Cô Vợ Nhỏ Trẻ Trung

Chương 2: Chương 2




Buổi sáng chủ nhật nào đấy giữa tháng 10, tầng một trong thư phòng của Tang gia.

Văn Hạo ngồi sau cái bàn xem xét kỹ lưỡng bài thi tuần trước của Bối Bối mà Bối Bối ngồi yên ở trước bàn đọc sách say mê nhìn anh không chớp mắt.

“Văn Hạo thật rất đẹp trai! ” Bối Bối ngầm than thở.

Ngũ quan khôi ngô mê người, kính gọng vàng nhu hòa cùng vẻ mặt lạnh lùng, sở thích yêu sách càng làm cho anh thêm nho nhã ấm áp. Hơn nữa ánh mắt nhìn xa trông rộng làm người khác không dám khinh thường mà khi anh lộ ra thái độ nghiêm túc còn có một phần khí thế làm người khác run sợ.

Cô từng nghe Lô Uyên Tỉnh đề cập qua,nói Văn Hạo chỉ cần một bước ra khỏi nhà họ Tang lập tức bién thành một chiếc máy công việc lạnh lùng nghiêm khắc. Chỉ có ở trong nhà họ Tang , nhất là ở trước mặt cô thì anh mới là một người đàn ông tao nhã dịu dàng.

Lô đại ca nói như vậy có ý gì đây?

Nói là Văn Hạo có tình cảm đặc biệt đối với cô hay là Văn Hạo thật rất thương đứa em gái nhỏ này?

Bối Bối tự hỏi, hai mắt đối diện với tròng mắt Văn Hạo, cô lập tức bày ra một nụ cười lúm đồng tiền ngọt ngào, vẻ mặt nghiêm khắc lập tức giống như tuyết mùa xuân đang tan.

Văn Hạo bất đắc đĩ mở miệng: “Đây là chuyện gì xảy ra hả?” Anh phất tay một cái trong bài thi.

Bối Bối ngượng ngùng gãi gãi cái ót. “Em cũng không biết”

Thở ra một hơi, Văn Hạo lắc đầu một cái. “Em không nghe giảng sao?”

Bối Bối lén lè lưỡi một cái, cô nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Văn Hạo.Văn Hạo còn chưa kịp ngăn cản thì cô đã đặt mông ngồi lên trên đùi của anh còn thân mật nhõng nhẽo nằm sấp tựa trước ngực anh. Thân thể anh đột nhiên cứng đờ, khẩn trương nắm chặt hai bên tay vịn.

“Không nên tức giận nha, người ta chỉ có chút không chuyên tâm thôi mà, anh giúp em học tập một tý, em đảm bảo thứ hạng cũng có thể pass á.”

“Bối Bối, em..” Văn Hạo lo lắng xê dịch thân thể . “ Em tốt nhất nên trở về vị trí ngồi của mình.”

“Không đấy.” Bối Bối bất mãn uốn éo người “Từ nhỏ em đã thích được anh ôm, tại sao bây giờ không thể? Anh không thích em sao?”

“Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích!” Văn HẠo không khỏi kêu khổ. “Bối Bối, hiện tại em đã trưởng thành không còn bé như trước nữa…”

“Nhưng e cũng là vợ của anh, anh quên rồi sao?” Bối Bối nhìn trộm sắc mặt Văn Hạo lúng túng bất an “Vợ không thể làm nũng với chồng sao?”

Cô dĩ nhiên biết tại sao anh lúng túng, hormone đàn ông trên người anh đang kích thích biến chuyển. Vì thân mật ngồi trên đùi anh nên cô có thể cảm nhận rất rõ ràng.

Đồng thời cô cũng cảm thấy rất vui mừng, ít nhất anh không phải không có tình cảm với cô, mà là có một nhân tố nào đó ngăn cản dục vọng của anh thôi.

Cô muốn tìm ra căn bệnh đó vì có thể đúng bệnh mà bốc thuốc.

“Bối Bối..”

Giọng Văn Hạo khàn khàn “Em..”

“Hả?”

Bối Bối không hiểu ngửa mặt nhìn anh, vẻ mặt non nớt hồn nhiên khuấy động lòng người, như thể đem một con cá ném cho một con mèo đói bụng ba ngày. Kích tình rốt cuộc chiến thắng lí trí.

Đầu óc trống rỗng, Văn Hạo không cầm lòng nổi cúi xuống chiếm lấy đôi môi đỏ mọng đang mấp máy. Anh tham lam hút lấy hơi thở ngọt ngào của cô, liều lĩnh ôm chặt cô.

Một tay vuốt mái tóc, một tay kia chui vào trong áo nàng xoa nắn

.

Đột nhiên, Văn Hạo kinh hãi thở gấp một tiếng đẩy Bối Bối ra xa. Hơi thở anh không ổn định nhìn cô chằm chằm.

“Trời ơi! Tôi đang làm gì thế này?” Anh không dám tin tự mình lẩm bẩm ngay sau đó đột nhiên đứng lên.

Bối Bối bị ngã không biết làm sao lặng nhìn bóng dáng cao lớn bỏ chạy.

“Chứng kiềm chế đây ư?”

Bối Bối nhìn về phía hộp cơm tiện lợi còn nguyên than thở chừng nửa giờ đồng hồ. Ông Lâm và Chu Gia Đình cất xong hộp tiện lợi liền bắt đầu nghiên cứu bộ mặt như khổ qua nhất từ trước đến nay .

“Thật là kỳ tích nha, người luôn vui vẻ trong nhóm chúng ta cũng có lúc thở dài.” Ông lâm tức cười ở bên ngoài cửa sổ dò xét một chút. “ Sắp đổi người rồi à?”

Chu Gia Đình cười nhạo một tiếng: “ Mình thấy sau là Hongkong, Macau sau là Đài Loan cũng muốn trở về Đại lục đó.”

Xem như không thấy lời giễu cợt của các bạn, Bối Bối lần lượt nhìn hai người bằng ánh mắt khó hiểu khá lâu rồi cô mới nhẹ nhàng mở miệng: “Các cậu hẹn hò cùng Thẩm Xương Hồng và Tề Thiếu Phân bao lâu rồi?”

Ông Lâm cảm thấy kỳ quái ngay sau đó như hiểu được mà cười nói: “ Mình và Thẩm Xương Hồng ở chung một chỗ cũng được ở gần một năm rồi. Thế nào, có phải cậu cũng đã thông suốt muốn tìm một nam sinh vui vẻ sao?”

“Mình và Tề Thiếu Vân hẹn hò chưa được một năm.” Chu Gia Đình cũng nói. “Làm gì? Lòng ngứa ngáy rồi sao?”

“Vậy các cậu khẳng định có thật lòng yêu đối phương như thế nào? Còn có..” Bối Bối trầm ngâm nói “ Các cậu tới trình độ nào rồi? A hoặc B hoặc C”

Ông Lâm hoài nghi mắt liếc Bối Bối “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Bối Bối mở trừng hai mắt “ Rốt cuộc các cậu có nói hay không? Hỏi nhiều như vậy làm gì? Không nói thì thôi!”

