Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 20: Chương 20




Editor: Vy Vy 1505

Vốn dĩ Hoàng Thái tử đã sớm nên đại hôn, bởi vì đủ loại duyên cớ bị trì hoãn, hiện giờ Thái tử phi đã được định ra, hôn kỳ cũng không kéo lâu lắm, ba tháng sau khi hạ thánh chỉ tứ hôn là ngày lành.

Thời gian ba tháng chớp mắt đã qua, thực mau liền tới ngày cuối cùng trước khi đại hôn.

Ngày mai liền bước vào một giai đoạn khác của cuộc đời, hơn nữa tiền cảnh nhìn cũng không được tốt, nhưng Kỷ Uyển Thanh lại phá lệ bình tĩnh.

Dùng bữa tối xong, nàng đi một chuyến đến phía tây hầu phủ, nơi đó có từ đường Kỷ thị.

Nói từ đường kỳ thật cũng không đúng lắm, rốt cuộc từ lúc tổ phụ nàng được phong hầu, Tĩnh Bắc Hầu phủ mới từ Lâm Giang Hầu phủ phân ra một chi, từ đường cũ còn ở bên kia, bên này là mới.

Nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là bài vị cha mẹ nàng đều ở bên này.

Cung kính dâng hương lễ bái hai bài vị mới tinh ở giữa, Kỷ Uyển Thanh kéo đệm hương bồ, ngồi dưới chân bàn thờ, nói hồi lâu, cuối cùng nàng ngẩng đầu: “Phụ thân mẫu thân, con sẽ sống tốt.”

Ra tới thì sắc trời đã tối sầm, Kỷ Uyển Thanh trở lại Triều Hà Viện, nhũ mẫu Hà ma ma đang nhón chân mong chờ.

“Sao tiểu thư đi lâu quá vậy?” Bà nắm tay Kỷ Uyển Thanh có chút lạnh lẽo, đau lòng.

Từ khi tiểu chủ tử sinh ra, Hà ma ma đã hầu hạ bên cạnh, mười mấy năm qua, thời gian làm bạn bên tiểu chủ tử còn nhiều hơn bên con gái ruột Lê Hoa, nói câu đi quá giới hạn, thật đã xem như cốt nhục.

Hà ma ma sống mấy chục năm, nhìn vấn đề sâu sắc hơn thiếu nữ như Lê Hoa nhiều, ngày đại hôn càng gần, bà sầu lo càng nặng.

“Chỉ là ngồi lâu trong chốc lát.” Kỷ Uyển Thanh cười cười, vỗ vỗ tay nhũ mẫu: “Ma ma đừng lo lắng, con khỏe lắm.”

“Tiểu thư, Thái tử điện hạ nhìn cũng không khó ở chung.”

Sau khi tặng áo choàng, cách vài ngày Đông Cung sẽ đưa tới vài món quà nhỏ, không trân quý lắm nhưng rất thú vị, bởi vậy Hà ma ma có kết luận này, tuy nhiên bà còn lo lắng chuyện khác.

“Chỉ là, lão nô sợ bên Hoàng hậu nương nương ……” cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

“Không có gì phải lo lắng, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, lúc trước trong phủ khó khăn, chúng ta không phải cũng sống yên ổn sao?”

Tĩnh Bắc Hầu phủ điểm này khó khăn, kỳ thật so với mẫu nghi một nước tính kế hoàn toàn không cùng cấp bậc, nhưng Kỷ Uyển Thanh thản nhiên như cũ, không chút hoang mang lo lắng, trấn an nhũ mẫu sốt ruột.

Nếu thế đạo thật không cho người sống, vậy một dao đâm vào, một dao rút ra, trước khi chết kéo theo đầu sỏ gây tội làm đệm lưng, cũng xem như không có hại.

Kỷ Uyển Thanh đã sống qua một đời, nàng quý trùng sinh mệnh, nhưng cũng không quá sợ hãi tử vong, nghĩ như vậy, nàng cũng cảm thấy không có gì quá khó khăn.

Tiểu chủ tử trên mặt chắc chắn làm cho Hà ma ma tin tưởng, bà trấn định hơn rất nhiều: “Phải, phải, chủ tử nói đều đúng.”

