Cố Chấp Ngọt

Chương 67: Chương 67




Ba Hoắc cũng không ngờ Hoắc phu nhân lại đột nhiên làm vậy, ông ta nhanh chóng giữ chặt lấy bà ta, sợ bà ta lại làm điều gì đó.

“Bà lộn xộn cái gì đó!?” Ba Hoắc có chút tức giận, hỏi.

“Tôi lộn xộn cái gì? Cái này mà gọi là lộn xộn sao?” Hoắc phu nhân vừa nói, vừa chỉ về phía Hoắc Lâm, “Ngọc Trạch vốn đang rất khỏe mạnh, bởi vì nó về nhà hôm đó, mà bệnh tình Ngọc Trạch bỗng trở nên nặng đến mức phải vào ICU. Trước kia tôi đã bảo với ông nó không sạch sẽ thì ông không tin! Nó chỉ mang lại điều xui xẻo cho nhà họ Hoắc thôi.”

Ba Hoắc giật mình, vội vàng nhìn Hoắc Lâm một chút, thấy sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ mới mở miệng trách cứ Hoắc phu nhân.

“Tôi đã bảo bà đừng có tin mấy lời ông thầy bói nói! Trước mặt mấy đứa nhỏ mà bà nói tầm bậy cái gì vậy!”

“Tôi không có nói bậy, chuyện rõ ràng như ban ngày mà! Từ sau khi nó trở lại nhà họ Hoắc thì có mang lại điều gì tốt đẹp không?! Trong lòng ông cũng biết rõ mà! Hơn nữa tính tình nó cũng rất u ám, kỳ quái! Nó chỉ là một con quái vật thôi!”

Hoắc phu nhân đã sớm mất đi dáng vẻ đoan trang sang trọng của ngày thường, lúc này ngoài gương mặt tiều tụy còn có thêm nét dữ tợn và oán hận, bà ta hoàn toàn không xem Hoắc Lâm là con trai mình, mà là một kẻ thù.

Mí mắt Hoắc Lâm rủ xuống, khóe môi hơi nhếch, hiện lên một tia mỉa mai chế giễu.

Nam Từ không nhịn được, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay anh.

Đáy lòng cô cảm thấy tức giận và tủi thân thay cho Hoắc Lâm, ánh mắt cô nhìn Hoắc phu nhân cũng lạnh đi rất nhiều.

“Dì hỏi anh ấy mang được điều gì hay ho đến ư? Vậy thì cháu cũng muốn hỏi dì, nhà họ Hoắc đã cho anh ấy được cái gì ạ?”

“Hai người có biết những năm anh ấy bị bắt cóc đến vùng núi đã trải qua những ngày tháng như thế nào không? Tuổi thơ của anh ấy vắng bóng hai người, lại không được ai dạy bảo về cách sống, sau khi anh ấy được đưa về nhà họ Hoắc thì người lớn trong nhà cũng chẳng ai quan tâm, thậm chí còn đuổi anh ấy ra nước ngoài!”

“Trên đời này ai cũng có quyền nói tính cách của anh ấy có vấn đề! Nhưng chỉ hai người là không được quyền nói! Bởi vì hai người không xứng! Dáng vẻ và tính cách của anh ấy bây giờ đều do hai người tạo nên!”

Nam Từ càng nói càng kích động, giống như đã dùng hết sức lực để hét lại với bọn họ, bàn tay nhỏ bé kia cũng nắm chặt tay Hoắc Lâm hơn.

Hoắc Lâm vẫn một mực rủ mí mắt, ánh mắt nhìn chăm chú vào bàn tay hai người đang đan xen vào nhau, biểu hiện lạnh nhạt, không lên tiếng.

Hiện tại Hoắc phu nhân đã đạt đến mức tẩu hỏa nhập ma, những lời Nam Từ nói cũng khiến ba Hoắc có chút áy náy khó chịu, nhưng trên mặt Hoắc phu nhân lại không có một chút biến hóa.

“Cháu nói bọn tôi không cho nó cái gì sao? Chẳng lẽ lúc nó trở lại nhà họ Hoắc không được đối đãi tốt sao? Chẳng lẽ nó xuất ngoại không phải do bọn tôi bỏ tiền ra sao?! Không có số tiền bọn tôi bỏ ra, thì làm sao nó có thể mở công ty riêng, hiện tại còn là đối thủ của Hoắc Thị nữa!”

Ba Hoắc giống như nhớ ra gì đó, gương mặt trắng bệch, cực kỳ xấu hổ.

“Bà đừng nói nữa! Hoắc Lâm hoàn toàn không đụng đến số tiền đó!”

Ban đầu ông ta còn tưởng Hoắc Lâm dùng tiền của ông chu cấp để đi học và mở công ty riêng, nhưng mấy năm trước ông ta nghe thư ký nói Hoắc Lâm hoàn toàn không dùng đến số tiền đó.

Lúc đó ông ta cảm thấy cực kỳ áy náy, ban đầu ông ta còn để ý đến việc Hoắc Lâm mở một công ty riêng đối đầu với Hoắc Thị, nhưng sau này ông ta cũng không muốn quan tâm đến nữa.

