Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 12: Chương 12




Editor: Vy Vy 1505

Hà thái phu nhân còn chưa thức dậy, ma ma bên người liền bẩm báo, nói hầu gia và phu nhân đã tới.

Hiện tại bà đã biết ý đồ đến của phu thê con thứ, rốt cuộc bà là thái phu nhân trong nhà, tuy mặc kệ mọi chuyện, tin tức hơi lạc hậu một bước, nhưng đêm qua trước khi ngủ, cũng thu được danh sách của hồi môn của Kỷ Uyển Tương.

Nhớ tới con trai lớn làm bà tự hào nửa đời người, Hà thái phu nhân hoảng hốt một lát, mới nói: “Cho bọn họ vào chờ đi.”

Hà thái phu nhân rửa mặt chải đầu, ra buồng trong vào chính đường ngồi xuống, Tào thị liền vội không chờ nổi nói bla bla, từ trong phủ của cải mỏng, vẫn luôn nói đến sau khi đầu nhập vào Kỷ Hoàng hậu, tiêu phí quá lớn.

Điểm này là thật sự, nếu muốn đầu nhập vào phải lấy ra thành ý, rốt cuộc, hiện tại Kỷ Tông Hiền ngoại trừ tước vị, cũng chỉ nhờ ân huệ của phụ huynh được một chức quan tứ phẩm, quyền lực không lớn.

Dưới gối Kỷ Hoàng hậu có hai con trai, Ngụy Vương và Trần Vương lục tục tới tuổi khai phủ, hoàng tử khai phủ hao phí rất nhiều, chỉ dựa vào Hoàng đế chi ngân lượng an gia theo lệ chắc chắn không đủ, không thiếu được có những nguồn khác duy trì.

Kỷ Tông Hiền vì biểu lộ thành ý, hai lần hung hăng dâng tiền, ông ta không có năng lực gì, không có cách phát tài, của cải trong phủ tự nhiên mất một khoảng lớn.

Phu thê hai người thực đau lòng, bởi vậy lúc này nhất định phải chiếm được tài sản trên tay Kỷ Uyển Thanh.

Tào thị nói rất chân thật, cuối cùng còn mịt mờ tỏ vẻ, Kỷ Tông Hiền không có bản lĩnh, không kiếm ra tiền, chi tiêu trong phủ khó giảm, càng ngày càng gian nan.

Kỷ Tông Hiền bị thê tử ám chỉ vô năng, thực không vui, nhưng lúc này cũng không so đo, ông vội tiếp nhận câu chuyện: “Nương, con cũng biết thân là thúc phụ, nhớ thương tài sản của cháu gái là không thỏa đáng, chỉ là……”

Ông ta hí mắt nhìn mẫu thân vẫn luôn mặt không biểu tình không nói chuyện, tiếp theo nói ra trọng điểm: “Chỉ là con trai cảm thấy, nhiều năm qua tiền tài đại ca kiếm được và ban thưởng khi lập chiến công hẳn nên sung vào sản nghiệp tổ truyền, rốt cuộc trong phủ chính là lập nghiệp từ chiến công.”

Kỷ Tông Hiền thực sự có chút không biết xấu hổ, đúng theo quy củ thừa tước, phụ thân truyền cho các con mới nhập vào sản nghiệp tổ truyền, còn như tình huống đặc thù của Tĩnh Bắc Hầu phủ, huynh chết không có con trai thừa hưởng, đệ đệ tập tước, vốn dĩ đệ đệ đã không duyên cớ chiếm tiện nghi lớn, tất cả tài sản riêng của huynh trưởng khi còn sống đều để lại cho quả phụ và con gái.

Nếu quả phụ cũng qua đời, trưởng bối trong nhà có thể tìm cớ quản lý thay, sau đó âm thầm ngầm chiếm, nhưng đó đều là thao tác trong bóng tối, nếu công khai chiếm đoạt chắc chắn sẽ bị người đời chỉ trích.

Kỷ Tông Hiền nói quá đường hoàng, quá vô sỉ, mặc dù trong lòng Hà thái phu nhân cũng cảm thấy tiền tài trên tay trưởng tôn nữ quá nhiều, cũng nhịn không được liếc mắt nhìn ông ta.

Nhưng ông ta da mặt dày, một chút cũng không xấu hổ, ngồi ổn định vững chắc.

