Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 14: Q.0 - Chương 14




Thời điểm Sở Lăng Xuyên tỉnh dậy đã là hơn 5 giờ sáng, trời còn chưa sáng, trong phòng ngọn đèn mờ nhạt nhu hòa, mắt nhận ra chữ hỷ đỏ trên vách tường, làm cho anh có hoảng sợ, trong đầu tràn ngập ý nghĩ , anh đã kết hôn , đây là phòng tân hôn của anh cùng Tố Tố .

Đêm hôm qua hẳn là đêm động phòng ,nhưng anh lại uống nhiều như vậy, bỏ lỡ đêm đẹp, nhìn về phía bên cạnh không có ai, không đúng, vợ của anh không ngủ ở trên giường,vậy cô ấy đi đâu ?

Chẳng lẽ này tiểu nha đầu này đổi ý , thừa lúc anh ngủ liền lén trốn đi ? Sở Lăng Xuyên xoay mình một cái từ trên giường nhảy xuống, chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn đến phòng khách trống trơn , anh lại vội vàng đi tới phòng dành cho khách, đẩy cửa đi vào, nhìn một thân hình nhỏ bé đang cuộn tròn mình nằm trên giường .

Anh đứng ở cửa, nhịn không được nở nụ cười, cười chính mình quá đa nghi, cô còn có chỗ nào để mà chạy nữa, xem ra lúc này chính mình uống rượu còn chưa tỉnh, bất quá, thế nào cô lại một mình chạy đến phòng này đây? Là tức giận anh uống rượu ở đêm tân hôn bỏ mặc cô hay là vẫn ngại cùng anh ngủ chung giường?

Nghĩ tới nghĩ lui Sở Lăng Xuyên cảm thấy cô là giả bộ ngại ngùng, nhịn không được nở nụ cười, nâng tay gãi mái tóc ngắn, đi nhẹ nhàng đến bên giường . Thời điểm Sở Lăng Xuyên ngồi ở trên giường có cảm giác, cô dâu nhỏ rúc trong chăn sớm đã tỉnh,chỉ là không quan tâm đến anh, đánh giá một chút, Sở Lăng Xuyên cố ý ho khan một tiếng khiến cho Tố Tố chú ý, nhưng Tố Tố vẫn không nhúc nhích.

Sở Lăng Xuyên ngồi nghiêm chỉnh, phụng phịu, nghiêm trang nói: "Anh nói nè An Nhược Tố ,ngại ngùng cũng phải vừa phải đi, không thấy chồng em đã đến , còn không mau ra chào hỏi ." :D2 (Anh max ảo tưởng a)

Tố Tố đầu chui ở trong chăn , trong lòng cực kỳ giận, còn ra chào hỏi , cô thật sự là hận không thể cắn anh ta mấy cái, bất quá đoán chừng da thịt cứng rắn của kia có thể đem răng cô cắn đứt, cô vẫn là nên tìm cách khác đi. Sở Lăng Xuyên nhìn thấy Tố Tố không để ý tới anh, liền lại tiếp tục nói: "Anh lần này là lần đầu kết hôn, quá mức kích động , nhất thời cao hứng nên uống hơi nhiều, cho nên liền nhịn không được ngã xuống, bỏ mặc em... Em sẽ không vì vậy mà giận anh đi?"

Sở Lăng Xuyên nói xong dừng lại một chút liền xoay người, kéo lấy cái chăn ở trên người cô, cúi đầu, nhanh tay vén chăn tìm đầu Tố Tố , thành công đem cái cái chăn xốc lên nhìn mặt Tố Tố chôn ở trong hai tay, che đầu giống như con đà điểu. "Được rồi được rồi, không tức giận nữa!"

Kéo lấy Tố Tố , thời điểm đem thân thể của cô đặt trong lòng mình, Sở Lăng Xuyên kêu một tiếng. Chỉ thấy hai má Tố Tố đều là một mảnh xanh tím , nhất là hai má nhất thời còn sưng lên, ngày hôm qua còn là cô dâu xinh đẹp, một đêm không thấy, như thế nào thành như vậy.(khổ thân chị bị anh đánh mà giờ anh lại không nhớ)

Con ngươi đen của Sở Lăng Xuyên không khỏi mở to, nhìn chằm chằm mặt Tố Tố , tâm tình nhất thời phức tạp, có đau lòng, có giật mình, có chột dạ cùng không yên lòng: "Vợ, mặt em sao lại thế này? Cả đêm không gặp, như thế nào mắt lại thâm tím như thế?"

Tố Tố trong lòng kêu cái cha mẹ nhà anh, vốn không dưng bị đánh đã rất là căm tức , lời này của anh ta càng như là vui sướng khi người gặp họa cộng thêm nói khích, lửa cháy còn đổ thêm dầu, tức giận đến nghẹn họng, chỉ oán hận trừng mắt nhìn, trong đôi mắt cô lúc này đều là tức giận xen lẫn ủy khuất không nói lên thành lời.

