Con Đường Vận Mệnh

Chương 143: Chương 143: Khẩu chiến




Khổ Lực sỹ toàn thân chỉ là một bộ chiến giáp bằng vải bình thường, có lực phòng ngự thấp nhất trong toàn bộ Bộ Binh cấp 4, được chuyển chức từ Hán Đao Binh bộ binh cấp 3.

Trên tay Khổ Lực Sỹ là một thanh đại đao cực lớn nặng ít nhất 40kg, khi áp sát mạn thuyền địch nhân, Khổ Lực sĩ dùng hết sức lực chém lên hông thuyền, một vết căt trực tiếp xuyên thấy mạn thuyền.

“ ầm!” không ngừng chiến thuyền của địch nhân bi công kích. Cả con thuyền dường như bi rung động mãnh liệt.

“ không hay! Bọn chúng phá vỡ mạn thuyền, một tên thống lĩnh trên thuyền quát

“ cung Binh! Mau tiêu diệt bọn chúng!”

Ngay lập tức cung binh được tập hợp, nhắm lên mình nhưng khỗ lực sĩ kia.

Khổ Lực Sĩ tuy lực tấn công vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng sức phòng ngự thì thấp đến đáng thương. Chỉ cần 1 2 lần bắn thì đã có những Khỗ Lực sĩ đầu tiên ngã xuống, thế nhưng đám quân này dường như binh cảm tử, cho dù có đính trên người vô số mũi tên, thế nhưng đám quân này cứ như chịu đấm ăn xôi, công kích thuyền địch nhân cho hơi thở cuối cùng.

Vào lúc này trên chiến Dư Hoàng Thuyền đồ sộ kia, bốn vị đại thống lĩnh tứ đại gia tộc Trung Hoa đã nghoe nguẩy bước lên đài chỉ huy. Dẫn đầu à Lưu Kim Tinh, tiếp theo đó la Ngô Trung Quế, Tôn Trạch Bình và cuối cùng là Tưởng Trạch Đông.

Từ trên cao nhìn xuống số lượng chiến thuyền của Liên quân đông gấp 10 lần truyền trận của địch, hơn nữa về cấp bậc của chiến thuyền của thua xa bọn họ, nên trong lòng tứ vị gia chủ cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Quả thật cú oanh tạc vừa rồi đã làm cho bọn họ chấn kinh, sức tàn phá của con Kim Quy khổng lồ kia quả thật là không hề đơn giản tý nào cả.

Một phát băn thủy cầu từ cách đó 3 dặm, vậy là đã xuyên thủng một chiếc siêu Cự Hạm Dư Hoàng thuyền. cũng mau chiến thuyền này thuộc loại siêu cự hạm, thế nên nó vẫn còn có thể nổi trên mặt nước, nếu như những chiến truyền khắc thì từ lâu đã bị nhấn chìm xuống dưới lòng đại dương lâu rồi.

Nhìn đội hình địch chỉ có vỏn vẹn 300 chiếc, đồng thời những chiếc thuyền kai mang lại cho hắn một cỗ cảm giác quen thuộc, nói cách khác hơn là những chiến thuyền kia chính là từng của bọn họ, bị đám man di kia cướp lấy.

Như vậy bọn họ không những tức giận mà còn cũng thấy một chút thoải mái trong lòng. Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ, thủy quân đám man tộc kia không mạnh, bọn chúng không có khả năng sản xuất chiến thuyền cũng như là thu mua từ các thế lực NPC. Bộ binh man tộc có thể mạnh, kỵ binh có thể xông pha trận địa, cung binh có thể công kích tầm xa, thế nhưng trên thủy chiến, mấy thứ đó là vô nghĩa, chỉ có chiến thuyền với là vương đạo, mới là bá chủ thực thụ.

Điều này càng khiến cho Ngô Trung Quế cảm thấy mình quả thật chọn đúng địa phương đễ đặt nền móng cho quân đàon, thử nghĩ mà xem, đến một ngày nào đó hắn chưởng chấp toàn bộ thủy quân, chưởng khống Trường Giang, chường khống Hoàng Hà, bất cứ tên nào đi thuyền qua nơi này đều phải bị thu phí, đều phải cống hiến cho hắn. nghĩ đền đây Ngô Trung Quế cảm thấy những gì mình bỏ ra thật là xứng đáng.