“Chủ tử sớm chút dùng bữa nghỉ tạm đi, ngày mai phải thức dậy rất sớm.” Hà ma ma vội chỉ huy nha hoàn truyền thiện, cũng chọn mấy món ăn dễ tiêu hoá gắp cho Kỷ Uyển Thanh.

*****

Cái gọi là dậy rất sớm, là thật sớm đến thái quá, Kỷ Uyển Thanh cuối giờ Dậu mới lên giường, ngủ hơn hai canh giờ, giờ Tý liền bị kêu thức dậy.

Nàng liếc mắt nhìn đồng hồ nước, bất đắc dĩ mà thở dài, bị đám người Lê Hoa nâng xuống giường, đi vào phòng tắm cách gian.

Thau tắm lớn sớm được rót đầy nước ấm, Lê Hoa đổ vào trong hai giọt tinh dầu hoa mai, mùi hoa thấm tim gan theo mờ mịt nhiệt khí bốc hơi lan tỏa tràn ngập toàn bộ phòng tắm.

Kỷ Uyển Thanh tinh thần rung lên, rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo.

Từ đầu đến chân hung hăng tẩy sạch một lần, toàn thân nàng trắng nõn, làn da đỏ rực, rốt cuộc tắm gội viên mãn kết thúc.

Kỷ Uyển Thanh được nâng ra thau tắm, thay một thân áo trong mới tinh, ra phòng tắm, đứng yên ở buồng trong.

Buồng trong trống trải rất nhiều, vật dụng hằng ngày của nàng đều đã thu thập, chuẩn bị cùng mang đi.

Kỷ Uyển Thanh nhìn chung quanh một vòng, Triều Hà Viện cha mẹ chọn lựa kỹ càng, từng ghi lại vô số tiếng cười tiếng nói, hôm nay qua đi sẽ không còn thuộc về nàng.

Ánh mắt nàng ảm đạm, giây lát vực dậy tinh thần: “Thay quần áo đi.”

Áo cưới của Thái tử phi thêu long phượng và trường bào đỏ thẫm, phía trên thêu hoa văn rồng bay trong mây, phía dưới thêu phượng hoàng tinh xảo, ở giữa có vòng hoa hình tròn, đan xen nhiều màu sắc.

Chỉ thêu nhỏ mảnh như tóc, hoa văn rồng phượng sinh động như thật, tinh xảo hoa mỹ, xảo đoạt thiên công.

Áo cưới đẹp thì đẹp đó, nhưng rất nặng, đặc biệt đang là rét đậm, so với ngày mùa hè càng dày hơn không ít, như vậy nguyên bộ lăn lộn mặc vào thân đã là hai canh giờ sau, Kỷ Uyển Thanh đứng đến mức hai chân tê dại, trên người nặng trĩu.

Kế tiếp còn phải vấn tóc trang điểm, hai việc này đều là Phủ Nội Vụ phái người tới làm, cung nữ chải đầu cực kỳ thuần thục, tay cầm lược ngọc chải tóc Kỷ Uyển Thanh như thác nước đen, gắt gao vấn thành một búi tóc.

Lê Hoa sai người cầm hai gương đồng, một trái một phải đứng phía sau nàng, cung nữ chải đầu cung kính lui ra phía sau một bước.

Kỷ Uyển Thanh liếc mắt nhìn gương đồng trên bàn trang điểm, tay nghề thực không tồi, mỹ nhân trong gương tóc mây chồng chất, cao quý đoan trang, chỉ là búi tóc này lại là búi tóc phụ nhân, nàng nhìn chính mình như vậy thực không thói quen.

Nàng cười cười: “Không tồi, thưởng.”

Lê Hoa nhanh nhẹn thưởng một túi tiền, cung nhân chải đầu cung kính tiếp nhận, cúi đầu nói: “Tạ nương nương ban thưởng.”

Về việc trang điểm, Kỷ Uyển Thanh kiên trì trang điểm nhạt một ít, không nùng trang diễm mạt như tân nương tầm thường.

Hà ma ma đánh giá vài lần, khen: “Vẫn là tiểu thư có chủ ý, như vậy đã cực xinh đẹp.”

Kỷ Uyển Thanh vốn nhan sắc cực đẹp, lại tuổi trẻ, nếu trang điểm quá đậm, ngược lại kém cỏi.

Nàng cười cười, cũng không phản bác, kỳ thật nàng trang điểm nhạt chủ yếu là muốn chính mình nhẹ nhàng chút, phụ tải trên người đã quá nặng, nàng không muốn lại đắp một tầng trên mặt.

