Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 94: Chương 94: Chương 57: Em muốn mượn tiền? 2




Từ ngón tay truyền đến mềm mại, khiến đáy lòng Doãn Tư Thần không khỏi run rẩy.

Anh không kiềm được đột nhiên nghĩ đến đêm ở bệnh viện, anh không khống chế được lòng mình, thừa dịp Cố Hề Hề ngủ mà lén hôn cô.

Chuyện cách ba ngày, anh lại có chút hoài niệm nụ hôn đó.

Cố Hề Hề hoàn toàn không biết Doãn Tư Thần vào giờ phút này đang suy nghĩ gì, nhưng cô phát hiện Doãn Tư Thần vẫn còn chặn miệng mình.

Cố Hề Hề đưa tay gỡ ngón tay Doãn Tư Thần, thấp giọng nói: “Hôm nay anh giúp tôi một lần. Tôi không muốn nhìn ba mẹ bị chú thím bóc lột. Nhiều năm qua, chú thím luôn lấy lí do ba mẹ thiếu tiền họ. Tôi rất đau lòng cho mẹ…”

“Hề Hề, con ở ngoài làm gì đó?” Không đợi Doãn Tư Thần nói, thanh âm mẹ Cố từ trong nhà truyền ra.

Cố Hề Hề lập tức nắm tay Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng lắc lắc, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn nhìn Doãn Tư Thần.

Không thể cho mẹ Cố nhìn ra, không thể!

Không thể cho mẹ biết chúng ta là vợ chồng hợp đồng!

Doãn Tư Thần cảm nhận xúc cảm từ bàn tay mềm mại mang đến, tròng mắt hơi ngước lên, đáy mắt lóe sáng, thêm màu sắc cho sân hoa cỏ ảm đạm.

Mẹ Cố từ trong nhà đi ra, vừa ra đến liền thấy một màn trước mắt.

Con rể mắt thâm tình thành thực nhìn con gái mình.

Cưng chiều và yêu thương đó, tuyệt đối không phải ngụy trang.

Thấy một màn này, mẹ Cố thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Xem ra Hề Hề không lừa gạt bà.

Một người phụ nữ được chồng mình thương yêu là chuyện hạnh phúc nhất.

“Mẹ.” Doãn Tư Thần mở miệng trước: “Hề Hề nói với con, muốn trả nợ cho chú thím. Hề Hề cũng thật là, sao không nói chuyện này với con sớm một chút? Làm con rể, vì nhà mẹ làm chút chuyện, là phải.”

Cố Hề Hề ngẩn ngơ, đột nhiên ngẩng đầu, liền chạm vào tia sáng trong đáy mắt Doãn Tư Thần, trong lòng không khỏi run rẩy.

Trời ạ, kĩ năng diễn xuất của Doãn Tư Thần thật tuyệt!

Nếu không phải cô biết cô cùng anh chỉ là vợ chồng hợp đồng, cô cũng sẽ bị ánh mắt đó cảm động.

Khó trách phụ nữ khác đối với Doãn Tư Thần không có lực kháng cự.

Thật sự vì đôi mắt quá mức ấm áp, quá mức… ngọt ngào.

Mẹ Cố vội giải thích thay Cố Hề Hề: “Tư Thần, thật ra không cần đâu. Chút tiền này, mẹ từ từ kiếm, không cần gấp.”

Mẹ Cố rất sợ Cố Hề Hề vì số tiền này mà làm cho Doãn gia coi thường cô, vội giải thích cho Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề đau xót trong lòng.

Mẹ nhất định là cảm thấy nếu cô mở miệng mượn tiền Doãn Tư Thần, tương lai ở Doãn gia địa vị cô nhất định sẽ rất hèn mọn.

Mẹ khổ cực cả đời, bà không muốn cô có cuộc sống giống bà.

Mặc dù bà không phải mẹ ruột của cô, nhưng phần ân tình này, cô không khỏi bi thương.

Hốc mắt Cố Hề Hề hơi đỏ.

Doãn Tư Thần dường như cảm nhận được con tim Cố Hề Hề bi thương, chậm rãi mở miệng nói: “Mẹ, đừng nói vậy. Con rể chính là nửa con trai, nếu Hề Hề đã gả cho con, con cũng phải làm trọn phần hiếu đạo này.”

“Mẹ.” Cố Hề Hề buông tay Doãn Tư Thần, xoay người chạy đến ôm mẹ Cố.

Hai mẹ con ôm nhau, hốc mắt đều có chút ươn ướt.

Một giây kế tiếp, thanh âm của thím Cố Hề Hề từ đằng xa truyền đến: “Aiya, con rể, con kêu chúng tôi đến là có chuyện gì đây?”

Cố Hề Hề và mẹ nghe được, lập tức thả tay ra.

Hai người xoa khóe mắt, không cho đối phương thấy mình thất thố.

“Aiya, chị hai chị nhìn chị. Hề Hề về nhà mẹ là chuyện tốt mà, sao lại chảy nước mắt?” Thím mặt đầy nhiệt tình, tựa như Doãn Tư Thần là con rể bà: “Con rể, sao mọi người đều đứng bên ngoài nói chuyện? Vào nhà nói.”

Thím Cố không nói lời nào liền vào phòng Cố Hề Hề, tựa như là phòng mình.

Ánh mắt Doãn Tư Thần trầm xuống, nắm tay Cố Hề Hề đi vào.

Xem ra hôm nay đúng là nên xử lí chút nợ cũ rồi.

Nếu không phải vì cô gái nhỏ này sẽ không quan tâm.

Mọi người cùng nhau vào phòng.

“Ngồi ngồi ngồi, đừng khách sáo, con rể.” Thím Cố nhiệt tình gọi Doãn Tư Thần ngồi xuống.

Doãn Tư Thần nhìn chung quanh căn phòng, không khác gì lần trước anh đến, không có chỗ ngồi, chỉ có thể gật đầu rồi bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.