Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 313: Q.0 - Chương 313: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

Tố Tố nói xong, Sở Lăng Xuyên nôn nóng nói, "Bảo bối, anh thừa nhận, cái tính nóng nảy của anh có đôi khi quả thật rất không tốt, quả thật có thiếu giáo dục. Nhưng con trai là con của cả hai chúng ta kia mà, đúng hay không! Em đau lòng thì anh cũng đau lòng. Con trai là bảo bối của em, nó cũng là bảo bối của anh. Nhưng mà, anh đã làm sai rồi, về sau anh sẽ dạy dỗ con nếu như cần phải dạy dỗ, sẽ phải quản lý nếu như cần phải quản lý. Nếu không nó sẽ trở nên vô pháp vô thiên khó dạy hơn. Em nói xem, như vậy có đúng hay không?"

"Anh…" Tố Tố nghẹn lời một chút, không biết vì sao, trong lòng mình chính là cảm thấy tức giận, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhưng lại cảm thấy lời nói của anh rất đúng, "Em bất kể, dù sao con trai chúng ta có thể giáo dục, nhưng không thể dùng cách đánh đòn, không thể mắng nó, cũng không thể lấy hung dữ dọa nạt nó!

Con trai của em nhất định là một đứa thông minh nhu thuận lại có hiểu biết. Sự việc ngày hôm nay, anh nói oán giận đứa nhỏ ư, nó không phải là một đứa trẻ nghịch ngợm phá phách, nó căn bản cũng không biết là sách có ích hay vô ích như thế nào.

Anh đã đi cả một tuần lễ mới về nhà một ngày, còn cầm theo cuốn sách bại hoại đó làm chi. Anh biết rõ con trai có tật xấu thích xe sách, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn anh xem xong không biết cất lên cao hay sao? Con trai không hiểu những chuyện này, anh thân là một người đã từng trải qua những thê thảm, đau đớn do sự giáo huấn của người lớn như vậy, đã không biết thu dọn sách lại, anh lại còn nỡ hung dữ với con sao?"

"Anh đã sai lầm rồi, anh thực có tội, bà xã bớt giận." Sở Lăng Xuyên biết nghe lời phải nói, cũng cảm thấy hôm nay cơn tức giận lớn này của bà xã bảo bối nhà mình có chút gì đó dị thường. Anh lại đưa cái mặt tới, "Được rồi, được rồi, em không nên tức giận nữa nào. Còn tức giận nữa sẽ biến thành heo... A...."

Chân của Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố hung hăng đạp cho một cái. Anh buông lỏng ra cô, cô tiếp tục cán vỏ sủi cảo để làm sủi cảo, nếu không nhanh chóng làm xong vỏ bánh, cơm chiều hôm nay cũng không có mà ăn nữa rồi! Cô không tức giận, không tức giận! Không phải chút chuyện nhỏ này không cần phải làm lớn ra hay sao? Cô cũng không cần biến thành heo.

Tố Tố tựa như không tức giận nữa rồi. Sở Lăng Xuyên thậm chí không cân phải biết là đã tốt lên hay là chưa, cứ thế lại áp sát lên, "Bảo bối, em đạp anh đau quá, anh được muốn an ủi, được hôn một cái! Em an ủi anh một chút đi!"

"Đi đi đi! Đã không giúp được việc gì, thì đừng có ở chỗ này quấy rối nữa!" Tố Tố thật sự tức giận rồi. Đối với cái tính nết càng ngày càng vô lại của anh, cô cũng cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.