Có Biển

Chương 2: Chương 2: Anh, tặng anh đấy




Đang là giờ cao điểm thăm bệnh, giường nào cũng ba bốn người chen nhau ngồi—ở địa phương nhỏ như Viễn Thành, giữa người với người căn bản không câu nệ khoảng cách, không cần biết giường bệnh của ai, cứ gần là ngồi, người ngồi không ngại, chủ giường bệnh cũng chẳng để ý.

Không biết là do quá đông người hay điều hoà không chạy, Thiện Kiều vừa đến cửa phòng bệnh đã thấy hơi nóng ùa ra, bên trong người thì đánh bài người cắn hạt dưa, lại còn mấy đứa con nít chạy đuổi nhau la hét ầm ĩ, có phòng bệnh nào mà như thế này, nói là cái nhà nghỉ xô bồ còn nghe được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phòng mười hai người nào ở bệnh viện Nhân dân Viễn Thành mà chả vậy, y tá còn chẳng muốn qua chào hỏi nữa là.

Đến khi cách Thiện Kiều vài bước, Diệp Tiểu Thuyền mới dẹp yên được xúc động khẩn trương đến nhức nhối vừa rồi, mặt vẫn tỏ ra rất cứng, nhưng lại không giấu được ánh mắt hấp háy sáng bừng chẳng liên quan gì đến vẻ hung hãn mình đang bày ra.

Thiện Kiều hơi xoay người, nhìn Diệp Tiểu Thuyền.

Ánh nhìn nửa xa cách nửa quan tâm, vào mắt Diệp Tiểu Thuyền lại như thiêu đốt, bỏng rát một đường chạy xuống tim.

Cũng giống như hành động chỉ bảng đen cho đám sâu rượu ngày đó, Thiện Kiều hướng Diệp Tiểu Thuyền nhìn về phía phòng bệnh, hỏi: “Vậy cũng ngủ được?”

“Chỉ còn mỗi phòng này thôi, không được nữa thì ngủ hành lang.” Diệp Tiểu Thuyền đang đút hai tay trong túi quần, nghe Thiện Kiều nói chuyện với mình, lại bất giác rút tay trái ra sờ sờ đầu, “Hành lang còn nhộn nhạo hơn.”

Thiện Kiều không hỏi về thương tích của hắn, càng không hỏi xem hắn có đau không, chỉ nói: “Ở đến ngày nào?”

Diệp Tiểu Thuyền vốn định nói hai ngày nay về nhà được rồi, có điều phòng trọ rách nát của hắn ở xa, xe lại đang sửa, ngày nào cũng sáng đến truyền dịch chiều chạy về thì phiền quá, hơn nữa ở lại bệnh viện còn có sẵn nhà ăn luôn.

Thế mà há miệng ra rồi vẫn không nói nên lời, hắn giả lả cười một tiếng, nói: “Mấy ngày nữa cơ.”

Thiện Kiều nhìn phòng bệnh một lần nữa, nhíu mày, sau đó xoay người đi đến chỗ y tá.

Diệp Tiểu Thuyền không hiểu gì, do dự vài giây rồi cũng đuổi theo.

Thiện Kiều chân dài phóng nhanh, Diệp Tiểu Thuyền thật ra cũng mét tám mấy chứ không thấp, bình thường đâu đến mức không đuổi kịp Thiện Kiều, có điều lúc này còn đang bị thương, bước nhanh một chút là miệng vết thương lại đau tê dại.

Mà Thiện Kiều cũng không có ý định chờ hắn, hắn chỉ đành rít một tiếng rồi theo Thiện Kiều đến quầy y tá.

“Còn phòng cho bốn người không?” Thiện Kiều hỏi.

Y tá nhận ra Thiện Kiều, cười đáp: “Anh Thiện, không còn thật mà, đừng nói là phòng bốn người, phòng mười hai người cũng đang hết rồi đây.”

Thiện Kiều quay đầu nhìn Diệp Tiểu Thuyền, Diệp Tiểu Thuyền nhanh chóng tắt hết biểu tình nhăn nhó vì đau trên mặt.

“Em ấy có thể về nhà không?” Thiện Kiều lại hỏi.

Không đợi y tá trả lời, Diệp Tiểu Thuyền bỗng nhiên hít mạnh một hơi.

Y tá nói: “Được, nói thật là điều kiện ở phòng mười hai người cũng không tốt lắm, về nhà là tốt nhất, mỗi sáng đến kiểm tra truyền dịch đều là được.”

Khi Thiện Kiều nhìn lại, gương mặt Diệp Tiểu Thuyền đã bắt đầu phát nóng, “Chuyện này, anh... em thấy không cần đâu, xe em vẫn đang hỏng, ở lại xa, đi không tiện...”

