Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 48: Chương 48: Chương 34: Người đàn ông đối địch với Doãn Tư Thần 2




Phụ nữ anh từng gặp, dù quen hay không quen, cũng sẽ giả vờ như quen biết mà đến gần anh.

Người phụ nữ đứng ở trước mặt giống Nặc Nặc như đúc, lại hoàn toàn không nhớ mình?

“Chiều này chúng ta đã gặp nhau, xe của tôi quẹt trúng chiếc Mercedes-Benz GL450 của em, tôi còn đưa cho em danh thiếp của tôi, tôi là Mạc Tử Hân. Không biết em tên là gì?” người đàn ông mỉm cười, hoàn toàn không ngại việc Cố Hề Hề mau quên, tự giới thiệu chính mình.

Cố Hề Hề bừng tỉnh, há miệng mà nhìn Mạc Tử Hân.

Trời ạ, cái này có tính là tình cờ gặp phải thù xưa không?

Cố Hề Hề nghi ngờ mà nhìn đối phương: “Anh cố ý chạy đến đây để trả tiền cho tôi?”

Nghe được câu trả lời hoàn toàn khác với những người khác, Mạc Tử Hân cũng không biết biết phải phản ứng lại thế nào.

Phụ nữ bình thường sau khi nghe anh giới thiệu, gương mặt không thẹn thùng thì cũng tỏ vẻ sùng bái, đều muốn tạo ra sự chú ý với mình.

Mà người phụ nữ này, nghĩ đến đầu tiên chính là muốn bồi thường?

Rốt cuộc là cô thiếu tiền đến thế sao?

Đi chiếc Mercedes-Benz GL450, có lẽ cũng đâu thiếu tiền đến vậy?

Bộ lễ phục trên người cô là chiếc mới nhất trong bộ sưu tập của Chanel, hơn nữa còn là bản giới hạn, giá trị của từng thứ cũng hơn mấy trăm ngàn.

Nhìn cô cũng không hề giống như một người túng thiếu đến thế?

“Em còn chưa nói cho tôi biết em tên gì, không biết là tôi có may mắn được biết tên em không?” Mạc Tử Hân tiếp tục hỏi một cách lịch sự.

Cố Hề Hề há miệng, vừa định nói cho đối phương biết, đúng lúc này, điện thoại trong túi xách lại vang lên.

“À, xin lỗi, tôi nghe điện thoại trước nhé!” Cố Hề Hề vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra xem, là Doãn Tư Thần gọi cho mình, biết rõ Doãn Tư Thần đang tìm mình, lập tức ngẩng đầu nói với Mạc Tử Hân: “Xin lỗi, tôi có việc rồi, tôi đi trước nhé!”

Cố Hề Hề xoay người đi khỏi, vừa đi vừa không quên việc đòi nợ: “Nhớ rõ tiền của tôi nhé! Chiếc xe đó rất đắc đó!”

Mạc Tử Hân nhìn bóng lưng của cô, nét mặt dở khóc dở cười.

Người phụ nữ này, quả nhiên quá đặc biệt.

“Tôi sẽ biết tên của em, còn có, chúng ta sẽ còn gặp lại!” Mạc Tử Hân chăm chú nhìn về bóng lưng của Cố Hề Hề, ánh mắt sâu xa nói: “Người phụ nữ đặc biệt, mặc dù em không hề liên quan đến Nặc Nặc, tôi cũng sẽ khiến cho em phải nhớ rõ tôi!”

Cố Hề Hề vừa đi khỏi, đã nhìn thấy Doãn Tư Thần tức giận đi qua.

Doãn Tư Thần tìm hết cả sảnh cũng không thấy người đâu, thật sự là không còn cách nào nữa, mới phải gọi điện thoại cho Cố Hề Hề.

Xem ra, cô với con chuột nhỏ, biến mất đột ngột, lại thình lình mà xuất hiện trong tầm mắt của anh, Doãn Tư Thần cảm nhận được tim của mình cũng giật giật lên.

“Đi đâu vậy?” Doãn Tư Thần rũ mắt xuống, Cố Hề Hề lập tức cảm nhận được sự uy nghiêm đang phủ trên người của mình!

