Cô Vợ Trẻ Con Mười Triệu Của Tổng Giám

Chương 6: Chương 6




Sau khi Đông Phương Thuật phá đi tấm thân xử nữ của Liễu Duy Nhu, giao dịch của bọn họ chính thức thành lập

Trừ mười triệu tiền mặt ra, Đông Phương Thuật còn nhờ vào mối quan hệ của mình giúp em trai cô sắp xếp vào một bệnh viện và bác sĩ nổi tiếng có thể tiến hành phẫu thuật thay tim

Hơn nữa vì để tránh cho mẹ cô nghi ngờ, trong lòng cô cũng vô cùng biết ơn Đông Phương Thuật chuyện này, chỉ biết ơn thôi, chứ cô vẫn cảm thấy anh ta chẳng phải là người tốt

Đông Phương Thuật còn đặc biệt khiến quản lý của bộ phận tạp vụ ra mặt, đến bệnh viện giúp đỡ an bài mọi chuyện, hơn nữa còn nói với mẹ cô, đây là phúc lợi của nhân viên, tất cả phí đều có bảo hiểm của công ty trả . Tất nhiên là lời nói dối , tiền chữ bệnh của Tiểu Hiền đều là do cô tự mình trả, cô không muốn nợ Đông Phương Thuật càng nhiều ân tình

Sau đó cô cũng trả sạch món nợ năm triệu của ông ta, cũng không bị công ty đòi nợ đến quấy rầy

Liễu Duy Nhu cũng lo lắng mẹ sẽ hỏi nên nói:" công an đã đem tập đoàn đòi nợ hỏi thăm, sau này bọn họ sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa"

Mẹ cô cũng không hề có nghi ngờ gì, chỉ có thể nói rằng ông trời thương hại, để cho bọn họ khi vào thời điểm khó khăn, không lối thoát. Lại mở ra cho họ một con đường nhỏ cứu bọn họ

Cô rát thận trọng giữ bí mật, về hợp đồng giữ cô và Đông Phương Thuật

Cái này cũng giống như điều kiện Đông Phương Thuật đưa ra

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản"

Sau khi làm xong, không hề có lời ngon tiếng ngọt , mà nhanh chóng đưa ra lý lẽ để nói

Cô cũng không giống tiểu thuyết hay mô tả, là nằm trong lòng người đàn ông làm nũng, cô đã mặc xong quần áo, nhịn xuống chua xót, lắng nghe điều kiện của Đông Phương Thuật

"Thứ nhất, giữ kín như bưng, một khi quan hệ của chúng ta bị phát hiện, tôi sẽ lập tức phủ nhận đến cùng". Anh tuyệt đối không cho phép phụ nữ lợi dụng quan hệ với anh mà có mộng tưởng có thể bay lên cây thành Phượng Hoàng

"Vấn đề này thì anh yên tâm, tôi so với anh lại càng không muốn quan hệ này bị phát hiện". Cô tuyệt đối không thể để mẹ yêu quý của mình phát hiện cô vì tiền mà bán đi bản thân

Mặc dù điều kiện là anh nói, nhưng nghe Liễu Duy Nhu nói như vậy trong lòng anh có chút không vui

Những người phụ nữ trước đây luôn muốn quan hệ của anh và bọn họ có tiến triển, chỉ có Liễu Duy Nhu là đem vạch rõ giới hạn với anh

Đông Phương Thuật đè nén niềm không vui trong lòng, nói tiếp:" Thứ 2, không cho yêu tôi"

Những lời này nếu từ trong miệng một người đàn ông khác nói ra chắc chắn sẽ gây cười, nói anh ta đang dát vàng lên mặt( ý chỉ vọng tưởng cao), nhưng từ trong miệng Đông Phương Thuật nói ra một chút cảm giác cười cợt cũng không có

Cũng đúng, lấy giá trị con người cùng gương mặt đẹp trai khiến bao phụ nữ mơ ước, đàn ông thì ghen tỵ với khuôn mặt của anh ta, anh ta nói câu này tất cả mọi người sẽ gật mạnh đầu đồng ý

