Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 58: Chương 58




“Thích nằm với anh à? Được thôi! Anh chiều!”

Vừa nói xong hắn liền giơ cánh tay lên nhìn chằm chằm vào cổ tay, luồn ngón tay thon dài vào sợi chỉ đỏ, thì bỗng ông nội Khải Minh hét lên

“Thiếu gia! Thiếu gia định làm gì vậy? Không phải thiếu gia định tháo sợi chỉ đấy chứ?”

Mặt ông ấy tỏ vẻ sợ hãi đôi mắt thăm dò Vũ Hạo

“Thiếu gia! Sợi dây nối liền với mạch máu của thiếu gia đó, nếu thiếu gia bứt ra cũng đồng nghĩa với việc bứt đứt cả mạch máu của thiếu gia đó!”

“Thiếu gia nên suy nghĩ kĩ!”

Vừa nói xong hắn liền cúi đầu ôm chặt lấy cánh tay mặt lạnh tanh nhăn nhó, tay kia cầm sợi chỉ đỏ đã ướt đẫm máu, hắn quăng xuống đất rồi bước thẳng vào phòng

Còn nói với ông ấy rằng

“Không được đi theo!”

Chắc hẳn là rất đau, tay hắn chảy máu, mặt mũi thì khó coi vô cùng, ông ta nhặt sợi chỉ lên rồi đem về cho mẹ hắn Quỷ Hậu, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình nữa cho mà xem

“Ôi trời ơi thiếu gia! Chậc!”

Hắn đi xuyên qua cái cửa, nhìn lên đồng hồ đã 12 giờ đêm, cô nằm co ro dưới đất, bỗng thấy Khải Minh thức giấc, từ từ nhẹ nhàng tiến lại gần Như Hoa, bế cô lên rồi đặt lên giường, còn hắn thì nằm xuống chỗ cô nằm lúc nãy đắp chăn ngủ, không quên đã đắp chăn luôn cho cô

Vũ Hạo nhếch mép cúi đầu mặt lạnh tanh

“Tử tế quá nhỉ?”

Vũ Hạo xách cổ Khải Minh quăng thẳng ra cửa, nhưng thân thể Khải Minh bất động không chút nhút nhích

Vũ Hạo ngồi bên giường đưa tay vào chăn lần tìm sờ đùi cô

Lòn lách vào váy cô sờ sờ bóp bóp cặp đùi trắng nõn của cô, bỗng cô ưm một cái rồi thức giấc

Hắn xoay người cô lại rồi nằm lên giường, một chân gác qua cô, đặt cô nằm lên cánh tay hắn, tay kia đương nhiên không ở không, bóp nhẹ eo cô, nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh ngủ, cầm lấy cằm cô hôn nhẹ lên môi cô, mắt cô mới lim dim mở ra

Cô giật mình trong phòng tối không nhìn rõ là ai, cô ngỡ là Khải Minh nên giơ tay tát hắn một cái rõ kêu

“Chát”

“A...”

“Đồ biến thái này!”

“Suỵt...”

“Này thì đồ biến thái!”

Hắn bụm miệng cô lại, ôm chặt người cô không cô cử động, rồi hắn bậm môi cười một cái tươi rói, nhoẻn miệng đưa mấy cái răng trắng tinh, đôi môi hắn vẫn quyến rũ như ngày nào, cô nhìn thấy nụ cười hắn bỗng miệng mỉm cười nhưng nước mắt tuôn trào

“Hạo à! Nguyên à! Ông xã à! Em nhớ anh quá! Nhớ anh lắm! Nhớ lắm!”

Cô tuôn một tràn khiến hắn đứng hình

Ôm cô xoa xoa đầu hôn lên trán cô nhẹ nhàng

“Này! Từ từ thôi! Làm như sợ anh chạy mất ấy!”

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cổ cô, môi mím mím lại, liếm nhẹ môi rồi tiến lại gần, hôn lên cổ cô hai tay đặt sau lưng cô đẩy nhẹ người cô về phía hắn

“Nhớ mùi hương của vợ quá!”

Cô ưỡng ngực rồi rời khỏi vòng tay của hắn

“Anh à! Trong đây là phòng bệnh của Khải Minh! Thế này thật sự không tiện làm chuyện này đâu!”

“Thằng nhãi đó à? Anh ném nó đi rồi!”

“Cái gì?”

Hắn hất hàm ra cửa rồi nói

“Nằm ngoài kia!”

“Nhưng mà chỗ này thật sự không tiện lắm!”

Hắn lòn tay lên bóp ngực cô rồi thẫn thờ nói

“Anh có làm gì đâu!”

“A...cái anh này!”

Cô đánh phịch vào vai hắn rồi đỏ mặt quay đi chỗ khác

“Hay...mình...về nhà đi!”

Hắn dúi mặt vào lưng cô thì thầm

“Được thôi! Đêm nay anh chiều em! Tất cả đều nghe em! Cho em làm chủ! Thậm chí có thể cho em nằm trên!”

“Cái anh này! Anh hứa cho em nằm trên rồi đấy! Nuốt lời sủa tiếng chó!”

“Gâu Gâu!”

Hắn nhéo mũi cô

“Đừng nằm mơ! Tối nay cho em chết! Anh sẽ không tha cho em!”

Cạch cạch

Tiếng mở cửa vang lên, Khải Minh loạng choạng bước vào dụi mắt rồi nhìn xung quanh

Không thấy một bóng người, hắn gọi

“Như Hoa! Như Hoa em có ở đấy không Như Hoa!”

Không ai trả lời, hắn liền thở dốc rồi ngã khụy xuống

Một bàn tay đưa ra đón lấy hắn nhẹ nhàng và trìu mến

Ông nội hắn bế hắn lên bước đi nhẹ nhàng đầy lãng mạn

Đặt hắn xuống giường, đắp chăn rồi vuốt tóc

“Ngủ ngon! Bé cưng của nội!”

“Moa...”

_________

Vũ Hạo ép cô sát vào cánh cửa, đặt một cánh tay lên cửa sát gần lại với cô, bây giờ họ đang ở trong phòng của hai người

Cô ngước mắt lên chu chu mỏ nhìn hắn

Hắn gõ đầu cô

“Sao vợ anh lùn thế?”

“Tại vì đã có anh cao rồi!”

“Vợ cao bao nhiêu?”

“1m58, còn anh?”

“1m76”

“Vậy ngang cằm này! Sao mà hôn?”

“Hmm dẫm lên chân!”

“Nhưng...sẽ đau chân!”

“Em nhẹ mà bà xã!”

“Nhưng sẽ không hôn được lâu! Được một chút thôi!”

Hắn mỉm cười trìu mến, cô cúi đầu thắc mắc

“Bất tiện nhỉ?”

Hắn bế xốc cô lên rồi đặt lên giường

“Không hôn đứng được thì hôn nằm!”

Hắn như con dã thú hôn cô cuồng nhiệt, cô nằm ôm chặt lấy cổ hắn sờ tay lên khuôn ngực rắn chắc của hắn rồi thầm cảm thán

“Ngực Khải Minh tuổi gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.