Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 101: Chương 101: Lạc Dư bị trách phạt (2)




“Lát nữa Thanh Nhi trở lại, nàng sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi.” Chuyện của Lạc Y Quán nàng không có nhúng tay vào mà giao cho Lạc Hàm toàn quyền quản lí, cho nên nàng mặc dù mang danh nghĩa là chủ nhân của nơi này nhưng từng ngóc ngách của Lạc Y Quán nàng đều chưa từng đi qua, nghe có vẻ châm chọc nhưng đó lại là sự thật.

Tử Thất đi đến bên bàn ngồi xuống, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, hắn cảm thấy tương lai của bản thân có thể sẽ phải ở lại nơi này một thời gian dài, cho nên trước hết cần phải cẩn thận quan sát xung quanh đã.

“Thanh Nhi?” Chính là nữ nhân còn lại đeo khăn che mặt đi theo bên cạnh nàng sao?

“Ân, chuyện ở nơi này ta giao lại cho Lạc Hàm quản lí, trong thời gian đó Thanh Nhi cũng giúp đỡ không ít, ta nghĩ Thanh Nhi sẽ biết sắp xếp chỗ ở cho ngươi thế nào mới tốt.”

Lạc Hàm? Lại là ai nữa? Nếu hắn nhớ không lầm thì nữ nhân hung hăng lúc nãy gọi Lạc Dư thì phải?

Hóa ra mọi chuyện ở Lạc Y Quán không phải là do một tay nàng xử lí mà là do thuộc hạ dưới trướng của nàng làm, cũng không biết nữ nhân này có lai lịch thế nào, rõ ràng bản thân nàng không hề có nội lực nhưng thân thủ lại không kém gì hắn, ẩn giấu trong thân hình mảnh mai kia là một sức mạnh vô cùng to lớn, phản ứng mau lẹ, ra tay chuẩn xác, thậm chí còn rất ngoan độc, ngay cả tử sĩ được huấn luyện từ nhỏ như hắn cũng không thể đánh lại được nàng, hơn nữa ở dưới trướng của nàng còn có những thủ hạ đắc lực, nhìn thái độ băng quơ lúc nãy của nàng khi giao việc giải độc của hắn cho Lạc Dư giải quyết, bộ dạng tự tin đó khiến Tử Thất cũng phải ngỡ ngàng, từ khi nào Thành Thiên lại xuất hiện một người như vậy mà không bị các thế lực khác phát hiện?!

“Sao ngươi phải đeo khăn che mặt?” Từ nãy đến giờ Bạch Tử Linh vẫn luôn đeo khăn che mặt khiến Tử Thất trong lòng xuất hiện nghi vấn, hắn cũng biết dạo gần đây trong kinh thành xuất hiện trào lưu nữ tử mang khăn che mặt, điều này khiến bản thân các nàng trở nên thần bí hơn đồng thời cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh, phần lớn người đeo khăn che mặt đều là tiểu thư khuê các không thường xuyên xuất đầu lộ diện cho nên mới mượn khăn che mặt để có thể tùy ý ra ngoài, bất quá cũng có một số người ra ngoài không có giấu đi dung mạo mà phơi bài ra vẻ đẹp của mình.

Thành Thiên là quốc gia tiến bộ về mặt tư tưởng, không hề đặt nặng quy củ như Vũ Nguyệt, tiểu thư khuê các một khi muốn ra ngoài thì phải che che giấu giấu, nữ tử trong Yến Kinh chỉ cần dung mạo xinh đẹp một chút đều sẽ không mang khăn che mặt che đi dung mạo của mình, bởi vì chỉ có khi lộ ra lớp da xinh đẹp như hoa như ngọc kia mới có thể thu hút sự chú ý của những nam tử khác, chính là Bạch Tử Linh thì ngược lại. Lần trước nàng đến Nguyệt Mãn Lâu cũng là mang khăn che mặt, nơi đó là thanh lâu, phận làm nữ nhân như nàng ra vào nơi đó không quá thích hợp, mang khăn che mặt cũng dễ hiểu, hôm nay hắn cũng không tính chuyện ở Vân Thiên Phường, dù sao nơi đó đông người qua lại, ngư ông hỗn tạp, loại người nào cũng có, mang khăn che mặt để giữ an toàn cũng không sai nhưng một đường từ hẻm nhỏ đến đây, dù đã vào đại sảnh không có một bóng người, thậm chí một chút ánh sáng cũng không có vậy mà nàng vẫn không tháo khăn che mặt ra, giống như không muốn cho người khác biết dung nhan ẩn giấu đằng sau lớp khăn mỏng kia vậy.