Liễu Duy Nhu không phủ nhận anh ta có thể khiến phái nữ yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô muốn giữ gìn chút tôn nghiêm của bản thân, vì thế nên trả lời:" Đừng lo. Tôi có bạn trai rồi"

Đông Phương Thuật có chút bất ngờ , anh nhướn cao mày, dùng ánh mắt dò xét cô

Liễu Duy Nhu làm sao có thể không hiểu hàm ý của ánh mắt kia

"Chúng tôi là...chỉ là đơn thuần yêu nhau". Cô cãi lại vì mình

Anh ta rõ ràng đang hoài nghi cô, đã có bạn trai sao còn có thể là xử nữ

"Ồ". Đông Phương Thuật đối với" đơn thuần yêu nhau" không lấy làm lạ

"Đơn thuần yêu nhau" đối với anh mà nói cùng đầm rồng hang hổ ( ý chỉ tự nhiên) cũng không khác lắm

Quan hệ giữa con trai và con gái anh chỉ cho rằng có hai loại: một là lên giường và hai là kết hôn. . Người đầu tiên không thể có tình cảm người sau cũng sẽ không có, nhưng kết hôn, nhất định phải có thân thế cùng bối cảnh, có thể xứng đôi với tập đoàn Đông Phương của anh. Anh không ngại đem hôn nhân trở thành việc kinh doanh, nói anh lạnh lùng vô tình cũng được, tình yêu đối với anh mà nói nó chỉ là cái khịt mũi ( anh coi thường tình yêu)

Giống như lúc này anh cảm thấy khinh thường " quan hệ đơn thuần" của Liễu Duy Nhu với bạn trai cũng rất khó chịu

Bạn trai cô làm sao có thể so sánh với anh

"" Đối với người đàn ông mà nói tuyệt đối không thể có chuyện" quan hệ đơn thuần", bạn trai cô không phải không có năng lực chứ?"

Mặt Liễu Duy Nhu đỏ lên, đối với những lời nói bẩn thỉu của anh ta cảm thấy vô cùng tức giận

"Anh ấy cũng không phải là anh"

"Tất nhiên anh ta không thể là tôi, công phu trên giường của tôi là hạng nhất, tất cả phụ nữ dùng xong đều khen ngợi". Đông Phương Thuật cố ý nói sai ý của Liễu Duy Nhu

"....". Liễu Duy Nhu không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta về vấn đề này

Nhưng Đông Phương Thuật chưa nói xong

"Nếu như vậy, hai người cứ tiếp tục duy trì " quan hệ đơn thuần" đi, tôi không phản đối em có bạn tải, nhưng tôi không thích cùng với người đàn ông khác cùng chung một phụ nữ.... Tôi chỉ muốn lên giường, đến khi nào tôi chưa chán, tốt nhất em nên nói bạn trai em nhịn xuống"

Cô cảm thấy bị sỉ nhục, cô cùng học trưởng bây giờ chỉ có nắm tay mà thôi, học trưởng cô luôn ngưỡng mộ từ trong lời nói của anh ta quả thật không chịu nổi

Cô nhịn xuống nước mắt tủi nhục, đáp ứng điều khiện của Đông Phương Thuật

* * *

"Học muội , đợi chút". Khi Liễu Duy Nhu chuẩn bị rời khỏi trường học, ở trước cổng trường nghe thấy tiếng gọi của Trương Duy Hào

"Học trưởng". Liễu Duy Nhu xoay người hướng về phía Trương Duy Hào, mỉm cười:" Hôm nay lại đến trường học tìm thầy giáo?"

"Đúng vậy, tiết học của em hôm nay kết thúc rồi sao?"

"Vâng, buổi sáng hôm nay chỉ có một tiết mà thôi"

Hai người cùng sánh vai đi trong vườn trường, Trương Duy Hào thể hiện chăm sóc:" anh giúp em đeo balo". Sách ở đại học đều là sách bìa cứng, đối với con gái thì rất nặng

"Không cần, học trưởng, em đeo được"

Trương Duy Hào không đồng ý:" em ấy, rốt cuộc có xem anh làm bạn trai không?"