“Được, được, nói thì nói.” Thấy Bối Bối hình như đang tức giận, Chu Gia Đình vội trấn an nói: “Chúng tớ đến B rồi nhưng không có ý định muốn đột phá đến C. Còn về hai bên có yêu thương lẫn nhau thật không thì..” Cô nghẹo đầu suy nghĩ một chút

.

“Chắc là vậy. Thật ra mình cũng không muốn nhiều như vậy, chẳng qua là cảm thấy hai người ở chung một chỗ thoải mái vừa lòng nhau. Nếu một ngày nào đó chán hoặc cảm thấy tìm được một người con trai tốt hơn anh ta. Có thể chúng mình sẽ chia tay.”

“Dù sao chúng mình vẫn còn trẻ là còn có cơ hội gặp được nhiều đối tượng hơn. Tội gì phải lo lắng nhiều như vậy.”

Bối Bối nhìn sang Ông Lâm, Ông Lâm nhún nhún vai.

“Mình cũng vậy, mình không muốn tồn tại trong lòng cái gánh nặng về kế hoạch trong tương lai. Nếu không dù ở bên cạnh bất kì ai cũng không cảm thấy tự nhiên, cứ thoải mái một chút. Tất cả cảm giác có thể so sánh rõ ràng hơn. Cho nên mình không cho rằng Thẩm Xương Hồng nhất định sẽ là một nửa tương lai mình. Nhìn kỹ một chút, cậu mới có thể tìm thấy một nửa xứng với bản thân. Nếu không về sau cậu gặp một người con trai khác làm cậu động lòng thì không phải cậu sẽ hối hận sao?”

“Là như vậy sao?” Bối Bối lẩm bẩm.

“Vậy các cậu làm như thế nào thì biết đối với người đó là nhất?”

Ông Lâm và Chu Gia Đình liếc nhìn nhau .

“Cậu thế mà cũng hỏi mình.” Ông Lâm cười cười. “Thành thật mà nói mình từng có rất nhiều bạn trai nhưng ai cũng như ai , cho nên mình cũng không biết ngày nào mới có thể gặp người kia-cũng là người tốt nhất.”

“Cậu thế mà cũng hỏi mình.” Ông Lâm cười cười. “Thành thật mà nói mình từng có rất nhiều bạn trai nhưng ai cũng như ai , cho nên mình cũng không biết ngày nào mới có thể gặp người kia-cũng là người tốt nhất.”

“Mình muốn có một cảm giác thật khác biệt cơ.” Chu Gia Đình hơi nhíu lông mày.

."Mặc dù mình còn chưa biết cảm giác đó như thế nào , nhưng nghe người ta nói đều là cảm giác khác thường mà thôi."

"Bất luận như thế nào, " Ông Lâm nói tiếp."Gặp nhiều người thì mới có thể so sánh rồi tìm ra người tốt nhất, hoặc là làm rõ người cho cậu cảm giác đặc biệt nhất, tốt nhất.”

Chu Gia Đình liên tục gật đầu phụ họa: "Đúng,đúng.Mình có một người bạn tiểu học, vốn là bạn ấy và cậu con trai thanh mai trúc mã hàng xóm có quan hệ rất tốt. Bởi vì bạn ấy cứ cho rằng cậu con trai kia là người mà cô ấy yêu nhất, cho nên vẫn cự tuyệt sự theo đuổi của những tên con trai khác. Kết quả lên tới trung học , bọn họ không học cùng trường thì cô ấy mới có cơ hội gặp phải một người con trai khác làm cô ấy rung động. Nhưng cô ấy đã cùng thanh mai trúc mã tiến đến C rồi. Chẳng những hối hận không kịp, càng không giải thích với bạn trai hiện tại như thế nào để cho anh ta không rời đi.”

Bối Bối thở thật dài một tiếng.

"Cho nên mình cảm thấy được phải biết nhiều một chút về con trai, không nên quá sớm cho rằng là người đó, nhất là. . . . . ." Chu Gia Đình nháy mắt mấy cái."Không nên trao thân quá sớm."

Bối Bối bất giác nhíu chặt lông mày thanh tú.

Ông Lâm tò mò quan sát nàng."Cậu. . . . . . Có phải hay không thích người nào rồi?"

"Không phải là Nhiều hơn chứ?" Chu Gia Đình suy đoán.

Bối Bối cắn môi không nói.

Hai người dò xét lẫn nhau một cái. Ông Lâm chần chừ hỏi: "Cậu nói anh không phải bạn trai của cậu. Vậy. . . . . .Cậu yêu đơn phương từ lâu rồi ?"

Bối Bối giương mắt liếc nàng.

"Đã lâu rồi sao?"

Bối Bối nhún nhún vai."Mình từ sáu tuổi bắt đầu."

Chu Gia Đình lập tức liếc mắt xem thường."Không chịu nổi! Cái này gọi là sự ngây thơ. Không phải mình vừa mới nói chuyện bạn tiểu học đó sao !"

Ông lâm vỗ vỗ đầu vai Bối Bôi."Anh ta đối xử với cậu như thế nào?"

Bối Bối than thở."Không biết."

"Không biết! ?" Ông Lâm kinh ngạc lặp lại."Bọn cậu ở chung đã lâu như vậy, cậu lại không biết anh ta đối với cậu có cảm giác hay không?"

"Anh ấy rất thương mình, tựa như loại tình cảm của anh trai thương em gái "

Bối Bối cười khổ."Nhưng có lúc mình lại cảm thấy không phải “chỉ”. Anh ấy chưa bao giờ bày tỏ qua, mình cũng không dám trực tiếp đi hỏi anh ấy, sợ hỏi ra cái gì không đúng đáp án , cho nên. . . . . ."

Ông Lâm suy nghĩ một chút."Muốn nghe đề nghị của mình không?"

Bối Bối gật đầu.

"Trực tiếp đi hỏi anh ta , một hơi giải quyết sự việc!" Ông Lâm quả quyết nói."Tính cứ lề mề như vậy sao?”

"Hoặc là trước tiên đem anh ta để sang một bên,bản thân cậu mở rộng lòng ra thử tiếp xúc với người con trai khác. Chờ xác định tình cảm của mình rồi nói sau." Chu Gia Đình khóe miệng vểnh lên."Mình thật sự không tin cậu mới sáu tuổi đã có thể hiểu được tình yêu rồi."

Bối Bối không phục giương cằm lên. “Mình rất thông minh, cũng trưởng thành rất sớm nha!"

Ông Lâm không khỏi bật cười."Là đó, cậu sớm đã trưởng thành!" Nàng lắc đầu một cái.

"Búp bê trưởng thành sớm!"

