Cô Gái Lái Đò

Chương 68: Chương 68: Phần kết : “ tất cả mới chỉ bắt đầu.”




Chiều hôm sau, không hiểu sao cả đêm hôm trước Mai không ngủ được. Hễ nhắm mắt lại cô đều nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ chèo đò trên sông, khi Mai đứng bên kia sông người phụ nữ ấy tiến tới khẽ hỏi:

“ Con có muốn đi đò không.? Bên kia có người đang đợi.”

Giấc mơ đó rất nhẹ nhàng, người phụ nữ trong mơ vô cùng xinh đẹp, cô ấy cho Mai một cảm giác ấm áp trong từng câu nói. Chiều hôm nay Mai đi cùng người đàn ông cũng là cấp trên của cô đến chân cầu, bến đò năm xưa. Đứng bên trên Mai thấy một người trung niên có lẽ đã hơn 40 tuổi, râu tóc rậm rạp, quần áo rách nát đang ngồi chơi đùa cùng những đứa trẻ trong làng. Có người đi qua hỏi:

- - Ông Lâm lại ra đây đợi vợ đấy à.?

Ông ấy trả lời với một nụ cười hiền hậu:

- - Đúng rồi, vợ tôi lát nữa chở khách qua sông sẽ quay lại đây đi với tôi về nhà.

Nhìn thấy ông Lâm, Mai thấy tim mình đập mạnh, một cảm xúc rất mãnh liệt cứ như cô và người điên kia đã quen biết từ rất lâu rồi. Bỗng nhiên ông Lâm quay lại nhìn Mai và người đàn ông đi cùng rồi cười rạng rỡ. Bởi vì ông Lâm nhận ra người đàn ông kia là người quen đã từng ngồi nghe ông kể chuyện suốt những năm qua. Người đàn ông nói:

- - Không phải cháu muốn nghe chuyện sao.? Đi xuống đây nào.

Mai hồi hộp đi theo thủ trưởng xuống dưới chân cầu, ông Lâm vẫy tay chào, đám nhóc thấy công an thì vội bỏ chạy. Ông Lâm đứng dậy gọi với thì đúng lúc đó một cơn gió thổi qua, từ trong túi áo ông Lâm rơi ra một bức ảnh. Ngay lập tức ông Lâm nhặt lấy rồi nâng niu như báu vật. Người đàn ông kia nói:

- - Có lẽ đó là ảnh vợ con ông ấy, những năm biết ông ta thì chú thấy ông ta coi trọng tấm ảnh hơn mạng sống của mình. Không biết đứa con gái giờ ở đâu, cũng không ai có thông tin gì cả.

Mai không chú ý nghe những lời mà thủ trưởng nói, toàn thân Mai run rẩy bởi Mai đang nhìn chăm chăm vào tấm ảnh trên tay ông Lâm. Tấm ảnh chụp một cô gái xinh đẹp đang bế đứa con tầm 1 tuổi. Mai tiến sát đến gần ông Lâm hỏi:

- - Sao ông có bức ảnh này..?

Ông Lâm vội giấu bức ảnh đi vì sợ bị cướp mất, trong tâm trí ông Lâm lúc này khung cảnh vẫn là bến đò năm xưa. Từ xa xa một người con gái mặc áo dài trắng thướt tha với mái tóc đen dài đang chèo đò cập vào bến. Ông Lâm cười mừng rỡ:

- - Vợ ơi, vợ về rồi…Vợ vất vả quá.

Nhưng người con gái không xuống đò, cô chỉ tay về phía sau ông Lâm rồi mỉm cười:

- - Em đưa con gái chúng ta về với anh rồi kìa.