Hà thái phu nhân trầm ngâm nửa ngày, nói: “Tài sản trong nhà không nhiều, ta biết, tiền bạc trong tay đại nha đầu xác thật nhiều chút.” Bà hạ quyết định: “Kêu đại nha đầu lấy ra một nửa sung vào công trung, còn lại thì cho nàng làm của hồi môn.”

Không phải bà đau lòng Kỷ Uyển Thanh, mà đây là chút tình cảm còn sót lại đối với con trưởng, dù sao cũng phải cho nàng một ít, tốt xấu gì thì tâm ý của con trưởng cũng được dùng đúng chỗ.

Hà thái phu nhân dành quá nhiều tâm huyết cho trưởng tử và trưởng tôn, tất cả người khác cộng lại cũng không bằng hai người đó, bọn họ tuổi xuân chết sớm là mất mát vĩnh viễn trong lòng bà.

Kỷ Tông Hiền lại không thỏa mãn, ông ngầm phi một ngụm, liền biết sẽ như vậy, mẫu thân vẫn luôn để ý đại ca, mặc dù đại ca đã chết cũng thế, ông ta hầu hạ dưới gối nhiều năm, đều không so được nửa phần của đại ca.

Cũng may, ông ta không phải không có chuẩn bị.

Kỷ Tông Hiền lập tức phân phó, dâng lên sổ sách sớm đã mang lại đây, cho Hà thái phu nhân xem qua: “Nương, không phải con làm thúc thúc khắc nghiệt, trong nhà thật sự không dễ dàng, năm đó đại tẩu vào cửa cũng đã mười dặm hồng trang.”

Ngụ ý, Kỷ Uyển Thanh lấy phần của hồi môn của đại tẩu là đủ rồi.

Hà thái phu nhân cầm sổ sách, lật qua một tờ lại một tờ, ấn đường càng túc càng chặt: “Sao trong phủ lại thành bộ dáng như hiện giờ? Sao cho Ngụy Vương và Trần Vương ngân lượng khai phủ nhiều như vậy?”

Hà thái phu nhân quả thực khiếp sợ, bà biết trong phủ tình huống không thể so trước kia, cũng biết bọn họ tặng không ít ngân lượng cho hai vị hoàng tử, nhưng không nghĩ tới mức độ như vậy.

Bà tiếp tục lật về sau, càng xem càng giận, giơ tay hung hăng đập sổ sách lên người con thứ hai, chỉ vào ông ta nói: “Đại ca con chết chưa tới ba năm, con đã biến hầu phủ thành bộ dáng như vậy sao?”

Kỷ Tông Hiền rất chật vật, lấy tay chống đỡ, trên mặt nóng rát, nhưng ông ta nhịn không được biện giải: “Nương, chức quan của con không cao, nếu không cho nhiều một chút, Hoàng hậu và các Vương gia làm sao xem trọng?”

“Vậy sao mỗi năm con tiêu nhiều như vậy, chỉ mua một thiếp thất đã mất tám trăm lượng, thiếp thất nhà nghèo nào mà trị giá đến tám trăm lượng bạc trắng?” Hà thái phu nhân đề cao giọng, cau mày quắc mắt.

Phải biết rằng, kinh thành thế gia có nhà bốn đời cùng đường, con cháu sum xuê, các loại chi tiêu tiêu phí một năm cũng chỉ tầm bốn nghìn lượng bạc là đủ rồi.

Hà thái phu nhân cơn giận điên người: “Khó trách lúc cha con còn sống, vẫn luôn nói con là bùn nhão không thể trét tường!”

Kỷ Tông Hiền nhu chiếp nói: “Nàng không phải nhà nghèo, nàng vốn là dòng bên của một gia tộc lớn, phụ thân nàng là cử nhân, ……” lời kế tiếp tự động tiêu mất vì Hà thái phu nhân trừng mắt.

Đứa con còn sót lại không biết cố gắng, ngoại trừ tức giận mắng một trận, Hà thái phu nhân căn bản không có cách gì, sau khi hòa hoãn, cuối cùng bà vẫn đồng ý, muốn thu hồi tất cả tiền bạc trong tay Kỷ Uyển Thanh.

Con trưởng quan trọng, đáng tiếc đã không còn sống, Tĩnh Bắc Hầu phủ cũng quan trọng, con trưởng trên trời linh thiêng, nói vậy cũng sẽ đồng ý.