Lông mày Bối Bối bỗng chốc dựng thẳng, đang muốn nổi đóa. Chu Gia Đình vội trấn an nói: "Được, được, cậu trưởng thành sớm. Nhưng là Bối Bối, biết nhiều hơn một người con trai cũng không làm sao mà? Có lẽ sẽ tìm ra một cảm giác đặc biệt, sau đó cậu càng có thể xác định đối với anh ta đến tột cùng là say mê hay là tình yêu chân chính chứ?"

Bối Bối không khỏi cau mày, cô thật sự không có hứng thú gì. Nhưng mặc dù cô cũng không đồng ý Chu Gia Đình nói cô là ngây thơ. Vậy có lẽ cô nên đi quan sát một chút cái gọi là hành vi suy nghĩ của những tên con trai khác. Như vậy có thể biết “Nhiều Hơn” rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Ông Lâm vuốt tóc của cô ." Thứ Năm tuần sau cùng đi dạ vũ chứ!"

Bối Bối chần chờ một lát mới chậm rãi nói: "Nhiều Hơn tháng sau phải nước Mĩ, có lẽ khi đó mình phải suy nghĩ lại. . . . . ."

"Cứ như vậy quyết định, " Ông Lâm lập tức cắt đứt lo nghĩ của cô."Đã quyết định, không thể đổi ý, nếu không mình trở mặt đó!"

Bối Bối há miệng, ngay sau đó lại đóng lại.

Đi thì đi!

Bối Bối cầm sách giáo khoa nheo mắt nhìn trộm Lộ Uyên chuyên tâm thảo luận công việc cùng Văn Hạo.

Hai ngày nữa cô sẽ phải thi kì thi định kì hàng tháng cho nên Văn Hạo đặc biệt lúc vừa tan việc liền chạy về giúp cô cố gắng học bổ túc. Nếu không trước đó vài ngày, anh đều là vì việc đến nước Mĩ phát triển doanh nghiệp. Loay hoay đến bể đầu sứt trán, hầu như mỗi ngày đều phải làm thêm giờ tới mười giờ tối mới về nhà.

Nhưng Văn hạo mới bắt đầu giảng bài chưa tới nửa tiếng, Lộ Uyên Tỉnh đã đem tài liệu tới hỏi. Văn Hạo không thể làm gì khác hơn là quy định phạm vi trước cho Bối Bối học thuộc lòng.Còn mình thì nghĩ biện pháp xử lý nhanh công việc.

"Nhiều Hơn, anh phải đi bao lâu?"

"Nửa tháng nữa " Văn Hạo cũng không ngẩng đầu lên vẫn vùi đầu vào trong số liệu "Nhiều nhất sẽ không vượt quá một tháng."

“Lâu như vậy đó." Cảm giác mất mác nhanh chóng chồng chất trong trái tim Bối Bối .

Văn Hạo lúc này mới ngẩng đầu lên."Anh sẽ nhanh sớm quay về."

Bối Bối bĩu môi cúi đầu thấp.

Không muốn cô đau lòng. Văn Hạo nhẹ nhàng thở dài."Nếu như là nghỉ đông và nghỉ hè, em biết anh nhất định sẽ dẫn em đi cùng."

Đôi mắt to buồn bã nhìn anh."Vậy anh không thể đợi em nghỉ rồi đi sao?"

Văn Hạo bất lực liếc Lộ Uyên Tỉnh một cái."Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng có rất nhiều hành trình đã được dự tính nên không cách nào thay đổi được thời gian. Nếu không sẽ bị dôdi thủ cạnh tranh giành trước. Em nên hiểu, không phải sao?"

"Thiên tài mới hiểu!" Bối Bối lầu bầu."Em thật không hiểu. Sự nghiệp lớn như vậy làm cái gì? Tiền kiếm nhiều như vậy làm cái gì? Anh muốn nắm trong tay sự nghiệp lớn, ngược lại lại bị sự nghiệp nắm trong tay cuộc sống, như vậy cuộc sống sẽ còn có cái gì gọi là niềm vui thú nữa?"

Văn hạo bất đắc dĩ thầm than."Đây là kỳ vọng của bác trai, anh đã từng hứa muốn thay ông ấy hoàn thành."

Bối Bối liếc xéo của hắn."Em biết ngay là ba Nhĩ Đông thương ta nhiều hơn!"

"Chuyện này. . . . . ." Văn Hạo không biết nên khóc hay cười. Than một tiếng."Bối Bối, lời này không nên nói như vậy, em biết anh hứa nhất định sẽ hết sức đi thực hiện nó, cho nên. . . . . ."

"Cho nên anh có thể mặc kệ em?" Bối Bối bất mãn nói.

"Anh không có mặc kệ em a, anh chỉ là đi công tác nửa tháng mà thôi cũng không phải là không trở lại."

"Cái này nửa tháng chính là mặc kệ ta!" Bối Bối quả quyết nói.

"Anh . . . . ." Văn Hạo hướng ánh mắt cầu cứu hướng tới Lộ Uyên Tỉnh- người sau vẻ mặt thú vị đang cười đến nghẹn. “Anh không phải là không chăm sóc em , anh là. . . . . . anh là. . . . . ."

Lộ Uyên Tỉnh cảm thấy sắp không nhịn được cười trong bụng cười thật to.

Văn Hạo tuổi còn trẻ đã được giới kinh doanh gọi là"Công ty chi sa" , cư nhiên lại bị một cô tiểu thư nói mấy câu liền bị làm cho váng đầu chuyển sang không biết nói gì.

Mặc dù xem cuộc vui cảm thấy rất sảng khoái , nhưng dựa vào Văn Hạo là cấp trên, anh ta có quyền bất cứ lúc nào có thể đuổi việc một người một cách bàng quan. Thấy chết mà không cứu thì thật không được, Lộ Uyên Tỉnh đành mở miệng vì cấp trên mà hoà giải.

"Anh nói này Bối Bối đại tiểu thư, chồng em phải đi có nửa tháng, nửa tháng sau anh ta lại về với em là được rồi. Đừng nhỏ mọn như vậy chứ!"

Bối Bối khinh thường hừ một tiếng."Thật sao? Tận nửa tháng? Anh dám bảo đảm anh ấy về sau tuyệt đối sẽ không đi? Anh dám bảo đảm công ty đánh vào thị trường Châu Mỹ sau anh ấy sẽ không bị công việc chiếm nhiều thời gian thời gian hơn?"

Lộ Uyên Tỉnh lắp bắp."Anh. . . . . ."

Không để cho anh ta có cơ hội suy nghĩ. Ngay sau đó, Bối Bối lại hung hăng thừa thắng truy kích."Còn nữa, anh dám bảo đảm anh ấy đánh vào châu Mỹ thị trường sau sẽ không nữa muốn thị trường Châu Âu? Thị trường Châu Úc? Thậm chí thị trường Châu phi?Anh thật dám cam đoan sau khi từ nước Mỹ trở về. Tất cả thời gian của anh ấy hoàn toàn là của em không ?"