Nói xong cô gái biến mất, ông Lâm ngơ ngác nhìn xung quanh, khung cảnh trước mặt ông giờ đây không còn là ảo giác nữa, tất cả đều là hiện thực. Ông đang đứng dưới chân cầu, mọi thứ ảo tưởng tan biến. Ông quay lại đằng sau, rồi ông bật khóc, ông khóc như một đứa trẻ con bị đánh đòn. Ông cầm tấm ảnh trên tay chầm chậm bước tới gần Mai rồi gục xuống nức nở:

- - Trúc Linh, có phải là con không…? Con giống mẹ con như hai giọt nước, Trúc Linh…..Đúng là con rồi.

Nước mắt cứ thế chảy ra không ngừng, người đàn ông kia cũng không thể hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra, nhưng khi Trúc Linh mở ví lấy trong ví ra một tấm ảnh, trong ảnh là một người phụ nữ đang ru đứa con nằm trong nôi. Nhưng điều lạ lùng trong cả hai tấm ảnh thì người phụ nữ trong ảnh kia chính là một người. Cảm giác thân thuộc đến sững sờ, Mai cũng rơi nước mắt, mọi chuyện cứ như chỉ có trong truyện nhưng giờ đây đã xảy ra trong đời thật. Người đàn ông suốt những năm qua nghe câu chuyện của ông Lâm không biết bao nhiêu lần khi nhìn hai tấm ảnh cũng rơi nước mắt. Đúng vậy Mai chính là cô bé trong ảnh, cô gái xinh đẹp kia chính là mẹ của Mai và ông Lâm chính là người bao năm qua vẫn đi tìm con gái trong câu chuyện của chính mình.

Sau 20 năm dài đằng đẵng, tưởng chừng như cuộc đời của ông Lâm sẽ theo cái điên đến lúc chết. Nhưng rồi ông Lâm đã gặp lại con gái mình, ba người rời khỏi chân cầu. Sau cuộc đoàn tụ khó có thể ngờ đến, mọi chuyện dần dần được lý giải bới chính người trong cuộc. Ông Lâm kể lại tất cả vẫn giống như câu chuyện ông kể hàng ngày, nhưng nước mắt ông không thể ngừng rơi khi nhắc đến tên của tất cả mọi người. 20 năm qua nếu có lẽ không điên thì ông cũng đã chết rồi, ông nói hàng ngày ông vẫn sống trong ảo giác có vợ, có bố mẹ, có bạn bè. Hàng ngày ông vẫn đi tìm con gái rồi đợi vợ lái đò đưa khách qua sông quay về. Cứ như thế mà đã 20 năm, mặc dù mọi chuyện với ông Lâm như vừa mới xảy ra. Nỗi đau tròn tim vẫn nguyên ven.

Về phần Mai, cô nói mình được nhận nuôi bởi một gia đình tốt bụng. Mai cũng không biết mình là con nuôi cho đến năm 18 tuổi bố mẹ Mai mới nói cho Mai sự thật. Họ nói có người bỏ Mai lại trước cửa nhà, khi phát hiện ra Mai trên người Mai chỉ có duy nhất bức ảnh này, vì đằng sau bức ảnh có chữ Mai nên họ lấy đó đặt tên cho Mai. Mai cũng không thể ngờ cô lại tìm được bố tại nơi này, Mai không nói nhưng rõ ràng mọi thứ khiến Mai quay về đây dường như đều có một điều kỳ bí nào đó can thiệp. Kể cả giấc mơ đêm qua, rồi chuyện ông Lâm bị điên suốt 20 năm nhưng khi thấy Mai đã tỉnh lại. Tất cả cứ như một câu chuyện cổ tích. Mai nhìn ông Lâm đang khóc nức nở, cô biết những nỗi đau mà ông Lâm phải chịu đựng là rất lớn, giờ đây cô chính là người thân duy nhất của ông, Mai nắm tay ông Lâm khẽ gọi:

- - Bố, con về rồi.