Từ đây, đối thoại giữa ba người hạ màn, ý kiến đã nhất trí, lúc này, có nha hoàn vào cửa bẩm báo, nói đại tiểu thư tới thỉnh an.

Tào thị giành trước một bước: “Mau mau kêu đại tiểu thư vào đi.”

Mành cửa màu xanh đen thêu hoa văn cát tường được vén lên, Kỷ Uyển Thanh hơi hơi cúi đầu, chậm rãi vào cửa, nàng ngước mắt nhìn, không khỏi nhướng mày.

Thúc phụ cũng có mặt?

Đây là chuyện lạ, phải biết rằng Tĩnh Bắc Hầu phủ hai phòng cùng ở, những điều hằng ngày nên cố kỵ vẫn sẽ chú ý, bởi vậy nhiều năm qua nam quyến nữ quyến thỉnh an vẫn luôn không chạm mặt, trừ phi có chuyện lớn hoặc quốc gia đại sự.

Kỷ Uyển Thanh trong khoảnh khắc hiểu được, nàng âm thầm cười lạnh, trên mặt lại không hiện, tiến lên trước thỉnh an Hà thái phu nhân.

Thỉnh an xong, Kỷ Uyển Thanh ngồi xuống ghế phía dưới Tào thị, tiêu điểm trong chính đường rõ ràng là nàng, nhưng nàng phảng phất giống như không phát hiện, vẻ mặt tự nhiên.

Kỷ Tông Hiền ho khụ một tiếng, nháy mắt với thê tử, mặc dù da mặt ông ta dày như thiết nhưng mưu đoạt tiền tài của cháu gái mồ côi, cũng ngượng ngùng xung phong.

Hai người mắt đi mày lại, Kỷ Uyển Thanh thu hết vào đáy mắt, ngược lại nàng muốn nhìn xem mấy người gọi là “người thân” có thể bỉ ổi đến mức nào.

Rốt cuộc phụ thân nàng cũng không phải người ngu xuẩn, nếu trước lúc lâm chung để lại tài sản thật lớn, tất nhiên cũng sắp xếp đủ ứng đối thi thố.

Mà trước khi nàng viết rõ ràng danh sách của hồi môn cho muội muội, cũng đã chuẩn bị thật kỹ, nếu những người gọi là “người thân” lòng tham không đáy, vậy đừng trách nàng cắn ngược lột một tầng da của đối phương.

Môi anh đào gợi lên một hình cung, với thân phận Thái tử phi tương lai, nhân cơ hội này, có lẽ nàng có thế nháo một hồi ầm ĩ, kéo ra khoảng cách giữa hai bên, cũng là một lựa chọn rất tốt.

Lúc này, Tào thị xoay người quay mặt về phía dưới, nhìn đường cong tuyệt đẹp tinh xảo một bên mặt thiếu nữ, rất điềm tĩnh, lập tức bà bày ra gương mặt tươi cười nói: “Hôm qua đại nha đầu làm tam muội muội bị thương, nhị thẩm cũng không để ý tới các con tranh cãi khóe miệng, chẳng qua, hiện giờ trong nhà có chút khó khăn, cần đại nha đầu giúp đỡ một chút.”

“Tam muội muội không có giáo dưỡng, tùy ý mở miệng vũ nhục trưởng bối đã qua đời, chính mình hoảng loạn trốn đi, còn trượt chân té ngã, cũng xem như báo ứng trước mắt,” Kỷ Uyển Thanh liếc bà một cái, nhàn nhạt cong môi cười: “Không biết nhị thẩm cần con giúp đỡ chuyện gì, rốt cuộc con chỉ là khuê nữ, năng lực có hạn.”

Chuyện có phân thành gấp và không gấp, nặng và nhẹ, Tào thị chỉ phải bỏ qua câu “không có giáo dưỡng” của Kỷ Uyển Thanh, đi thẳng vào chủ đề: “Lúc trước, phụ thân con qua đời...”

Bà rút khăn, làm bộ lau lau khóe mắt: “Thúc phụ niệm tình tỷ muội con bi thống, liền tạm thời giao sản nghiệp tổ truyền phụ thân con để lại cho con quản lý. Con cũng thật là, không hiểu chuyện thế nhưng phân một nửa sản nghiệp tổ truyền cho muội muội làm của hồi môn. Hiện giờ trong nhà gian nan, một nửa còn lại con không được tự ý làm bậy.”