“Ngươi thật sự không biết nguyên nhân?” Bạch Tử Linh nhướng mày, đối với câu hỏi của Tử Thất có phần kinh ngạc, lúc đầu nàng tự giới thiệu bản thân nàng cứ nghĩ rằng hắn đã biết thân phận của nàng, dù sao tất cả mọi người khi nghe thấy nàng nói ra tên của mình đều có phản ứng giống hệt nhau, kinh ngạc xen lẫn không thể tin tưởng được, lại mang theo chút khinh thường, vậy mà Tử Thất hiện tại lại hỏi ngược lại nàng vì sao nàng lại mang khăn che mặt, đổi lại là người khác sớm đã biết nguyên nhân rồi, xem ra lúc nãy nàng nói nhiều với Tử Thất như vậy hắn lại chẳng nghe lọt lỗ tai bao nhiêu.

Tử Thất bị hỏi ngược lại, nhất thời nhíu mày, gương mặt non nớt lộ vẻ khó hiểu: “Ta phải biết sao?”

“Lúc nãy ta nói ta tên là gì, ngươi còn nhớ sao?” Bạch Tử Linh đột nhiên cảm thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên có người nghe tên nàng xong mà không có phản ứng gì đặc biệt, cũng không biết Tử Thất là không nghe thấy vẫn là thật sự không biết nàng là ai?

“Tất nhiên.” Tử Thất có thiên phú hơn người, chỉ cần nhìn qua một lần thì sẽ không thể nào quên được, mặc dù lúc nãy Bạch Tử Linh chỉ nói chứ không viết nhưng tên của nàng chỉ có ba chữ, người bình thường cũng có thể nhớ, Tử Thất làm sao có thể quên được?

“Thế tên ta là gì?”

“Bạch Tử Linh.” Tử Thất bình tĩnh trả lời.

“Ngươi có cảm thấy cái tên này nghe rất quen không?” Nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của hắn, Bạch Tử Linh không khỏi nổi lên tâm tư trêu đùa.

Tên của nàng, nếu là người từ nơi khác đến thì sẽ cảm thấy nó rất bình thường nhưng cái tên này đối với dân chúng Thành Thiên quốc rất quen thuộc, hầu như tất cả mọi người đều biết đến nó.

“Ngươi không nhắc ta cũng không để ý, ngươi có quan hệ gì với Hữu Thừa tướng Bạch Vân Hoài à?” Tử Thất nhíu mày, người họ Bạch ở Yến Kinh không nhiều, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, quý tộc mang họ Bạch lại càng hiếm thấy hơn, mà nhắc đến họ Bạch hắn không thể không nghĩ đến một người, chính là quan đại thần quyền cao chức rộng trong triều, người nhận được sự tín nhiệm của Thành Thiên đế, đồng thời cũng là người đứng đầu quan văn, Hữu Thừa tướng Bạch Vân Hoài.

Bạch Tử Linh: “...” Nàng không nhắc thì hắn không để ý, đùa nàng à?

“Hắn là phụ thân của ta.” Ở trước mặt người ngoài, nàng sẽ ủy khuất chính mình một chút, thừa nhận kẻ thù giết phụ mẫu cùa nguyên chủ là phụ thân của nàng, dù sao chuyện này liên lụy quá lớn, càng ít người biết thì càng tốt, trước khi nắm trong tay bằng chứng chứng minh Bạch Vân Hoài cùng Viên Minh Hân có tội, nàng không ngại ẩn nhẫn một thời gian.

“Phụ thân?” Tử Thất sửng sốt, trong mắt không giấu nổi kinh ngạc: “Ngươi... ngươi là tiểu thư Thừa tướng phủ?!” Nữ nhi của Bạch Vân Hoài, không phải Thừa tướng tiểu thư thì là gì?!