Thiện Kiều nói: “Đi dọn đồ đi.”

Lời này giống như một mệnh lệnh, mặc dù tiếng không lớn, giọng điệu cũng không nghiêm, nhưng lại chẳng hề chừa cho người ta cơ hội phản bác.

Năm phút sau, Diệp Tiểu Thuyền đi ra với một cái túi.

So với các bệnh nhân khác, đồ dùng cá nhân của hắn thật sự quá ít, không có hoa quả được người mang đến thăm hỏi, cũng chẳng có bình nước ấm hay hộp cơm giữ nhiệt. Chuyện gặp tai nạn hắn chỉ nói cho mình Chu Hạo, mà đối phương thì lần nào đến cũng mang cơm chiên mua ngoài bệnh viện, ăn xong vứt hộp là xong việc.

Thiện Kiều đi thẳng xuống tầng dưới, không có ý định giúp hắn cầm túi hay gì.

Hắn vội vàng đuổi theo, nơi lồng ngực chợt thấy ngưa ngứa, cũng không biết là do tâm tình lại khởi sắc hay đơn thuần chỉ vì miệng vết thương nơi đó đang lên da non.

Motor đỗ trước cổng bệnh viện, có phần lệch tông so với dàn xe con xe van xe ba bánh xung quanh.

Ở Viễn Thành chẳng mấy ai dùng phương tiện này, người có tuổi lúc nào cũng nói chỉ có du côn lưu manh mới đi motor.

Thiện Kiều chẳng bao giờ quan tâm đến những lời ấy, nói với Diệp Tiểu Thuyền: “Lên xe.”

Motor lao đi vun vút trong màn đêm, cùng không khí tràn ngập mùi dê nướng—đường từ bệnh viện về Có Biển có đi qua một khu chợ, đặc biệt mở để phục vụ du khách, đang giữa mùa nên vô cùng náo nhiệt, lửa than như thắp sáng cả trời đêm.

“Anh, anh định chở em đến Có Biển à?” Diệp Tiểu Thuyền quen đường hơn ai hết, đây rõ ràng không phải lối về phòng trọ rách nát của hắn, song hắn vẫn muốn hỏi một câu, để được nghe chính miệng anh đáp lại—Ừ.

Thế nhưng Thiện Kiều không nói gì.

Diệp Tiểu Thuyền âm thầm bĩu miệng, cũng không cảm thấy mất mát gì. Tính anh thế nào, hắn là người rõ nhất.

Hơn nữa cũng quen rồi.

“Anh, cảm ơn.” Vừa đến Có Biển, Diệp Tiểu Thuyền cố tỏ ra sảng khoái nhất có thể, còn nặn ra một nụ cười đi kèm.

Lúc này chưa đến 12 giờ, trong sân vườn Có Biển vẫn đang rất náo nhiệt, Tiểu Trư đang ngồi dưới giàn nho mời khách ăn nho ướp lạnh, liếc thấy Diệp Tiểu Thuyền liền vui vẻ la lên: “Ấy! Tiểu Thuyền đến đấy à!”

Đối với người ngoài, Diệp Tiểu Thuyền hoàn toàn khác lúc ở trước mặt Thiện Kiều, ánh mắt hung dữ còn kèm quả đầu đinh ngắn ngủn, nói có chút doạ người thì cũng chẳng ngoa.

“Ừ.” Diệp Tiểu Thuyền hờ hững đáp lại, một bên mày nhướn lên cực độ, phô ra vẻ ngạo mạn bất trị như thể “muốn sống thì đừng có lại đây”, bám theo Thiện Kiều đi vào bếp.

Đa số khách trọ lần đầu nhìn thấy Diệp Tiểu Thuyền đều không khỏi sửng sốt.

Bộ dạng Diệp Tiểu Thuyền đúng là dữ dằn ngạo mạn, trên người còn không ít thương tích, nhìn đã thấy không phải thành phần thiện lành gì, nhưng để ý kĩ một chút sẽ thấy nét nào ra nét ấy.

Hắn có khuôn mặt nhỏ, thuộc dạng thanh tú, khoé môi lúc nào cũng cong cong tự nhiên, phải mà trắng thêm một chút, nuôi tóc dài ra một chút, ánh mắt hiền hoà đi một chút, thì đúng chuẩn hình mẫu cún con ngoan ngoãn đang hot hiện nay.

Có điều “ngoan ngoãn” và Diệp Tiểu Thuyền cách nhau đến cả dặm, hoặc nói chí ít là Diệp Tiểu Thuyền tuyệt đối sẽ không để lộ mặt này của mình với bất kì ai ngoài Thiện Kiều.

