Có Một Không Hai

Chương 49: Chương 49: Em không phải thuộc về Tử Thần. (năm)




Tôi nói: ". . . . . ."

Cô ấy mím môi cười một tiếng, trên khuôn mặt hơi lộ ra vẻ cười nhạt: "Sau này cô Đỗ có gặp lại bác sĩ Yên, xin đừng nói lời vừa nghe được từ tôi này cho anh ta biết."

Tôi vẫn: ". . . . . ."

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt dễ nhìn của Cố Diễn Chi, nhướng nhướng mày hỏi: "Đang nói cái gì? Buổi trưa hôm nay ăn cá quế hấp có được không?"

Tôi nói: "Sát bên có một đứa bé bị cùng một loại bệnh như em, buổi trưa hôm nay ăn trứng chiên cà chua." Dừng một chút, vô cùng thành khẩn nhìn anh, "Em cũng ăn món đó có được hay không?"

"Em khi nào thì quen biết đứa bé sát bên?"

"Thì sáng sớm hôm nay, khi anh đi ra ngoài." Nói với anh xong còn nhấc tay lên lắc lắc điện thoại di động: "Bọn em còn trao đổi phương thức liên lạc ấy."

Cố Diễn Chi nhìn nhìn tôi, nở nụ cười: "Nếu anh không nhớ lầm, hình như sát bên là một học sinh nam?"

"A, đúng là một học sinh nam. Mới vừa lên lớp mười, tên gọi Cù Họa Bạch." Tôi nói, "Chỉ khác một chữ so với liệt sĩ cách mạng kia. Có phải rất dễ nhớ hay không?"

"Rất khó nghe." Anh đi tới,"Nam sinh đó hình như mới vừa làm giải phẫu xong, em đừng đi quấy rầy người ta. Sáng nay hai người nói chuyện phiếm về cái gì?"

"A, cậu ta nói lúc trước cậu ta có một bạn gái, là một người mẫu, so với em đẹp hơn."

"Cậu ta đang nói vớ vẩn (nói hưu nói vượn)." Cố Diễn Chi ngồi xuống mép giường, ngón tay khoác lên trên chăn đơn, không chút để ý nói, "Ánh mắt của cậu Cù cái gì đó Bạch này có chút vấn đề, cũng khó trách cậu ta chỉ có bạn gái trước, không có bạn gái hiện tại. Lần sau cậu ta còn nói như vậy nữa, em hãy nói em có một ông chồng, năng lực gia thế diện mạo cũng hơn cậu ta hàng trăm hàng ngàn lần."

"Em đã nói như vậy đó, nhưng cậu ta nói cậu ta không tin."

"Buổi chiều em kêu cậu ta qua, nói ngay mặt."

Chúng tôi vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện không có ý nghĩa, có thể nhìn ra được thư ký của Cố Diễn Chi đang cố nhịn cười, một lát sau cô ấy rời đi lặng yên không tiếng động. Trên khay trà đặt một đống giấy tờ cô ấy để lại, Cố Diễn Chi không hề có ý muốn đi lật xem thử. Tôi nằm trên đùi Cố Diễn Chi, triển khai thảo luận vấn đề muốn ăn cái gì vào buổi trưa, kết quả thảo luận chính là gọi người đưa tới cả trứng chiên cà chua và cá quế chưng cũng.

Trước kia đại đa số thời gian chúng tôi chung sống, tất cả đều là trải qua thong thả mà ôn hòa như vậy. Không có chuyện lớn gì, chỉ có một chút chuyện nhỏ vụn vặt. Có lần Diệp Tầm Tầm hỏi tôi và Cố Diễn Chi có thể trò chuyện những gì, cô ấy bày tỏ ở trong mắt cô ấy Cố Diễn Chi chính là một người cao quý, lạnh lùng, khó gần (Cao Lĩnh chi hoa), hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh tượng loại người như thế mỗi ngày ba lần hỏi người khác muốn ăn cái gì. Lúc đó tôi nói không phải Cố Diễn Chi đã từng mời cơm cậu sao, cậu nên gặp qua cảnh anh ấy hỏi lời như thế đó, vẻ mặt Diệp Tầm Tầm thành thật hỏi ngược lại tôi: "Là vậy sao? Nhưng khi tớ hồi tưởng lại, cảm thấy đó là ảo giác của tớ thôi."

Tôi nói: ". . . . . ."

Đầu bếp nhà họ Cố rất có tay nghề đối với món ăn Quảng Đông, làm cá quế hấp có mùi vị rất tốt. Cố Diễn Chi rút hết xương cá, cầm đũa đút tôi từng miếng từng miếng. Tôi cố gắng muốn nuốt xuống, cách một lát lại phát hiện là vô ích. Sáng sớm hôm nay lúc Cù Họa Bạch nói chuyện trời đất với tôi còn nói bữa sáng hôm nay và bữa tối hôm qua cậu ta đều không ăn, lúc tôi nghe thì thật sự rất đồng cảm.