Cả hai òa khóc, tình cảm gia đình luôn là một điều vô cùng thiêng liêng, cho dù có cách xa bao nhiêu năm đi chăng nữa họ vẫn tìm thấy nhau sau bao cách trở. Khung cảnh cảm động đó cũng làm cho người đàn ông kia không cầm được lòng. Ông ta đứng dậy rồi bước ra một chỗ vắng. Đứng một mình nhìn hai cha con ông Lâm, người đàn ông ấy cũng lấy ra một tấm ảnh chụp một tiểu đội lính. Ông ta mỉm cười rồi tự nói một mình:

- - Chắc có lẽ ở trên trời anh cũng rất vui phải không hả Phi, đến bây giờ thì em đã hiểu tại sao trong mơ anh luôn dặn em phải chăm sóc cho người đàn ông này. Anh đúng là một thằng anh tồi….Yên nghỉ anh nhé.

Lau nước mắt, người đàn ông quay trở lại rồi nói với ông Lâm:

- - Tôi vẫn còn giữ của anh một số đồ đạc, những thứ có khi đến giờ cũng chẳng dùng được nữa. Nhưng có một thứ tôi chắc anh sẽ muốn lấy, anh còn nhớ cái hộp gỗ màu nâu chứ.?

Lâm đáp:

- - Có chứ, tôi nhớ..? Đó là di vật của bà Tám. Nhưng tôi vẫn chưa mở ra, không biết bên trong đó có gì..?

Người đàn ông cười rồi nói:

- - Có lẽ bà Tám nào đó muốn anh sống hạnh phúc, giàu có suốt quãng đời còn lại. Cũng thật lạ lùng, bao năm qua tôi tìm đủ mọi cách không mở ra được nhưng đêm qua nắp hộp lại tự mở ra. Hãy trân trọng những thứ mà anh đang có, đừng nuối tiếc quá khứ bởi tự nhiên tôi cảm giác rằng tất cả mọi người đều đang bao bọc, che chở cho anh. Mai tôi sẽ mang chiếc hộp đến cho anh, sau 20 năm tôi nghĩ giá trị của nó có lẽ đã tăng lên rất nhiều lần. Chẳng lẽ đây chính là Nhân Duyên, không thể nào giải thích nổi. Ha ha ha.

Nhìn Mai người đàn ông tiếp:

- - Có lẽ sau chuyện này cháu nên suy nghĩ lại việc có tin hay không tin vào ma quỷ, phải không Mai….À quên, phải gọi là Trúc Linh mới đúng. Hai bố con tâm sự nhé, chú có việc phải đi bây giờ. NHớ mai đừng có đi làm muộn, còn rất nhiều việc chờ cô đó cô bé thực tập.

Trúc Linh và ông Lâm cảm ơn người đàn ông kia, khi ông ta đi khỏi ông Lâm nói:

- - Bố có cảm giác người này rất quen, rất giống với một người bạn thân trong lính của bố. Nhưng cậu ấy cũng đã vì bố mà chết. Nhưng ông ấy nói đúng, bố phải trân trọng những điều đang có. Cảm ơn con gái, mẹ con đúng là đã đem con quay trở lại.

Trong căn phòng làm việc, cầm cuốn truyện trên tay, em trai của Phi, người đã chết trong vụ hỏa hoạn 20 năm về trước khẽ mở trang cuối ra rồi nói:

- - Có lẽ mình nên viết thêm phần kết cho “ Cô Gái Lái Đò.”

Gấp cuốn sách lại người đàn ông rời khỏi phòng làm việc, đèn được tắt tối om. Ông ta bước ra khỏi phòng mà không hề biết rằng trong ngăn kéo có tiếng động vang lên:

“ Cộp...cộp...cạch...cạch...cạch..”

Kèm theo đó là nhưng tràng cười đầy ma mị:

“ He...he….he.”

“ He...he...he..”

“ Tất...cả….chỉ...mới….bắt...đầu..”

- ---------------------------------

Lời Kết: Cảm ơn các bạn đã đọc đến dòng này, lời kết này khác với trong sách. Nhưng nếu bạn đã đọc được đến đây thì chứng tỏ bạn cũng đã khá kiên nhẫn khi đợi được Phần Kết của Truyện. Tks all my friends….!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.