Con Gái Của Đại Tá

Chương 28: Chương 28




Hôm nay Hướng Vi gặp phải chuyện xui xẻo, trong lòng rất tức giận, nên cô không thể nhịn để mà đối xử tốt với dì cả được, khi dì cả nói chuyện luôn có mùi gian dối, nên lời dì nói khiến cô rất khó chịu, Hướng Vi liếc mắt xem thường, cô ghét nhất là nói chuyện với những người như vậy, nói gì cũng có tính toán ở trong đầu, sau có bà ngoại hỏi chuyện dì cả, lúc này Hướng Vi mới thoát thân chạy ra ngoài được.

Hướng Vi bĩu môi, gọi bé em tới, nhỏ giọng bảo nó dắt mợ út vào phòng. Thằng nhỏ rất nghe lời, chạy đến nắm tay mẹ nó đi vào phòng.

“Đến đây nào, xem lần này chị mua gì cho em nè.” Hướng Vi mở túi của mình ra, lấy một mô hình xe tăng ra ngoài, thằng nhóc nhanh chóng cầm lấy chạy ra bên ngoài chơi.

Tô Đình cười nói: "Vi Vi, con muốn nói gì với mợ vậy?"

Hướng Vi gật đầu chào, đóng kỹ cửa, nắm tay mợ út ngồi vào giường, liền nhỏ giọng nói thầm vào tai mợ út không sót một chữ chuyện lúc đó. Tô Đình tức giận đến trắng mặt, mắng thầm: “Đúng là khốn kiếp, dám làm chuyện như vậy, con gái nhà người ta, mà lại mang đến chỗ như thế, Vi Vi, con không biết chứ, cái phố kia rất loạn, ngày thường người lớn chúng ta còn không dám đi ngang qua chỗ đó. Đúng là khốn kiếp, cũng may con không có việc gì, thật làm dì tức chết đi được, mất một hai trăm đồng tiền là chuyện nhỏ, nếu con xảy ra chuyện gì, làm sao dì chịu nổi.”

“Mợ út, mợ đừng tức giận, chuyện như vậy con chỉ dám nói với mợ mà thôi, ngàn vạn lần mợ đừng nói cho ba mẹ con biết. Mợ cũng biết tính của mẹ con rồi, về sau con tránh anh ta ra là được, dù sao dì cả với mẹ con cũng là chị em ruột.”

Tô Đình vỗ vỗ tay Hướng Vi, “Để con phải chịu uất ức rồi. Ai, thằng nhỏ Hạ Thần này tại sao bây giờ lại trở thành thế này rồi, lúc nhỏ nhìn thế nào cũng là một đứa trẻ ngoan mà.”

Hướng Vi không trả lời, cô là con nít, có mấy lời để trong lòng hiểu rõ là được, không nhất thiết phải nói ra.

“Mợ út, vậy con ra ngoài trước nha.”

Tô Đình vẫy vẫy tay, “Đi đi, lúc về con nhớ cầm máy vi tính theo nhé.”

Hai mẹ con Hướng Vi ở nhà ngoại năm ngày thì trở về Bắc Kinh, đợi đến khi mẹ con cô về đến nhà thì phát hiện Hướng Khai Hoa đã về rồi. Trần Mai hừ lạnh, nói với Hướng Vi: “Xem đi, mẹ nói về đó thể nào cũng xảy ra chuyện, mẹ nhìn là biết ngay mà.”

Hướng Khai Hoa làm bộ không nghe thấy, Hướng Vi nhìn ba mẹ mình càng lớn tính tình càng giống con nít thật là bất đắc dĩ. Hướng Vi chạy về phía ba cô, “Ba……..”

Hướng Khai Hoa nắm tay con gái, cười nói: “Đã lớn như thế này rồi, còn nghịch ngợm như vậy.”

Ở bên này, Trần Mai nhanh chóng vào bếp nấu cơm cho cả nhà, mở nồi ra, thấy bên trong còn chút cơm thừa, Trần Mai ngửi mùi, không có thiu, còn ăn được. Không biết Hướng Khai Hoa về nhà lúc nào, buổi tối phải hỏi anh ấy mới được, nghe hai cha con ở phòng khách cười nói, Trần Mai thở dài, địa vị người làm mẹ này quả là không cao bằng người làm cha mà.

Tất nhiên Hướng Vi không biết tối hôm đó ba mẹ cô lại cãi nhau chuyện gì, chỉ biết là sáng hôm sau thấy mẹ cô rất tức giận, trong miệng lẩm bẩm, rì rầm, thao thao cả ngày gì mà khinh người quá đáng v…v… Trong lòng Hướng Vi thầm nghĩ cô phải mua cho mẹ cô thật nhiều nước ép trái cây, mấy ngày nay nhìn mẹ cô giống như là đã bước vào thời kì tiền mãn kinh vậy.