“Sản nghiệp tổ truyền?”

Kỷ Uyển Thanh lặp lại một lần, nàng suy đoán các loại thủ đoạn của đối phương, không nghĩ tới bọn họ có thể mặt dày vô sỉ như vậy, trực tiếp khoác cho tài sản riêng của phụ thân nàng cái mác ‘tài sản tổ truyền’.

Đáng lẽ nên thực tức giận, nhưng nàng lại cảm thấy buồn cười: “Nhị thẩm, tốt xấu gì nhị thẩm cũng xuất thân nhà quan, hẳn cũng được đọc sách dạy đạo lý, nhị thẩm có biết chữ ‘tổ’ này ý nghĩa gì không?”

Kỷ Uyển Thanh cười nhạo một tiếng, quét mắt mọi người đang ngồi, cuối cùng dừng lại trên người Kỷ Tông Hiền.

Đang êm đẹp, ca ca tự nhiên biến thành tổ tông.

Ánh mắt như có điều ám chỉ, làm Kỷ Tông Hiền thẹn quá thành giận, ông ta đột nhiên đứng lên, cũng không trầm mặc: “Trong nhà lập nghiệp từ chiến công, đại ca đánh trận kiếm được tiền bạc, phải quy về sản nghiệp tổ truyền!”

Động tác của ông ta rất lớn, tay áo rộng đụng phải chung trà trên bàn, “xoảng” một tiếng, chung trà rơi xuống đất tan nát: “Huống hồ hiện giờ trong phủ khó khăn, thân là nữ nhi Kỷ thị, đáng lẽ nên tận tâm tận lực.”

Kỷ Uyển Thanh cười lạnh một tiếng, cũng đứng lên, cất cao giọng nói: “Phụ huynh con thân là nam nhi Kỷ gia, tận trung vì nước, bệ hạ cũng rất nhiều lần khen thưởng; con thân là nữ nhi Kỷ gia, không phải cũng đã hy sinh bản thân giúp Kỷ gia khắc phục khó khăn rồi sao?” Nói lên cái gọi là khó khăn, trong giọng nói nàng rõ ràng châm chọc.

Lời này leng keng hữu lực, trong chính đường nhất thời lặng ngắt như tờ, nàng quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng nhìn về phía Kỷ Tông Hiền, cong cong môi: “Không biết thúc phụ thân là con cháu Kỷ gia, đã cống hiến cho Kỷ gia được bao nhiêu?”

Thúc phụ này của nàng, ngoại trừ tước vị trên người, còn có một chức quan tứ phẩm, chức quan này vẫn là sau khi phụ huynh nàng hy sinh vì nước, Hoàng đế mới ân huệ ban cho.

Một con sâu mọt, cũng dám nói cống hiến cho gia tộc? Nếu không phải ông ta là nam đinh trong nhà, nơi này là cổ đại, làm sao ông ta có tư cách sống sung sướng an nhàn như vậy.

Ánh mắt Kỷ Uyển Thanh thể hiện mỉa mai vô tận, đối mặt ba trưởng bối, hồn nhiên không sợ, tuy ngày sau tình cảnh của nàng vạn phần xấu hổ, nhưng tốt xấu gì cũng là Thái tử phi.

Kỷ Tông Hiền tức giận đến đỏ mặt tía tai, lúc trước nghe thê tử nói, đại chất nữ rất lợi hại, ông ta vốn không cho là đúng, một nha đầu mười mấy tuổi, có thể lợi hại bao nhiêu?

Không nghĩ tới, hôm nay tận mắt nhìn thấy, lại bị tức giận đến run run nói không ra lời.

Kỷ Uyển Thanh nhìn thẳng ông ta, ngạo nghễ nói: “Phụ huynh con là nam nhi tốt của Kỷ thị, là trung thần lương tướng của Đại Chu triều, vì bảo vệ quốc gia mà hy sinh, bệ hạ nhiều lần hạ chỉ ngợi khen, trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất.”

“Tất cả tài sản riêng của phụ thân đều để lại cho các con của ông ấy, ai dám tính kế chiếm đoạt?”

Nàng khinh miệt cười, chỉ có nhiêu đó bản lĩnh cũng dám đoạt tiền bạc sản nghiệp phụ thân nàng để lại?

Thật xem nàng là Lâm muội muội sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.