Con Gái Nhà Hầu Gia

Chương 2: Chương 2: Hưu (Bỏ vợ)




Hàng mày như vẽ, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt đen tuyền như nước, cùng khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo, bình thường vẫn là ánh mắt ôn nhuận dịu dàng, nhưng giờ phút này còn vương chút nhục dục mê mẩn, mái tóc rối bời, một vài sợi còn vương trước vầng trán mịn màng, gần như chạm vào hàng lông mi dày dặn, cổ áo còn hơi mở, lộ ra một chút da thịt, cơ bắp phập phồng gợi cảm đầy mê hoặc.

Cảnh đẹp như vậy nhưng trong mắt Tuệ An lại là sự đáng sợ khác thường. Đây là phu quân nắm giữ trái tim nàng, là gương mặt mà nàng đã lưu luyến ngay từ phút đầu gặp gỡ, cực kỳ si mê hâm mộ, bất chấp việc trở thành trò cười cho cả kinh thành cũng muốn ở bên hắn, dù cho bị hắn ghét bỏ, ruồng rẫy vẫn cố công gắng sức trở thành chính thê của hắn, không e ngại việc hắn không đến chính viện mấy tháng liền, ảo tưởng một ngày nào đó hắn sẽ hồi tâm chuyển ý….Nhưng cũng chưa từng nghĩ đến….Hóa ra hết thảy đều nực cười, hóa ra nàng vẫn tự đắm chìm trong mộng đẹp, tất cả đều là tự lừa mình dối người.

Lí Vân Sưởng rõ ràng bất ngờ trước sự xuất hiện của Tuệ An, mắt ánh vẻ ngạc nhiên, nhưng phút chốc liền trở nên bình tĩnh, vầng trán bất chợt chau lại.

Không hiểu vì sao, khi đón nhận ánh mắt của hắn, Tuệ An lại cảm thấy mình không thể đối mặt được, trái tim đau đớn vô cùng, kể cả sự kiêu ngạo cũng không giúp nàng đứng vững nổi. Nàng không thể đứng ở đây, nhìn muội muội nàng yêu quý quấn quýt nép vào lòng phu quân của mình, cứ như đang hung hăng đè bẹp sự tự tôn cùng kiêu ngạo của nàng.

Trong lòng chua chát, hốc mắt đau đớn, Tuệ An cắn chặt môi xoay người chạy, chưa được vài bước thì đã nghe giọng nói mềm mại của Tôn Tâm Từ vang lên.

“Tỷ tỷ, chúng ta… Muội thích Vương gia… Hôm nay thật sự là Tiểu Từ không kìm lòng được, xin người đừng trách cứ Vương gia”.

Bước chân Tuệ An phút chốc loạng choạng, chân trái hoảng hốt dẫm lên chân phải, chiếc giày thêu bên chân phải rơi xuống khi nàng lảo đảo đứng dậy.

Nhưng Tuệ An không quan tâm, nâng váy với một bên chân trần điên cuồng chạy ra xa, trong lòng chỉ có một giọng nói duy nhất – rời khỏi nơi này ngay!

Vừa chạy tới khúc quanh trên cầu, Tuệ An tông thẳng vào Hạ Mộng và vài nha đầu đang bưng điểm tâm đi tới, vài nha đầu hô lên kinh ngạc, nhưng vừa định thần lại thì Tuệ An đã chạy ra khỏi khúc quanh, vòng qua hòn giả sơn, và biến mất không thấy nữa.

Những nha đầu này không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Tuệ An dung nhan không chỉnh tề, sắc mặt trắng bệch, hết sức kinh sợ.

“Chủ tử!?”

Các nàng nhìn nhau rồi vội vàng bỏ lại những món đang cầm trong tay mà đuổi theo, chỉ có Đỗ ma ma và Hỉ Mai là mỉm cười nhìn mọi người rời đi.

“Tiểu thư cuối cùng cũng đã được đền bù xứng đáng”.

“Đại tiểu thư nhiều năm nay đã chèn ép Nhị tiểu thư, cùng là con vợ cả, tiểu thư nhà chúng ta có gì không bằng Thẩm Tuệ An kia? Hừ, phu nhân tuy là vợ sau, nhưng cũng là chính thất, dựa vào cái gì mà vẫn phải dè chừng ánh mắt của nàng mà sống, hoàn toàn chẳng có đạo lý gì cả!”

