Cố Chấp Ngọt

Chương 42: Chương 42




Ngày hôm sau khi Nam Từ tỉnh ngủ, bên ngoài tuyết đang rơi.

Cô không đi ra ngoài, nhưng lại có thể nhìn thấy tuyết rơi nhờ cửa kính trên trần nhà.

Lúc ấy cô đang bị Hoắc Lâm ôm siết sao, một tay anh để cô gối đầu, còn một tay kia ôm eo cô.

Lò sưởi sát tường đang phát ra tiếng “Đôm đốp”, trên đỉnh đầu là những cánh hoa tuyết đang rơi, ánh nắng không gắt, nhất là có một chút tuyết mỏng đọng lên trên cửa kính, khiến ánh nắng xuyên vào phòng có chút êm dịu.

Đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy bên cạnh Hoắc Lâm, nhưng lại không có ý định rời giường ngay lập tức.

Có lẽ trong tiềm thức cô không dám đánh thức anh dậy.

Cô không dám, nhưng có người dám.

Lúc cô tỉnh lại chưa được bao lâu, thì có tiếng đập cửa vang lên.

Giọng nói của Trần Tiến truyền vào: “Hoắc tam, trưa rồi đó, mau dậy đi, dẫn cả Nam Từ đến suối nước nóng luôn nha.”

Nam Từ nghiêng đầu nhìn Hoắc Lâm, thấy anh không động đậy, nên cũng không dám lên tiếng.

Trần Tiến không nghe thấy động tĩnh bên trong, lại dùng sức gõ đập cửa hai cái.

“Nè có mệt mỏi như thế nào thì cũng nên dậy mau đi! Chẳng lẽ đêm hôm qua cậu bị con gái nhà người ta ép khô luôn rồi sao?”

Dù Nam Từ không hiểu lắm nhưng cũng biết lời này không tốt đẹp gì, cho nên cô lập tức đỏ mặt xấu hổ.

Lúc này Hoắc Lâm bỗng nhiên cầm lấy cái gối bên giường, không mở mắt, ném thẳng gối ra cửa.

“Cút.”

Giọng nói ngái ngủ của anh mang theo chút khàn đục, trầm thấp hơn bình thường rất nhiều.

Sau khi Trần Tiến nghe tiếng vang, cũng không quan tâm có phải mình bị mắng hay không, cười hì hì nói tiếp: “Nhanh chuẩn bị đi, mọi người tập trung hết rồi đó, chỉ còn thiếu hai người thôi.”

Sau khi Trần Tiến đi rồi, Hoắc Lâm ôm sát Nam Từ vào lòng, hai mắt vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt tuấn tú chôn ở cổ cô, hít một hơi thật sâu.

“Năm sau nhất định ăn tết hai người chúng ta thôi, ở chung một chỗ với bọn họ phí phạm thời gian quá.” Hoắc Lâm buồn bực lên tiếng.

Nam Từ có chút ngẩn ra, năm sau… Đây coi như là kế hoạch tương lai của bọn họ sao?

Đáy lòng cô tràn ra một tia cảm xúc không nói nên lời, luôn cảm thấy có chút không thật, nhưng lại có chút để ý.

Nhưng nói như thế nào thì những người kia năm nào cũng tụ tập vì Hoắc Lâm, cô không muốn vì cô xuất hiện mà khiến anh không giống trước kia.

Cô nghĩ nghĩ, thế là nói: “Thật ra tôi cảm thấy bọn họ rất tốt với anh, cùng nhau vui chơi thì cũng đâu có sao.”

Nói xong lại cảm giác như mình quản nhiều quá, thế là tranh thủ bổ sung: “Đương nhiên tôi chỉ nói vậy thôi, anh thấy đúng hay không thì tùy anh.”

Động tác của Hoắc Lâm rõ ràng hơi chậm lại, sau đó, anh cười cười hai tiếng:

“Cô bé của tôi nói gì thì chính là như vậy, nghe lời em.”

“…” Nam Từ bị động tác và lời nói của anh có chút lúng túng, cô vặn mình, “Vậy chúng ta rời giường nhé?”

“Không vội, ôm thêm chút nữa.”