Liễu Duy Nhu nghe Trương Duy Hào hỏi vậy, trong lòng cô phút chốc sợ hãi

Thật ra kể từ khi cô cùng Đông Phương Thuật thành lập hiệp ước cùng anh ra quan hệ, cô luôn tránh xa Trương Duy Hào

Cô cảm thấy mình đã không còn xứng với Trương Duy Hào rồi

Không phải bởi vì cô bị mất tấm thân xử nữ, mà bởi vì cô bán mình lấy tiền

"Nghe nói em trai em vừa mới được phẫu thuật thay tim". Trương Duy Hào nhắc:" chuyện lớn như vậy mà em cũng không nói với anh"

Giọng nói của anh có chút oán giận

"Em ngại quấy rầy anh......"

"Em chính là như vậy, mặc dù anh chẳng giúp được gì, nhưng ít ra anh có thể ở bên cạnh em, làm chỗ dựa, giúp em vượt qua những thời khắc khó khăn"

Bị những lời nói ấm áp khiến mắt cô đỏ lên, cô vội vàng quay mặt đi để tránh bị Trương Duy Hào nhìn thấy, cho đến khi tâm trạng của mình khôi phục trở lại mới quay đầu lại

"Cám ơn học trưởng đã quan tâm"

"Không cần cám ơn anh, anh cũng chưa giúp gì cho em mà"

"Học trưởng, đối với em, như vậy cũng đủ rồi"

"Em ấy, như vậy liền xong, khát vọng cũng quá ít rồi"

Liễu Duy Nhu cũng gật đầu đồng ý:" khát vọng chỉ là chuyện nhỏ, cuộc sống yên mình mới là chuyện lớn". Cô luôn hi vọng mình không cần trao đổi với Đông Phương Thuật

Lời nói của Liễu Duy Nhu khiến Trương Duy Hào cảm động, anh dịu dàng cầm tay cô

"Phẫu thuật của em trai em thành công không?"

"Rất thành công, tháng sau có thể xuất viện, nếu nghỉ ngơi thật tốt, từ nay Tiểu Hiền có thể khỏe mạnh như bao bạn bè cùng lứa rồi"

"Thật sự là quá tốt". Trương Duy Hào đột nhiên nhớ ra chuyện gì, anh mở ba lô lấy ra 1 phong bì" em cầm lấy mà dùng"

Liễu Duy Nhu mở phong bì ra xem, nhanh chóng trả lại

"Em không thể nhận, em không thể cầm tiền của anh được"

Trương Duy Hào kiên trì:" Số tiền này là anh kiếm được, cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không dùng được, em cứ cầm trước"

"Học trưởng, thật sự không cần. Tiền thuốc của em trai em đều có bảo hiểm chi trả, không cần tốn tiền". Liễu Duy Nhu nói ra y chang như khi thuyết phục mẹ

"Em trai em có bảo hiểm?". Trương Duy Hào không thể tin được

"Là mẹ em có bảo hiểm làm việc ở khách sạn"

"Nhưng theo như anh biết, nếu là phẫu thuật cho người thân bảo hiểm cũng chỉ chi trả một phần chi phí thôi sao?"

Trên trán Liễu Duy Nhu khẽ tuôn mấy giọt mồ hôi lạnh, không biết học trưởng tại sao phải hỏi cặn kẽ như vậy

"Bởi vì mẹ em là nhân viên lâu năm, đây là quyền lợi mà nhân viên lâu năm trong khách sạn được hưởng"

"Anh nhớ mẹ em làm việc ở khách sạn Đông Phương đúng không?"

"Vâng"

"Điều này cũng đúng, tập đoàn Đông Phương là tập đoàn số 1 Châu Á, phúc lợi của họ đúng là khác với những khách sạn khác"

Liễu Duy Nhu cười miễn cưỡng:" Đúng vậy, em cùng mẹ vô cùng biết ơn". May mắn là học trưởng cũng đã tin

"Cho nên, học trưởng em không nhận số tiền này được". Liễu Duy Nhu kiên quyết đem phong bì trả lại cho Trương Duy Hào

"Được rồi, nhưng em phải đồng ý với anh,có khó khăn gì phải nói cho anh biết, để anh giúp một tay, nếu không người bạn trai như anh quả thật không có đất dụng võ

"Được, được, học trưởng, cám ơn anh"

Trương Duy Hào cưng chiều xoa đầu Liễu Duy Nhu:" Không nhận tiền, thì để anh mời em ăn cơm nhé?"