Vốn bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối các cơ quan suy yếu, cơm nuốt không trôi là chuyện rất bình thường. Nhưng bệnh ung thư xương này vốn chính là tiêu hao dinh dưỡng, không ăn thì chỉ có càng ngày càng gầy gò hơn. Từ rất sớm Yên Ngọc đã nhấn mạnh qua chuyện này với tôi, vậy mà lý trí hiểu là một chuyện, thực sự tuân theo lời dặn của bác sĩ mà làm lại là một chuyện khác.

Tôi không yên lòng ăn hai miếng, cảm thấy khó có thể nuốt xuống nữa. Ngược lại chiến đấu hăng hái với canh cá. Một lát sau cũng không muốn uống canh cá nữa, nhưng vẫn cắn răng uống sạch hết một chén. Đến cuối cùng cảm thấy một loạt động tác biết khó mà vẫn làm này quả thật đã làm tiêu hao hết sạch hơi sức tích góp từng tí một trong ngày hôm nay. Nhắm mắt lại tựa vào đầu giường chỉ muốn ngủ, cách một lát cảm thấy mép giường hơi lún xuống, Cố Diễn Chi vén cái chăn lên nằm nghiêng ở bên người, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng tôi.

Từ khi chúng tôi gặp lại, anh đã che đậy được rất tốt tất cả cảm xúc liên quan đến sự khổ sở. Ánh mắt bình tĩnh không chút dao động, vẻ mặt không để lại dấu vết, dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ giống như là tôi chỉ cảm mạo nóng sốt mà thôi. Nhưng tôi biết, anh cũng không thật sự như vậy. Nửa đêm hôm qua lúc tôi bởi vì đau xương mà tỉnh lại, chỉ là hô hấp hơi dồn dập mấy phần, sẽ khiến cho anh lập tức mở mắt, lúc mở đèn, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh rất sáng rõ, giống như là căn bản không có ngủ. Lúc anh tiến tới gần ôm lấy tôi trấn an, tôi rõ ràng nhìn thấy đáy mắt anh hiện rõ lên tia máu.

Tình huống mà tôi đã từng không hy vọng thấy nhất chính là như vậy.

Bị cảm nóng một chút có thể làm bộ rất khổ sở, thuận tiện đưa ra vài yêu cầu quá mức tùy hứng, nếu như dùng lời nói của Diệp Tầm Tầm mà nói, con gái giả bộ như vậy là điều rất hiển nhiên (thiên kinh địa nghĩa). Đây là tình thú. Nhưng mà đến khi thực sự chịu khổ sở thì ngược lại, không muốn nhìn thấy Cố Diễn Chi vì vậy mà lo lắng. Nếu như bản thân đã không thể thoát khỏi sự đau đớn, sau đó chết đi, cũng không muốn trơ mắt bất lực nhìn thấy người khác tiếp tục phí công vì mình.

Buổi trưa hôm nay nhân lúc Cố Diễn Chi đi nói chuyện với bác sĩ, tôi lật tìm sổ khám bệnh trong ngăn kéo đầu giường. Bên trong viết rất rõ ràng ung thư xương thời kỳ bốn, u ác tính đã xuất hiện dấu hiệu di dời sang phổi. Thư ký của Cố Diễn Chi nói trên đời này chưa chắc sẽ không có kỳ tích. Nhưng chuyện kỳ tích này, giống như trong khoa học thường tồn tại 0.01% nằm ngoài 99.99%. Xác suất nhỏ như vậy chỉ là vì bảo đảm tính chính xác trong khoa học, hơn nữa, có thể nói ra miệng cái từ kỳ tích này thật ra thì cũng có ý nghĩa, tôi đã bệnh ở thời kỳ chót, ngoài một chút kỳ tích rất nhỏ ra, chỉ có thể chờ chết.

Chuyện như vậy thực không thể không nói rất tàn nhẫn.

Trong phòng yên tĩnh một lát, lúc tôi sắp ngủ, thì nghe thấy Cố Diễn Chi khẽ gọi tên của tôi. Tôi đáp một tiếng, anh dừng lại một lát, nhỏ giọng mở miệng: "Buổi sáng ngày mai, chúng ta làm xạ trị được không?"

Tôi rất nhanh tỉnh táo lại. Mở mắt ra, nhìn thấy lông mi của anh rũ xuống. Anh lại bổ sung: "Sẽ không đau. Chỉ là sau khi xạ trị sẽ cảm thấy không có hơi sức."

