Cổ Đại Sinh Hoạt: Lão Bà Hoàn Thành Chấp Niệm

Chương 3: Chương 3




Cuối năm rét lạnh, hộ gia nào cũng thân thở năm nay lạnh hơn năm ngoái. Duy chỉ có Triệu gia hộ là cảm thấy cả người không cần sưởi ấm cũng thấy nhiệt lâng lâng.

Phương lão thái gia vừa lòng đắc ý ôm tiểu tôn nữ trên tay, nhìn khuôn mặt bụ bẫm của tôn nữ, tình thương yêu của lão càng lan tràn như nước sông chảy không cạn. Cuối cùng Triệu gia hộ đã có thêm người nối dõi tông đường, huống chi, đây chính là ái nữ mà thê chủ quá cố đã từng...

“Ôi, tâm can bảo bối của gia gia. Bảo bối của gia gia nhất định sẽ đề tên trên bảng vàng, sau đó cưới một tiểu phu lang cao quý xinh đẹp rồi sinh ba bốn tiểu tằng nữ cho gia gia nha.”

“Phụ thân, tiểu chất nữ của người chỉ là một đứa trẻ mới sinh chưa đầy một tháng thôi. Người làm sao lại suy nghĩ tới tương lai xa xôi như vậy. Thật là.” Húp tiếp bát cháo thứ hai, Triệu Khê ruốc cuộc cũng nhịn không được đánh gãy tư tưởng bay quá xa của Phương phụ.

“Ngươi lo mà ăn đi. Không nói chuyện cũng không bảo ngươi câm đâu.” Đã có tiểu tôn nữ bảo bối tâm can, vị trí của đại nữ nhi trong lòng lão liền rớt bụp bụp xuống mấy cấp, nếu không phải tiểu tôn nữ mới sinh của lão cần phải bú sữa của nương để phát triển khỏe mạnh thông minh, Phương lão thái gia chắc chắn đã không để tiểu tôn nữ khả ái phải cách xa lão cả đêm.

Thấy phụ thân không còn quan tâm nàng ta như lúc trước, Triệu Khê đột nhiên nhớ đến con gà mái không còn đẻ trứng được của phụ thân mình, ngày hôm sau đã bị cắt tiết cho vào nồi cháo nấu “ùng ục”, khi đó, bản thân nàng còn là người ăn nhiều nhất.

“Ợ~”

Âm thanh trong căn phòng yên tĩnh càng làm người ta chú ý, mắt thấy bảo bối giật mình một cái, Phương lão thái gia lập tức hung hăng trừng Triệu Khê.

“Còn ợ to như vậy! Không thấy bảo bối tôn nữ của ta đang ngủ sao? Ăn uống cũng làm ra tiếng động to như vậy thì nhịn luôn đi.”

“Hạ Sính, mau dọn dẹp tô cháo cất vào tủ.”

Công công nổi giận, Hạ Sính có thương tiếc thê chủ cũng không dám hó hé, cúi đầu bưng mâm nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

“Phụ thân~ nữ nhi còn chưa ăn no mà.”

Phương phụ đưa bàn tay nhéo nhéo mặt đại nữ nhi của mình, nhíu mày nói:

“Mỡ nhiều như vậy. Nhịn một đêm cũng không chết đói được đâu.”

Nói xong, lão còn cúi đầu hỏi bảo bối tôn nữ của mình:

“Phải không tâm can bảo bối thịt của gia gia?”

Giống như nghe được, hoặc đang mơ một giấc mộng đẹp, tiểu hài tử trong lòng Phương lão thái gia đột nhiên cong nhẹ khoé môi hồng nộn. Kết hợp với vẻ mặt bụ bẫm khiến trái tim Phương lão thái gia run lên, yêu thương cúi đầu hôn liên tiếp trong ánh mắt oán niệm của đại nữ nhi.

- ------.com

Băng tuyết tan đi, báo hiệu một mùa Xuân lại tới, mấy năm trôi qua, Triệu gia hộ cũng náo nhiệt hơn trước, phần thì đại tôn nữ Triệu Khang An đã thành gia, cưới tiểu nhi tử của Phạm tú tài, phần thì do công việc làm ăn của đại nữ nhi càng ngày càng tốt, cuối cùng là bảo bối tôn nữ Triệu Lan của lão đã được năm tuổi.

Quả nhiên không phụ kì vọng của Phương lão thái gia, tiểu tôn nữ của lão đã rất hiểu chuyện từ khi vừa mới sinh ra. Này một không khóc nháo, hai không phá phách như những đứa trẻ khác, còn ham xem sách, mặc dù Phương lão thái gia cho rằng tiểu tôn nữ đọc không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng. Từ nhỏ đã thích đọc sách còn không phải đã nói rõ ngày sau sẽ thành tài sao?

Nhìn dáng vẻ như đại nhân ngồi đọc sách của tiểu tôn nữ là Phương lão thái gia vừa cảm thấy đắc ý vừa cảm thấy thương tiếc rồi. Lại nghe tiếng trẻ con chơi đùa ngoài cửa, Phương lão thái gia vỗ nhẹ tay lên bàn, đứng dậy đi vào phòng, mở tủ lấy mấy loại bánh kẹo ngon thả đầy vào hà bao màu đỏ thêu hoa mai vàng rồi đi đến bàn đọc sách của tiểu tôn nữ.

“Bảo bối ngoan của gia gia. Mau ra ngoài chơi đi, gia gia đã chuẩn bị thật nhiều bánh kẹo cho con rồi đây.”

Trương Quế Lan chính là Triệu Lan, bản thân cũng đã là một bà già quá tuổi lục tuần, thế mà không biết vì sao sau khi bà chết lại không uống canh Mạnh Bà quên hết quá kiếp trước, lại đã đầu thai thành ở một thế giới kì diệu. Triệu Lan cũng mất một thời gian rất lâu mới thích ứng được quy tắc của thế giới này. Nhưng đối với việc bị xem như một đứa bé, Triệu Lan thật sự chỉ có thể liên tục thở dài trong lòng.

“Vâng. Cám ơn gia gia.”

Nhét hà bao vào vạt áo của tiểu tôn nữ, Phương lão thái gia nhéo nhéo khuôn mặt phấn phấn nghiêm túc của nàng, yêu thương không ngớt căn dặn:

“Đi đi a. Nhớ về trước bữa trưa.”

Lại gật đầu một cái, Triệu Lan mại bước chân ngắn chậm rãi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.