Hai vợ chồng ông ta đã mắc nợ Hoắc Lâm rất nhiều, bây giờ anh đã đạt đến trình độ không cần người nhà nâng đỡ nữa, ông ta còn cho là bọn họ chỉ cần yên lặng sống qua ngày, không quấy rầy cuộc sống của Hoắc Lâm là đủ rồi.

Thỉnh thoảng bí mật lặng lẽ quan sát tình hình của Hoắc Lâm dạo gần đây, có thể nhìn thấy anh thành người và thành công trước khi nhắm mắt là yên lòng rồi.

Nhưng ông ta không bao giờ nghĩ người bạn già của ông lại hồ đồ như vậy, đối xử với con trai ruột mình như một kẻ thù!

Đương nhiên lời nói của ba Hoắc cũng khiến Hoắc phu nhân sững sờ, bà ta kinh ngạc nhìn Hoắc Lâm, sau đó lại nhìn về ba Hoắc.

“Không thể nào! Nó làm gì có năng lực đó! Không có nền tảng từ nhà họ Hoắc thì sao nó có thể tự mở một công ty riêng lớn như vậy được!”

Nam Từ cười một tiếng, mang một tia chế giễu, giống như đang chế giễu Hoắc phu nhân, cũng giống như đang chế giễu chính mình.

Cô không nên suy nghĩ cách để che mắt chặn tai người nói những lời này, vừa làm đối phương khó xử cũng ghê tởm chính mình.

Nghĩ tới đây, cô xin lỗi ba Hoắc: “Cháu xin lỗi, thái độ vừa rồi của cháu không tốt, nhưng việc gì cũng có nguyên nhân của nó, nên cháu mong bác thông cảm. Hôm nay Hoắc Lâm định đến xem tình hình của cháu trai mình, nhưng trước mắt có lẽ không cần thiết ở lại đây nữa ạ.”Nói xong, cô muốn nhấn nút đóng cửa thang máy, nhưng nhìn thoáng qua vẫn còn thấy Hoắc phu nhân chặn một chân ở bên trong thang máy.

Cô chỉ chỉ: “Phiền dì tránh ra giúp ạ.”

Hoắc phu nhân còn chưa kịp phản ứng, thì Hoắc Lâm đã lên tiếng:

“Tôi đã sắp xếp chuyên gia ở nước ngoài đến xem bệnh tình cho Ngọc Trạch rồi, lát nữa thư ký sẽ thông báo thời gian, sắp xếp người nhận điện thoại.”

Hoắc phu nhân nghe xong, lại la lớn: “Mày quan tâm làm cái gì? Ngọc Trạch đã thành ra cái dạng này, mày còn muốn hại cháu tao đúng không?! Tao nói cho mày biết đừng có mơ!”

Nam Từ tức giận đến ngứa miệng, nếu như không phải bận tâm đang ở bên ngoài, thì cô đã lên tiếng mắng Hoắc phu nhân một trận rồi.

Ba Hoắc đương nhiên cũng thấy Hoắc phu nhân càng ngày càng quá đáng, ông vội vàng kéo bà ta ra xa khỏi thang máy, trong lời nói và động tác không có chút khách khí.

“Bà đừng có nổi điên nữa! Ai muốn hại Ngọc Trạch? Hoắc Lâm muốn cứu thằng bé!”

“Tôi nổi điên cái gì chứ? Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

~

Bọn họ lớn tiếng cãi nhau, cho nên mọi người ở những phòng khác cũng chạy ra ngoài xem náo nhiệt.

Nhưng Hoắc Lâm hoàn toàn không quan tâm, sắc mặt anh rất lạnh nhạt, trực tiếp nhấn nút đóng cửa thang máy, những âm thanh ồn ào xung quanh cũng dần dần nhỏ lại.

Nam Từ đau lòng nhìn Hoắc Lâm, thấy anh không có phản ứng gì, càng khiến đáy lòng cô càng thêm khó chịu.

Không ai nghe mấy lời nói nhục mạ đó mà không có phản ứng gì.

Hoắc Lâm không có phản ứng, thì chắc chắn đã nghe những lời này nhiều đến mức đã chai lòng.

Từ nhỏ đến lớn, không biết anh đã trải qua cảnh tượng này biết bao nhiêu lần, nếu như là cô thì có lẽ trái tim đã sớm bị đâm đến mức nhão nhoẹt rồi.

Trên đường trở về, hai người ngồi trong xe, không ai nói với ai một câu nào.

Hoắc Lâm chỉ lẳng lặng ôm cô, nhắm mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Nam Từ cũng không biết có phải mình bị ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy anh đang cố gắng kiềm chế một cái gì đó, anh ôm cô chặt hơn bình thường.

Lúc vừa về đến khu nhà, cô thấy sắc mặt anh vẫn không có chút chuyển biến gì tốt, nên cô bắt đầu cố ý lên tiếng thay đổi bầu không khí.

“Hôm nay anh thấy em giỏi không? Đây là lần đầu tiên em dám lên tiếng nói lại người lớn đó.”

