Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 30: Chương 30




Edit: cô Dờ

Xa luân thuyền quả là có sức hấp dẫn rất lớn, Cố Uyển sáng mắt, nửa tin nửa ngờ nói: “Nhạc lão gia có thể bỏ qua mối làm ăn tốt thế này sao?”

Vừa nghe giọng điệu của Cố Uyển, Nhạc Tiên Dẫn biết hắn đã dao động, mắc câu là chuyện không sớm thì muộn.

Nhạc Tiên Dẫn ra chiều ảo não, “Cha ta già rồi, cổ hủ thiển cận, không kiếm được lời trong thời gian ngắn thì không yên tâm.”

Y lại liếc mắt nhìn Cố Uyển, bồi thêm một câu: “Ta phải nghe lời cha, nếu làm ông ấy mất hứng, đến lúc đó Nhạc gia đâu đâu có phần cho ta. Nếu ta được tự quyết định thì còn lâu mới bỏ qua mối làm ăn này.”

Rượu và thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, Cố Uyển cảm thấy chỗ tốt của xa luân thuyền quá nhiều, hắn bị lợi nhuận làm mù mắt, nhưng vẫn kịp thời thấy được cái liếc mắt của Nhạc Tiên Dẫn.

Nhạc Tiên Dẫn cũng không phải đèn cạn dầu, chuyện tốt thế này mà y lại chắp tay dâng cho Cố Uyển, nhất định sẽ đưa ra điều kiện. Cố Uyển chầm chậm nói, “Mối này ta rất muốn nhận, nhưng hiện tại Cố gia không có nhiều tiền đến thế.”

Đoán trước Cố Uyển sẽ nói vậy, Nhạc Tiên Dẫn chậm rãi đáp: “Vừa rồi ta đã nhắc với Cố đương gia đó thôi? Cố gia còn các cửa hàng và một số thuyền buồm còn lại.”

Làm ra chuyện lớn như vậy, Cố Uyển vẫn luôn thấy không yên tâm, lần trước đã bán đoàn thuyền buồm với giá thấp mà không thèm thông báo cho gia tộc một tiếng, hiện giờ vừa muốn bán cửa hàng lại thêm cả thuyền buồm, hắn có gan nghĩ mà không có gan làm.

“Đâu phải mình ta quyết định được, chuyện thuyền buồm lúc trước cha còn muốn tìm ta tính sổ kìa.” Cố Uyển ngừng một lát, lại lo Nhạc Tiên Dẫn sẽ tìm người khác để bán, “Lại nói, bán cửa hàng không phải chuyện một sớm một chiều, đừng nói tới đoàn thuyền.”

Biết Cố Uyển đã mắc câu, chỉ thiếu một ngọn gió đẩy nhẹ nữa thôi, Nhạc Tiên Dẫn nhìn ra cửa sổ, “Nếu trực tiếp để lại các cửa hàng cho ta, sợ là Cố đương gia nghĩ ta chiếm hời.”

Nhạc Tiên Dẫn chỉ ra ngoài cửa sổ, nhành liễu đâm chồi vàng nhạt nay đã biến thành màu xanh ngắt, “Cố đương gia không cần gấp, trong vòng nửa tháng là được. An Thành mới vào xuân, là thời gian thích hợp để xuất cảng, Cố đương gia không nắm lấy cơ hội thì không còn mối làm ăn tốt cỡ này đâu.”

Lời này giống như đánh thức Cố Uyển, bây giờ hắn đâm lao phải theo lao, không thể để cho Cố lão gia nằm mãi được, sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Sớm cắt đứt sự dựa dẫm vào Nhạc gia cũng tốt, Cố Uyển yên tâm hơn phần nào.

“Ngày mai, ta sẽ cho Nhạc Nhị công tử một đáp án.”

Nhạc Tiên Dẫn không thúc giục, “Vậy ngày mai ta đợi tin tốt từ Cố đương gia.”

Thấy Cố Uyển đi khỏi tửu lâu, Nhạc Tiên Dẫn dựa vào cửa sổ, trầm ngâm nói: “Một câu Cố đương gia hai câu Cố đương gia, thực sự coi mình là tai to mặt lớn rồi đấy, ta đây thật muốn nhìn xem đại ca ngươi xử lý ngươi thế nào.”

Vào Cố gia đại viện, Lâm Nhược Thu đi ra đón. Cố Uyển liếc mắt nhìn một chút, e là không thể cầu cạnh cha vợ rồi, vậy thì đành nghe theo Nhạc Tiên Dẫn.

Lâm Nhược Thu đương nhiên biết Cố Uyển đi ra ngoài gặp ai, che giấu tâm tình, hỏi: “Hôm nay đi bàn chuyện xuất cảng sao?”

Cố Uyển cũng coi như tín nhiệm Lâm Nhược Thu, nói chuyện không cần phải tránh né, cho hạ nhân lui xuống rồi đáp: “Chuyện xa luân thuyền Nhạc gia muốn rút lui, giờ đang tính chuyện ngân lượng.”

Nếu đã là chuyện Nhạc gia thì đương nhiên sẽ là chủ ý của Nhạc Tiên Dẫn, Lâm Nhược Thu thổi gió bên gối, “Hai nhà hợp tác, lợi nhuận chia đôi, hiện giờ không phải rất tốt sao.”

Câu này chọt trúng điểm mà Cố Uyển để ý nhất, “Bây giờ chỉ có thể thương lượng với trưởng bối trong gia tộc, tìm người mua các cửa hàng.”

- ---

Lúc Lục Lân trở về, thôn trang chật kín người. Lục Lân hơi sốt sắng, hắn một đường trở về không chỉ mang theo tiền bán hàng còn thứ khác.