"Nghe nói khi xạ trị trên mặt sẽ bị vẽ từng vòng tròn màu đỏ. . . . . ."

Anh nói: "Đó là trước kia. Bây giờ không có." Nói xong dựa tới gần, hôn một cái ở trên trán tôi, "Anh sẽ cùng với em."

Đồng hồ treo trong phòng lay động từng chút từng chút một. Sau một lúc lâu, tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, bình tĩnh giống như Cố Diễn Chi: "Được."

Anh vuốt ve sau lưng tôi từng cái, kế tiếp kể một vài chuyện cũ trước lúc ngủ, nội dung đại khái có liên quan với người quen biết của tôi, đều là tin tức bí mật, trong đó bao gồm cả mấy tin tức mà truyền thông đào sâu ba thước cũng không tìm ra nguyên nhân thực sự.

Tất cả đủ loại cứ như vậy bị anh như không có việc gì nói ra. Giọng nói khẽ trầm thấp, êm ái giống như có thể chảy ra nước. Ban đầu tôi nghĩ tới chuyện xạ trị, cũng không buồn ngủ gì, không biết cách bao lâu, mí mắt lại hạ xuống thật chậm, giọng nói của anh dường như càng ngày càng xa xôi, chỉ có bàn tay có quy luật vỗ nhẹ vào sau lưng là rất gần.

Tôi lại hoảng hốt nằm mơ thấy cha tôi. Cảnh trong mơ lần này rõ ràng chưa từng có. Có thể thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh, quần áo cha tôi mặc, mỗi một centimet mặt mũi của ông, thậm chí còn cả nếp nhăn nhỏ vụn nơi khóe mắt ông. Vóc người tôi vẫn giống như hơn mười năm trước, lúc đứng bên người cha cao không tới bả vai ông.

Thậm chí trong mơ tôi có thể chạm tới ngón tay của ông rất chân thật, có hơi lạnh lẽo. Ở trong mơ tôi gọi ông: "Ba, ba nói chuyện với con có được không?" Tôi kêu hai lần, bờ môi của ông giật giật, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Những năm này mỗi lần đi vào núi tảo mộ đều là tảo mộ cho cả cha và mẹ. Vậy mà số lần tôi nằm mơ thấy cha nhiều hơn mẹ rất nhiều. Có lẽ là liên quan đến việc lúc tôi còn nhỏ thân thiết với cha hơn, có lẽ là nguyên nhân khác. Nhưng mà tôi còn có thể nhớ, khi còn bé được ông cõng trên bả vai chạy đi xung quanh, tôi ngây thơ giang hai cánh tay, dáng vẻ muốn ôm lấy gió. Một màn này đã từng xuất hiện ở trong mơ. Nhưng mỗi lần tôi mơ thấy cha không liên quan đến trí nhớ, ông sẽ không mở miệng nói chuyện, lần này cũng giống như vậy. Khác biệt chính là trong quá khứ tôi có thể nhìn thấy nụ cười mơ hồ của ông, lần này ánh mắt ông tĩnh lặng, không có ý cười, chỉ là im lặng nhìn tôi, mơ hồ mang theo vẻ lo lắng.

Tôi nắm tay ông càng chặt, hơi có vẻ tức giận. Cách một lát mở miệng: “Ba không chịu nói chuyện, con sẽ không để ba đi.”

Dường như ông thở dài, vươn tay, giống như khi còn bé, sờ sờ tóc trên đỉnh đầu tôi. Ánh mắt dịu dàng, mang theo khích lệ, nhưng vẫn không nói gì. Lúc làm như vậy bóng dáng của ông ở trong mơ bắt đầu trở nên mơ hồ, trong lòng tôi càng ngày càng gấp, nước mắt cũng rớt xuống: “Ba đừng đi có được không? Ba, con rất sợ. Ba có thể nói cho con biết không, lần này con còn có thể sống nữa hay không? Con thật sự đã dùng hết may mắn của mình rồi sao? Con không muốn rời khỏi đây, ba, con không muốn đi, có thể hay không?”

Tôi nắm tay ông càng ngày càng dùng sức, nhưng vẫn không thể ngăn cảnbóng dáng của ông từ mơ hồ đến biến mất. Rốt cuộc chỉ còn lại một mình tôi. Xoay xung quanh tìm kiếm, như thế nào cũng không tìm ra. Khổ sở trong lòng lên tới cực điểm, cả người chấn động, rốt cuộc tỉnh lại.

