Cô Dâu 30 Ngày

Chương 40: Chương 40




“ Cô ta là một cơ hội tốt để dụ tên An Phong đó ra….”

“ Giờ thì ta cũng đã biết bí mật của “ Băng châu”…” Chợt một giọng cười lạnh lùng băng đá đến sỡn óc vang vọng từ nơi bóng tối phát ra khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải lạnh người…

Sự thật là An Phong sinh ra gắn liền với “Băng Châu”, một khi An Phong bị khống chế đồng nghĩa với việc “ Băng Châu” sẽ dần mất đi sức mạnh…

Kỳ Vy đang bước trên con đừơng dài, đầu óc luôn suy nghĩ, nó dừơng như chẳng còn ý thức được tiếng xe cộ ồn ào xung quanh…

Mà chỉ cảm thấy một khỏang lặng trong tâm trí nó, đầu óc như chẳng thể nào còn ý thức được chuyện gì sắp xảy ra…

Kỳ Vy không dám tin rằng mình lại phải sắp rời khỏi ba mẹ, rời khỏi thế giới lòai người để trở về Thiên Giới, một nơi ảo mà con người mãi mãi không thể nhìn thấy bằng đôi mắt trần tục.

Nó phải nói làm sao để ba mẹ hiểu nó mà không phải đau khổ trước sự ra đi của nó ? Trong khi thời gian ở lại đây chẳng được bao nhiêu nữa, nó phải làm sao ?

Đang suy nghĩ thì chợt một bàn tay khẽ đặt lên vai nó, khiến nó đang trong những suy nghĩ hỗn độn thì chợt bị lôi ra khỏi đó…

Nó giật mình xoay người lại thì nhìn thấy tên con trai hôm trước ở buổi tiệc đính hôn, vẫn hình ảnh quen thuộc. Trên người hắn cũng là bộ vet trắng viền đen đó, hắn cười rất tươi với nó, sâu trong ánh mắt “ biết nói” đó là một sự lạnh lùng đến sỡn óc…

- Không ngờ lại gặp cô bé ở đây !

Kỳ Vy có chút không thích cách gọi của hắn, nhưng từ đầu gặp hắn cũng đã gọi như thế nên cũng không còn thấy xa lạ với cách gọi này của hắn. Nhưng nếu đổi ngược là người khác, chắc nó cũng chẳng muốn nói chuyện với tên đó nữa…

- Anh làm gì ở đây vậy ? - Kỳ Vy có chút khó hiểu sao lại gặp hắn ở đây, nhưng liệu câu hỏi vừa thốt ra của nó có vô duyên quá không?

- Tôi…à… - Hắn có chút lúng túng, khiến Kỳ Vy khó hiểu, nhưng trong hắn cũng buồn cười. – Tôi chỉ đang đi trên đừơng thì bất ngờ nhìn thấy cô đang đi đằng trước, tôi cũng không nghĩ là cô, có thể tôi chỉ nhìn lầm. Nhưng ai ngờ là cô thật…

Kỳ Vy chỉ mỉm cười đáp lại với hắn, gương mặt hắn hơi giống “ Dracula”, nhưng mà thấy điệu bộ thì chẳng giống một tí nào.

- Nhà anh ở đâu ?

- Nhà… ? - Hắn giật mình trước câu hỏi của Kỳ Vy. Đôi mắt có chút lúng túng khiến Kỳ Vy phải nghi ngờ trước thái độ đó của hắn – Tôi…tôi không có nhà…

- Sao cơ ? - Kỳ Vy tròn mắt, người như hắn mà không có nhà ư ? Trong hắn ăn mặc khá bảnh trai đấy chứ, làm sao nó có thể tin những gì hắn vừa thốt ra.

- Cô đừng quan tâm đến chuyện đó, miễn sao tối đến tôi có chỗ ngủ là được rồi… - Rồi hắn thay đổi sắc mặt nhanh chóng, lại nở nụ cười tươi để Kỳ Vy khỏi phải quan tâm đến câu hỏi ban nảy nữa.

Kỳ Vy khẽ bật cười trước câu nói của hắn…

- Được rồi… - Biết hắn không muốn nói ra thì nó cũng chẳng muốn hỏi tiếp.

- Hình như … - Hắn nói rồi chợt ngưng lại, điều đó khiến Kỳ Vy phải tròn mắt nhìn hắn và đợi chờ câu nói tiếp theo của hắn – Cô đang có chuyện gì không vui sao ??

- Gì cơ ? - Kỳ Vy bất ngờ trước câu nói của hắn, sao hắn biết được ? Nhưng sực nhớ hôm trước nghe An Phong nói hắn là bạn của chàng, chắc rằng bạn của An Phong thì cũng là thần rồi. Vì An Phong có xuống trần gian bao giờ đâu – Anh…anh là thần phải không ? Không phải người?

Hắn không hề bất ngờ trứơc câu hỏi của Kỳ Vy, ngược lại thì tỏ ra điềm tỉnh, chợt bật cười:

- Đúng vậy… Nhưng đó là trước kia, còn bây giờ thì chỉ là một nửa thần mà thôi…

- “ Một nửa” ?

Đang nói chuyện, thì hắn sực nhớ đến chuyện gì đó

- À, Cô muốn đi đến nơi này vơi tôi không ? – Nói rồi hắn vội kéo tay nó đi mà không cần nó trả lời “ có” hoặc “ không”.

- Anh làm gì kéo tôi đi vậy… - Rõ ràng quen biết chưa được bao lâu mà hắn đã kéo tay nó như thế rồi, thật chẳng ra làm sao. Nó cố ghì tay hắn lại…

- Tôi chỉ thấy cô hơi căng thẳng khi phải suy nghĩ thế nào để giải thích cho ba mẹ cô về việc cô sắp rời khỏi đây để về Thiên Giới, nên tôi muốn dẫn cô đến một nơi yên tĩnh có thể giúp cô thỏai mái hơn…

- Hả ? – Kỳ Vy giật mình, hắn biết hết tất cả sao ? Hay do An Phong đã nói điều đó với hắn ?

Đang kéo tay Kỳ Vy đi thì chợt một luồng khí trước mắt hai người sáng dần lên, dần rõ ra thứ ánh sáng màu vàng kim pha chút đỏ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.