Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 55: Chương 55: Chương 38: Tôi dạy em tiếng Hàn 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ngón tay Doãn Tư Thần dừng lại, đôi mắt hẹp dài ngẩng lên, gương mặt anh tuấn tà mị bừng sáng.

Lá gan con chuột đồng nhỏ này càng ngày càng lớn, dám không mời mà tự đến ngồi đối diện mình mà ăn uống.

Cố Hề Hề ăn một miếng, ngẩng đầu liền đón lấy tầm mắt của Doãn Tư Thần.

Cố Hề Hề lập tức bày bộ dạng chân chó lấy một bộ đồ ăn, dùng thìa mới múc một thìa nước canh đưa đến bên miệng Doãn Tư Thần.

Cô muốn xúc cơm cho anh ăn sao?

Đáy mắt Doãn Tư Thần lập tức cân nhắc, như thế nào, còn không phải nhịn không được mà yêu cầu anh dạy tiếng Hàn cho cô sao?

Cố Hề Hề tràn ngập chờ mong nhìn Doãn Tư Thần, chiếc thìa trong tay đặt bên khóe miệng anh.

Đôi mắt Doãn Tư Thần rung rung, hàng mi dài cụp xuống nhưng lại uống hết thìa nước canh Cố Hề Hề múc cho.

Nhìn anh uống hết canh mình múc, nhất thời Cố Hề Hề như được ủng hộ, lại lấy cái này lấy cái kia cho anh ăn.

Cố Hề Hề đút cho một hồi liền cân nhắc: Hiện tại cũng dỗ xong rồi phải không? Mình có thể cầu xin sau khi chủ tịch Hàn quốc và phu nhân tới, mình chỉ mỉm cười mà không nói chuyện có được không?

Cố Hề Hề vừa muốn mở miệng nào biết được Doãn Tư Thần lại tiếp tục cúi đầu làm việc.

Cố Hề Hề thấy anh không thèm để ý mình, cũng xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu rầu rĩ ăn gì đó.

“Canh.” Đột nhiên Doãn Tư Thần mở miệng.

Nhất thời Cố Hề Hề không phản ứng kịp, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần.

Ánh mắt Doãn Tư Thần nhìn vào bát canh trước mặt cô, lúc này cô mới phản ứng ra là anh muốn uống nước canh!

Đúng thật là, chẳng lẽ anh ta không có tay hay sao? Còn muốn cô múc cho?

Bất quá trong lòng oán thầm nhưng cô vẫn ngoan ngoãn dùng thìa múc canh đưa đến miệng anh.

Doãn Tư Thần cúi đầu vừa thấy, khóe miệng nhếch lên ý cười khó thấy: Cố Hề Hề quên đổi thìa, đó chính là thìa của cô.

Doãn Tư Thần cúi đầu uống hết: “Lại thêm một thìa nũa.”

Cố Hề Hề khẩn trương tiếp tục múc nước canh cho anh uống.

Uống xong canh, cô làm như không thấy há miệng muốn nói, Doãn Tư Thần đã bắt đầu gọi điện thoại: “Phương án thu mua công ty Hoa Đằng đâu? Một phương án thu mua nho nhỏ còn làm không được, làm không tốt thì cút đi!”

Cúp điện thoại, Doãn Tư Thần tiếp tục gọi cuộc gọi thứ hai: “Sáng ngày mai nhìn không thấy thành quả phân công trang trí phòng thí nghiệm mới, tất cả các người nghỉ hết đi!”

“Ai thiết kế như vậy? Đường đường là tập đoàn tài chính Doãn thị ngay cả trình độ thiết kế cũng chỉ đến mức này?”

“Nói cho giám đốc của các người, ngày mai anh ta có thể lĩnh tiền hưu rồi!”

……

Cố Hề Hề nghe Doãn Tư Thần ra mệnh lệnh xong chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thôi vậy, xem ra tối nay mình không có cơ hội đưa ra ý kiến, vẫn nên yên lặng mà học tiếng Hàn vậy.

Cố Hề Hề quy củ ngồi trên ghế sofa, ôm cuốn sách tiếng Hàn sơ cấp khó khăn đọc: “An nhon ha se yo…cam sa ham ni ta…oppa! sa rang he yo.”*

*Được phiên âm từ tiếng hàn, có nghĩa là: “Xin chào…cám ơn…anh! Em yêu anh.”

Ngón tay đang gõ bàn phím đột nhiên dừng lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Hề Hề nhắm mắt cố gắng đọc sách tiếng Hàn sơ cấp.

Đúng là con chuột đồng nhỏ quật cường!

Rõ ràng là muốn mình dạy cô tiếng Hàn vậy mà lại kìm nén đến chết cũng không chịu nói! Nghe xem cô đang đọc cái gì? Lộn tùng phèo như thế có chỗ nào là tiếng Hàn chứ?

Thôi, nhìn cô xúc thức ăn cho mình liền chủ động dạy cô một lần vậy!

Cố Hề Hề đang hết sức cố gắng, đột nhiên có một bàn tay lớn cướp sách trong tay cô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.

Doãn Tư Thần trực tiếp dùng tiếng Hàn nói với Cố Hề Hề: “Ai dạy em phát âm như vậy? Nói ra lại làm tôi xấu mặt! Đến đây, sửa phát âm cho đúng như tôi.”

Cố Hề Hề ngẩn ngơ, anh ta… muốn làm gì vậy? Anh ta đang muốn dạy cô học tiếng Hàn sao?

Trời ạ, hiện tại gặp chuyện phải ôm chân phật, đúng là không kịp rồi!

Chỉ cần anh ta đồng ý mà không để mình phải mở miệng là tốt rồi!

Ngay sau dó, Doãn Tư Thần bắt đầu dùng tiếng Hàn tiêu chuẩn đối thoại với Cố Hề Hề.

Từ từ đã, anh ta vừa nói là có ý gì? Này, anh nói chậm một chút, tôi nghe không hiểu, này!

Nhìn Cố Hề Hề lần này đến lần khác dùng ánh mắt con chuột đồng nhỏ nhìn anh, Doãn Tư Thần cảm thấy có gì đó kích thích muốn tự tay bóp mặt cô.

“Tôi nói, vì không muốn em ra ngoài dọa người, tôi sẽ dạy tiếng Hàn cho em.” Doãn Tư Thần ngồi bên cạnh Cố Hề Hề, thân mình cao lớn lập tức tiếp sát Cố Hề Hề, tràn đầy khí thế bức người, trong nháy mắt bẻ gãy mọi giác quan của Cố Hề Hề

Cố Hề Hề cảm thấy cổ họng khô khốc.

Khí thế bức người cường đại như vậy ngồi bên cạnh, thật sự không liên quan gì sao?

Cố Hề Hề cảm thấy có gì đó không được tự nhiên, dường như Doãn Tư Thần không cảm giác như vậy.

Ngược lại anh còn lại gần thêm một chút nữa…

“Còn thất thần làm cái gì? Bắt đầu đọc theo tôi.” Khóe mắt Doãn Tư Thần liếc nhìn biểu tình ngu ngơ của Cố Hề Hề, khóe miệng hơi nhếch lên.

Lúc này Cố Hề Hề mới hồi hồn, được rồi, cô không muốn học cũng không được đúng không?

Cố Hề Hề nhận mệnh khó khăn đọc theo Doãn Tư Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.