Liễu Duy Nhu cười gật đầu, cô chủ động nắm tay Trương Duy Hào để tỏ lòng biết ơn

Hành động của hai người thân mật, ngọt ngào trước cổng trường đã lọt hết vào mắt Đông Phương Thuật đang ngồi trong xe cách đó không xa

Anh mới trở về từ Châu Âu, vừa xuống máy bay, cũng không có công việc gì, vì vậy muốn tài xế đưa anh đến trường học của Liễu Duy Nhu

Tại sao lại có hành động như vậy? Đông Phương Thuật cho rằng mình bị chênh lệch thời gian ảnh hưởng nên nhất thời mất đi khả năng phán đoán

Anh cau mày, trên thực tế, anh cũng không biết mình đang cau mày

"Trở về khách sạn". Anh ra lệnh, đang phủ nhận tâm trạng của mình bây giờ không phải là vui mừng

Anh đối với chuyện cô cùng học trưởng " quan hệ đơn thuần" mà cười nhẹ, nhưng khi tận mắt thấy, trong lòng lại càng khinh thường

Lâu lắm rồi, mới thấy cái tình yêu cũ kỹ như vậy trong điện ảnh - -- nam xoa đầu, nữ nắm tay nam cười

Nụ cười này của Liễu Duy Nhu... Anh nhìn thấy rõ, cũng cảm thấy rất chướng mắt

Mà anh cảm thấy chứng mắt nhất chính là, quà tặng anh đặc biệt mua từ nước Pháp --- trọn bộ mỹ phẩm cao cấp tinh chất từ thiên nhiên, chăm sóc từ gương mặt đến thân thể, giá trị theo tiền Đài Loan khoảng năm vạn

Đối với người phụ nữ cùng anh lên giường, anh đều rất hào phóng từ trước đến nay, chỉ cần đối phương tuân thủ hiệp ước, ngoan ngoãn, không mơ mộng trèo cao, chỉ cần như vậy dù đối phương có muốn gì anh cũng chưa bao giờ nói No

Mà trong số những người phụ nữ đó, Liễu Duy Nhu là người ít đòi hỏi nhất, không phải nói là cô chưa bao giờ đòi hỏi

Trừ lúc đầu cô nói muốn mười triệu

Thậm chí tiền thuốc 1ngàn vạn của em trai cô, cô cũng trả lại, cô nói không muốn chiếm tiện lợi từ anh

Ha, thật sự rất buồn cười, từ trước đến nay phụ nữ đều ao ước chiếm được lợi ích từ anh, kết quả là anh lại có thể tìm được một cô bé không nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của anh

Cũng vì như vậy ,mà bộ mỹ phẩm từ thiên nhiên này là món quà mà lần đầu tiên anh tốn tâm tư mua tặng

Anh cũng nghĩ cô không bao giờ trang điểm là do không thích ứng với các loại mỹ phẩm , nên mới đặc biệt chọn mua món quà này....

"Tiểu Lý, tôi nhớ hình như anh vừa mới kết hôn phải không?". Đông Phương Thuật hỏi tài xế đang ngồi lái xe

"Vâng, tổng giám đốc Đông Phương, tháng trước tôi mới kết hôn"

"Cái quà tặng này anh hãy mang về tặng vợ mới cưới của mình". Đông Phương Thuật đem hộp quà mỹ phẩm đưa về phía trước

"Cám ơn tổng giám đốc, vợ tôi nhất định sẽ rất thích"

Đông Phương Thuật nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi

Dù sao cô cũng không muốn lợi dụng anh, vậy nhất định sẽ không nhận món quà này, đã vậy, anh cần gì phải làm việc thừa thãi

Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận là ---- anh có ý muốn Liễu Duy Nhu vui vẻ

Không, anh tuyệt đối không có...............

