Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 45: Chương 45: Nốt nhạc thứ 45




Theo lời chỉ dẫn của Khải Minh, cả đám đến công viên Happy, hơi kì quái là công viên thường rất náo nhiệt và đông người thế sao công viên này vắng ko bóng người thế nhỉ? Đã thế còn có hàng rào cản nữa

- cái zì thế trời? Troll nhau sao? Công viên zì mà vắng que ko 1 bóng người thế này? - nhỏ bực bội khoanh tay trước ngực

- đợi Khải Minh đến rồi chúng ta hỏi - nó cười

- mới nhắc đã đến rồi kìa - nhỏ nhăn mặt quay sang hướng khác

Khải Minh bước lại gần sát nó, nó liền đi qua chỗ hắn, lạnh lùng nói

- anh nói đây là công viên, sao nó vắng tanh thế?

- công viên này là của gia đình anh, mà em ko hề thấy hàng rào cản lại sao?

- anh có thấy mắt tôi bị mờ ko? - nó cau mày

- em...

- thôi thôi đi, tâm trạng đang tốt bị 2 người phá hết rồi, tính đứng đây cãi lộn hả?

..............

Thy chạy lại chỗ nó

- Nhi à, đừng lạnh lùng với Khải Minh như zậy chứ, anh ấy có làm zì cậu đâu mà

- đk rồi, tụi tôi tới đây rồi, anh muốn làm zì?

- đi theo anh

Nói rồi Khải Minh đi thẳng, cái công viên này đích thật lớn ghê luôn, biết thế đã đi xe cho rồi. Cứ theo Khải Minh thế này mỏi chân chết mất, nhỏ đi theo cứ lảm nhảm lẩm bẩm 1 mình, mặt thì nhăn nhó cau có. Bỗng nhiên trong đầu nhỏ xuất hiện hình ảnh của 1 người khiến nhỏ bất giác mỉm cười. Để tác giả bật mí cho nghe nhoa, nhỏ đang nghĩ về Khánh Du.

Cách đây ko lâu nhỏ và Khánh Du đã có 1 cuộc đấu khẩu khá là "ghê ghớm" khi nó qua Mỹ đk 1 ngày, kể lại cho nghe nè. Lúc đó Ba nhỏ có ý định hủy hôn ước giữa nhỏ, anh ta, nó và hắn. Mấy ngày này họ đã chứng kiến nó và hắn có tình cảm thế nào, ngọt ngào biết bao. Vì thế mà nhỏ đã phản đối và chạy lên lầu (nhà nhỏ), lúc ăn cơm ai kêu nhỏ cũng ko mở và hắn lại ko có ở đó vì bận việc với Minh Tuấn. Khánh Du cũng ko chịu lên vì anh cũng có tình cảm với nó và ko có mấy là thik nhỏ, năn nỉ lắm Khánh Du mới lên (sao phải nhờ Khánh Du chứ?)

CỐC...CỐC...CỐC

- hic...hic...đừng làm phiền tôi nữa, để tôi yên đi - nhỏ ôm mặt khóc

Khánh Du bên ngoài thở dài rồi cất tiếng

- cô ko sao chứ? Đói bụng ko?

- ko cần anh quan tâm, đói hay ko mặc xác tôi, anh hỏi làm zì?

- xuống ăn cơm - lạnh băng đáp

- ko, anh xuống đi

RẦM...RẦM...RẦM

Anh mở cửa thì cửa đã khoá nên tức quá đạp cửa, đập cửa tìm cách mở. Còn nhỏ trong đó thích thú với trò chơi này, lau nước mắt nhỏ xuống giường đi lại cánh cửa

- tôi đã khoá cửa rồi, anh ko mở đk đâu

- cô cứ xem đi, tôi sẽ mở đk - Khánh Du tức tối

- đk, để coi anh mở đk ko? - nhỏ khoanh tay trước ngực

- nếu đk thì sao? Cô cho tôi zì à? - vẫn đang đạp cửa

- tôi...ko biết, anh tính làm zì tôi, tính...tính làm bậy hả? - nhỏ sợ sệt

- cô đúng là não có vấn đề, đầu óc đen tối

- đen tối cái đầu anh, tôi rất trong sáng và thông minh đấy nhá - nhỏ lúng túng

- đk lắm Hoàng Phương Thy, cô dám đùa dai với Nam Khánh Du tôi à? Tôi mà zô đk là cô chết chắc đó nha, lúc đó đừng có cầu xin

- mở đk đi hãy tính, chỉ biết nói thôi

RẦM...A!

Khánh Du dồn hết sức tông cửa vào thành công mỉ mãn, cánh cửa đập mạnh vào đầu nhỏ làm cho bầm tím

- cái tên Khánh Du này anh dám làm đầu tôi bầm tím hả? - nhỏ tức điên

- thì sao? Cho đáng, dám đùa giỡn với Khánh du tôi, đưa giải thưởng đây - Khánh Du chìa tay ra

- giải thưởng? Giải thưởng zì?

- cô nói nếu tôi mở cửa đk thì tặng tôi cái zì mà, đưa đây

- tôi...tôi làm zì...có

- ko có à - Khánh Du cười gian đi lại đóng cửa lại tiến sát vào nhỏ

- anh...định làm zì? - nhỏ sợ sệt lùi lại

- làm zì? Cô nghĩ tôi làm zì với 1 cô gái xinh đẹp như cô?

- anh đừng...làm bậy nha

- tôi...ko chắc đâu

- AAAAAAA!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.