“Không giống?” Không nói đến Bạch Tử Linh từ hiện đại xuyên đến, chỉ nói đến nguyên chủ từ nhỏ đến lớn không được sống trong nhung lụa, mang danh là Thừa tướng tiểu thư mà lại hữu danh vô thực, bởi vì không được dạy dỗ đàng hoàng cho nên tự nhiên là nhìn không giống tiểu thư của Thừa tướng phủ.

“Không... không phải, chỉ là... nhìn thân thủ của ngươi, ta nghĩ rằng ngươi hẳn là người trong giang hồ.” Lời này của hắn là thật, lần đầu tiên gặp nàng ở Nguyệt Mãn Lâu, nhìn cách nàng ra tay với hắn cũng biết nàng không phải người tầm thường, tiểu thư khuê các liễu yếu đào tơ, một chút đồ nặng cũng không cầm nổi chứ đừng nói là ra tay đánh người, mà tiểu thư khuê các cũng ít khi xuất đầu lộ diện, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không ra vào những nơi như là thanh lâu hay sòng bạc, nhưng nàng thì lại khác, cả hai nơi nàng đều ra vào, nhìn bộ dạng đó cũng không giống như lần đầu tiên ra vào, vì vậy hắn thật sự không thể liên tưởng được nàng cùng với tiểu thư khuê các khác là cùng một người loại người.

“Thừa tướng tiểu thư...” Tử Thất xoa cằm, rơi vào trầm tư, Bạch Vân Hoài hắn cũng có biết, dù sao đối phương cũng là Thừa tướng đương triều, quyền cao chức rộng, uy danh vang dội, tùy tiện tìm một khuất cái bên đường hỏi thì tên khuất cái đó cũng biết Bạch Vân Hoài là ai, sở dĩ Tử Thất biết Bạch Vân Hoài là do hắn là người Tử gia, mà Tử Sở sớm đã có ý kết làm thông gia với Bạch gia. Người của Tử gia đều biết Đại tiểu thư Tử Trúc Quỳnh cùng Đại thiếu gia Hữu Thừa tướng Bạch Bằng Phi là thanh mai trúc mã, mà Tử Trúc Quỳnh đối với Bạch Bằng Phi nhất kiến như cố, từ nhỏ đã muốn gả cho hắn, Tử Sở thấy con người Bạch Bằng Phi không tồi, lại có Hữu Thừa tướng phủ ở phía sau chống lưng cho nên cũng giúp nữ nhi đạt thần tâm nguyện, có lẽ Bạch Bằng Phi cũng có ý với Tử Trúc Quỳnh hoặc Bạch Vân Hoài cảm thấy Tử gia có thể trợ giúp được hắn nên cũng đồng ý hôn sự này, có thể nói hai nhà Tử - Bạch đã thân thiết từ sớm.

Tử Thất nghe nói Bạch Vân Hoài có hai nhi tử, ba nữ nhi, bất quá cách đây mấy tháng khi hắn đi Vân Nam có tìm được một nữ nhi đã thất lạc nhiều năm, nói là thất lạc nhiều năm cũng không đúng, bởi vì chính Bạch Vân Hoài cũng không biết sự tồn tại của đối phương, phải nói là tư sinh nữ lưu lạc ở bên ngoài mới đúng, dạo gần đây tin tức về Hữu Thừa tướng phủ như đập vỡ đê, ngày nào cũng có, cho nên chuyện Bạch Vân Hoài nhận về một nữ nhi cũng không còn là bí mật nữa, chính là hắn vẫn chưa đổi họ cho nàng ta, vì vậy thân phận nàng ta ở Hữu Thừa tướng phủ có chút xấu hổ, Bạch Tử Linh họ Bạch, hẳn không phải người đó.