Nửa đêm bắt đầu bận việc, hiện tại sắc trời sớm đã sáng choang, gần đến giờ lành, cũng may Kỷ Uyển Thanh đã chuẩn bị sắp xong, cuối cùng chỉ cần mang lên mũ phượng sẽ hoàn thành.

Thái tử phi cũng có mũ phượng giống Hoàng hậu, cũng là chín rồng bốn phượng, nhưng rồng chỉ có bốn trảo, quy cách cũng nhỏ hơn một ít.

Mũ phượng chế tác phức tạp bảo quang lộng lẫy, lại như cũ trầm trọng, Kỷ Uyển Thanh hít sâu một hơi chuẩn bị, đội vào lập tức cảm thấy cổ bị đè thấp ba tấc.

Lúc này, bên ngoài pháo mừng nổ vang, hỉ nhạc vang trời đến tận nội trạch cũng có thể nghe thấy.

Hoàng thái tử tự mình đến đón dâu, loan nghi lụa đỏ đi sau kiệu liễn của trữ quân, đã từ phía đông đi đến trước cửa chính Tĩnh Bắc Hầu phủ.

“Nương nương, nên đi ra ngoài rồi.”

Đào thị cầm tay Kỷ Uyển Thanh, lấy khăn voan đỏ thẫm từ khay Lê Hoa dâng lên, nhẹ nhàng mở ra.

Khăn voan trùm lên đầu Kỷ Uyển Thanh, trước mắt một mảnh đỏ tươi như lửa, nàng được đám người Đào thị nâng đi ra ngoài.

Tất cả hạ nhân Triều Hà Viện và cung nhân ma ma Phủ Nội Vụ phái đến cúi người hành lễ: “Nô tỳ gặp qua Thái tử phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Kỷ Uyển Thanh hơi hơi giơ tay, bên cạnh có cung nhân xướng: “Miễn lễ!”

Nàng được nâng lên kiệu mềm, kiệu đi về phía tây, trước tiên cần tới từ đường hành lễ.

Lễ này vốn dành cho cha mẹ, đáng tiếc cha mẹ Kỷ Uyển Thanh đã qua đời, việc này liền dời đến Hà thái phu nhân, mà nhị thẩm Tào thị ngồi ghế dưới.

Hai người này đều bị bệnh hồi lâu, nhìn gầy ốm vàng như nến, nhưng hiện giờ biểu tình trên mặt lại hoàn toàn khác trước, tự cao khinh người đã mảy may không còn, nhìn vô cùng cẩn thận chặt chẽ.

Hoàng Thái tử nạp phi kỳ thật tương đương với Hoàng đế nghênh cưới Hoàng hậu, tuy hôn kỳ rất gấp, nhưng cũng phi thường long trọng. Chuyện tranh tài sản kết thúc không bao lâu, liền nghênh đón nạp thái, vấn danh vân vân, xong trước năm lễ, chuyện lớn của thiên gia không giống tầm thường, liên tiếp có trọng thần làm sứ giả, lục tục đến Tĩnh Bắc Hầu phủ làm nghi thức.

Mấy người Tĩnh Bắc Hầu phủ ngốc như lừa, dám đánh thể diện hoàng thất, hoàng gia uy nghi lần nữa bày ra, bọn họ rốt cuộc khắc sâu nhận thức, mặc dù Kỷ Uyển Thanh là con cờ bị Kỷ thị vứt bỏ, nhưng bên ngoài nàng vẫn là Thái tử phi, thê tử của trữ quân, thiên gia uy nghiêm không thể xâm phạm.

Đám người Hà thị Kỷ Tông Hiền nghĩ mà sợ không thôi.

Lúc trước có bao nhiêu tham lam, hiện tại run như cầy sấy bấy nhiêu, sợ một khi Hoàng đế không cao hứng, liền tước mất hầu vị.

Tới ngày đại hôn, cho dù Hà thái phu nhân bệnh tình trầm trọng cũng phải cường chống, vội vàng tới từ đường chờ.

Mấy chuyện này Kỷ Uyển Thanh có nghe thấy, nhưng nàng cũng không thèm để ý, dù sao từ nay về sau, nàng sẽ rời khỏi Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Lạy bốn lạy xong, một đám người vây quanh nàng đi về tiền thính.