Lại nói đến trong Hà đình, Lí Vân Sưởng quay đầu là vừa kịp nhìn thấy Tuệ An với sắc mặt tái nhợt, tiếp theo là hành động xoay người bỏ chạy của nàng. Chiếc váy đỏ hạt lựu vẽ một đường cong hoa mỹ trong không trung, cánh hoa nhài thêu trên váy như muốn tung bay, bóng dáng phía xa giống như sắp bay lên, thắt lưng mảnh khảnh, như muốn vỡ tan.

Không hiểu vì sao hắn lại sững sờ khi thấy thân ảnh yếu ớt kia lảo đảo đi xa, trong lòng cảm thấy rầu rĩ, đưa tay đẩy thân thể mềm mại trong lòng ra. Hắn nhanh chóng sửa sang lại mớ quần áo hỗn độn, khuôn mặt ửng hồng khi nãy liền trở lại bình thường trong nháy mắt.

Hắn từng bước lùi lại, nét mặt bình tĩnh đến lạnh lùng quan sát Tôn Tâm Từ búi tóc rối loạn, y phục không chỉnh tề, lộ ra bầu ngực trắng nõn, đang vội vàng gom quần áo lại.

“Là ngươi dẫn nàng đến?” Thanh âm của hắn cực kỳ lạnh lùng xa cách.

Tôn Tâm Từ chưa từng nhìn thấy biểu cảm như vậy ở một Tần vương dịu dàng ôn nhuận, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng cúi đầu nhưng lại vội vàng ngẩng lên nói.

“Không phải muội, chắc là tỷ tỷ chờ lâu không thấy muội đến, nên mới….”

Nàng còn chưa nói hết lời thì đã nghẹn lại, vì Lí Vân Sưởng mới vừa rồi còn lạnh lùng quan sát nàng cách một khoảng, thì giờ phút này đã tiến sát đến, tay phải hắn nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, ngón tay dần siết chặt.

Tâm Từ hoảng sợ mở to mắt, hít thở khó khăn.

“Đừng hòng qua mắt được Bổn vương, ngay cả khi Bổn vương không thích nàng ta, thì ngươi cũng phải nhớ kỹ, nàng là Vương phi của Tần Vương phủ, chỉ cần còn một ngày nàng là vợ của Bổn vương thì ngươi không được phép làm nhục nàng! Để được Bổn vương ban cho ngươi danh hiệu sườn phi, thì ngươi tốt nhất đừng dùng tâm cơ!”

Lí Vân Sưởng nổi tiếng là nam nhân nho nhã dịu dàng của Đại Huy, lời nói thần sắc nghiêm nghị đến thế, bình tĩnh đến thế cũng là cực hiếm thấy rồi, huống chi giờ phút này trên sắc mặt của hắn còn pha thêm sự tàn nhẫn. Tôn Tâm Từ sớm đã sợ đến nước mắt rơi lã chã, chỉ có thể nháy mắt liên tục tỏ vẻ đã hiểu được.

“Chỉ một lần này thôi!”

Lí Vân Sưởng nói xong thì buông tay, xoay người ra khỏi đình. Tâm Từ mềm nhũn cả người, ngã vật xuống.

Tuệ An hoảng loạn chạy đến hoa viên, vội vã xô trái ngã phải, làm kinh động nô tỳ trong Vương phủ nhưng không một ai dám lên tiếng ngăn lại.

Tuệ An chạy mãi đến mức hai chân mềm nhũn mới ngã ngồi trên một khối đá bên đường, trong đầu ầm vang lên những âm thanh phiền não, ánh mặt trời soi rõ điệu bộ há miệng to thở hổn hển của nàng, đến nửa ngày trời trôi qua nàng mới hồi phục lại tinh thần.

Điều buồn cười là, Tuệ An phát hiện điều đầu tiên bản thân nghĩ đến là tại sao lại biểu hiện kém như thế trước mặt hắn, bỏ chạy một cách thiếu đoan trang như thế, liệu có làm cho hắn khinh thường nàng hơn chăng?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, trước mặt Tuệ An dường như lại tái hiện khung cảnh mới xảy ra kia, nàng nở nụ cười tự giễu mình, tiếng cười mang theo sự uất nghẹn càng lúc càng lớn, cuối cùng Tuệ An không kìm chế được mà đè hai tay lên bụng mình cất tiếng cười to, như thể nàng đã cười đến mức đớn đau.

“A, đây không phải là tỷ tỷ sao, một người vui không bằng mọi người cùng vui, tỷ tỷ có chuyện gì vui vẻ mà cười như thế, có thể nói cho tỷ muội chúng ta nghe một chút được không, để chúng ta được hưởng lây không khí vui vẻ?”