Cô vừa đi về phía thang máy, vừa đung đưa cánh tay anh, giống như vừa chơi đùa vừa nhõng nhẽo.

“Nhanh khen em đi, có phải em rất lợi hại không?”

Hoắc Lâm không lên tiếng, mà anh ôm eo cô, lẳng lặng chờ cửa thang máy đóng lại.

Sau khi cửa thang máy đóng chặt lại, anh lập tức quay người nắm lấy cổ tay Nam Từ, trưc tiếp ép cô vào vách thang máy.

Sau đó, anh mang theo khí thế mãnh liệt, bá đạo hôn lên đôi môi Nam Từ.

Lần này anh dùng sức hơn những lần trước, giống như muốn dán cô vào cơ thể anh, cô thừa nhận mình sức yếu, có chút khó chịu khẽ rên lên một tiếng, sau đó anh lại trở nên cường thế chiếm đoạt hơn nữa.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Nam Từ cảm thấy mình bị anh hôn đến mức hít thở không thông, mà anh cũng không chịu buông cô ra.

Đến khi thang máy “Đing” một tiếng, anh mới chậm rãi ngẩng đầu.Đáy mắt anh đầy ham muốn, nói với cô: “Ừ, bảo bối của anh là lợi hại nhất.”

~

Sau khi vào nhà, Nam Từ vội vàng xuống bếp làm mấy món ăn.

Cô muốn làm mọi cách để khiến Hoắc Lâm vui, cô cảm thấy Hoắc Lâm sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng vì những lời nói của Hoắc phu nhân.

Mặc dù bên ngoài nhìn anh cực kỳ bình tĩnh, nhưng sau khi hôn cô thì cảm giác tâm tình anh đã tốt hơn nhiều.

Nhưng cô vẫn muốn chút gì đó cho anh.

Trên bàn cơm, Nam Từ gắp cho anh miếng sườn, rồi lại gắp thêm miếng đùi gà cho anh.

“Đây là kiểu nấu ở quê em, em thấy nấu kiểu này ăn ngon hơn ở thành phố, anh ăn thử xem.”

Hoắc Lâm đã nhận ra cô vừa vào nhà đã loay hoay tới lui như một con chuột đồng nhỏ, làm đông làm tây, hơn nữa còn kiếm chuyện nói với anh.

Bộ dáng kia… Vừa ngốc lại vừa đáng yêu.

“Chiều mai có lớp không?” Hoắc Lâm hỏi vu vơ một câu.

Nam Từ gật gật đầu, gắp một miếng sườn cho vào miệng gặm, vừa ăn vừa nói: “Một giờ chiều mới có lớp, sao vậy anh?”

Miệng cô dính một chút thức ăn, Hoắc Lâm nhìn thoáng qua, nghiêng người nắm cằm cô, xích lại gần mút lấy cánh môi cô.

Anh chỉ mút nhẹ lấy môi cô rồi tách ra, nhưng bàn tay vẫn giữ lấy cằm cô, nhẹ giọng nói: “Sáng mai đi tập thể dục với anh.”

Nam Từ giật nảy mình: “Tại sao?”

Hoắc Lâm thản nhiên liếc cô: “Sức em yếu xìu, mới động một chút đã thở không ra hơi rồi.”

Nam Từ tức giận, nhìn anh chằm chằm, nói: “Lúc nãy em ở trong thang máy thở không ra hơi vì sao anh còn không biết hả! Rõ ràng là anh bắt đầu trước!”

“Mặc kệ là anh bắt đầu trước hay không, tóm lại sáng mai em phải dậy đi tập thể dục với anh.” Hoắc Lâm nói như đinh đóng cột.

Nam Từ cho là anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cô chỉ cần giở trò một chút thôi là anh sẽ bỏ qua.

Nhưng ai mà ngờ sáng ngày hôm sau, anh thật sự bắt cô rời giường, cũng không quan tâm cô còn đang ngủ say giấc hay không!

Lúc này Hoắc Lâm đã thay đồ thể thao xong xuôi, anh mặc quần dài đen và áo T- shirt đen, nhìn cực kỳ trẻ trung lại đẹp trai, người ngoài không biết còn có thể tưởng anh là sinh viên.

Nam Từ quấn lấy chăn mền, không chịu rời giường.

Hoắc Lâm trực tiếp ôm cả cái chăn, cắn cắn chóp mũi cô.

“Không dậy là anh phạt em đó.”

Nam Từ hiểu “Phạt” của anh là gì, nhưng cũng không sợ, cô vươn hai tay ra ôm lấy cổ anh.

“Em không muốn dậy, anh tha cho em đi, em không muốn đi tập thể dục đâu.”

“Không được.” Hoắc Lâm vô tình cự tuyệt.

Nam Từ lười biếng ngáp một cái, lại hững hờ nói: “Nhưng biết làm sao bây giờ, em dùng toàn bộ sức lực để thích anh rồi, làm gì còn sức để tập thể dục nữa.”

Ánh mắt Hoắc Lâm ngưng lại, khóe môi khẽ nhếch, anh nắm cằm cô, dựa trán mình lên trán cô:

“Lặp lại lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.