Ba nữ nhi còn lại của Bạch Vân Hoài, một người do chính thất sinh ra, gia thế hiển hách, có Viên gia chống lưng, là tiểu thư danh giá trong kinh thành, dung mạo xinh đẹp hơn người, lại ôn nhu dịu dàng, là tình nhân trong mộng của tất cả các nam tử Yến Kinh, năm đó nàng còn nhỏ tuổi đã có thể đàn một khúc danh chấn thiên hạ, vì vậy được mệnh danh là Yến Kinh Đệ nhất tài nữ, trong tất cả nữ tử trong kinh thành, người tài mạo song toàn chẳng có mấy ai, mà Tứ tiểu thư Bạch Phi Nhược là một trong số ít những người đó. Hai người còn lại, một người do Nhị phu nhân đã mất sớm sinh ra, một người do Tam phu nhân sinh ra, mặc dù đều là nữ nhi thiếp thất nhưng cả hai người lại khác nhau một trời một vực, một người xinh đẹp lạnh lùng, người kia lại xấu xí đến người khác không nỡ nhìn thẳng, một người có thanh danh vô cùng tốt, một người xú danh lan xa, cũng không biết Bạch Tử Linh là ai trong số hai người này?!

“Ngươi đã nghĩ ra chưa?” Thấy Tử Thất trầm tư một lúc, Bạch Tử Linh không khỏi mở miệng.

“Ngươi là Nhị tiểu thư Thừa tướng phủ?” Nói thật, nếu được chọn giữa hai người còn lại, Tử Thất tự nhiên sẽ nghĩ rằng Bạch Tử Linh là Nhị tiểu thư thanh lãnh lạnh lùng chứ phải là người còn lại.

Nhị tiểu thư Thừa tướng phủ?

Bạch Tử Linh nhướng mày: “Ta không phải Bạch Phỉ Thúy.”

Không phải Bạch Phỉ Thúy?

Bạch Phỉ Thúy = Nhị tiểu thư Thừa tướng phủ.

Nàng không phải Bạch Phỉ Thúy.

Đúng nha, lúc nãy nàng có nói nàng gọi Bạch Tử Linh mà?

Bạch Phỉ Thúy = Nhị tiểu thư.

Bạch Phi Nhược = Tứ tiểu thư.

Vậy Bạch Tử Linh... chẳng phải là Tam tiểu thư phế vật trong truyền thuyết sao?!

“Nói... nói như vậy, ngươi là... Tam...” Tử Thất kích động, đứng bật dậy, tay chỉ về phía Bạch Tử Linh với vẻ mặt không thể tin tưởng.

Bạch Tử Linh không có trả lời hắn, nàng nhìn chằm chằm ngón tay đang chỉ về phía nàng, đôi mắt lạnh đi vài phần, nàng vốn muốn đưa tay bẻ gãy ngón tay đang chỉ về phía nàng của Tử Thất, nhưng nghĩ lại đối phương hiện đang là người của nàng, nếu bẻ gãy tay Tử Thất, sau này cần hắn làm việc gì hắn lại lấy cớ tay bị thương không làm, đến lúc đó người chịu thiệt chẳng phải là nàng sao?

Nể tình hắn lần đầu phạm lỗi, nàng rộng lượng tha thứ cho hắn vậy.

Tử Thất bị thân phận của Bạch Tử Linh dọa cho choáng váng cho nên không có chú ý đến đôi mắt lạnh lẽo của nàng đang nhìn hắn, càng không biết được ngón tay của bản thân vừa mới được giải thoát, lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là thông tin về Bạch Tử Linh, từ tin đồn bên ngoài cho đến những gì mà người Tử gia đã nhắc đến, nghĩ thế nào cũng không tìm được điểm tương đồng giữa bọn họ, nếu Bạch Tử Linh không chính miệng thừa nhận, hắn còn nghĩ rằng đó là hai người khác nhau đâu!

Thừa tướng phủ Tam tiểu thư Bạch Tử Linh, là nữ nhi của Hữu Thừa tướng Bạch Vân Hoài và Nhị phu nhân Lạc thị, so với các tỷ muội của mình nàng còn nổi tiếng hơn nhiều, chỉ cần là người kinh thành thì không ai không biết, bất quá người khác nổi danh là nhờ dung mạo cùng tài hoa, còn nàng... nhắc đến nàng ai nấy chỉ đều lắc đầu, bởi vì nàng không chỉ là nổi nhục của Bạch gia mà còn là nổi nhục của Thành Thiên quốc.