Nam Từ cực kỳ ngượng ngùng, lúc nãy hai người chưa tỉnh ngủ hoặc chỉ có một mình cô tỉnh rồi thì dễ nói, nhưng bây giờ Hoắc Lâm cũng tỉnh ngủ rồi, lại nằm trên giường ôm ấp thân mật như vậy…

Nhìn thế nào vẫn có cảm giác là lạ.

Thế là cô lại vặn người: “Tôi… Tôi có chút đói bụng.”

Không thể không nói, câu nói của cô rất có tác dụng, Hoắc Lâm nghe xong quả thật buông cô ra, rời giường, chuẩn bị quần áo cho cô.

Trần Tiến cũng không nói dối, lúc Nam Từ và Hoắc Lâm xuất hiện, thì đã thấy có một đám người ngồi chờ ở đó.

Không chỉ như vậy, hôm nay còn có một cô gái lạ mặt. cô gái này cực kỳ xinh đẹp, nét đẹp không giống Nam Từ và Đường Uyển, cô ta có một vẻ đẹp tinh nghịch, cùng với đôi mắt linh động bức người.

Cô ta ngồi bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn, đang lật lật quyển tạp chí, có vẻ chờ đợi có chút chán, quơ quơ hai cái chân mảnh khảnh, hỏi: “Còn phải đợi bao lâu nữa, nếu không thì cho em đi trước đi.”

“Không được, chuyện xảy ra ở suối nước nóng lần trước em quên rồi sao? Đã không muốn học bơi thì sau này cũng không được xuống nước.” Thẩm Mộ Ngạn nói.

Cô gái kia bĩu môi, không nói gì nữa.

Lúc này Thẩm Mộ Ngạn nhận ly sữa bò trong tay nhân viên phục vụ, đưa cho cô gái: “Uống sữa đi.”

Cô gái nhăn mày, có chút không thích: “Em lớn rồi đó, đừng có bắt em uống sữa mỗi ngày nữa…”

Nói thì nói nhưng không dám cự tuyệt, vừa cằn nhằn vừa nhận ly sữa, uống một hơi cạn sạch.

Nam Từ ở cách đó không xa có chút giật mình khi nhìn thấy toàn bộ câu chuyện.

Chỉ là cô không nghĩ tới Thẩm Mộ Ngạn… Cũng nói nhiều như vậy sao.

Cô luôn cảm thấy anh ta và Hoắc Lâm có nét bá đạo giống y như nhau.

“Làm gì nhìn chằm chằm cô ta vậy?” Hoắc Lâm ôm eo Nam Từ, “Muốn uống sữa hả?”

Nam Từ lắc đầu: “Không có, chỉ là thấy cô gái kia xinh đẹp quá thôi.”

Nam Từ đương nhiên không thể nói ra lời thật lòng, không thể nói cô vừa nhìn Thẩm Mộ Ngạn, cũng không thể nói Hoắc Lâm bá đạo… Nếu không thì cô không biết anh sẽ làm gì cô.

Hoắc Lâm nghe xong, thần sắc vẫn thản nhiên như cũ, không có phản ứng gì lớn.

“Đẹp hả? Tôi chỉ thấy em là xinh đẹp nhất thôi.” Nói xong, anh hơi ngừng, sau đó lại nói tiếp, “Nhưng Thẩm Mộ Ngạn cực kỳ yêu cô gái đó, từ lúc cô ta tốt nghiệp trung học là cậu ấy đã âm thầm bảo vệ đến lớn, bọn anh cứ chọc cậu ấy sắp thành hòa thượng, nhưng rốt cuộc gần đây cũng đã ra tay đuổi tới rồi.”

Nam Từ càng lúc càng kinh ngạc, cực kỳ tò mò về chuyện này, nhưng cô không dám hỏi, chỉ sợ Hoắc Lâm lại suy đoán lung tung.

Lúc này Trần Tiến thấy bọn họ tới: “Ôi trời ơi, cuối cùng cũng chịu tới rồi à, tớ nghĩ là chúng ta sắp được ngắm mặt trời lặn luôn cũng được rồi đó.”