Nghỉ tết qua rất nhanh, nháy mắt mà thời điểm tựu trường đã đến, Hướng Vi ở nhà muốn mốc rồi, nên bây giờ nghĩ đến việc được đi học khiến cô mừng phát khóc.

Ngày Hướng Vi quay lại kí túc xá, mọi người trong phòng cũng đã lên đầy đủ, nhìn lại thì xem ra cô là người lên trễ nhất. Lúc tối, mọi người mang đặc sản quê mình ra, đồ ăn vặt của quê nhà, cùng ăn cùng trò chuyện những việc lý thú của năm mới.

Trò chuyện được một lát, liền nói tới chuyện trai gái, Lưu Hàm nói lần này về thăm ông bà, rốt cục cô cũng đã thổ lộ với người trong lòng, nói xong thì khoe chiếc nhẫn trên tay mình ra cho mọi người nhìn, vừa nói: “Nhìn xem, tớ với anh ấy mỗi người một chiếc, chiếc kia lớn hơn chiếc này một chút.”

Mọi người thối thúc cô lấy hình ra nhanh, ngoài miệng thì Lưu Hàm ca thán, nhưng lại vội vàng mang hình ra khoe, trong hình là vẻ mặt hạnh phúc của Lưu Hàm đang ôm cánh tay một chàng trai, mặc dù vẻ mặt chàng trai đó không có biểu cảm gì. Hướng Vi nghe Lưu Hàm kể về vị thanh mai trúc mã hơn cô ấy bốn tuổi, đã tốt nghiệp đại học và đang đi làm. Một người ở phương Bắc học tập, một người thì đang làm việc ở phương Nam, chuyện tình này….. không biết có qua được thử thách hay không đây………..

Mấy cô gái tán dóc một hồi, thì tâm sự chuyện bí mật của mình cho người khác, đến cuối, chỉ có Hướng Vi và cô nàng độc miệng Trịnh Lộ Lộ là còn cô đơn. Hướng Vi vô cùng bi phẫn, có lầm hay không! Ở đây người có bạn trai sớm nhất là Vương Đan, họ quen nhau đã được ba năm, Hướng Vi cứng đờ mặt, muốn hét lên, mọi người đúng là quá biết giữ bí mật.

Lưu Hàm liếc Hướng Vi, “Chỉ có cô ngốc nghếch mới không phát hiện thôi, về phần Lộ Lộ, ai, hai đứa mày, một đứa ác liệt, một đứa ngốc, một chậm chạp, một quá độc miệng, để xem sau này thằng nào thu phục hai tụi mày…………”

Hứa Lệ Lệ che miệng cười trộm, Vương Đan cũng không nhịn được mà bật cười, Cao Khiết nháy mắt nói: “Chuyện này có gì khó khăn, Tiểu Lục (tên trong phòng của Hướng Vi) ấy mà, chỉ cần có người đánh thức nó là được, khó khăn là chị ba ấy,….. haha……. Không đổi tật xấu độc miệng, thì chàng trai nào dám đến gần cô chứ…….”

Trịnh Lộ Lộ hừ một tiếng, hả hê nói: “Có gì đâu chứ! Chị đây đả kích hắn, là sợ hắn quá tự đại, đàn ông xứng với chị mày đến giờ còn chưa xuất hiện đâu, vội cái gì.”

Hướng Vi cười ha ha, vỗ vai Trịnh Lộ Lộ, “Chị ba nói đúng, rất xuất xắc, nhưng mà nếu như sau này chị không tìm ra được ai, em liền hy sinh giới thiệu anh trai Lưu Khải cho chị, để chị độc anh ấy, nhiệm vụ đả kích anh ấy em giao cho chị.”

Trịnh Lộ Lộ mở to mắt, thò tay nhéo thắt lưng của Hướng Vi, nói: “Giỏi lắm, Tiểu Lục, dám trêu chọc tao, hừ, mày đừng nói tao, nói chuyện của mày với Lý Bác đi, nếu nói hai đứa không có gì, đồn ra ngoài cả Trung Truyền này không ai tin đâu. Haha……. Tiểu Lục, nhanh chóng thành thực khai báo, hai người có đang hẹn hò hay không.”

Hướng Vi thở hổn hển, “Chị ba, chị bắt nạt em, em chính là muốn tốt cho chị, tránh sau này không ai rước, hừ, là ai nhìn hình anh Lưu Khải mà chảy nước miếng, Haha………… Chị ba, yên tâm, nước phù sa quyết không chảy ruộng người ngoài, chuyện như vậy em út đương nhiên là sắp xếp thỏa đáng cho chị rồi, chờ khi anh em về nhà, em nhất định báo với chị, nhất định để chị trói anh Lưu Khải lại bên người.”

Trịnh Lộ Lộ đỏ mặt, nhào tới thọc lét bên hông Hướng Vi, “Tiểu Lục, dám nói tao, học kỳ trước, người ta còn đặc biệt giữ độc quyền bán hàng cho mày, còn đổi bút của nhau nữa, còn có lần tao thấy anh ấy nắm tay của mày, Tiểu Lục, mày nói xem, nhân vật trong truyền thuyết của Trung Truyền vì sao lại coi trọng mày đến thế.”