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ mềm mại, tiếp theo là một giọng nữ khác thanh thúy như chim Hoàng Anh tiếp lời.

“Đúng vậy, nghe nói Vương gia vừa mới hồi phủ, tỷ tỷ vui vẻ như vậy tất nhiên có liên quan đến Vương gia rồi, hay là Vương gia lại tặng tỷ tỷ vật hiếm có gì rồi? Ai chẳng biết Gia của chúng ta coi trọng tỷ tỷ nhất.”

Nghe được giọng nói cười cười châm chọc này, tiếng cười của Tuệ An tắt dần, nàng chậm rãi đứng lên xem xét trang phục, theo thói quen thẳng lưng lên rồi mới quay đầu lại nhìn người đang bước tới.

Hai mỹ nhân yểu điệu trước mặt, đúng là hai tiểu thiếp mà Tần vương vừa nạp. Lúc này, trên khuôn mặt của hai mỹ nhân nhu nhược động lòng người kia chính là biểu hiện kinh ngạc.

“Hả, tỷ tỷ làm sao vậy? Sao trên mặt lại đẫm nước mắt?”

Tuệ An nghe được, nâng tay lên thử sờ mặt mình mới phát hiện khuôn mặt mình lạnh lẽo, nhưng tràn đầy nước mắt.

Hóa ra là nàng khóc sao, hẳn chuyện nàng chạy như điên đến thẳng chỗ này đã sớm truyền đi khắp phủ, hai người này xuất hiện ở đây nói là vô tình thì ai tin được, chỉ sợ là nghe được chuyện xấu liền muốn đến đây cười nhạo nàng. Mỉa may thay nàng còn không muốn mất thể diện trước mặt tiểu thiếp của hắn, nhưng hóa ra sớm đã là sự chê cười trong mắt mọi người rồi!

Hắn từ trước đến nay vẫn thích mỹ nhân dịu dàng nhu nhược, đó mới là nữ tử lương thiện trong mắt hắn? Nhưng nhìn biểu hiện giả dối đến cực điểm của hai người trước mặt đây, nhìn khóe môi các nàng còn đang run rẩy muốn cười, Tuệ An liền nở nụ cười châm chọc.

Không hiểu vì sao, Tuệ An lúc này đây lại không hề cảm thấy tức giận, thậm chí không có lòng mà tranh đấu nữa, chỉ bình tĩnh dời ánh mắt đi, không nhìn lấy hai người họ, mà bước chân về phía trước.

“Cút ngay, đừng bức bản phi đánh các người, mặc dù bản phi không được lòng Vương gia, cũng không tới lượt hai kẻ tiểu thiếp ti tiện các ngươi đến ức hiếp, đừng tự mình chuốc khổ!”

Trên nét mặt Tuệ An là sự cao quý và tàn nhẫn, hai kẻ tiểu thiếp bị nàng nhìn chằm chằm khẽ rùng mình, đầu óc chưa kịp phản ứng thì thân thể đã lảo đảo tránh ra hai bên đường.

Tuệ An cất bước lướt nhanh qua bọn họ.

Ra khỏi sân, nàng tùy ý để cơn gió nhẹ lau khô những giọt nước mắt còn đọng lại trên gò má, từng bước một rõ ràng hướng tới Tùng Hạc viện.

Nàng muốn tìm hắn hỏi rõ ràng, vì sao phải đối xử với nàng như thế. Cho dù sự lưu luyến si mê của nàng gây rắc rối cho hắn, làm hắn phải chịu thua, dù nàng tính kế làm chi hắn không thể không cưới nàng, nhạo báng nàng, dù nàng có tật cao ngạo, làm cho hắn bị người cười chê, nhưng nàng chưa bao giờ làm tổn thương hắn, nàng vẫn luôn giữ trọn đạo làm vợ của hắn. Hắn làm sao có thể làm nhục nàng trước mặt người khác như vậy, thế nào lại có thể nhẫn tâm tổn thương nàng như vậy chứ!

Tùng Hạc Viện là cấm địa của Tần vương phủ, thư phòng của Lí Vân Sưởng, giờ phút này trong ngoài trước sau đều hết sức im ắng không một tiếng động, hộ vệ bên người của Tần vương Lí Minh Thích canh giữ ngoài viện, nhìn thấy Tuệ An thì vội vã tiến lên phía trước ngăn lại.

“Vương phi xin dừng bước.”