Sau khi kết thúc bữa ăn trưa với học trưởng, Liễu Duy Nhu đến khách sạn Đông Phương chuẩn bị làm việc

Đổi được ca làm, cùng đồng nghiệp xác định hôm nay cô sẽ phụ trách khu khối, làm việc từ 3 giờ đến 6 giờ mới xong

"Tiểu Nhu, xe này con đem đẩy vào phòng quản lý trung tâm ".. Cùng làm việc với cô hôm nay là một gì dặn dò nói

"Vâng, con đẩy đi trước:". Liễu Duy Nhu đẩy xe về phía hàng lang, đột nhiên thấy phía trước đang xôn xao

Thì ra là tổng giám đốc đang đi kiểm tra

Liễu Duy Nhu tranh thủ đẩy xe sang một bên, cùng các nhân viên khách sạn đứng xếp hàng ngay ngắn gần tường, kính cẩn cúi đầu thấp

Đây là lần đầu tiên Liễu Duy Nhu chạm mặt với Đông Phương Thuật trong công việc

Quan hệ của bọn họ là trong bóng tối, trong khách sạn cô là nhân viên của anh, cho nên khi đụng mặt anh đi kiểm tra, cô cùng các nhân viên khác giống nhau, khi anh đi ngang qua phải chào một tiếng ----

"Chào tổng giám đốc"

Đông Phương Thuật đi kiểm tra nên bước chân rất nhanh, anh khẽ đáp lại nhân viên bằng cái gật đầu, vẻ mặt rất ít khi nở nụ cười

Cô nhớ lại khi còn ở phòng thay quần áo nghe được hai cô gái say mê Đông Phương Thuật nói chuyện, Đông Phương Thuật là người có tiếng lạnh lùng, mặc kệ là khi ở bên ngoài hoặc lúc riêng tư cũng không thấy cưới

Cũng là vì chuyện đặc sắc này, mà rất nhiều phụ nữ say mê anh ta không dứt

Thật là lạ, người đàn ông không cười lại được phụ nữ quan tâm đón nhận, đầu năm nay xu hướng thẩm mĩ cũ đã bị phá bỏ

"Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu", đó là vấn đề thường được bàn bạc

Loại đàn ông lạnh lùng như Đông Phương Thuật là người đàn ông hư mà bao nhiêu người phụ nữ muốn nhảy vào, đương nhiên giá trị con người anh ta cũng một phần là do phụ nữ đề ra

Bóng dáng của Đông Phương Thuật đã sớm đi xa, các nhóm nhân viên bắt đầu đứng lên

Các nhân viên nữ bắt đầu hưng phấn, dù sao ở hành lang gặp được tổng giám đốc bận rộn 1 tháng mới đi kiểm tra một lần, đó là một sự kiện may mắn

Liễu Duy Nhu lặng lẽ đem xe đẩy đi, đi qua thang máy đến tầng 5 trung tâm phòng quản lý, nơi này là nơi cất dụng cụ vệ sinh

Liễu Duy Nhu đem xe dọn vệ sinh đẩy vào, cô cởi bao tay plastuc, khom người sửa sang lại dụng cụ vệ sinh trên xe, sau đó cô nghe được tiếng khóa cửa ở phía sau, cô đang muốn đứng lên, đang định quay đầu đột nhiên cả người bị ôm vào

Một cái hôn ấm áp ngay phía sau cổ, bàn tay to mạnh mẽ của đối phương muốn cởi cúc áo trước ngực cô

"Buông tôi ra.... Buông tôi ra". Trực giác của cô cho rằng, mình đã gặp phải kẻ háo sắc

Cô liều mạng giãy giụa, lấy khủy tay đánh về phía sau, ý đồ muốn dùng lực để đối phương buông cô ra

"Thì ra tính cách dịu dàng bình thường là giả, thật ra chính là một tiểu hổ bạo lực". Đông Phương Thuật vẫn vùi đầu vào cổ cô, ngực anh bị cô đánh trúng vài phát

Vừa nghe thấy là giọng nói của Đông Phương Thuật, nỗi sợ hãi kinh hoàng của cô mới tạm thời lắng xuống

Nhưng cô vẫn bị ôm trong ngực anh

"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?". Giọng nói cô có chút hỗn loạn cùng giận dữ

Anh dọa cô rồi

Đông Phương Thuật đem cô dán sát vào thân thể anh, để phía dưới của cô có thể cảm nhận anh đang cứng lên

Liễu Duy Nhu thở dốc kinh ngạc, không dám tin

Nơi này là khách sạn, là chỗ làm việc của bọn họ, anh làm sao có thể.... Phát dục lúc này?