Hỉ nhạc rung trời càng thêm rõ ràng, trên đầu Kỷ Uyển Thanh đội khăn voan, bị nâng xoay mấy vòng, cảm giác có chút phân không rõ đông nam tây bắc, chợt nghe bên người có tiếng bước chân.

Nàng đột nhiên nhanh trí, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn từ khe hở khăn voan, một đôi ủng long văn cỡ lớn màu đỏ sậm đứng bên cạnh nàng.

Hoàng Thái tử đứng cạnh nàng, khoảng cách giữa hai người không đầy một thước.

Kỷ Uyển Thanh lấy lại bình tĩnh, Hoàng Thái tử cách tay áo nắm tay nàng ra cửa, bước lên kiệu liễn.

Hai người không tiếp xúc tứ chi, cũng không nói chuyện với nhau, nhưng khoảng cách vô cùng gần, Kỷ Uyển Thanh phá lệ mẫn cảm, chỉ cảm thấy hơi thở nam tử xa lạ vây quanh nàng, nàng thực không thói quen, chỉ phải chuyên chú làm theo lời lễ quan xướng thanh.

Rốt cuộc bước lên kiệu, nàng ngồi một mình trên phượng kiệu, Kỷ Uyển Thanh hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy như vậy không được, nàng vẫn nên chuẩn bị tâm lý nhiều hơn, để tránh đêm nay xấu mặt trước mặt ông chủ lớn.

Một đường miên man suy nghĩ, thực mau liền đến hoàng cung, kiệu của Kỷ Uyển Thanh theo sau xa giá Thái tử về Đông Cung.

Rốt cuộc đến Đông Cung, lộ trình kế tiếp, Kỷ Uyển Thanh không thể ngồi kiệu, nàng đi sau Thái tử nửa bước vào nội điện.

Trên người nàng tầng tầng lớp lớp bào phục, lại phết đất, trước mắt bị che bởi khăn voan đỏ, khó tránh khỏi đi lại không tiện, nhưng cũng may nam nhân phía trước rất săn sóc, đi thực thong thả, không làm nàng quá mức cố hết sức.

Chỉ dựa vào điểm này, giờ phút này Kỷ Uyển Thanh vẫn thực cảm kích, kỳ thật hắn có thể không cần nhân nhượng nàng.

Đã cẩn thận như vậy nhưng vẫn xảy ra chút chuyện nhỏ.

Khi bước lên bậc thang, bởi vì tầm mắt bị trở ngại, Kỷ Uyển Thanh phán đoán sai lầm độ cao bậc thang, nàng nâng chân lên, lúc hạ xuống dẫm trúng làn váy, hơi hơi lảo đảo một chút.

Nàng nho nhỏ kinh hô: “A!”

Có một bàn tay thon dài kịp thời đỡ lấy nàng, Cao Húc nghiêng người quay đầu lại, hơi hơi cúi đầu: “Cẩn thận chút.”

Giọng nam thực ôn nhuận, thực hiền hòa, Kỷ Uyển Thanh nghe hắn nói: “Chúng ta đi chậm một chút đi.”

“Dạ”, Kỷ Uyển Thanh cũng không phải người không biết điều, nàng hơi hơi hành lễ: “Tạ điện hạ.”

Nữ tử một thân áo cưới đỏ thẫm trước mắt là thê tử hôm nay hắn cưới vào cửa, Cao Húc đánh giá nàng một lần, gật đầu nói: “Không cần giữ lễ tiết, chúng ta đi thôi.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, trải qua tiếp xúc ngắn ngủi, Kỷ Uyển Thanh cảm thấy, lời đồn Hoàng Thái tử ôn tồn lễ độ, mặt ngoài xác thật như thế.

Không sai, Kỷ Uyển Thanh cho rằng lời đồn chỉ là mặt ngoài mà thôi, rốt cuộc Thái tử tuổi nhỏ mất mẹ, lại chiếm cứ vị trí trữ quân, nếu là người thật ôn hòa không đủ lực công kích, khẳng định không thể lớn lên một mình trong cung đình.

Hắn chẳng những bình an lớn lên, mà còn ngồi ổn vị trí Hoàng Thái tử, trên dưới triều đình cùng khen ngợi, ngay cả nữ tử khuê phòng như nàng cũng có nghe thấy.

