phi với Vương gia, lúc này chưa nháo lên hỏi hắn việc Vương gia triệu kiến là đã khó khăn rồi, làm sao mà vẻ mặt lúc này lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Khẽ siết lá thư bỏ vợ trong tay, Lí Minh Thích đột nhiên đi chậm lại, thầm nghĩ, Vương phi thật ra cũng rất đáng thương, một lòng đều hướng về Vương gia, chỉ tiếc Vương gia chán ghét nữ nhân mang tiếng xấu, Vương phi còn có tật ghen tuông nặng như thế, ngày thường vẫn hay làm Vương gia mất mặt, là người làm đại sự, làm sao chỉ có một người phụ nữ, huống chi nữ nhân này luôn làm người khác phải lo lắng, không được lòng mọi người, nữ nhân như vậy đúng là chưa giúp đỡ được chút gì cho Vương gia.

Nghĩ đến đây, sự thương cảm không đành lòng trên mặt Lí Minh Thích đã biến mất, bước chân cũng nhanh hơn, đến trước mặt Tuệ An, hai tay trao thư cho nàng.

“Ý tứ của Vương gia đều ở trong thư, xin mời người quay về”.

Tuệ An nhìn rõ thần sắc thay đổi khác lạ của hắn, trong lòng đã có tính toán, lặng lẽ tiếp nhận lá thư hắn đưa qua, không thèm nhìn lấy xoay người bỏ đi, làm Lí Minh Thích ngạc nhiên đứng nhìn chằm chằm bóng dáng nàng đi xa mất nửa ngày, thầm nghĩ Vương phi hôm nay không phải bị trúng tà chứ, chẳng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì đến nỗi Vương gia phải viết thư bỏ vợ, nhưng dáng vẻ của Vương phi như vậy, làm hắn cũng nảy sinh sự tò mò muốn hiểu rõ.

Tuệ An cũng không vội vã, từng bước chân trầm ổn, chỉ là tờ giấy bị nàng nắm chặt, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

Lá thư trong tay nàng chưa từng nhìn đến, nhưng dấu ấn đỏ hiển hiện rõ ràng qua mặt giấy kia nàng chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay, đúng là con dấu riêng của Lí Vân Sưởng.

Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, nàng cũng không dám hi vọng hắn sẽ giải thích với nàng qua thư từ mà không cần gặp mặt, huống chi nội dung bình thường cũng chẳng cần đến dấu ấn đó. Dấu ấn đó sẽ sử dụng vào loại chuyện gì, nàng không cần xem cũng hiểu…

Đối với nàng, cho tới bây giờ hắn hoàn toàn lãnh cảm!

Từ lúc mới quen, nàng đã viết thư tình cho hắn không ít, nhưng chưa bao nhận được hồi đáp, lúc đó chưa từng nghĩ rằng một khi hắn đã viết, lại là giấy bỏ vợ.

Tuệ An cười châm biếm, năm ngón tay thả ra không tiếng động, cơn gió thổi qua mang theo lá thư kia bay theo hướng gió rồi rớt xuống giữa hồ, xoay một vòng rồi biến mất trong làn nước.

Chưa vào Xuân Hi Viện, nàng đã gặp Hạ Mộng và Thu Kỳ đang lo lắng nhìn quanh ở cửa viện, thấy nàng trở về, hai người mừng rỡ, vội vàng đến đón.

“Chủ tử, người vừa đi đâu mà đến bây giờ mới quay về.”

Nhìn sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt hai người, Tuệ An cảm thấy ấm lòng, một nụ cười tái nhợt thoáng hiện, nàng thản nhiên nói “Đông Bình và Xuân Nguyên đâu?”

“Các nàng đã dẫn người đi tìm chủ tử, nô tỳ sẽ kêu người gọi họ trở về. Chủ tử, người không sao chứ?” Hạ Mộng vừa trả lời vừa tinh tế xem xét vẻ mặt của Tuệ An, chỉ cảm thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng lại không thể nhìn ra được gì, lại càng làm cho lòng người lo lắng.

Chủ tử mới vừa rồi phục trang không chỉnh tề lao ra sân, sau đó là Vương gia rời khỏi đình với sắc mặt không tốt, nhưng hiện nay chủ tử lại bình tĩnh như vậy, trong khi sắc mặt tái nhợt, thực làm người ta phải lo. Các nàng đều không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết phải khuyên nhủ ra sao, thật sự sốt ruột.