Sở Lăng Xuyên nhìn rõ sự tình , khẳng định chính là kiệt tác của anh, chẳng lẽ mình sau khi uống rượu có tật xấu đánh người sao ? Mình thực đã đánh Tố Tố , Tố Tố còn muốn cùng anh ly hôn, anh nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, không yên mà cẩn thận hỏi: "Anh... Anh làm ư?"

Tố Tố nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, một phen liền đẩy ra, tức giận nói : "Trừ bỏ anh ra còn ai, chẳng lẽ tôi tự mình làm mình bị thương sao , tôi nói đồng chí trung tá , quả đấm này của ngài như thế nào lại ra tay với người trong nhà ?"

"Lỡ tay, tuyệt đối là lỡ tay !" Sở Lăng Xuyên vẻ mặt áy náy, ngồi dậy, cũng đem Tố Tố kéo dậy, không quan tâm đem cô ôm trong lòng, Tố Tố không để cho anh ôm, Sở Lăng Xuyên mặt trầm xuống, đem cô ôm chặt : "Đừng nhúc nhích, để cho anh xem."

Sở Lăng Xuyên tỉ mỉ nhìn lại đôi mắt thâm tím của cô, trong lòng thực đau, chột dạ cùng hối hận, nhìn không được vài lần , đem Tố Tố đặt trên giường, đứng dậy, "Chờ, anh đi mua thuốc."

Nói xong liền đi ra ngoài, hơn 15 phút sau, đến một cửa hàng 24 giờ mua thuốc mỡ trở về, giúp Tố Tố bôi, xem khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố còn giả bộ tức giận không để ý tới anh, đem mặt mình tiến đến trước mặt Tố Tố : "Nếu em còn tức giận , vậy đấm một cước vào mắt anh, vừa vặn một người trong hai ta bị thâm mắt, giờ em đấm anh vừa vặn thành một đôi ."

Tố Tố nhìn bộ dáng sẵn sàng chịu trận của Sở Lăng Xuyên , trong lòng liền cảm thấy anh rất tốt , nhưng vẫn cố ý phụng phịu, nâng cao cằm, coi thường anh: "đồng chí Trung tá , anh nói phạm sai có hay không nên bị phạt ?"

Sở Lăng Xuyên vừa nghe Tố Tố mở miệng nói chuyện , trong lòng buông lỏng, nghiêng người đứng thẳng thân thể,bày ra bộ tư thế tùy ý trừng phạt nói: "Đó là tất nhiên. Em đánh đi, muốn đánh chỗ nào tùy em chọn."

Tố Tố leo từ trên giường xuống, bộ dáng 'Tiểu nhân đắc chí' , từ trên xuống dưới đánh giá Sở Lăng Xuyên, ánh mắt thâm tím kia chợt lóe , thoạt nhìn có chút khôi hài, khiến Sở Lăng Xuyên mắc nghẹn , kiên quyết không thể cười. Tố Tố hai tay chắp sau lưng , đi quanh Sở Lăng Xuyên , "Tùy em trừng phạt có phải hay không?"

"Đúng! Tùy em ."

Tố Tố với tay vỗ vỗ bả vai Sở Lăng Xuyên , "Thấy đồng chí thái độ nhận sai không tồi, khác không phạt anh , liền phạt anh nhảy lò cò đi,em không nói ngừng anh sẽ không được ngừng, vừa vặn luyện nhiều một chút , cho anh một cơ hội để tiến bộ ,

" Nhảy lò cò, còn không phải dễ như trở bàn tay sao, nhưng vì có chuyện quan trọng không làm , Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, hỏi: "Hiện tại liền phạt anh sao?"

Tố Tố nhấc mi mắt, ánh mắt nhất thời hung hãn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên giận dữ, "Đúng vậy, hiện tại liền phạt, chẳng lẽ còn chờ đến tết Công-gô sao, Sở Lăng Xuyên anh nói chuyện chẳng tính toán gì hết? Anh nói đi bây giờ ra nhảy hay không nhảy?"

Sở Lăng Xuyên nhìn thấy Tố Tố nổi giận , vội hỏi: "Anh nhảy, anh nhảy, bất quá... Chúng ta có thể hay không trước động phòng, sau nhảy lò cò... ."

"Sở Lăng Xuyên!" Tố Tố gầm một tiếng, Sở Lăng Xuyên vội vàng nhảy lò cò, trong phòng nhảy lò cò đi ra bên ngoài, Tố Tố nhìn hình bóng Sở Lăng Xuyên nhảy lò cò , nhịn không được bật cười một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.