Lớn lên xấu xí không phải lỗi của nàng, nhiều người lấy gương mặt của nàng ra làm trò cười là bọn họ không đúng, nhưng việc nàng tài hoa không bằng người là lỗi của nàng, trong khi Bạch Phi Nhược được mệnh danh là tài nữ của Yến Kinh thì người làm tỷ tỷ như Bạch Tử Linh gọi là phế vật, chưa kể đến việc nàng không biết xấu hổ, đến ý trung nhân của muội muội cũng dám tơ tưởng. Đỗ Thanh Triệt là nam tử tuấn tú, tài cao học rộng, xuất sắc hơn người khiến một đám nữ nhân trong kinh thành thầm thương trộm nhớ, huống hồ là Bạch Tử Linh, chuyện Bạch Tử Linh có tình cảm với Đỗ Thanh Triệt cũng là chuyện rất bình thường, nếu nàng chỉ âm thầm thích Đỗ Thanh Triệt thì cho dù nàng tồn tại tâm tư “đỉa mà đòi đeo chân hạc” kia thì mọi người cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao nữ tử thích Đỗ Thanh Triệt nhiều như vậy, Bạch Phi Nhược cũng không thể ngăn cấm bọn họ thích Đỗ Thanh Triệt được. Chính là Bạch Tử Linh lại ăn gan hùm mật gấu, không những tồn tại tâm tư không đàng hoàng kia với Đỗ Thanh Triệt mà còn quang minh chính đại bày tỏ với hắn, điều này không chỉ khiến người Bạch gia tức giận mà còn khiến người xem kịch trong kinh thành cũng phải phẫn nộ!

Bạch Tử Linh là ai?

Thứ nữ của Hữu Thừa tướng Bạch Vân Hoài, tuy nói thân phận địa vị cao nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thứ nữ, hạng thứ nữ như nàng, gả vào gia đình bình thường làm chính thê thì không có vấn đề gì nhưng nếu gả cho vương công quý tộc thì chức vị thiếp thất đã là may mắn cho nàng lắm rồi, còn chưa kể để việc Đỗ gia là gia tộc đệ nhất phú thương, thân thích với hoàng thất, cỡ như Bạch Tử Linh khó mà với tới.

Chưa kể đến việc nàng là một xấu nữ, dung mạo tầm thường, học hành không đến nơi đến chốn, cầm kỳ thi họa không thông, thêu thùa may vá không tinh thì làm sao có thể so sánh với Bạch Phi Nhược là tài nữ nổi tiếng để tham gia tranh giành trái tim của tài tử tuấn mỹ là Đỗ Thanh Triệt?

Nam nhân có tam kinh ngũ thường, nữ nhân có công dung ngôn hạnh, Bạch Tử Linh ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không biết, ở trên đường cái dám hô to gọi nhỏ với nam tử xa lạ, hơn nữa đối phương lại còn là ý trung nhân của muội muội nàng ta, tuy chỉ là ý trung nhân, chưa có hôn ước gì nhưng ở Thành Thiên quốc, quan hệ nam nữ cởi mở, chỉ cần thiếp có tình chàng có ý thì có thể xác định quan hệ nam nữ bằng hữu, hành động của Bạch Tử Linh chẳng khác nào tiểu tam chen ngang giữa một cặp đôi uyên ương, làm sao có thể không khiến người khác căm phẫn?

Chuyện về Bạch Tử Linh, chỉ sợ kể đến mười ngày mười đêm cũng không hết, bởi vì thật sự quá nhiều, bất quá không có chuyện nào là chuyện tốt cả, nếu không phải vô học vô tài thì cũng là xấu nữ có tiếng, bằng không thì là tiện nữ không biết xấu hổ, nói tóm lại, thanh danh nàng xú không chịu được khiến người khác chỉ cần nghe đến ba chữ “Bạch Tử Linh” đều sẽ tỏ thái độ chán ghét cùng khinh thường. Tử Thất sở dĩ chưa thể ngay lập tức nhận ra Bạch Tử Linh cũng là có nguyên nhân, tin đồn bên ngoài hắn cũng nghe qua không ít, chính là thân là tử sĩ, Tử Thất cũng không có quên mất nhiệm vụ của mình, cho nên đối với tin đồn lá cải thực hư bên ngoài thì hắn vào tai này ra tai kia, cũng không có đặt trong lòng quá lâu, mặc dù khi Bạch Tử Linh nói ra tên của mình, Tử Thất cũng cảm thấy có phần quen thuộc nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không thể nào nhớ ra được, dạo gần đây tin đồn về phế vật Bạch Tử Linh càng ngày càng ít, ngược lại tin tức về Hữu Thừa tướng phủ thì lại tuông ra nhiều hơn cho nên mọi người cũng chỉ tập trung lên những tin tức nóng hổi kia mà quên mất Bạch Tử Linh là ai.