Thật thảm! Văn Hạo ít nhất còn nói với cô một số câu, thế nhưng anh ngay cả cơ hội đáp lời cũng không có đã bị đánh trở lại!" Lộ Uyên Tỉnh bi ai than thầm. Trợ thủ vô dụng núp trong góc vẽ vòng tròn (Đúng là hẹp hòi). Bản thân cũng thấy xót xa, Văn hạo chỉ có thể cố gắng cứu giúp.

"Bối Bối, như vậy có được hay không?" Văn Hạo cẩn thận từng li từng tí nói."Mỗi một lần này anh đi công tác một mình, về sau bất luận là nơi nào anh đều sẽ dẫn em đi cùng. Nếu như em đang trong giờ học không thích hợp, anh liền để cho Lô đại ca thay thế anh đi, như vậy có được không?"

Bối Bối bĩu môi suy tính một hồi lâu sau, mới miễn miễn gật đầu đồng ý: "Được rồi, như vậy một lần thôi đó, lần sau em sẽ nổi giận đó!"

Không phải vừa nổi giận sao ? Văn Hạo vội vàng gật đầu."Anh thề, mỗi lần này.”

Bối Bối thở dài."Nửa tháng. . . . . . Thật lâu đó. . . . . ."

"Yên tâm, anh sẽ đem tất cả an bài xong liền trở về." Văn Hạo hứa.

Nhưng. . . . . . Nhưng anh không để người nào thừa lúc em ngủ nướng tới ôm em đến phòng tắm à? Bối Bối nghẹo đầu nghĩ tới.

"Reng. . . . . ."

Bối Bối mơ hồ đem chăn bông che đầu.

"Reng. . . . . ."

Cả cái đầu nhỏ cũng rụt cổ dưới cái gối.

"Reng. . . . . ."

"A ——" Bối Bối hét lên một tiếng nhảy dựng lên nhấn tắt đồng hồ báo thức ở đầu giường,rồi lăn xuống giường. Hai bước dài hướng bàn hóa trang đem hai cái đồng hồ báo thức đang rung không ngừng khác ném ra ngoài cửa sổ, tiếp theo chạy vọt vào bên trong phòng tắm đem hai cái cuối cùng ném vào trong bồn cầu!

Bối Bối tức giận cặp mắt bốc hỏa trợn trừng nhìn vào trong gương. Cô khẽ rít: "Đáng chết Nhiều Hơn!"

Ở bầu trời Thái Bình Dương bay liệng, Văn Hạo bỗng chốc đưa tay ngoáy lỗ tai.

Lộ Uyên Tỉnh thuận miệng hỏi: "Thế nào?"

Văn Hạo hoang mang."Không biết, bất chợt thấy ngứa.”

Lộ Uyên Tỉnh suy nghĩ một chút, tiếp theo bật cười.

"Nhất định là Bối Bối đang mắng cậu, hơn nữa mắng rất lợi hại!"

Văn Hạo lo lắng liếc anh ta bằng một con mắt."Nhanh như vậy? Không thể nào?"

Lộ Uyên Tỉnh liếc xéo của anh."Muốn đánh cuộc không?"

"Định đánh cuộc?" Văn Hạo hơi giật mình lặp lại, ngay sau đó mạnh mẽ lắc đầu."Không...không nên!"

Lộ Uyên Tỉnh cười cười không lên tiếng.

Văn Hạo nhìn ngoài cửa sổ ngây ngẩn một hồi.

"A Tỉnh,mình muốn. . . . . . Sau khi đến nước Mĩ, cậu xem có thể đem hành trình rút ngắn được không?Nhanh một chút, ngủ thiếu một ít cũng không sao,cố gắng đem tất cả cuộc hẹn tập trung lại. Có lẽ. . . . . ."

"Anh trai à! " Lộ Uyên Tỉnh thở dài nói."Đã xếp lịch chặt chẽ lắm rồi, cũng phải phối hợp thời gian với người ta mới được đó!"

"Này ——" Văn Hạo than thở."Không cố gắng được thì để sau khi về nhà thì tính vậy!"

Lộ Uyên Tỉnh do dự một chút, rốt cuộc vẫn phải mở miệng: "Cũng rất khó nói. Văn Hạo, khó nhất là hai nhân vật vẫn đang suy nghĩ xem có gặp chúng ta hay không ?"

Văn hạo nhìn anh ta chốc lát, sau đó thở ra một hơi: "Tận lực đi, nếu quả thật không được. . . . . ." Anh lại than thở."Mình không thể làm gì khác hơn là lại nghe mắng vài lần vậy ."

Nhìn một đám sexy girl cool boy điên cuồng vặn vẹo trên sàn, Bối Bối không khỏi ngầm thấy kỳ lạ.Không ngờ lúc ở bên trong sân trường thì chững chạc đàng hoàng , các bạn học vào nề nếp .Sau khi ra khỏi trường thì cũng rất hăng say như vậy.

Cô nhìn bản thân mình thật đơn giản với áo len, quần jean. Đi cùng bọn họ thật sự là không phù hợp. Khó trách không ai . . . . . . Ách, cũng không phải là không ai á..., còn nhiều hơn rất đấy! Chỉ là bị cô cự tuyệt hết. Xem bọn hắn nhảy không sao.Nhưng thật muốn cùng bọn họ nhảy vậy thì đỡ chán được rồi.

Cô vẫn thích cùng Văn Hạo khiêu vũ hơn. Có lúc anh ấy có thể nhảy với phong cách ưu nhã mà lúc cần sống động bốc lửa thì anh cũng nhảy được xuất sắc dù chỉ một mình. Bất luận là điệu Tăng-gô, cát Luba, Waltz, hoàn toàn, nhảy đường phố hoặc lambada.Chỉ cần đứng ra, là anh có thể nhảy với kỹ thuật tinh xảo nhất khiến mọi người nín thở. Mặc kệ đi đến bất cứ phòng nhảy khiêu vũ nào, bọn họ luôn là cặp đôi được chú ý nhất.

Cái loại vũ hội này, căn bản là một đống người điên cuồng sao! Không biết có phải do cửa bệnh viện tâm thần khóa không chặt , khiến toàn bộ bệnh nhân bên trong bệnh viện thần kinh chạy tới đây ? Thật là không có tiêu chuẩn, vũ hội không có phong cách. Thật kém cỏi!

Cũng không biết họ đưa cô tới tham gia loại vũ hội này làm cái gì?

Bối Bối cố gắng tìm kiếm bóng dáng Ông Lâm và Chu Gia Đình trong cái sân đen xì. Tính nói với các cô một tiếng liền trở về nhà. Cô vốn đang cho rằng là mình học trường đủ nát rồi , mới tới xem có thuận mắt bạn học trai nào không. Không ngờ ra ngoài nhìn. . . . . . Ác! Quả thật không có nhân phẩm giống nhau!

Thôi. Lần sau chọn nơi nào tốt tốt một chút .Mặc kệ người khoe khoang hay không thì ít nhất cũng có cơ hội quan sát hành vi cử chỉ của bọn họ cùng nội dung nói chuyện. Như vậy có thể giúp cô tìm ra nhiều ý tưởng hơn .