Hướng Vi cười đến đau cả bụng, vội vàng xin tha, “Chị ba, chị tha cho em. Còn nữa, em và sư huynh là trong sạch, lần trước ảnh nắm tay em là bởi vì em ôm nhiều sách quá, không cẩn thận đạp trúng vỏ chuối mà tên khốn kiếp nào đó ném ra, thiếu chút nữa vấp té, sư huynh chỉ là vừa vặn đi qua chỗ đó thôi. Chị đừng có chụp mũ lung tung cho em!”

Vương Đan thấy hai đứa đối đáp nhau, cười đến nghiêng ngữa, nước mắt cũng ứa ra. Hứa Lệ Lệ còn ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, “Tiểu Lục, nào có như vậy a, mày lừa hay thật. Mặc dù Lý Bác hơn mày tám tuổi, có điều không phải mày thích người lớn tuổi sao, vừa đúng khẩu vị của mày nha. Tiểu Lục, nhanh khai ra mau, đừng có gạt tụi tao, không thành thật nhé.”

Hướng Vi khóc không ra nước mắt, “Chị năm, em với anh ấy là bèo nước gặp nhau, nào có JQ gì a……….”

“Tiểu Lục, chú ý từ ngữ. Để tao phân tích cho nghe, trước tiên về phần Lý Bác, Lý Bác năm nay 24t, người lớn tuổi như thế vẫn còn học đại học nhất định là kỳ quái, haha……… Nghe đàn anh nói, sư huynh Lý Bác sau khi học xong năm nhất, liền viết đơn tạm nghỉ học, dùng thời gian ba năm đi Châu Âu, Nam Mĩ, nói chung là đi qua rất nhiều nơi, nghe nói thành tích năm đó của anh ấy rất tốt, vốn nhà trường định để anh ấy là trao đổi sinh với nước Mỹ, vậy mà vị sư huynh này vung bút lên, nói là tạm nghỉ học, nghe mấy đàn anh nói, năm đó Lý bác đưa một phong bì đến phòng làm việc của thầy hiệu trưởng, mọi người đoán chừng ít nhất cũng đến hai ba mươi vạn. Sau đó hai năm, nghe nói ngay cả người nhà của anh ấy cũng không biết anh ấy đang ở đâu, một lần nữa khiến mọi người hoài nghi, không biết có bị mất tích hay không. Chỉ là sau này, lại nghe thấy anh ấy đạt giải thưởng quốc tế gì gì đó, rồi sau đó không lâu thì quay về rồi.”Trịnh Lộ Lộ nói xong thì nhìn Hướng Vi, còn dám gạt người khác nói không có JQ, vẻ mặt rối rắm thế kia!.

Hướng Vi thở dài, “Coi như anh ấy từng xảy ra chuyện gì đó, thì cũng không có nửa điểm liên quan đến em. Chị nói em để ý anh ấy sao? Em với anh ấy chính là không có gì.”

Hứa Lệ Lệ bật cười haha, “Tốt tốt tốt, hai người không có gì, không có gì……….”

Hướng Vi từ trên giường ngồi dậy, "Vốn là không có gì mà."

Trịnh Lộ Lộ tiếc hận, “Còn có gì mà phải nghĩ nữa, đúng là đứa ngốc mà.”

Hứa Lệ Lệ cười to, vỗ vỗ bả vai Trịnh Lộ Lộ, “Chính là, theo như tao được biết, sau khi học trưởng Lý Bác quay về, có nữ sinh to gan đến trước tỏ tình, đã bị cự tuyệt một cách vô tình nha, chỉ là………… khặc khặc, Tiểu Lục, chẳng lẽ mày không phát hiện, người này còn có thể kêu tên của mày sao?”

Hướng Vi hờn dỗi, “Vậy về sau em nhìn thấy anh ta thì liền cách thật xa, tránh việc mọi người trêu chọc em.”

Vương Đan không nhịn được cười, “Tốt lắm, tốt lắm, ngày mai chính thức bắt đầu đi học, đến đây, đã lâu rồi chúng ta không ở chung một chỗ, tối nay náo nhiệt một chút.” Nói xong thì thần thần bí bí mở một chiếc vali to ra, bên trong là vài chai bia.

“A, chị cả, làm sao chị mang vào được?” Cao Khiết kinh ngạc nói.

Vương Đan cười hì hì, “Cái này thì có gì đâu, tao đặt trong túi xách trực tiếp mang vô thôi. Dì quản lí kí túc xá không đến nổi đi kiểm tra túi xách của tao mà thôi.”

“Ôi trời, chị cả, chị thật giỏi!” Hứa Lệ Lệ nói xong liền làm dáng đi tới ôm Vương Đan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.