Đây tuyệt đối không phải người thường có thể làm được.

Kỷ Uyển Thanh cũng không phân thần nghĩ lâu, rốt cuộc hiện giờ nàng bước đi khó khăn, thật vất vả vào nội điện, nàng nhấc lên tinh thần, theo chỉ thị của thái giám tư lễ, quỳ xuống hành lễ, nhận kim sách kim bảo. Cuối cùng mới theo Cao Húc vào động phòng.

Đừng tưởng rằng vào động phòng liền xong, kế tiếp còn phải hành lễ hợp cẩn. Tân phu thê cùng nhau tế bái, đa dạng rất nhiều, nhiều lần quỳ xuống đứng dậy, Kỷ Uyển Thanh không biết Thái tử có cảm thụ gì, dù sao nàng mệt đến đuối sức, cuối cùng chỉ bằng bản năng máy móc động tác.

Rốt cuộc xong việc, lưng eo chân truyền đến một trận tê mỏi mãnh liệt, Kỷ Uyển Thanh ngồi trên giường cưới cực kỳ thoái mái, làm nàng suýt nữa rên rỉ ra tiếng.

Cũng may giáo dưỡng nhiều năm không cho phép, mặt ngoài tân Thái tử phi che khăn voan ngồi nghiêm chỉnh, hơi hơi cúi đầu, hình như có chút thẹn thùng.

Hỉ nương cầm khay trải lụa đỏ, phía trên có một hỉ cân được quấn lụa đỏ đầu vàng.

Cao Húc giơ tay tiếp nhận hỉ cân, lưu loát giở khăn voan.

Bị che mắt hơn nửa ngày bỗng nhiên thấy ánh sáng, Kỷ Uyển Thanh thực không thích ứng, nàng chớp chớp mắt, mới ngẩng đầu lên.

Nam tử trước mắt dáng người thon dài, một thân áo cưới đỏ thẫm thêu rồng, mi mày như vẽ, mũi cao môi mỏng, tướng mạo thanh tuyển, giống như nam tử tuổi trẻ thanh nhã của vùng mưa bụi Giang Nam.

Chỉ là hắn rất có uy nghi, lẳng lặng đứng trước mặt đã làm người ta không dám nhìn gần, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn khí thế hiển hách của Thái tử một nước.

Hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng, nhưng lại hòa hợp kỳ lạ, tạo ra một loại sức quyến rũ nam tính độc đáo.

Cao Húc cũng đang bình tĩnh nhìn nàng, tuy trong cung gặp qua các kiểu mỹ nhân lớn nhỏ, giờ phút này hắn cũng nhịn không được trước mắt sáng ngời, Thái tử phi của hắn thật là tuyệt sắc.

Nhưng mà, Cao Húc cũng không phải là người háo sắc, thậm chí biểu tình trên mặt cũng không thấy biến hóa chút nào.

Kỷ Uyển Thanh xẹt qua ánh mắt hắn bình tĩnh không gợn sóng, hai người ngắn ngủi đối diện, nàng liền đúng lúc cúi đầu rũ mắt, biểu hiện như tân nương tử thẹn thùng.

Cao Húc hơi hơi nhướng mày, mới vừa rồi nhìn vào đôi mắt đẹp như nước mùa thu của nàng, hắn cũng không thấy được sự ngượng ngùng.

“Mời điện hạ và nương nương uống rượu hợp cẩn.” Hỉ nương cười chỉ vào hai chung rượu trên khay.

Trên khay có một đôi chung rượu bằng bạch ngọc long phượng, phía dưới được cột vào nhau bằng một sợi tơ đỏ.

Cao Húc liêu vạt áo, ngồi xuống gần Kỷ Uyển Thanh, nàng cố gắng xem nhẹ hơi thở nam tính xa lạ đang vây quanh mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nâng lên bàn tay mềm, cùng đối phương mỗi người cầm một chung bạch ngọc.

Sợi tơ đỏ rất ngắn, đầu hai người phải ghé vào gần nhau mới có thể cầm được. Bàn tay mềm của Kỷ Uyển Thanh không cẩn thận đụng chạm đến đối phương, tay hắn thực ấm áp, hoàn toàn không giống người bệnh lâu thể yếu.