"Này! Có thể đồng ý nhảy một điệu với tôi không?"

Tầm mắt còn đang mải nhìn trong sân, Bối Bối thuận miệng lên tiếng: "Không muốn."

"Được, vậy chúng ta cùng nói chuyện cũng được."

Bối Bối kinh ngạc quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy một người con trai vô lại đang ngồi bên cạnh cô. Theo bản năng cô xê dịch sang một chút, Bối Bối mới bắt đầu dò xét cẩn thận anh ta.

Điều đầu tiên cô chú ý tới anh ta chính là hàm răng trắng bóng. Anh ta đang cười một cách vui vẻ thoải mái.

Khiến người khác tỉnh táo hẳn. Hơn nữa anh ta cũng ăn mặc thoải mái như cô, áo len, quần jean. Ngũ quan ngay ngắn, mắt to mày rậm, mũi đang miệng rộng.

Vừa nhìn qua một cái có thể thấy là một người tương đối sáng sủa cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Người con trai thoải mái để cho cô quan sát một lát rồi mới bướng bỉnh nháy nháy mắt"Như thế nào? Đạt tiêu chuẩn không ?"

Bối Bối nhún nhún vai."55 điểm."

Hắn ra vẻ bộ mặt buồn bã."Thật thảm mà !Lần đầu tiên tôi có phần trăm thấp như vậy!"

Cười nhạo một tiếng, Bối Bối khinh thường hừ ."Anh thật đáng cười. Ít nhất tôi cho anh ngươi 50 điểm trở lên."

"Vậy tiêu chuẩn đánh giá của em như thế nào?" Người con trai tò mò hỏi.

Chỉ có một, hơn nữa còn là max điểm! Bối Bối nghĩ tới đồng thời không nhịn được nhìn về phía trong sân.

"Anh là Đới Ngọc Bầy ở trường trung học J, có thể hỏi tên của em không?"

"Không thể." Bối Bối rất dứt khoát nói.

Đới Ngọc Bầy xem kỹ mà nhìn chằm chằm vào nàng."Em có bạn trai?"

"Không có." Dứt lời, Bối Bối đột nhiên xoay đầu lại kỳ quái cười một tiếng."Nhưng tôi có chồng."

Đới Ngọc Bầy ngạc nhiên sững sờ, ngay sau đó bật cười."Ra thế, tôi cũng có ba bà vợ đấy!"

"Tôi nói thật. Ngay cả bạn bè tôi cũng không biết đó!" Bối Bối nghiêm túc gật đầu một cái."Cho nên anh không được tuyên truyền thông tin này ra ngoài."

Đới Ngọc Bầy khẽ cau mày."Vậy tại sao em muốn nói cho tôi biết?"

"Bởi vì tôi cảm thấy anh muốn theo đuổi tôi...Tôi không hy vọng anh lãng phí thời gian vì tôi."

Đới Ngọc Bầy bừng tỉnh hiểu ra ."Dù sao em chính là không muốn tôi theo đuổi em.?”

Bối Bối gật đầu một cái.

"Em cự tuyệt người theo đuổi mình cũng như vậy sao?"

Nhẹ nhàng lắc đầu."Không, chỉ có anh."

"Tại sao chỉ có tôi là dùng loại lý do này?"

"Không phải lý do, là sự thật." Bối Bối nói."Thứ nhất, bởi vì anh là người đầu tiên tôi cho 50 điểm trở lên. Hơn nữa anh cho ta ấn tượng thật tốt, cho nên tôi không muốn lừa dối anh. Thứ hai, thật ra thì tôi cũng không muốn lừa dối bất kì ai, nhưng mà chủ nhiệm giáo vụ và thầy tổng giám thị không cho phép tôi nói ra. Mà nếu anh không phải là học sinh trường tôi , xem ra cũng coi như đứng đắn, cũng sẽ không lắm mồm giúp tôi tuyên truyền ra ngoài đi?"

Càng nói càng khoa trương, giáo vụ chủ nhiệm, thầy tổng giám thị cũng mang ra rồi!

Đới Ngọc Bầy thầm nghĩ.Nếu đối phương muốn từ chối anh mà tưởng tượng ra một lý do lạ lùng như vậy thì theo lý thuyết anh nên biết khó mà lui mới đúng,. Nhưng nếu bàn về tinh thần vận động viên thì không thể nói nhẹ nhàng mà buông tha. Mà anh còn hoàn toàn đủ tư cách để xưng là vận động viên hiển nhiên muốn tuân thủ châm ngôn này rồi!

Huống chi có quá nhiều người theo đuổi cô gái của anh ở trong. Trước mắt anh là một cô gái xinh đẹp với khí chất lịch sự tao nhã càng làm anh sinh ra một cảm giác vượt quá cảm giác thích . Nếu như buông tha dễ dàng như vậy như vậy, không biết sau này vẫn còn có thể hay gặp lại không!

Được rồi. Nếu cô đã trực tiếp cự tuyệt, vậy anh không thể làm gì khác hơn là chọn lựa phương pháp vòng vèo vậy!

Chủ ý đã quyết định Đới Ngọc Bầy liền mở miệng nói: "OK, không đuổi theo em, vậy kết bạn được chứ?"

"Bạn Bè?"

"Đúng vậy, bạn bè trong sáng, được không?" Đới Ngọc Bầy dụ dỗ ."Chính là cùng nhau nói chuyện, nghiên cứu bài tập, cùng đánh rắm... Bạn bè đơn giản được không?"

Bối Bối nhíu nhíu mày. Sau khi suy nghĩ một hồi lâu đang muốn cự tuyệt. . . . . .

"Này! Tiểu thư, cậu làm sao có thể tình nguyện trong khi tường hoa. . . . . . Ah? Anh là ai?" Thân thiết nắm tay Thẩm Xương Hồng đi tới Ông Lâm tò mò nhìn Đới Ngọc Bầy từ trên xuống dưới."Hình như chưa từng gặp nhau thì phải."

"Tôi là Đới Ngọc Bầy của trường trung học J.” Đới Ngọc Bầy tự nhiên tự giới thiệu mình.

"Trung học J?" Ông Lâm kinh ngạc lặp lại."Tại sao từ trung học J lại có thể tới đây?"

"Bạn hàng xóm mời tôiđi cùng."

Ông Lâm “À” một tiếng, tiếp đó lại hỏi: "Anh muốn làm gì?"

"Tôi muốn cùng cô ấy kết bạn." Đới Ngọc Bầy hướng đầu về phía Bối Bối gật một cái "Cô ấy đang suy nghĩ."

"Suy nghĩ?" Ông Lâm không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Bối Bối."Tiểu thư, trung học J cũng không,còn là nam của trường trung học hạng nhì đó! Cậu còn có cái gì tốt để suy nghĩ?"

