Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 41: Chương 41




“Không cho thì cướp! Thế nào? Cho hay không?”

“Lưu manh, vô sỉ!”

Cô quẫy đạp hai chân dữ dội mặt đỏ bừng bừng hai tay che trước ngực

“Vô sỉ? Thôi thì vô sỉ vậy!”

Hắn nhếch mép cười ha hả rồi đè cô xuống giường, đôi môi mỏng cong lên để lộ cái đồng tiền trên má, đúng là đẹp trai không chịu nổi

Trái tim cô thổn thức nhưng vẫn cứ không chịu nằm yên

Hắn vừa đặt môi lên cổ cô thì cô đã lên tiếng nói

“Vũ Hạo!”

Hắn trong 1 giây thì dừng lại

“Hửm?...”

“Thật ra...Thật ra...em...đến tháng rồi! Bà dì đến rồi! Thật sự xin lỗi...nhưng Không thể được!”

“Đến tháng rồi! Là...kinh nguyệt à?”

Cô đỏ mặt gật đầu

Hắn chán nản buông lơi đôi tay, thở hắc ra một cái, nhún đôi vai rồi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo nói nhỏ

“Không sao! Anh nhịn cũng được! Quan trọng là em thôi! Chắc là em khó chịu lắm!”

Hắn bước đến đặt tay lên đầu cô xoa xoa an ủi

“Có khó chịu không? Hay là muốn ăn gì không?”

Cô chu chu mỏ nũng nịu

“Có! Đau bụng này, mỏi lưng, buồn ngủ, chóng mặt, còn buồn nôn,...nói chung rất khó chịu

“Nhiều vậy sao? Làm gì để hết khó chịu bây giờ? Anh là con trai nào biết mấy chuyện như thế này!”

Hắn nhìn cô ánh mắt bối rối không biết nên làm gì, nhìn thấy thế cô muốn phì cười lắm nhưng lại nhịn

“Em đau bụng, hay anh xoa bụng cho em!”

Hắn vội bước đến ngồi phía sau cô, giơ tay ra ôm trọn lấy cô vào lòng, bàn tay mềm mại mịn màng của hắn đặt lên bụng cô xoa xoa, nhân lúc đó hắn còn lợi dụng chúi đầu vào cổ cô hôn lấy, luyến tiếc vô cùng

Tay hắn xoa xoa, lát sau lại luồn lách vào áo cô, lên một chút, lên một chút nữa, tay hắn nắm lấy cái tròn tròn, mềm mại bóp nhẹ

“A....”

“Làm gì đấy!”

Cô vùng vằng đẩy tay hắn ra, hắn bóp...bóp ngực cô, hắn vẫn ôm chặt cô, mặt vẫn chúi vào cổ cô thì thầm

“Một chút nữa thôi!”

“Nhưng...nhưng...Em đang đến tháng!”

“Biết rồi! Anh có làm gì em đâu! Chỉ bóp một cái thôi mà!”

“Ư...nhưng...!”

“Thôi! Một chút thôi!”

“Một...Một chút thôi nhé! Đừng làm bậy đấy!”

“Anh làm bậy chắc em cản được?”

Hắn giơ tay ra, trước mắt cô lấp lánh cái gì đó sáng sáng, hắn đeo vào cổ cô, thì thầm bên tai

“Tặng em! Sinh nhật vui vẻ!”

Cô cầm sợ dây chuyền trên cổ, nó đính một viên đá màu trắng tinh khiết, lấp lánh và thuần khiết

“Đẹp quá!”

“Thích không?”

“Thích!”

“Sợi dây chuyền sẽ thay anh bảo vệ em, bùa của em mất rồi phải không?”

Cô xoay người lại, mím môi nhìn hắn mỉm cười

“Em sẽ bảo vệ nó thật cẩn thận!”

Hắn búng lên trán cô một cái rồi khẽ cười

“Đồ ngốc! Tặng nó cho em là để nó bảo vệ em, không phải để em bảo vệ nó! Chỉ cần em khỏe mạnh là được!”

Đồng hồ trên tường chỉ đúng 12 giờ đêm, hắn hôn lên trán cô nhẹ nhàng rồi nói

“Bà xã...Anh đi đây!”

“Anh đi đâu?”

Vừa dứt lời chỉ còn làn khói đen ở lại, còn hắn biến mất trong không trung, cô bất ngờ chạy loanh quanh phòng gọi

Tiểu Hoan từ cái đồng hồ lắc chui ra giọng trầm trầm nói

“Hắn đi rồi! Gọi gì nữa, ồn quá đi!”

“Đi...đi đâu? Tiểu Hoan anh ấy đi đâu?”

“Làm sao tôi biết! Tôi chỉ biết nếu hắn ở lại thì lát thế nào hắn cũng hút sạch máu của cô, đừng quên hắn là quỷ hút máu đó!”

“Hút máu? Đã lâu anh ấy không hút máu nữa rồi mà! Sao giờ lại?”

“Thì lần trước cô lấy máu hắn cứu chị cô đó! Mất đi thì phải bù đắp lại chứ! Cứ ngày 15 hằng tháng hắn sẽ hút máu một lần! Đúng hôm nay đây!”

“Máu gì?”

“Máu người! Hỏi ngu thế? Phí lời!”

Cô thẩn thờ lắc đầu không tin, cô bàng hoàng, cô nhất định không tin

“Không đâu! Anh ấy sẽ không hại người!”

“Không hại người? Nực cười! 6 cô dâu trước đều có kết cục không tốt! Cô đừng quên! Ngốc nghếch thật!”

Cô ngồi thộp xuống khóc, nước mắt cô rơi lã chã, thật sự hắn sẽ đi hút máu người ta sao? Thật sự hại người vô tội sao?

“Cái tên lẻo mép này!”

Hắn đâu lù lù xuất hiện giơ tay xách lỗ tai Tiểu Hoan lên khiến nó la hét

“Ây...ây da...đau...!”

“Nhân lúc tao không ở đây dám nói xấu tao à tiểu tử thối!”

Hắn ném mạnh nó xuống sàn rồi quay qua cô ôm cô vào lòng

“Anh không có mà! Không có thật!”

“Vậy điều Tiểu Hoan nói có đúng hay không? Nói đi!”

“Thì...thì đúng! Nhưng anh không hại ai cả!”

“Đúng là anh cần máu, nhưng không hút máu người! Máu bọn con người kia ai mà thèm, anh chứ có phải đám tiểu quỷ như tiểu tử thối kia đâu!”

“Vậy! Anh hút máu ai?”

Hắn đứng tầng ngần không trả lời, cô đấm vào ngực hắn rồi khóc nức nở

“Đấy! Rõ ràng anh nói dối mà!”

Tiểu Hoan bò lù lù lại nói to

“Hắn tự hút máu hắn kia kìa! Tự mình hại mình! Tay hắn còn vết cắn kia!”

Cô vội chụp lấy cánh tay hắn xem, trên tay rõ ràng một vết cắn sâu còn rướm máu, cô đau xót khóc nấc lên

“Sao lại làm bản thân đau thế này?”

“Đừng khóc! Anh không làm em đau là được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.