Hoắc Lâm liếc anh ta, không đôi co, ngược lại nói: “Nói người làm ít đồ ăn.”

Những người kia có vẻ như cũng đang đợi bọn họ tới để ăn trưa, cho nên lúc này trực tiếp gọi đầu bếp làm một bàn đồ ăn, sau đó mọi người vây quanh bắt đầu ăn.

Ánh mắt cô gái bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn vẫn luôn dính chặt trên người Nam Từ.

Cũng không thể trách cô ta hiếu kỳ, Hoắc Lâm trông thì thân thiết với đám Thẩm Mộ Ngạn nhưng lại là người khó tiếp cận nhất, bên cạnh anh ta chưa bao giờ thấy xuất hiện một cô gái nào, bất kể là chủ động vẫn cực kỳ thận trọng.

Cho nên lúc này xuất hiện một cô gái bên cạnh Hoắc tam thật khiến cô ta cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Ngược lại Nam Từ không chú ý đến ánh mắt của cô ta, cô luôn luôn cố giấu mình khi ở chỗ đông người. Giờ phút này ngoài trừ việc gắp thức ăn thì cô cũng không ngẩng đầu lên nhiều.

Hơn nữa Hoắc Lâm gắp cho cô cái gì, thì cô cũng ngoan ngoãn ăn cái đó.

So với cô, thì cô gái ở bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn không như vậy, anh ta gắp cho cô ta cái gì, thì cô ta cũng đều lầu bầu, cái này có tiêu không ăn được, cái kia có cà rốt không thích.

Trần Tiến vốn đã chán ngán với Hoắc Lâm rồi, nhưng sau khi so sánh hai bên thì anh ta hoàn toàn bó tay với Thẩm Mộ Ngạn!

Anh ta bị ăn cả tấn thức ăn cho chó rồi, sao có thể chịu nổi nữa, thế là bất chấp nguy hiểm lên tiếng thăm dò, nói với Thẩm Mộ Ngạn: “Bực bội không, so với bên Hoắc tam thì hình như cậu tìm thấy bà nội rồi đó.”

Anh ta nói không lớn tiếng, có vẻ như chỉ nói thì thầm bên tai Thẩm Mộ Ngạn, nhưng Thẩm Mộ Ngạn vẫn nhíu nhíu mày, hình như sợ cô gái đi cùng nghe thấy.

Thẩm Mộ Ngạn quay qua nhìn cô ta một chút, thấy cô ta vẫn đang nhặt thức ăn, không chú ý đến bên này, nên lông mày mới thoáng giãn ra một chút.

Thẩm Mộ Ngạn vừa lột tôm, vừa thản nhiên trả lời: “Có là bà nội thì tớ cũng cam lòng chịu đựng.”

Trần Tiến: “…”

Trần Tiến chịu không được, vỗ vai Chu Khởi ngồi bên cạnh: “Chúng ta né đi thôi, chứ ở lại đây nữa chắc tớ chết quá.”

Lúc này Chu Khởi vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại, hình như đang tán gẫu với ai đó. Người bên kia hình như nói gì đó, anh ta bật cười, sau đó còn nói rất cưng chiều:

“Ừ, nghe lời em hết.”

Anh ta không thèm trả lời hay quan tâm đến câu nói của Trần Tiến.

Trần Tiến: “…”

~

Một tốp người sau khi ăn cơm xong, bắt đầu đi ngâm suối nước nóng.

Trong khu nghỉ dưỡng có cả suối nước nóng cho nam nữ dùng chung, nhưng Hoắc Lâm và Thẩm Mộ Ngạn nhất quyết tách ra hai phòng nam nữ riêng biệt.

Kỳ thật cũng có thể hiểu được, dù sao con gái cũng phải mặc áo tắm, mà áo tắm có kín đáo cách mấy cũng lộ ra tay chân trắng nõn.

Hai người đều có tính cách cường thế bá đạo, làm gì có chuyện để cho người đàn ông khác ngắm nhìn người phụ nữ của mình.