“Ngươi... ngươi thật là phế...” Nói đến đây Tử Thất bất giác im miệng, không vì nguyên nhân nào khác mà là do đôi mắt trong trẻo, tĩnh lặng như nước của Bạch Tử Linh khiến lời của hắn như bị chăn lại, khó mà nói được lời tiếp theo.

“Phế vật.” Chỉ cần nghe một chữ của Tử Thất, nàng cũng biết nguyên văn của nó là gì, vì vậy nhanh chóng tiếp lời.

“Ta... ta không có ý đó...” Tử Thất bối rối, vội vàng giải thích: “Ta chỉ là... chỉ là...”

“Không cần nói nhiều.” So với bộ dạng bối rối của Tử Thất, Bạch Tử Linh ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều: “Ta chính là Bạch Tử Linh, cũng chính là phế vật trong miệng người đời.” Phản ứng này của mọi người khi biết được thân phận của nàng Bạch Tử Linh sớm đã quen thuộc nên chẳng cảm thấy bất ngờ trước thái độ của Tử Thất, ngược lại là Tử Thất nếu biết được thân phận của nàng mà vẫn bình thản như không có chuyện gì mới khiến nàng cảm thấy nghi ngờ.

“Ngươi...” Tử Thất trừng mắt, khó tin nhìn nàng, cũng không biết là vì nàng bình tĩnh thừa nhận thân phận của mình vẫn là bản thân hắn đã nhận chủ tử mới là một phế vật.

“Có gì từ từ nói.” Nhìn Tử Thất cứ ngập ngừng không nói thành lời một cách từ tốn rõ ràng, Bạch Tử Linh hơi nhíu mày: “Mới gặp ngươi, ta không biết là ngươi lại bị nói lắp.”

“Ta không có!” Nghe Bạch Tử Linh nói mình nói lắp, Tử Thất lập tức lên tiếng phủ nhận.

“Ân, không có thì tốt, dù sao nếu ngươi thật sự nói lắp thì thật sự khó có thể giao tiếp với ngươi.”

Tử Thất: “...” Đây là vấn đề nàng cần quan tâm sao?

Chẳng phải bọn họ đang nói về thân phận của nàng sao? Sao lại chuyển sang chuyện hắn bị nói lắp rồi?

A, phi! Hắn mới không có nói lắp!

Hắn chỉ là bất ngờ, đúng vậy, chính là bất ngờ nên hắn mới không thể nói hoàn chỉnh một câu, khiến nàng hiểu lầm mà thôi.

“Hiện tại đã biết thân phận của ta, có muốn làm thuộc hạ của ta nữa không?”

Tử Thất hơi nhíu mày, không có ngay lập tức trả lời Bạch Tử Linh mà vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ, Bạch Tử Linh cũng không có hối thúc hắn mà để cho hắn có thời gian suy nghĩ, lúc này ở cửa truyền đến tiếng động, hai người quay đầu lại thì nhìn thấy có hai bóng người đang đứng ngược sáng, không nhìn rõ dung mạo nhưng Bạch Tử Linh đoán đó là Thanh Nhi và Lạc Dư.

Bởi vì người biết được nàng ở nơi này, ngoại trừ Lạc Hàm cũng chỉ có Thanh Nhi.