“Vừa rồi ăn nhiều quá, bụng cũng không tiêu hóa kịp, đi ra ngoài dạo cho tiêu bớt!” Cố Hề Hề thành thật mà trả lời.

Nghe được câu trả lời của Cố Hề Hề, ánh mắt của Doãn Tư Thần lại rơi xuống bụng của Cố Hề Hề.

Sức ăn của con chuột nhỏ này hoàn toàn có thể sánh ngang một người đàn ông!

Một người bé như thế, lại có thể ăn nhiều như vậy!

“Được rồi, cần xã giao cũng đã xã giao xong rồi, có thể về rồi!” Doãn Tư Thần nói một cách lạnh lùng, xoay người đi.

Hả? Có thể về rồi?

Thật tốt quá! Vừa hay mình cũng không thích không khí ở đây, đơn giản là mình và nơi này không hợp nhau!

Cố Hề Hề vội vàng bước theo, sợ Doãn Tư Thần bỏ rơi mình, cũng mặc kệ Doãn Tư Thần có nổi giận hay không, cũng chủ động khoác lên cánh tay của Doãn Tư Thần, cùng Doãn Tư Thần rời khỏi.

Vốn dĩ Doãn Tư Thần cũng hơi tức giận.

Nhưng khi Cố Hề Hề chủ động khoác tay lên cánh tay của anh, trong ánh mắt của anh cũng không giấu được sự vui vẻ.

Nụ cười dần dần được mở ra, tràn ngập lên tất cả các biểu cảm trên gương mặt.

Khóe miệng nhếch lên, mặc dù không nhìn thấy được biểu cảm của Cố Hề Hề, anh cũng có thể đoán được ánh mắt của Cố Hề Hề cũng giống như một con chuột nhỏ, tràn ngập sự mong chờ rời khỏi chỗ này.

Đợi đến lúc 2 người đi đến cửa lớn, xe của bọn họ đã chạy đến.

Doãn Tư Thần lên xe, Cố Hề Hề cũng vội vàng lên theo.

Nhất định không thể bị bỏ lại đây, nếu không cũng không đủ tiền bắt xe về.

Đồ trang sức trên người mặc dù cũng đáng giá, nhưng cũng không thể lập tức bán được!

Dùng để trả tiền xe, thì thiệt thòi quá!

Sau khi Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần rời đi không lâu, Mạc Tử Hân cũng quay về đại sảnh, nhưng anh tìm một lượt trong đại sảnh cũng không tìm được Cố Hề Hề!

Người phụ nữ đặc biệt kia cứ thoắt ẩn thoắt hiện.

Mạc Tử Hân hỏi thăm vài người, cũng không ai biết người phụ nữ kia là ai, cũng không biết cô tên gì.

“Thật thú vị!” Mạc Tử Hân nhìn một lượt những gương mặt đang nịnh hót mình, tầm mắt quét hết cả đại sảnh, cũng không tìm được bóng dáng của người phụ nữ kia!

“Tôi sẽ tìm được em, cô gái, phụ nữ khiến cho Mạc Tử Hân tôi hứng thú không nhiều, em là một trong số đó!” Mạc Tử Hân không kiềm được mà lẩm nhẩm: “Tôi sẽ điều tra tất cả về em, em và Nặc Nặc thật sự quá giống nhau! Lẽ nào em là thiên sứ mà ông trời đưa đến bên cạnh tôi? Nên em đã dùng gương mặt của Nặc Nặc để xuất hiện trước mặt tôi? Nếu như vậy, tôi sẽ không buông tay nữa!”

Cố Hề Hề ngồi ở vị trí ghế phụ, nghiêng đầu, từ từ chìm vào giấc ngủ!

Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề qua kính chiếu hậu, từ từ giảm tốc độ xuống.

Trước kia anh thích lái xe thật nhanh, nhưng từ khi quen Cố Hề Hề, tốc độ lái xe của anh hình như đang dần chậm lại!

Bây giờ, chiếc Lamborghini Concept S trị giá 370 triệu, lại chỉ có thể chạy với tốc độ 40km/h, thật sự đã muốn phá hủy tính năng của chiếc này rồi!

Nhưng Doãn thiếu gia anh thích, dù xe đắt hơn nữa, anh vẫn thích lái chầm chậm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.