Bối Bối vừa mới mở miệng, Ông Lâm ngay sau đó lại nói: "Không có gì để suy nghĩ. Mọi người kết giao bằng hữu cũng không có gì, OK, cứ như vậy." Nói qua cô lại chuyển hướng tới Đới Ngọc Bầy."Này, Đới Ngọc Bầy, về sau anh muốn tìm Bối Bối thì. . . . . ."

"Bối Bối?"

"Vậy?" Ông lâm khoa trương kêu một tiếng."Không thể nào? Anh ngay cả tên của cậu ấy cũng không biết?"

Đới Ngọc Bầy cười khổ."Cô ấy không chịu nói cho tôi biết."

Ông Lâm không chịu nổi trừng Bối Bối một cái."Cậu ấy gọi là Tang Bối Bối, trung học S năm 3, số điện thoại di động là . . . . ."

Bối Bối chỉ có thể bất đắc dĩ than thở liên tục. Ai cũng có thể đắc tội nhưng lúc này hai đồng đảng có suy nghĩ nông nổi này mà đột nhiên nổi cơn giận cũng là rất dọa người đó.

“ Thành tích của Bối Bối ở mức trung bình, muốn thi lên đại học thật sự rất miễn cưỡng. Cho nên. . . . . ." Ông Lâm ra hiệu nháy mắt mấy cái." Nên cậu ấy rất cần có người giúp tăng cường cái gì gọi là bài tập, anh hiểu chứ?"

Hàm răng trắng như tuyết lại xuất hiện . Đới Ngọc Bầy cười ha hả lên tiếng: "Hiểu, hiểu, dĩ nhiên hiểu!"

Trời ạ, tha cho tôi đi! Bối Bối âm thầm than thở.

Chín giờ kém năm phút tối, Bối Bối khoanh chân ngồi ở trên giường. Hai mắt dường như hơi tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào đôi mẹ con mèo Kit¬ty trước mặt. Chín giờ tròn. Tiếng “meo meo” mới vừa cất, Bối Bối lập tức nắm lên con mèo Kitty mẹ đang nằm trên người con mèo Kitty con.

"Này, nhiều hơn?"

"Bối Bối."

Giọng nói dịu dàng truyền vào trong đầu, Bối Bối lập tức nghẹn ngào."Nhiều hơn,em rất nhớ anh đó!" Hiện tại cô rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là “Một Ngày không gặp như cách Ba Thu” rồi. (Ba thu=3 năm)

Than nhẹ một tiếng."Anh cũng vậy rất nhớ em, Bối Bối." Giọng Văn Hạo cực kỳ dịu dàng

"Nhiều Hơn. . . . . ." Bối Bối gần như khóc òa.

"Đừng khóc, Bối Bối, anh sẽ đau lòng." Văn Hạo dịu dàng dỗ dành.

"Em yên tâm, anh bên này tiến hành được rất thuận lợi nên rất nhanh sẽ có thể trở về rồi."

Hít mũi một cái, Bối Bối miễn cưỡng thu hồi tiếng khóc.

“ Bây giờ anh đang ở nơi nào? Đang làm gì?" Cô nắm chặt ống nghe nói, giống như là bắt lấy cánh tay Văn Hạo.

"Denver. Anh mới vừa rời giường. Em thì sao? Em đang làm gì?"

"Đang đợi điện thoại của anh chứ sao!" Bối Bối xoắn dây điện thoại."Nhiều Hơn, anh. . . . . . Không có ôm người phụ nữ khác vào phòng tắm chứ?"

"Dĩ nhiên không có." Văn Hạo không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Trừ em ra, bên cạnh anh sẽ không có người con gái thứ hai."

Vẫn không yên lòng, Bối Bối ngay sau đó lại hỏi: "Nhiều Hơn, thành thật nói cho em biết. Chị em gái nước ngoài có phải đặc biệt nóng bỏng mê người không?"

Văn Hạo thở dài."Em quên anh đã từng tới nơi này đọc sách sao? Lúc ấy anh không cảm thấy họ quyến rũ, hiện tại cũng sẽ không có cái gì thay đổi."

"Vậy nếu có bạn học cũ khó quên tới tìm anh?" Bối Bối như cũ cảm thấy bức bách trong người.

"Bối Bối! Em biết anh đọc sách lúc luôn luôn chú tâm, căn bản sẽ không lãng phí thời gian đi cùng bất cứ kẻ nào qua lại, nhiều lắm là chỉ là biết mà thôi, nói xong không nói tới mấy câu, nơi đó có cái gì mà bạn học cũ khó quên?"

Bối Bối lạnh lùng khẽ hừ."Ít tới ! Nhiều Hơn, Lô đại ca nói anh ở nước Mĩ thường xuyên thường viết thư nói cho anh ấy biết. Nói có thật nhiều con gái nước ngoài quấn lấy anh không tha. Anh dám phủ nhận sao?"

Cái đồ miệng rộng chết tiệt kia! Ý Văn Hạo là hướng Lộ uyên tỉnh kể khổ những người con gái nước ngoài quá đáng ghét kia, xem Lộ Uyên Tỉnh có cách nào tốt để có thể bỏ rơi những con ruồi kia. Không ngờ cái đồ IBM này không nghĩ tới mọi người lại làm anh khái thác được bí mật này!

"Ách! Cái này. . . . . . Bối Bối, anh. . . . . . anh. . . . . . Nhưng anh đều không để ý họ!"

Bối Bối ậm ừ một tiếng."Vậy bây giờ anh có không. . . . . .?"

"Không có, không có!" Văn Hạo vội phủ nhận."Bối Bối, bọn hò còn không biết anh tới nước Mỹ làm sao có thể bám víu lấy anh đây?"

Bối Bối nhíu bên phải lông mày."Vậy anh có thể hay không hy sinh nhan sắc đi tranh thủ. . . . . ."

"Bối Bối!" Văn Hạo dở khóc dở cười kêu lên."Không cần tán gẫu loạn có được hay không? Em biết anh không phải loại người như vậy!"

"Em biết rõ, nhưng. . . . . ." Bối Bối hừ hừ."Em vẫn còn muốn cảnh cáo anh...anh tốt nhất không nên quay lại nếu phía sau cái mông còn dẫn theo một cây đu đủ lớn, nếu không đừng trách em tội mưu sát chồng. Sau đó biến anh thành bánh bao thịt xá xíu bán đi!"

Văn Hạo liên tiếp thở dài ."Sẽ không, Bối Bối sẽ không!" Lộ Uyên Tỉnh còn nói Bối Bối sẽ không nói nặng lời với anh đâu. Vào lúc này muốn giết người rồi đấy!

"Tốt nhất sẽ không." Bối Bối đổi sang chuyện khác còn nói: "Nhiều Hơn, đừng chỉ cố công việc, thân thể bản thân cũng cần chú ý. Anh có bệnh bao tử, ăn cơm nhất định phải đúng giờ ăn, đừng làm cho nó nghiêm trọng hơn, có biết hay không?"

Có chút chột dạ ho khan một cái. Văn Hạo ngập ngừng nói: "Ách, biết."