Nam Từ không quan tâm, nhưng cô gái mà Thẩm Mộ Ngạn dẫn tới thì có vẻ cực kỳ hưng phấn, khoác tay Nam Từ và Đường Uyển rất tự nhiên, kéo hai cô đi vào phòng thay quần áo.

Sau khi đã tách ra khỏi mấy người đàn ông rồi, cô gái mở miệng trước, nói với Nam Từ: “Tôi là Cố Phán, bạn gái Thẩm Mộ Ngạn, em tên gì?”

Cô ta chỉ giới thiệu với Nam Từ, còn có vẻ như đã biết Đường Uyển từ trước.

Nam Từ cảm nhận được sự nhiệt tình của đối phương, cũng cười cười, nói: “Em là Nam Từ.”

“A, tên em nghe hay quá ha! Nam thì chị biết chữ Nam gì rồi, nhưng Từ trong chữ gì?”

“Từ trong Sở Từ.”

Cố Phán gật đầu: “Rất đẹp.”

Nói xong, cô ta hình như nghĩ ra cái gì đó, thần thần bí bí tiến đến trước mặt Nam Từ: “Bây giờ không có người ngoài, nói đi, em thu phục tổng giám đốc Hoắc như thế nào hả?”

Nam Từ: “…”

“Cái này hôm qua tớ cũng hỏi em ấy rồi, mà em ấy không biết gì hết á.” Đường Uyển thay Nam Từ trả lời.

Cố Phán không có ý định từ bỏ, cau mày: “Phải không, tổng giám đốc Hoắc không phải là kiểu người thích chủ động…”

Nam Từ có chút xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào.

Cố Phán nhìn ra Nam Từ mất tự nhiên, nên cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Sau đó lại hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc có bá đạo không?”

Nam Từ chần chừ một chút, không nói rõ, chỉ trả lời lập lờ nước đôi: “Chắc có.”

Cố Phán có vẻ không tin, tiếp tục hỏi: “Bình thường anh ta có kiểm soát quần áo em mặc không? Rồi thì không cho phép em nhìn những người đàn ông khác? Em làm gì hay không làm gì thì anh ta vẫn sẽ biết hết tất cả mọi chuyện?”

Lần này Nam Từ không nói dối: “Bọn em không có quan hệ gì hết… Không giống chị và Thẩm tiên sinh đã là một cặp đôi, em và Hoắc… Hoắc Lâm tạm thời chưa xác định rõ mối quan hệ, cho nên không có những cái ví dụ chị nói đâu.”

Cố Phán nghe xong, tinh thần tỉnh táo: “Nói như vậy là anh ta còn đang trong quá trình theo đuổi em hả?”

Nam Từ nghe xong không biết đáp thế nào, cái này có được coi là Hoắc Lâm đang theo đuổi cô không? Có lẽ là không phải, bởi vì trong mắt anh thì cô đã là của anh rồi.

Cho nên mối quan hệ không rõ ràng bởi vì anh đã đưa ra thời gian nửa năm, mà cô còn có thể tùy ý làm gì cô thích cũng bởi vì thời gian còn đến nửa năm nữa.

Nghĩ tới đây, Nam Từ có hơi rung động, ban đầu cô hoàn toàn không nghĩ tới Hoắc Lâm thật sự tuân thủ cái ước hẹn chờ đợi cô nửa năm.

Mặc dù thời gian chỉ còn lại ba tháng, nhưng… Chí ít hiện tại anh vẫn tuân thủ những gì anh nói.

Nam Từ trầm mặc, nhưng trong mắt Cố Phán chính là chấp nhận, cô ta đột nhiên cảm thấy hưng phấn, trong đầu đầy ý nghĩ nghịch ngợm.

Nghĩ nghĩ, sau đó nói với Nam Từ và Đường Uyển: “Chúng ta trốn khỏi đây đi!”

Nam Từ ngẩn người, Đường Uyển cũng nhíu mày, hỏi: “Là sao?”

“Không phải Hoắc tam thiếu đang theo đuổi Tiểu Từ sao? Nhưng tớ thấy hiện giờ suôn sẻ quá, bọn mình phải tạo ra chút khủng hoảng, thì mới biết anh ấy có thật lòng với Nam Từ hay không.”