"Đừng đùa giỡn, nơi này thỉnh thoảng sẽ có người đi vào "

Cô thật sự không tin, Đông Phương Thuật là người đàn ông có thể khống chế năng lực rất mạnh mới đúng, anh không giống như là người đàn ông có ham muốn yêu đương vụng trộm

"Sẽ không đâu, tôi đã khóa cửa rồi"

Hoàn toàn chính xác không phải là Đông Phương Thuật

Anh là một người rất nghiêm khắc với bản thân mình, phụ nữ và công việc phân chia rõ ràng, hơn nữa anh coi công việc quan trọng hơn so với phụ nữ rất nhiều

Nhưng mà hôm nay không biết tại sao lại thất thường như vậy, hơn nữa không chỉ là thất thường 1 lần, mà là liên tiếp

Sau khi máy bay hạ cánh, anh đã dặn dò tài xế lái xe đến trường học của Liễu Duy Nhu, chờ đợi cô tan lớp, mãi cho đến khi đi kiểm tra nhìn thấy hình dáng của cô, anh lấy lý do để ly khai thư ký cùng cấp dưới, đi theo Liễu Duy Nhu cùng vào phòng quản lý trung tâm

Lúc này trong đầu anh có hai trạng thái song song

Một là giận dữ... Đúng, anh thừa nhận, thấy hành động hồn nhiên của cô cùng bạn trai khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Một trạng thái khác là dục hỏa, anh thích nhìn bộ dáng cô mặc đồng phục

Đồng phục khách sạn được chia ra làm nhiều loại, bộ phận tạp vụ là áo sơ mi màu đen phối hợp cùng váy bó màu đen, dưới chân đi một đôi giầy đế bằng

Anh cũng thường xuyên gặp nhân viên dọn dẹp vệ sinh đi qua, ánh mắt đã sớm mất cảm giác, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Liễu Duy Nhu mặc đồng phục thì trong lòng dâng lên một trận dục hỏa khó nhịn

Bàn tay to của anh vội vàng kéo cổ áo cô, nắm lấy một bên đầy đặn,nhẹ nhàng vuốt ve, nhào nặn

"Không cần....". Cô kháng cự

Anh tại sao lại có thể ở nơi này muốn cô.........

"Em không có quyền cự tuyệt". Đông Phương Thuật đem bàn tay thâm nhập vào bên trong váy, kéo xuống quần lót, đồng thời cũng cởi quần mình, đem vật nam tính cắm vào bên trong khe hở màu hồng của cô

Những lời này như một con dao sắc nhọn khẽ đâm vào lòng cô, máu tuôn ra nhanh chóng

Anh nói không sai, thật sự cô làm gì có quyền cự tuyệt

Liễu Duy Nhu chỉ có thể mặc anh quyết định

Anh tiến vào từ sau lưng cô, âm thầm và mạnh mẽ rút ra cắm vào

Cô cắn môi, thừa nhận là anh làm cô thấy thích thú

Mặc dù bây giờ không phải là cô mong muốn quan hệ, nhưng phản ứng sinh lý lại khiến cô không thể nào khống chế

Anh ta quả nhiên là cao thủ tình dục, anh cùng cô trải qua quan hệ có mấy lần thôi, mà anh ta đã tìm ra những nơi nhạy cảm của cô

Một bên anh đâm vào, một bên lại xoa bóp đầy đặn của cô, mỗi lần xuyên qua xuyên lại đều là trực tiếp đi vào nơi sâu nhất của cô

"A.....". Cô cắn môi không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ

Cảm giác yêu đương vụng trộm lại kích thích giác quan của hai người, cao trào nhanh chóng xuất hiện