Trong phòng chỉ có một mình tôi. Cửa phòng nghỉ (phòng xép) cách vách không khóa kỹ, có đoạn âm thanh trò chuyện rất nhỏ truyền đến. Tôi cẩn thận nghe một lát, nghe ra đó là Cố Diễn Chi và Land. Im lặng nghe một lát, Portland mở miệng: “Nghe nói hai ngày nay anh liên lạc chuyện quyên tiền ở tây bộ? Cố Diễn Chi đột nhiên rộng rãi quyên tặng tài sản (quãng tán gia tài), bởi vì tìm kiếm một con đường sống cho người yêu. Loại tin tức mang một ít mê tín này nếu bị phơi bày ra ánh sáng, anh sẽ cung cấp cho ngành tin tức cả thành phố T nửa tháng đồ ăn.”

“Tin tức của anh luôn rất linh thông.”

Portland cười nhạt một tiếng: “Tôi nghe nói ở nước ngoài gần đây có nghiên cứu ra một phương pháp mới ức chế khối u, nếu không ngại thì thử một chút.”

Sau một khoảng trống giữa cuộc trò chuyện, Cố Diễn Chi mở miệng, giọng nói hơi khan khan: “Tôi vẫn luôn nghĩ những chuyện này có phải cũng do tôi mà ra hay không. Không phải thầy bói đã nói sao, người có bát tự đặc biệt sẽ khắc chế người xung quanh. Đối với tôi mà nói, cha mẹ mất sớm, Đỗ Oản vẫn còn nhỏ như thế, sống ở bên cạnh tôi chỉ có hơn mười năm, lại đột nhiên gặp loại bệnh này. Đây đều là chuyện không nên xảy ra.”

Portland nói: “Đừng suy nghĩ nhiều. Cần tôi giúp đỡ chỗ nào cứ việc nói là được.”

Lại một lát sau, cuộc nói chuyện giữa bọn họ kết thúc. Ở trước khi Cố Diễn Chi trở lại phòng bệnh tôi nhắm mắt lại, làm bộ như đang còn ngủ. Cảm thấy anh nửa cúi người xuống, tầm mắt dạo một vòng trên mặt của tôi, cách một lát, đột nhiên cười một tiếng, mấy ngón tay nâng cằm tôi lên: “Ngủ một buổi chiều, còn tiếp tục giả bộ ngủ.”

Tôi mở ra một nửa mí mắt, trước hết nhìn đến là khóe môi anh có nét tươi cười nhẹ, mặt mày nhẹ nhàng, vẫn là cái loại thái độ như không có chuyện gì xảy ra đó. Tầm mắt hạ xuống, liền nhìn thấy anh xắn nửa tay áo, áo sơ mi màu sáng mở hai nút áo trên, dáng vẻ nửa cúi người xuống như vậy, thì tôi có thể nhìn thấy cái cằm đẹp đẽ của anh, cùng với đường cong mơ hồ dọc theo cổ trở xuống tựa như nước chảy mây trôi.

Tôi nhìn có chút không chớp mắt, một lát sau che giấu mà ho khan một tiếng: “Aiz, mới vừa rồi là có người tới sao?”

Cố Diễn Chi thuận miệng “ừ” một tiếng, vừa nâng tôi ngồi dựa vào đầu giường: “Land.” Lúc nói lời này cách tôi rất gần, sau đó ngồi dậy, động tác thong thả. Tôi không tự chủ được nửa người trên ngang nhiên xông qua, vừa nói: “Các anh nói cái gì?”

Anh lơ đễnh nói: “Gần đây Diệp tầm Tầm ra ngoài giải buồn, một mình Portland ở nhà cô đơn mà thôi.”

“…”

Tôi trơ mắt nhìn anh sau khi đứng dậy, chỉ cách tôi một cánh tay. Chưa từ bỏ ý định tới gần hơn một chút, nửa người trên cơ hồ nhô ra khỏi mép giường, sau đó khẽ dùng sức bổ nhào về phía trước, mắt thấy sắp có thể hoàn mỹ nhào tới trên người anh, anh lại đột nhiên lui về phía sau nửa bước, đồng thời hỏi: “Muốn tìm cái gì?”

Tôi hoàn toàn không ngờ tới sẽ xuất hiện tình huống như thế. “A” một tiếng, thân thể bắt đầu không thể khống chế rơi xuống. Cảm thấy mình giống như một bao cát, sẽ bị nặng nề đập xuống dưới giường, không nhịn được nhắm chặt mắt lại. Cũng trong lúc đó cảm thấy tốc độ dừng lại, nửa người trên được người ôm lấy, chặt chẽ hơn nữa vững chắc.

Bên tai vang lên giọng nói chứa ý cười của Cố Diễn Chi: “Hiệu quả sắc dụ rất tốt.”

Tôi dại ra một lúc, sau khi tỉnh ngộ lại liền có chút thẹn quá thành giận: “Anh cố ý!”

Anh chậm rãi “ừ” một tiếng: “Thật lâu không có trêu chọc em, đột nhiên có chút nhớ.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.