Cố Trầm hỏi, “Đây là...?”

Lục Lân lấy trong ngực ra hai bức thư, một bức là chỉ thị viết tay của hoàng thượng, một bức là của Cảnh Hàn viết cho Lục Sương, “Hoàng thượng nói, bạc trả cho Đại thiếu gia, để Đại thiếu gia bắt tay vào làm ngân phiếu.”

Lại lấy bức thư thứ hai ra đưa cho Lục Sương, “Vương gia đưa.”

Trước mặt bao nhiêu người, Lục Sương nóng mặt lên, từ hai má đến tai đều đỏ bừng. Tên Cảnh Hàn này.... đúng là không biết xấu hổ, tên biến thái xấu xa.

Nhạc Doanh Khuyết cười khẽ một tiếng, “Hoàng thượng có phân phó gì không?”

Trên thư có viết bảo Cố Trầm sớm xử lý tốt mọi chuyện, chuyện ngân phiếu triển khai càng nhanh càng tốt, nếu thành công, về sau mối vận chuyển tơ lụa lên kinh thành đều do Cố gia tiếp nhận, hắn đáp, “Trừ chuyện ngân phiếu thì còn giục ta sớm hành động.”

Cũng thật là khéo, Cố Trầm mang Nhạc Doanh Khuyết về Cố phủ đúng lúc Cố Uyển mời trưởng bối trong tộc đến, hai người liếc mắt nhìn nhau, không hiểu có chuyện gì.

Thấy Cố Trầm hồi phủ, cũng không biết Cố Uyển nghĩ gì, nói: “Tẩu tử đừng đi vội, tuy đại ca bây giờ không hiểu chuyện nhưng hai người cũng ở lại nghe một chút đi, cha rất tán thưởng tẩu tử, chuyện của Cố gia thì mọi người phải cùng được biết.”

Từ lúc Nhạc Doanh Khuyết tới Cố phủ, Cố Uyển chưa bao giờ để ý vào mắt, nói dễ nghe thì là Cố gia Đại Thiếu nãi nãi, nói thẳng ra thì giống như lời đồn bên ngoài, chỉ là một kẻ hầu hạ cho Cố Trầm mà thôi.

Mấy vị trưởng bối cũng chẳng quan tâm có mặt Cố Trầm với Nhạc Doanh Khuyết hay không, vội phản đối: “Không thể bán cửa hàng được.”

Cố Trầm đỡ Nhạc Doanh Khuyết ngồi xuống, nghe vậy thì im lặng bưng một chén trà lên, nghe Cố Uyển nói: “Không có tiền thì mua xa luân thuyền thế nào đây? Các vị ngồi đây ai mà không thèm thuồng mối làm ăn này.”

Hai người nghe vậy thì thấy rất khó hiểu, chẳng phải Cố Uyển đã mua xa luân thuyền rồi hay sao? Cố Uyển lại có ý định gì?

Nhắc tới xa luân thuyền, có người lên tiếng, “Vốn chuyện này đã không hợp với quy tắc trong tộc, nay ngươi lại còn muốn bán cửa hàng.”

“Nếu Nhạc gia nguyện ý mua, chúng ta sao lại không bán.” Cố Uyển tiện thông báo luôn một câu, dù sao hắn cũng là đương gia, hắn đột nhiên gọi: “Tẩu tử, có đúng không?”

Nhạc Doanh Khuyết rất ngạc nhiên vì Nhị ca y lại không có ý định với xa luân thuyền, “Chuyện trong nhà, tiểu thúc cứ quyết định là được rồi.” Y rũ mắt liếc Cố Trầm một chút, không biết hắn đang nghĩ gì, cứ cúi đầu im lặng.

Các trưởng bối không phục, châm chọc nói: “Cho dù là Đại thiếu gia cũng không dám làm xằng bậy như ngươi.”

Mỉa mai Cố Uyển ngay trước mặt Cố Trầm, Cố Trầm chậm rãi ngẩng đầu lên, ngồi bất động thật lâu. Cố Uyển rất kinh hãi, sao hôm nay đại ca hắn lại im lặng như vậy.

Tất cả mọi người đều nhìn Cố Đại thiếu gia nay đã ngốc, mà Cố Trầm thì vẫn im lặng nhìn Cố Uyển.

Cố Uyển chột dạ, “Đại ca...”

“Cũng không hẳn là xằng bậy.” Cố Trầm lên tiếng, giọng điệu rõ ràng, lạnh lùng tới mức khiến Cố Uyển thấy lạnh xương sống.

Cố Trầm tiếp tục nói: “Chỉ là... không biết tự lượng sức.”

“Đại ca...” Cố Uyển bật dậy.

Cố Trầm trừng mắt nhìn hắn, “Tự ý động vào tiền trong phòng thu chi của Cố gia, đây là thứ nhất, chuyện mua bán thuyền là chuyện lớn, lại không thương lượng với gia tộc, đây là thứ hai. Cho dù vị trí đương gia này của Cố Uyển đã được phụ thân chấp thuận hay chưa, điều các vị nên làm bây giờ là kiểm tra lại toàn bộ sổ sách, đương gia cây ngay không sợ chết đứng, sẽ không ngăn cản đâu chứ?”

Mọi người kinh hãi nhìn Cố Đại thiếu gia nói chuyện bình tĩnh, không hề giống một kẻ ngốc gốc chút nào.

Ngay cả Nhạc Doanh Khuyết cũng ngẩn người, Cố Trầm không định tiếp tục che giấu nữa.

Có người thấp giọng nói: “Đại thiếu gia.... khỏe lại rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.