Nghĩ tới đây, gương mặt Cố Phán đã hưng phấn đến tột độ.

“Nhân lúc bọn họ đang tắm suối nước nóng bên kia, bọn mình nhanh trốn đi! Tớ chở hai người đi! Tớ dẫn các cậu đến chỗ này vui hơn trên núi này nhiều!”

Cố Phán lập tức đẩy kéo hai người đi, còn không cho bọn họ cầm theo điện thoại di động, nói là sợ bị mấy người kia biết vị trí.

Cho đến khi ngồi lên xe rồi, Nam Từ vẫn chưa tin được, thậm chí sau đó còn có chút hoảng sợ.

“Chúng ta cứ đi như vậy… Thật sự không sao chứ?”

“Yên tâm, nói gì chứ chạy trốn là chị có kinh nghiệm nhiều lắm!” Cố Phán vừa khởi động xe, vừa vỗ ngực cam đoan, “Lát nữa hai người phải phối hợp với tớ, Thẩm Mộ Ngạn đã bố trí người đứng canh dưới chân núi rồi, đến lúc đó hai người phải nghe tớ, không được để lộ tẩy.”

Quả nhiên, đúng như Cố Phán nói, dưới chân núi có hai người bảo vệ đứng đó, trông thấy Cố Phán lái xe tới thì lập tức ngăn lại.

“Đại tiểu thư, sao tiểu thư lại đi một mình xuống đây?”

Cố Phán quét mắt nhìn anh ta một cái: “Đi một mình lúc nào? Không thấy tôi còn đi với hai người bạn nữa sao? Một trong hai người các anh chạy đến tiệm rượu Đông Giao mua mười bình rượu vang, phải lấy loại để lâu năm nhất.”

Nơi này và Đông Giao là hai hướng hoàn toàn ngược nhau, nằm ở hai đầu ngoại ô của thành phố, khoảng cách cực kỳ xa.

Cho nên bảo vệ nghe xong có chút do dự.

Cô Phán cau mày: “Sao? Lời tôi nói không có tác dụng gì hả, phải cần tôi gọi điện thoại cho Thẩm Mộ Ngạn mới được sao?”

Hai người kia nhanh chóng lắc đầu, nói: “Không có, đại tiểu thư, bọn tôi đi mua ngay đây.”

Nói xong, hai người nhìn nhau, sau đó một trong hai người lái xe rời đi.

Sau khi người kia đi rồi, Cố Phán cũng không gấp, cứ ngồi trên xe đợi đại khái năm sáu phút, sau đó nói: “Nè, cho tôi mượn điện thoại di động của anh một chút, bọn tôi chạy đi gấp quá nên quên mang theo điện thoại, tôi muốn gọi điện thoại cho Thẩm Mộ Ngạn.”

Người kia hoàn toàn không nghi ngờ, trực tiếp đưa điện thoại di động cho Cố Phán.

Cô Phán vừa cầm được điện thoại, lập tức ném điện thoại đi thật xa, sau đó đóng cửa sổ, trực tiếp đạp chân ga lái xe đi.

Nam Từ giật nảy mình, cô quay lại nhìn, bảo vệ bị lừa vẫn chưa chịu bỏ cuộc, còn đang chạy đuổi theo, nhưng bóng dáng của anh ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng không thấy đâu nữa.

Từ đầu Đường Uyển vẫn rất lạnh lùng, nhưng lúc này có chút cười cười.

“Không ngờ cậu mưu kế nhiều vậy đó.”

“Đương nhiên, tớ cũng chạy trốn biết bao nhiêu lần rồi, kinh nghiệm đầy mình!”

Cố Phán đã tính toán trước, đầu tiên để cho một người lái xe đi xa, sau đó để lại một người ở lại, lừa gạt lấy điện thoại di động của người đó. Mà từ chân núi đến khu nghỉ dưỡng rất xa, riêng lái xe đã mấy mười mấy phút rồi, huống chi bây giờ đều không có cả xe và điện thoại, thì người kia có chạy bộ lên tới khu nghỉ dưỡng thì cũng phải mất 40 phút, khi đó thì các cô đã đang vui vẻ chơi đùa rồi.