Ý niệm này chợt lóe mà qua, Kỷ Uyển Thanh cũng không lưu ý nhiều hơn, nàng hơi hơi nhắm mắt, ngửa đầu cùng Cao Húc uống rượu.

Tất cả lễ nghi đều thỏa đáng, hỉ nương lãnh một chúng cung nhân thái giám, quỳ xuống dập đầu nói: “Nô tỳ chúc mừng điện hạ, chúc mừng nương nương.”

Cao Húc gật đầu: “Thưởng.”

Lúc này, Trương Đức Hải tiến lên nhỏ giọng bẩm báo: “Điện hạ, đã đến giờ.”

Hoàng Thái tử đại hôn, cả nước chúc mừng, điện Thái Hòa đại yến quần thần, làm vai chính, Cao Húc không thể bỏ qua giờ lành khai yến.

Hắn đứng lên, dừng một lát, nói với Kỷ Uyển Thanh: “Cô đi trước.”

Kỷ Uyển Thanh đứng lên, hơi hơi hành lễ: “Điện hạ đi thong thả.”

Nàng cảm thấy như vậy đã rất không tệ, rốt cuộc nàng là cháu gái nhà mẹ đẻ Kỷ Hoàng Hậu cứng rắn nhét vào, chiếm cứ vị trí Thái tử phi của hắn, hai người rất xa lạ, trước khi ra cửa hắn còn nguyện ý nói với nàng một câu.

Cao Húc lãnh đoàn người nối đuôi nhau ra ngoài, hỉ phòng lập tức trống hơn phân nửa, Kỷ Uyển Thanh nhất thời cảm thấy hô hấp đều thông thuận vài phần.

Nàng quét mắt các cung nữ xa lạ đứng hầu trong phòng, phân phó: “Đều lui ra đi.”

Cung nhân “Dạ” một tiếng lui ra.

Chờ trong phòng chỉ còn lại tâm phúc hồi môn, Kỷ Uyển Thanh mới thở ra một hơi, thả lỏng thân mình ngồi lại trên giường, Lê Hoa lập tức tiến lên vuốt ve eo chân cho nàng: “Tiểu thư, hôm nay có mệt lắm không?”

Hà ma ma lập tức thấp giọng quát: “Cái gì tiểu thư? Về sau phải gọi nương nương.” Bà cũng tiến lên xoa bóp cho chủ tử.

Hai người động tác thuần thục, Kỷ Uyển Thanh thoải mái đến suýt nữa rên rỉ ra tiếng, nhưng nàng vẫn không quên dặn dò Lê Hoa: “Ở trong cung cần mọi chuyện cẩn thận, sau này muội cũng không thể quên.”

Lê Hoa vội gật gật đầu.

Tháo mũ phượng, cởi áo ngoài, lại xoa bóp một phen, Kỷ Uyển Thanh liền nói: “Ta muốn tắm gội, nhanh truyền người chuẩn bị nước.”

Hôm nay thời tiết xác thật thực lạnh, nhưng nàng ăn mặc rất dày, lại sợ làm lỗi, toàn bộ hành trình hết sức chăm chú, ra một thân mồ hôi, nàng thích sạch sẽ, hiện tại yên tĩnh liền cảm thấy rất khó chịu.

Hà ma ma đã ra cửa truyền thiện, thức ăn dọn lên, Kỷ Uyển Thanh tùy ý dùng vài món thanh đạm, đói lâu lắm cũng không dám ăn quá nhiều, năm sáu phân no nàng liền buông đũa bạc.

Tắm gội một phen, Kỷ Uyển Thanh cảm thấy cả người thoải mái thanh tân. Lúc này, bên ngoài sắc trời đã bắt đầu tối, nàng mệt mỏi cả ngày, có chút ngủ gà ngủ gật.

Nhưng mà còn không thể ngủ, nàng phải chờ ông chủ lớn Thái tử trở về phòng.

Như vậy chờ, đợi thật lâu, lâu đến mức Kỷ Uyển Thanh đã ngủ gật vài lần, nến long phượng to như cánh tay trẻ con trên án đã cháy hết một đoạn, mới nghe được bên ngoài có tiếng ầm ĩ.

“Điện hạ hồi cung.”

Tiếng bước chân hơi loạn tới trước hỉ phòng rồi dừng lại, người hầu hạ bị vẫy lui, nửa ngày sau, cửa hỉ phòng “két” một tiếng, bị đẩy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.