"Còn nữa, mỗi ngày cho anh ngủ đủ sáu tiếng, thiếu một giây cũng không được!"

"Được." Âm thanh nhỏ hơn rồi.

"Coi như anh nhất định phải đánh vào thị trường châu Mỹ cũng cần nóng lòng nhất thời. Từ từ đi nha, lần này không được, lần sau trở lại. Anh còn trẻ, có nhiều thời gian làm, không muốn cơ thể bị hủy rồi liền tiền vốn cũng bị mất. Anh còn cái gì cùng người ta liều mạng?"

Từ là Cá Mập Trắng trong giới lắc mình một cái mà thành một con cá con, Văn Hạo khúm núm lên tiếng: "Anh hiểu rõ, anh hiểu rõ. . . . . ."

"Em không lạ gì anh có thể thuận lợi tiến vào thị trường châu Mỹ,em chỉ muốn anh nhanh lên trở lại là tốt rồi."

"Anh sẽ mau sớm, anh sẽ mau sớm. . . . . ."

"Còn nữa, em tuyệt đối không cho anh làm kẻ vạn người mê, dây dưa không rõ với người khác.

"Đúng, phải. . . . ."

Người bình thường phần lớn cho rằng chỉ cần có tiền nghĩ ở đâu mở chi nhánh công ty cũng được?

Thật ra thì không phải vậy đâu. Người da màu muốn ở xã hội người da trắng tung hoành thiên hạ tuyệt đối cần kiên quyết và cố gắng nhiều hơn người da trắng. Quan trọng nhất là muốn làm cho công ty địa phương đồng ý cùng chia một chén súp cho mình. Cái này tuyệt đối phải thuyết phục cùng với sức hấp dẫn rồi. Nếu không giả sử ở một công ty nào nhưng không có bất kỳ hoạt động mua bán gì, sớm muộn gì cũng chịu bồi thường .

Văn bản kí rất dễ dàng, chỉ cần cho thấy nhân lực hùng hậu và tư cách là được. Trở lại chính là muốn Văn Hạo đích thân ra tay làm cho đối phương hiểu anh tuyệt đối có này cái tư cách đi đẩy mạnh sự phồn vinh cho công ty địa phương .

Mà Văn Hạo trời sanh khí thế và đặc biệt là sức hấp dẫn thần bí của người phương Đông. Hơn nữa làm lòng người vui mừng thần phục mà nói dùng lực, chỉ cần gặp qua anh cũng rất nhanh liền khuất phục. Nhưng là một số ít căn bản không chịu tiếp nhận giai cấp thấp gia nhập xã hội thượng lưu. Tự nhận mình là giai cấp thượng lưu tài trí hơn người. Điểm này liền tương đối làm người ta đau đầu, bởi vì bọn họ không chịu gặp Văn Hạo.

Căn bản, Văn Hạo dự định ở nước Mĩ thiết lập ba công ty con trước: bờ đông Newyork, trung bộ Denver và tây bộ Los Angeles. Los Angeles cơ hồ không có vấn đề gì, trở ngại nho nhỏ ở Denver cũng rất mau chóng được giải quyết, phiền phức nhất là Newyork toàn một đống nước đái.

Khu Manhata cao cấp ở NewYork, từ phố thứ 70 đến 90 ngắn ngủn một dặm Anh còn là Newyork Quý tộc một dặm Anh. Mà ở đông 73 phố số 11—15 sừng sững một ngôi nhà lớn có phong cách cung điện Venice. Đó chính là lão đại Gourde trong giới kinh doanh ở New York• Jennings trạch khâu. Theo như truyền thuyết tổ tiên của hắn ta từng ba lần làm thủ lĩnh đảng K, mà con cháu từ đó truyền đến nay, vẫn còn để lại tập tính ngoại lai.

Văn Hạo một chút cũng không có hứng thú giao thiệp với loại người có thành kiến cố chấp này. Nhưng bây giờ anh nhất định cần phải gặp Gourde, nếu không ngay cả khi anh nhìn trúng công ty con nào thì chủ nhân Cao ốc cũng không dám đem Cao ốc bán cho anh, chớ nói là muốn ở Newyork đặt chân tung hoành thiên hạ.

Văn Hạo và Lộ Uyên Tỉnh đã ở Newyork đợi năm ngày rồi nhưng một ít tiến triển cũng không có. Bởi vì Gourde nhất quyết không chịu gặp anh. Vốn bản tính Văn Hạo cố chấp sẽ không dễ dàng nhận thua , nhưng liên lạc điện thoại mỗi ngày cùng giọng Bối Bối càng lúc càng đáng sợ, cho nên anh không thể không quyết định. Thử lại một lần cuối cùng, nếu vẫn không thành công, anh không thể làm gì khác hơn là thay đổi địa điểm đến Hoa Thắng hoặc Philadelphia thiết lập công ty con ở bờ đông .

"Jennings tiên sinh, ngày hôm qua hai người phương Đông lại tới." Quản gia Chiêm Phủ đi đến thư phòng hướng chủ nhân báo cáo.

"Không gặp." Gourde từ chối, tiếp tục cùng con gái, con rể thảo luận công việc.

"Nhưng là, tiên sinh, lần này bọn họ nói chỉ cần thấy mặt bọn họ là tốt rồi. Sau nếu là ngài vẫn không muốn nói chuyện cùng họ, bọn họ sẽ lập tức rời đi, hơn nữa từ đó không hề nữa tới quấy rầy nữa."

Gourde cau mày. Bên cạnh Gourde con gái thứ Nanni liền đề nghị: "Gặp một chút đi, ba, như vậy sau này bọn họ cũng sẽ không trở lại phiền chúng ta."

Gourde chăm chú nhìn con gái một cái, ngay sau đó hướng quản gia phân phó nói: "Gọi bọn họ đi vào, nói cho bọn họ biết gặp mặt sau lập tức cút cho tôi."

Quản gia lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài. Trưởng nữ Quỳnh Ny ưu nhã lẳng lơ mà đi mở hai bước thanh nhã rồi ngồi xuống ghế tựa.

"Rất khó nói đó. Ba, nghe giọng nói đối phương có vẻ rất kiêu ngạo .

Hơn nữa con nghe người ta bàn luận qua người phương đông kia hình như rất có năng lực !"

Gourde chỉ hừ hừ, vẫn chúi đầu vào trong bảng báo cáo.

Quỳnh Ny là một cô nàng nhà giàu kiêu căng xinh đẹp điển hình. Tóc đỏ mắt nâu, ích kỷ lại hay tùy hứng, hơn nữa cô ta còn đặc biệt háo sắc: thích quyến rũ đàn ông có vợ, nếu nhiều hơn mấy phần yêu thích càng thích đoạt lấy chiếm, chờ đùa giỡn đủ sau nữa một cước đá văng ra. Bối cảnh gia tộc giàu có và bản thân xinh đẹp khiến cho cô ta có đủ kinh nghiệm đùa giỡn đàn ônh.