“Tiểu thư!”

~~~

Lúc này tại lầu hai của Vân Thiên Phường.

“Thiếu gia, lúc nãy có người của Tử gia đến tìm người.” Nam tử một thân huyền y cẩn thận đi đến trước mặt Đỗ Thanh Triệt thông báo, nhiệm vụ của hắn là trông coi Vân Thiên Phường, ngăn cản người khác đến Vân Thiên Phường gây rối, lúc nãy một đám người tử y tự nhận bản thân là người của Tử gia đến tìm người, mặc dù y phục trên người của bọn họ đã tuyên bố rõ thân phận của bọn họ nhưng hắn vẫn ngăn cản không cho vào, đơn giản chỉ vì nếu đám người này đột nhiên xông vào, cho dù là lý do gì thì cũng sẽ khiến mọi người hỗn loạn, Vân Thiên Phường sau này phải làm ăn thế nào đây?

“Tử gia? Tử gia nào?” Đỗ Thanh Triệt nhíu mày.

“Chính là Hộ bộ Thượng thư Tử gia.” Huyền y nam tử cung kính trả lời.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hộ bộ Thượng thư Tử gia, Đỗ Thanh Triệt cũng không quá xa lạ, Đại tiểu thư của Tử gia là Tử Trúc Quỳnh là hôn thê của Đại thiếu gia Bạch gia là Bạch Bằng Phi, Đỗ Thanh Triệt qua lại gần với Bạch Phi Nhược tự nhiên cũng nhận thức đối phương, không chỉ nhận thức hai người bọn họ còn có thể ngồi cùng một bàn bàn trà đạo, xem như là bằng hữu, bất quá chuyện của hắn và Tử Trúc Quỳnh trước giờ đều không liên lụy đến hai gia tộc Đỗ gia cùng Tử gia, người của Tử gia đột nhiên đến, không biết đã xảy ra chuyện gì?!

“Bọn họ nói là muốn tìm người, muốn vào Vân Thiên Phường của chúng ta lục xoát.”

Đỗ Thanh Triệt như nghe thấy chuyện cười, khóe miệng không khỏi cong lên, đôi mắt lóe lên hàn ý không dễ phát hiện.

“Vân Thiên Phường là nơi bọn họ muốn lục soát là lục soát sao?” Tử gia là đại thần trong triều, Đỗ gia nói thế nào cũng chỉ là thương nhân, nhưng nếu cứng đối cứng chưa chắc Đỗ gia sẽ rơi vào thế hạ phong, đừng quên Đỗ gia còn có một Mai phi nắm giữ hậu cung cùng với một Minh vương làm mưa làm gió trong triều, mặc kệ là ai thì cũng phải đều kiêng kỵ thế lực của Đỗ gia.

“Thuộc hạ biết điều này cho nên mới không dám để bọn họ xông vào.”

“Bọn họ phản ứng thế nào?”

“Bọn họ rất tức giận, bất quá tựa hồ cũng biết đối đầu trực tiếp với Đỗ gia cũng không có lợi nên đã rời đi.”

“Ân, ngươi làm rất tốt.” Đối với hành động này của huyền y nam tử, Đỗ Thanh Triệt rất hài lòng.

“Đúng rồi, ngươi nói bọn họ muốn tìm người, bọn họ muốn tìm ai?” Rốt cuộc là người nào lại có thể khiến Tử gia huy động lực lượng tìm kiếm? Chuyện của Tử Chấn Khiên lần trước ở Nguyệt Mãn Lâu gây ra oanh động không nhỏ, lần này lại là chuyện gì.

“Thuộc hạ nghe nói bọn họ đang truy bắt kẻ phản bội.”

“Kẻ phản bội?” Đỗ Thanh Triệt sửng sốt, giương mắt nhìn huyền y nam tử, giống như muốn xác nhận thực hư chuyện này.

“Nghe bọn họ nói đó là tử sĩ được Tử gia bồi dưỡng, sau đó vì lợi ích mà cấu kết với người phản bội lại Tử gia.” Chỉ là “người ngoài” đó là ai thì hắn không biết, dù sao chẳng ai muốn chuyện xấu trong nhà trở thành đề tài bàn tán của mọi người xung quanh cả, Tử Sở lại là người trọng sĩ diện, tự nhiên sẽ không chủ động nói ra.

“Tử sĩ được Tử gia bồi dưỡng mà lại dám phản bội Tử gia, hắn đây là không muốn sống nữa sao?” Mỗi một gia tộc đều sẽ dùng dược khống chế tử sĩ do gia tộc đó bồi dưỡng, Tử gia tự nhiên cũng không ngoại lệ, điều hắn tò mò chính là rốt cuộc là lợi ích gì mớ có thể khiến cho tên tử sĩ kia ngay cả tính mạng cũng không cần?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.