Thấy hai người cẩn thận quan sát mình, Tuệ An cảm thấy trong lòng ấm áp thêm vài phần, nụ cười cũng tự nhiên hơn, vẫy tay nói “Được rồi, không có chuyện gì mà chủ tử các người không chịu đựng được, ta rất tốt, so với hiện tại là rất tốt rồi. Thu Kỳ phái người đi tìm những nha đầu kia trở về. Hạ Mộng, theo ta vào viện thu dọn đồ đạc, chúng ta về phủ!”

Hai người nghe xong đều hoảng sợ. Về phủ? Lúc trước, Vương gia nạp thiếp, chủ từ cũng chưa từng có ý muốn về nhà mẹ đẻ, hôm nay lại nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về?

Còn nói là không có chuyện gì không chịu đựng được, chủ tử quả thật là mạnh miệng, nhưng thường sự việc có liên quan tới Vương gia, chủ tử sẽ không còn là chính mình nữa.

Hôm nay chuyện rõ ràng là có liên quan đến Vương gia, tuy không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi trong đình cũng chỉ có Vương gia cùng Nhị tiểu thư, chủ tử vừa đi vào đã hoảng sợ bỏ chạy, các nàng không phải là đồ ngốc, ít nhiều vẫn đoán được một số chuyện.

Nay chủ tử bình tĩnh về nhà mẹ đẻ như vậy, thật sự là càng làm cho Thu Kỳ và Hạ Mộng cuống hơn. Hạ Mộng lập tức theo Tuệ an vào trong viện, liếc Thu Kỳ một cái, Thu Kỳ liền phân phó bọn nha đầu rồi nhanh chóng đi tìm Đông Bình và Xuân Nguyên.

Hạ Mộng phải đi nhanh để đuổi kịp Tuệ An, thầm nghĩ việc hôm nay rõ ràng có liên quan đến Nhị tiểu thư, không lẽ chủ tử về tìm Nhị tiểu thư tính sổ?

Nhị tiểu thư kia không phải là người tốt, trước mặt chủ tử luôn tỏ vẻ thân thiết, chủ tử lại không hề nghi ngờ, vẫn luôn bị Nhị tiểu thư lừa gạt, các nàng đã khuyên bảo nhiều nhưng chủ tử cũng không quan tâm. Nhị tiểu thư cùng với chủ tử rốt cuộc vẫn là cùng một phụ thân sinh ra, các nàng cũng không quá cố chấp khuyên bảo, thêm nữa Nhị tiểu thư mặc dù bình thường có chút thủ đoạn, tâm tư riêng nhưng rút cuộc cũng chưa từng làm chuyện quá phận, nên các nàng chưa từng đề phòng cẩn mật, không tưởng tượng nổi chủ tử ngày nay lại bị Nhị tiểu thư tính kế hãm hại như vậy.

Nàng cùng Xuân Nguyên chờ bốn nha đầu được phu nhân lựa chọn đi theo chủ tử, từ nhỏ đã cùng chủ tử lớn lên, các nàng phải nghĩ nhiều hơn những chuyện chủ tử không nghĩ, phải khuyên bảo những chuyện chủ tử không lo, nhưng cuối cùng cũng không làm được, thật làm phu nhân phải thất vọng rồi.

Nghĩ đến Thế Dương hầu đã qua đời, mẫu thân Thẩm Thanh của Tuệ An, Hạ Mộng cảm thấy vô cùng áy náy, lập tức nắm chặt tay. Hôm nay chủ tử bị Nhị tiểu thư tính kế, phải quay lại phủ, nàng nhất định phải vì chủ tử mà dốc hết sức mình.

Hạ Mộng nghĩ đến đây liền bước nhanh vượt qua Tuệ An, cẩn thận đánh giá vẻ mặt nàng, mới dám hỏi “Chủ tử phải quay về phủ ở tạm? Vậy ở bao lâu ạ? Nô tỳ sẽ nhanh chóng đi thu dọn hành lý?”

Bước chân Tuệ An chậm lại, khóe môi nở nụ cười chua chát, ánh mắt thoáng chốc thay đổi, thần sắc ảm đạm, hít sâu một hơi, rồi há miệng thở hắt ra, nhìn Hạ Mộng cười nói “Các ngươi không phải cũng không ưa Vương phủ này sao? Hôm nay ta dẫn tất cả ra khỏi phủ, chúng ta sẽ không bao giờ trở lại! Ngươi hãy thu dọn một ít quần áo thường mặc, những thứ còn lại đợi trở về phủ xong mấy ngày sau ta sẽ phái Chu quản gia đến lấy, khi đó sẽ có người của ta sắp xếp ổn thỏa.”