Thế nhưng trong chốc lát những gì bọ họn mơ tường đều tan thành mây khói. 300 Lâu thuyền băng băng xuông thẳng trận doanh địch, không những không áp sát được lấy thế thuyền lớn ép thuyền bé, thứ nhưng 300 cái lâu thuyền kia băt đầu có dấu hiệu chìm xuống và đồng thời số lượng càng lúc càng nhìu.

“ không hay! Địch nhân có phục kích dươi mặt nước hẳn là cái đám rùa biển kia!” Ngô Trung Quế trầm giọng.

“ đánh chiêng thu binh, đưa cờ hiệu, chúng ta đàm phán!” Lưu Kim Tinh ra lệnh.

Giọng của hắn lúc này trần như nước mang theo một khí thế uy nghiêm đáng sợ, thế ba người còn lai 5 cũng không khác gì, cả một không khí tĩnh mịt đến đáng sợ.

“ Cooong!” một tiếng vang thật dài vang lên, trên mũi thuyền phất một lá cờ thật lớn màu đỏ và trắng, bên trên còn có in hai cây chiến đao bắt chéo. Đây chính là chiến chiền kỳ đàm phán.

“ chị hai! Bọn chúng muốn đàm phán!” kế Bên Hoàng Kỳ Phương, Hoàng Minh đứng nhắc nhở.

“ tốt! chúng ta cũng phất cờ, xem bọn chúng muốn cái gì, Minh mày nhớ thu lại hình ảnh, sau này có thề cần đấy!” Hoàng Kỳ Phương nói.

“ chị đây là chiến trường chị đường gọi em như vật được không, dù gì em cũng là thống quân Kim Quy Quân đoàn mà!” Hoàng Minh có chút làu bàu, thế nhưng hắn vẩn tự mình bước lên đài cao cung chiến kỳ.

Nhận được tính hiệu của hai bên, ha bên chủ tướng bắt đầu dùng thuyền con đi ra giữa chiến tuyến mà nói chuyện.

4 tên già kia ngồi trên một chiến đột mạo thuyền, trang bị khí giới đầy đủ, và bên trên có ít nhất 300 võ tướng làm nhiệm vụ bảo vệ cho tứ đại gia chủ.

Còn Hoàng Kỳ Phương thi tự mình nàng cưỡi lên một con hắc quy trưởng thanh, theo cùng nàng là Lê Giang đại tướng cùng Ô Long tiểu tướng quân. Chỉ có ba người một thú, mà đối diện với hơn 300 người cũng không có bất kỳ một tia sợ hãi nào cả.

Trong đám võ tướng kia, ai bằng Lê Giang, xạ thủ ai bằng Ô Long. Vì vậy Hoàng Kỳ Phương vô cùng an tâm khi giao mệnh cho hai tên võ tướng trung thành của mình.

Vẫn là một cái mặt nạ che kính cả khuôn mặt, một bộ chiến giáp màu hoàng kim toàn thân lấp lánh, Hoàng Kỳ Phương cực kỳ nỗi bật giữa biển khơi.

Hai thuyền cách xa nhau chừng 20m lúc này Lưu Kim Tinh mở miệng nói trước

“ Ngươi Hẳn là Ma Kỳ trấn trường Vô Ưu trấn đồng thời Trấn Hải Thành cũng là lãnh địa của ngươi.”

“ không sai!” Hoàng Kỳ Phương nhàn nhạt trả lời.”

“ vậy ngươi có biết ngươi đang đối đầu với ai không?” Lưu Kim Tinh trầm giọng, hắn có một chút tức giận dười thái độ của một tên mao đầu nhóc con.

“ một đám ô hợp, tự cho mình là thanh cao, tự cao tự đại ngạo mạn, nhưng thực chất chỉ là một lũ ngu, ngưu tầm ngưu mã tầm mã họp với nhau ăn hiếp kẽ yếu hơn mình.” Hoàng Kỳ Phương hung hăn mà mắng.

“ nhóc con ngươi biết ngươi đang chuyện với ai không à! Ngươi có tin chỉ cần một cái ấn nút của ta thì toàn bộ quốc gia của ngươi sẽ thanh lịch sự không?” Tường Trạch Đông gầm lên.