Tuệ An bị hắn chặn lại, cũng không tiếp tục xông vào, nhưng thấy Lí Minh Thích vẻ mặt hống hách, không hề tôn kính, nàng đột nhiên mỉm cười.

Đúng vậy, hắn không yêu thích mình, thủ hạ của hắn sao có thể đối với nàng cung kính, trong thế giới này thái độ của nam nhân với nữ nhân sẽ quyết định tất cả. Nếu hắn có hơi bận tâm đến nàng, thủ hạ của hắn sao có thể mang thái độ xa cách đề phòng như thế? Tiểu thiếp của hắn sao lại dám trắng trợn đến cười chê mình? Mà…mà Tôn Tâm Từ kia sao có thể làm nhục nàng như thế?

Hôm nay dù không phải do hắn bày mưu tính kế, cũng là hắn dung túng làm ngơ, nếu không phải là nữ nhân hắn yêu thương nhung nhớ thì sao có thể làm như thế? Với trí tuệ của hắn, sao có thể không nhìn ra thủ đoạn vặt vãnh kia của Tôn Tâm Từ?

Đáng buồn cười là nàng vẫn nghĩ đến tấm lòng của mình ngày nào đó sẽ được hắn nhìn thấy, chính là nàng tự lừa gạt bản thân, hi vọng hắn rồi sẽ yêu thích nàng. Hóa ra hắn đã sớm không quan tâm, mọi người đều biết, trừ nàng ra.

Còn có gì để hỏi chứ? Chỉ thêm mất mặt….Nhưng sao nàng có thể trở về như vậy, Tuệ An thực sự vẫn không cam lòng, trong tim vẫn tồn tại một tia hi vọng xa xăm, có lẽ hắn sẽ nguyện ý đến giải thích cho nàng, có lẽ việc hôm nay có điều chi uẩn khúc?

“Ta không muốn làm khó dễ ngươi, nhưng Lí hộ vệ có thể giúp ta thông báo một tiếng không? Nếu Vương gia cố ý không gặp ta, ta sẽ quay về ngay.” Tuệ An nhìn chằm chằm Lí Minh Thích.

“Vương phi xin chờ một chút”, thấy sắc mặt Tuệ An tái nhợt, quần áo không chỉnh tề, Lí Minh Thích thản nhiên quay người đi vào viện.

Trong phòng, đúng lúc Lí Vân Sưởng đang bàn công việc với trợ thủ Khương Kì, nghe được Lí Minh Thích báo lại, liền nhướng mày lên.

Nửa năm trước, phụ hoàng ban thưởng hắn hai vị trắc phi, Thẩm Tuệ An nghe được tin tức, bất chấp quỳ ở trong cung ba ngày ba đêm, làm phụ hoàng giận dữ. Cuối cùng phụ hoàng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng đợi nàng một năm sinh được con trai trưởng mới ban hôn. Lúc ấy hắn đang thị sát ở An Châu, khi về kinh thì chuyện này đã bị bàn tán xôn xao, khiến hắn cực kỳ phiền nhiễu.

Sau lại được Thuần vương tặng cho hai mỹ thiếp, Thẩm Tuệ An liền náo động cả Tần vương phủ, cả kinh thành đều biết, đều nói Tần vương phi là đệ nhất ghen tuông, hắn bị mọi người châm chọc đâm oán giận. Hắn đường đường là Tần vương, đâu đã từng trải qua sự xấu hổ này?

Việc xảy ra hôm nay, một Thẩm Tuệ An bốc đồng và ghen tuông, còn không phải sẽ ồn ào quậy phá sao.

Lí Vân Sưởng nhíu mày một lát, sắc mặt thoáng đổi, quyết đoán đứng dậy bước đến đến thư án, trải giấy và bắt đầu đề bút viết.

Khương Kì ghé mắt nhìn trộm, sửng sốt nhận ra chữ trên giấy kia:

Lí Vân Sưởng, người lập thư này, là Thất tử được phong hào Tần Vương, được hoàng thượng ban hôn với Thẩm Thị, sau khi kết hôn, nàng bản tính sơ suất, ghen tuông náo loạn gia môn, phạm vào thất xuất chi điều, nhưng niệm tình vợ chồng, không đành lòng nói rõ, tình nguyện trả về nhà mẹ đẻ, dù nàng tái giá, cũng không phản đối, Hưu thư này là thật.

Hoành Đức, mùng tám tháng tám năm mười lăm.

Thư do Tần vương viết, rõ ràng là một bức hưu thư! (thư bỏ vợ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.