Dứt lời, dáng điệu của nàng tỏ vẻ thoải mái, lắc lắc đầu đi vào phòng, bỏ lại Hạ Mộng còn đang ngơ ngẩn.

Hạ Mộng bàng hoàng nửa ngày mới phản ứng lại, mặt tái xanh, không dám tin nhìn chằm chằm tấm màn buông giữa nhà, tiếp theo hốc mắt đỏ lên, tay áo rối loạn, lảo đảo chạy về hướng ngoài viện.

Mới ra khỏi sân liền gặp ngay nhóm Xuân Nguyên ba người đang vội vã đến, nước mắt nhất thời rơi lã chã, Hạ Mộng nhào về phía ba người bắt lấy tay Thu Kỳ, nghẹn ngào nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chủ tử chúng ta đúng là bị Vương gia bỏ rồi! Vương gia sao có thể khinh người như thế! Không được, các ngươi mau vào xem chủ tử, ta muốn đi tìm Vương gia hỏi rõ ràng! Dù đó là Vương hầu cũng không thể chà đạp tiểu thư nhà ta như thế!”

Ba người Xuân Nguyên nghe được liền hoảng sợ, nước mắt tuôn rơi, trong lòng vừa hốt hoảng vừa phẫn nộ, Đông Bình lau nước mắt, tóm lấy người Hạ Mộng nói “Đi, ta và ngươi cùng đi tìm Vương gia để hỏi rõ! Xuân Nguyên, Thu Kỳ tỷ tỷ, bảo hộ tốt cho chủ tử!”

Hai người nói xong liền quay lưng đi, cũng là Xuân Nguyên mạnh mẽ giữ các nàng lại, nét mặt thấy rõ sự bối rối vừa qua đi thay bằng trầm tĩnh và kiên nghị, nàng trầm giọng “Các ngươi đi tìm Vương gia có ích gì, Vương gia nếu đã quyết định, chưa nói tới việc các ngươi có gặp được người hay không, nếu gặp được thì hỏi rõ ràng như thế nào! Ta thấy chủ tử ra khỏi Vương phủ thật ra là chuyện tốt, tâm tính chủ tử không thể đương đầu nổi ở nơi này! Hạ Mộng, các ngươi nhìn lại xem vẻ mặt của chủ tử bây giờ có được coi là vui vẻ hay không?”

Mấy nha đầu nghe được lời này, trong đầu đã hình dung ra ý nghĩ khác. Mấy ngày nay, các nàng đều rõ thái độ Lí Vân Sưởng đối với Tuệ An như thế nào, tất nhiên không mong muốn Tuệ An ở lại Vương phủ bị nhục nhã, đồng thời rời phủ cũng không hẳn là chuyện xấu, chỉ cần chủ tử bình tâm trở lại, với chế độ thoáng như hiện nay, nữ nhân bị bỏ cũng không phải không có đường sống, nữ nhân bị bỏ thì Hoàng tộc khác không dám cưới, nhưng với gia thế dung mạo của chủ tử thì một phu quân gia cảnh thấp hơn chắc chắn là có thể, nếu không được thì cũng lắm chủ tử cùng các nàng sống một mình còn hơn là tình trạng hiện nay ngày ngày chủ tử phải khóc thầm!”

Mấy người hồi tưởng lại vẻ mặt khi nãy của Tuệ An, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng dáng vẻ không giống xảy ra chuyện lớn. Tuệ An vốn dĩ là người kiên cường, từ trước đến nay vẫn mạnh mẽ, càng gặp chuyện khí chất càng lan tỏa, chỉ có mặt tình cảm là quá si mê, nhưng hôm nay Vương gia lạnh lùng như thế, không để ý một chút gì đến tình cảm vợ chồng, chắc là đã làm chủ tử tỉnh táo lại. Dù trong lòng có thương nhớ Vương gia thì với tính tình chủ tử, cũng không muốn ở lại Vương phủ chịu nhục nhã.

Cùng chung suy nghĩ, mọi người đã có chủ ý, không hề kích động. Mấy người thì thầm vài câu, khi vào trong viện, tất cả đều đã bình tĩnh, Xuân Nguyên phân phó việc thu dọn đồ đạc xong liền thỉnh Thẩm Tuệ An, đoàn người đi thẳng ra khỏi Xuân Hi viện, không hề quay đầu lại nhìn, hướng Nhị môn tiến tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.