Vì vậy chỉ mới hai mươi bảy tuổi Quỳnh Ny đã lập kỷ lục có bốn lần hôn nhân. Ở bờ đông xã hội thượng lưu nổi tiếng là một người đàn bà có tiếng xấu là hư hỏng.

Thứ nữ Nanni của Gourde lại hoàn toàn ngược lại, tóc vàng mắt nâu, là một thục nữ tao nhã, tầm mắt cao, mặc dù người theo đuổi như cá sông trường giang, nhưng không có một ai có thể làm cho cô để mắt .

Hai người con gấi đều là trợ thủ đắc lực của Gourde. Về phần Quỳnh Ny nhiều lần đảm nhiệm cùng chồng Kane nhưng Gourde cũng không có sức trông bên nọ ngó bên kia . Ở trong mắt của Gourde, những người đàn ông mềm yếu vô năng kia tất cả đều chẳng qua là tham lam mặt trắng nhỏ mà thôi.

Cửa thư phòng mở ra. Hai người đàn ông chậm rãi bước vào mà khi trước người đàn ông cao to kia vừa đứng tại trước bàn đọc sách, Gourde liền hiểu rõ đối phương tại sao dám cuồng ngôn chỉ cần thấy mặt là được.

Gourde có thể được Newyork, thậm chí giới kinh doanh nước Mĩ tôn xưng làm đại lão tiền bối giới Thương nghiệp đương nhiên là có nhân tố .

Bối cảnh tài chính và năng lực buôn bán tự nhiên của ông là một trong những nguyên nhân. Nhưng khả năng sắc bén càng thêm làm người ta tấm tắc tung hô. Chỉ cần để cho ông gặp qua một lần, hơn nữa phát ngôn bừa bãi người này sẽ thành công, như vậy người này tương lai nhất định sẽ không thất bại. Ngược lại, nếu dành cho ông những lời bình trái ngược, người nọ cũng liền không có cơ hội gì thành công.

Hôm nay, trong mấy chục năm từng trải của ông. Lần đầu tiên ông thấy được người có thể làm cho ông tự đáy lòng ca ngợi nhân vật này xuất sắc. Cái khí thế cuồng ngạo làm người khác run sợ và trời sanh sức quyến rũ của người lãnh đạo lập tức làm cho ông hiểu hôm nay là người này đi cầu gặp mình.Ngày mai là mình muốn đi cầu kiến người này rồi.

Mà ở dưới hai cô con gái của Gourde lập tức say mê."Cậu kết hôn chưa?" Ông bất giác thốt lên hỏi.

Văn hạo khẽ ngẩn người, chợt định thần lại nói : " Được Hai năm rồi ."

Gourde rõ ràng rất thất vọng .

Văn Hạo có chút kinh ngạc nghiêng mắt nhìn Lộ Uyên Tỉnh một cái, mà khán giả phía sau như đang có điều suy nghĩ xem hai mắt sáng lên của Quỳnh Ny, lại nhìn một chút vẻ mặt say mê của Nanni.

Sắc mặt lại nghiêm túc như cũ. Văn Hạo đưa tay ra đưa danh thiếp."Lí Tư Văn, xin chỉ giáo nhiều ."

Lộ Uyên Tỉnh cũng đi theo đưa ra danh thiếp."Hàn Sinh Lộ, trợ lý đặc biệt của giám đốc Văn."

Gourde kế đó thuận tay đặt lên bàn, hai mắt là thủy chung dừng ở trên người Văn Hạo."Mời ngồi."

"Cám ơn."

Đợi Văn Hạo cùng Lộ Uyên Tỉnh ngồi xuống trước bàn đọc sách, Gourde mới giơ tay lên vung hướng Quỳnh Ny."Con gái lớn của tôi Quỳnh Ny, con gái thứ Nanni và con rể lớn Kane."

Văn Hạo gật đầu thay lời chào từng người.

Gourde lại nghiêm túc nhìn chăm chú anh một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: "Tại sao nghĩ đến nước Mĩ bắt đầu sự nghiệp? Là dã tâm bản thân hay là người khác giật dây khích lệ?"

"Thành thật mà nói, tôi cũng không có dã tâm lớn như vậy , vợ tôi cũng không hi vọng tôi khổ cực như vậy. Nhưng đem công ty phát triển đến châu Mỹ là tâm nguyện khi còn sống của người nuôi dưỡng tôi. . . . ." Mỗi lần vừa nghĩ tới Tang Võ Hùng, Văn Hạo liền không nhịn được lộ ra vẻ tưởng nhớ."Ông ấy yêu thương tôi vô cùng, mà nếu như tôi có năng lực, đương nhiên là muốn nghĩ cách hoàn thành tâm nguyện của ông ấy."

Có tình có nghĩa lại có năng lực tự tin của người đàn ông!

Gourde tán thưởng Văn Hạo mà ngày trước bề ngoài người phương Đông luôn làm ông chán ghét không dứt. Giờ khắc này ở trong mắt của ông cũng xuất hiện một phong thái khác. Tình nghĩa từ xưa và sức quyến rũ thần bí Phương Đông ở trên người Văn Hạo phát ra không bỏ sót. Ngũ quan tuấn tú tao nhã cùng kiên nghị lạnh lùng đan vào thành một cỗ lực hút mê người. Sau cặp mặt kính trong suốt là đôi mắt nhìn xa trông rộng, vô cùng thông minh nhạy cảm.

Cho dù không thể trở thành con rể của ông, người đàn ông này ông cũng chỉ có thể lung lạc mà đắc tội không nổi-Gourde thầm nghĩ. Đây là một người đàn ông cuối cùng có thể sẽ đứng trên đỉnh thế giới . Cho dù có nhiều trở ngại khó khăn hơn cũng không ngừng được bước chân của hắn ta, có người mắt không tròng ngu xuẩn bởi vì hôm nay sai lầm ngăn chặn đến ngày sau sẽ hối tiếc khổ não, ôngđương nhiên không phải người ngu xuẩn, cho nên ông sẽ hết sức trở thành bằng hữu của Văn Hạo.

Bởi vì Văn Hạo sẽ là một kẻ địch đáng sợ nhất!

Ngược lại, nếu như lời nói thông minh , ông cũng sẽ có thể là một bằng hữu trung thành nhất.

Suy nghĩ đến đây, Gourde không chần chờ nữa, quyết định thật nhanh nói: "Được, cậu cần tôi hỗ trợ cái gì, cứ việc nói đi!"

Văn Hạo hình như không chút ngoài ý muốn gật đầu nói cám ơn.

Cứ như vậy, lần chuyến đi nước Mĩ lần nay hình như kết quả có trọn vẹn nhất . Lại không có ngờ tới , sẽ có chuyện ngoài ý muốn, ẩn nấp hoàn mỹ sau lưng. Mối nguy cũng hầu như là kèm theo thành công mà đến. Kết quả là tốt hay xấu, phải xem người trong cuộc có hay không đầy đủ nghị lực và cơ trí để diệt trừ số mạng ma quỷ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.