Anh chợt rút ra, đem mầm mống phun ra trên đùi cô

Song, kích tình ngắn ngủ qua đi, hai người đều im lặng

Liễu Duy Nhu khóc

Cô không muốn khóc, bởi vì anh nói đúng, giao dịch được thành lập và cô không có quyền cự tuyệt, tất nhiên cũng không có quyền khóc

Nhưng cô không nhịn được uất ức

Đông Phương Thuật nhìn nước mắt cô tuôn rơi, bàn tay nắm chặt, cũng không hề vươn ra lau giúp cô

"Cho dù tôi bán cho anh.... Anh cũng không thể sỉ nhục tôi như vậy". Liễu Duy Nhu không cam chịu nói

"Em dám nói, vừa rồi em không thấy vui sướng, chỉ cảm thấy tủi nhục sao?". Đông Phương Thuật là người không bao giờ nhường nhịn ai, làm sao lại có thể nói anh sỉ nhục cô

"Tôi không muốn cùng anh cãi cọ, bởi vì tôi cầm của anh mười triệu, cho nên dù có bị anh sỉ nhục tôi vẫn phải nhẫn nhịn nói cám ơn anh"

Liễu Duy Nhu hướng anh nói xong, đau lòng xoay người rời đi

....

"Tâm tình cậu không vui."

Đây là câu tự thuật không phải là câu nghi vấn

Trợ lý của Đông Phương Thuật , Dư Kiện sau khi bước vào phòng thì hướng phía anh nói

Đông Phương Thuật ngẩng đầu lạnh lùng liếc cậu ta một cái, có lúc anh thật hối hận vì để Dư Kiện làm trợ lý, không phải bởi vì cậu ta không có năng lực, mà là người có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tình người khác, thật đúng là một chút riêng tư cũng không có

Anh còn được rất nhiều tiền bối trong giới kinh doanh khen ngợi là người chín chắn, cho dù có cẩn thận quan sát nét mặt anh, cũng chưa chắc nhìn ra tâm trạng của anh là tốt hay xấu

Nhưng Dư Kiện lại có thể nhìn thấu tâm trạng của anh

Anh thật sự có tâm trạng không tốt, bởi vì nước mắt của Liễu Duy Nhu, bởi vì cảm xúc của anh lại bị dao động bởi một người phụ nữ

Dư Kiện không hy vọng Đông Phương Thuật sẽ có phản ứng, nhưng cậu ta là ông chủ của mình. Do đó anh chỉ cần nhìn nét mặt, nhanh chóng thông minh đổi đề tài

"Đầu tháng sau cậu qua Thượng Hải công tác, trong đó có một buổi đấu giá từ thiện mà cậu phải tham dự, buổi đấu giá có quy định phải mang theo bạn gái, cậu có muốn tớ giúp cậu liên lạc với cô Lâm Lệ, muốn cô ấy buổi tối tham gia cùng với cậu không?"

Lâm Lệ là bạn gái tri kỉ của Đông Phương Thuật ở Thượng Hải, đồng thời cũng là người thiết kế quần áo có tiếng tại Thượng Hiair

Đông Phương Thuật vốn là đồng ý, nhưng bỗng nhiên anh nhớ ra một người khác thích hợp hơn --- bởi vì gia cảnh nhà cô, Liễu Duy Nhu chắc chưa từng xuất ngoại, hơn nữa trường học cô đã được nghỉ lễ, ah có thể mang cô đến Thượng Hải với mình, thuận lợi cùng vui vẻ mua sắm

Có đièu , Đông Phương Thuật nhất định không thừa nhận mình đang lấy lòng Liễu Duy Nhu,đồng thời muốn cô tha thứ mình

"Không, tớ sẽ tự mình mang bạn gái đến"

"Được"

"Chỉ là phải sửa lại chút"

"Tại sao?"

"Bởi vì tớ sẽ dẫn bạn gái là người Đài Loan cùng bay đến Thượng Hải"

Dư Kiện ghi chép lại yêu cầu của ông chủ, không biết vì sao, anh có cảm giác ông chủ sau khi nói ra chuyện này, tâm trạng dường như có chuyển biến tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.