Mà các cô cố ý không mang theo điện thoại, cũng là phòng ngừa mấy người đàn ông tìm thấy vị trí của các cô.

Vừa nghĩ tới việc được tự do một khoảng thời gian, Cố Phán trông rất vui vẻ, nói: “Nam Từ thích ca sĩ nào không? Biết Hứa Hoài không? Ca sĩ Rock n’ Roll cá tính tài hoa đó.”

Nam Từ làm gì hâm mộ ngôi sao nào, từ lúc cô đặt chân đến thành phố này thì làm gì còn tâm tư rảnh rỗi hâm mộ ai chứ, mỗi ngày ngoài việc học ra thì còn phải đấu trí với người khác, làm gì có thời gian rãnh rỗi.

Thế là cô lắc đầu.

Cố Phán bày ra vẻ mặt đáng tiếc: “Aida, Hứa Hoài rất đẹp trai, chị cực kỳ hâm mộ anh ta! Nhưng Thẩm Mộ Ngạn bình thường quản chị rất nghiêm, cũng không cho phép chị xem anh ta hát. Mà hôm nay anh ta có show diễn ở quán bar, nên dẫn hai người đi xem!”

Đường Uyển có chút im lặng, nói: “Cậu nói dẫn bọn tớ đi xem ca nhạc hả? Vậy thôi cậu cho tớ xuống xe đi, tớ về nhà ngủ còn thích hơn.”

Cố Phán đâu có chịu, chân đạp ga mạnh hơn, ngoài miệng còn giải thích: “Gì vậy, cũng đâu có tính là xem ca nhạc gì, chỉ là ông chủ quán bar đó khá giàu, cho nên mời Hứa Hoài đến hát mà thôi, chờ sau khi anh ta hát xong thì bọn mình có thể đến quầy rượu chơi mà! Có rượu ngon! Trai đẹp! Âm nhạc Rock n’ Roll! Sàn nhảy! Còn gì hấp dẫn hơn chứ!”

Dù sao cô ta cũng không cho bọn họ có cơ hội phản bác, trực tiếp chở bọn họ đến quán bar.

Nhưng mà…

Lúc xuống xe, Nam Từ giương mắt nhìn bảng hiệu quán bar, nói: “Hình như em có tới qua chỗ này rồi.”

Không hẳn là hình như, mà là chính xác cô đã tới đây một lần, vào hôm gặp Tần Dư, sau đó bị Tần Dư chuốc say… Cô chỉ mơ hồ nhớ được mình gặp được Hoắc Lâm trong quán bar này?

Nói như vậy, Hoắc Lâm cũng đã đến nơi này rồi!

Nam Từ nghĩ tới đây, bỗng nhiên cảm thấy khi các cô bước chân vào đây thì sẽ có người thông báo cho đám Hoắc Lâm biết, nên chuyện đám người kia tìm tới đây… Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Nhưng cô thấy khuôn mặt chờ mong và hưng phấn của Cố Phán, nên không nỡ dội gáo nước lạnh vào người cô ta.

Cùng lắm đến lúc đó cô bị anh mắng cho một trận thôi mà, dù sao cũng đã làm liều rồi.

Nhưng đây là lần thứ nhất Nam Từ ra ngoài chơi với bạn bè, trước kia cô hay ghen tỵ với những người có bạn thân, sau khi cô tới thành phố này, có thể nói cô không tin ai thì càng đừng đề cập đến chuyện ra ngoài dạo chơi.

Cho nên lúc này, cô vứt bỏ hậu quả qua một bên, Nam Từ có chút kỳ vọng.

Mà đám đàn ông ở khu nghỉ dưỡng rốt cuộc cũng biết chuyện các cô gái bỏ trốn.

Thẩm Mộ Ngạn nhíu mày rất sâu, nhưng cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ dặn dò cấp dưới: “Chiếc xe đó tôi có cài thiết bị định vị, mau kiểm tra xem vị trí cụ thể.”

Hoắc Lâm thì bày ra bộ dáng cười như không cười, vuốt vuốt cằm.

Con thỏ của anh đã học được thói nghịch ngợm rồi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.