“ xem ông có kịp bấm không đã! Một đám lũ già không nên nết!”

“ có rắm gì mau thả, đừng có kỳ kèo, các ngươi cũng câu thời gian của ta cũng hơn 2 tháng rồi, đến lúc chuyện này cũng phải chấm dứt!”

“ à! Tiểu cô nương à! Chúng ta thật ra cũng không có ác ý, chỉ do truyền thông quá mức mà thôi, thật ra ta chỉ cần cách thăng cấp thành trì, và chí bảo thượng cổ mà thôi, chi cần tiều cô nương giao ra thì bọn ta hẳn là sẽ tha cho cô một con đường sống.” Tôn Trạch Bình không ngại mặt già mà có ý định lừa tình cô nhóc.

“ đúng! chỉ cần cô giao ra đồng thời quy thuận Gia Thế công hội bọn ta sẽ đãm bảo cô an toàn cho đến cuối đời, nếu không! Hừ hừ! toàn quân diệt sạch, ngay cả thân phận của Ma Kỳ trấn trưởng đây cũng có đối khi bị ngỏm lúc nào cũng không hay đấy!” Ngô Trung Quế cũng nói một câu thể hiện rõ tính uy hiếp.

Hoàng Kỳ Phương cũng chẳng thèm quan tâm đến đám gì này một chút nào mà lạnh giọng nói tới một vấn đề không chút liên quan nào cả

“ Tôn gia chủ, Tôn gia bị ám sát tại quân daonh, đồng thời trong đên hoa tỗn 68 chiến thuyền, đại quân tiêu hau hơn 2 vạn quân!

“ Ngô Gia Gia Thế Công hội, bị tập kích nửa đêm hơn phân nữa chiến thuyền bị thiêu thành tro bụi, kế hoạch bá chủ Giang Đông liền bị ngâm nước.

“ Hiện tại chì có Đại Hán Công hội và Hoa Hạ công hội là chưa bị nếm mùi đau khổ nhĩ!”

Không nói thì thôi, mà nói một hơi thì chỉ có chọc vào chỗ đau mà thôi.

“ một đám phết vận 10 vạn đại quân vậy mà vây công một tòa thành trì nhỏ chỉ có 5000 quân thủ thành, mà cũng đánh không xong, thì đám phết vật chó già các ngươi có cái khỉ gì mà đòi ta giao ra bảo vật!” Hoàng Kỳ Phương hung hăn.

“ con mẹ nó! Mày! Con điếm thúi! Mày! Mày tốt! đại quân chuẩn …..” Tưởng Trạch Đông tức giận gầm lên, thế nhưng chỉ quát được phân nữa thì toàn thân run rẩy miệng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi!”

“ ngươi! Ngươi!....” Tưởng Trạch Đông chỉ kịp chỉ chỉ Hoàng Kỳ Phương một cái không nói thêm đươc gì nữa lập tức bât tỉnh nhân sự.

“ tiện nhân! Dân đen! Ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì!” Lưu Kim Tinh gầm lên.

“ ha ha ha ha! ta có làm gì đâu chỉ là một trong 3 vị thông lĩnh của ta đánh tan cái ổ chó của bọn hắn trân Trà Bản đảo thôi. Ha ha ha một lũ phết nhân, ha ha ha! đánh, có ngon đánh đi.

Hoàng Kỳ Phương lại một lần nữa khiêu kích.

“ Lưu Kim tinh hai mắt đỏ như máu, sát khí ngập trời

“ Tiện dân! Ngươi hay lắm vậy hãy chờ bọn ta diệt toàn tộc nhà ngươi đi!”

“ Ô Long!” Hoàng Kỳ Phương quát lên.

Ô Long ngay lập tức lấy ra thanh cung trên lưng, nhanh như cắt thi triển kỹ năng của mình [ Lôi Tiễn ]

Mũi tên nhanh chóng được nhưng tụ ra, như tên gọi, một mũi tên bên trên còn ló lưu quang của lôi điện lập lòe ánh sáng tím.

“ chủ công! Cẩn thận!” cảm nhận được khí tức nguy hiểm của mũi tên, ngay lập tức mấy tên võ tướng dùng thân mình mà che chắc trước người Lưu Kim tinh, Ngô Trung Quế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.