“Người kia là ai vậy?” Một nữ sinh nhỏ giọng hỏi: “Nhìn dữ thế.”

“Cậu ấy hay đến đây kiếm khách thuê xe.” Tiểu Trư nghĩ nghĩ, “Cũng là em trai anh Thiện.”

Nữ sinh nhún vai, “Em không muốn ngồi xe anh ta đâu.”

“Ha ha, Tiểu Thuyền lái xe ổn lắm, không ăn gian của khách bao giờ.” Tiểu Trư nhìn về phía nhà bếp, lại nói: “Mà kể cả em có muốn ngồi cũng chẳng được đâu, hình như Tiểu Thuyền bị thương rồi, Thiện ca còn lâu mới để cậu ấy chạy xe.”

Phòng bếp không lắp điều hoà, vừa nổi lửa lên là nóng hầm hập, nguyên liệu mua về hồi tối vẫn còn một ít, Thiện Kiều bỏ hết xuống chậu rửa, vừa quay đầu đã bắt gặp Diệp Tiểu Thuyền ngồi trên cái ghế đẩu gấp bé xíu, đang chăm chú nhìn mình.

“Ra ngoài đợi đi.” Thiện Kiều nói.

“Không.” Bản chất cứng đầu trỗi dậy, Diệp Tiểu Thuyền tuyệt không chịu rời đi, “Anh, anh định làm cơm tối cho em phải không? Em muốn xem anh nấu mà.”

Thiện Kiều lấy chân đá chiếc ghế gấp, Diệp Tiểu Thuyền lập tức lảo đảo ngã dập mông, còn chưa kịp đứng dậy đã bị ném một cái giỏ trúc vào ngực.

Thiện Kiều nói: “Đi hái hai quả cà chua với một quả mướp đi.”

Diệp Tiểu Thuyền đứng dậy, mông không đau, chỉ có vết thương là cấn, dĩ nhiên không dễ chịu, nhưng Thiện Kiều đã tình nguyện làm bữa tối, còn dùng đến cà chua mà hắn thích nhất, chẳng gì có thể khiến hắn vui hơn được nữa.

Vườn rau ở ngay bên cạnh vườn hoa, Thiện Kiều trồng đủ thể loại, mà loại nào cũng lớn tốt. Diệp Tiểu Thuyền ôm giỏ trúc vào vườn rau, hái mướp xong, đến khi hái cà chua lại nghĩ ngợi, Thiện Kiều bảo hái hai quả, hắn rốt cục hái tận bốn quả.

Lúc đi ngang qua vườn hoa, còn ngắt một bông hồng ngậm vào miệng.

Thiện Kiều đang băm thịt làm thịt viên, không buồn ngẩng đầu lên, chỉ liếc qua giỏ trúc, “Bốn quả?”

“Anh, để em làm cà chua ướp đường.” Diệp Tiểu Thuyền cầm hoa hồng trên tay, “Ngày mai cho anh ăn sáng.”

Thiện Kiều nhìn thấy bông hồng.

Diệp Tiểu Thuyền vội vàng vươn tay ra, “Anh, tặng anh đấy.”

Thiện Kiều không nhận, chỉ tiếp tục vẩy rau thơm vào trộn thịt.

Diệp Tiểu Thuyền nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh, chằm chằm hết mấy chục giây, mới xoay người cắm hồng vào một chai bia rỗng gần đó.

Thiện Kiều nấu hai món một canh—canh thịt viên trộn rau thơm cà chua, trứng trưng cà chua và mướp xào.

Diệp Tiểu Thuyền rắc đường trắng lên cà chua rồi bỏ vào tủ lạnh.

Đồ ăn chỉ nấu có một phần, mặc dù nhìn qua hơi nhiều, nhưng với sức ăn của Diệp Tiểu Thuyền thì hoàn toàn có thể chén hết.

Thiện Kiều không định ăn cùng hắn, rửa tay xong liền hướng ra ngoài.

“Anh—” Ánh nhìn chờ mong của Diệp Tiểu Thuyền không thể nào lộ liễu hơn, “Anh không ăn một chút à?”

“Mình em ăn đi.” Thiện Kiều đáp.

Một tia ảm đạm thoáng hiện lên trong mắt Diệp Tiểu Thuyền, hắn cười nói: “Vậy thôi, cám ơn anh trai.”

Khách trọ dần kéo nhau về phòng, sân vườn cũng yên tĩnh trở lại, Thiện Kiều đứng từ trên sân thượng nhìn xuống, thấy Diệp Tiểu Thuyền bê hết đồ ra cái bàn nhỏ cạnh vườn hoa ngồi ăn.

Hẳn là vì phòng bếp quá nóng.

Thế nhưng phòng bếp nóng nhất là lúc nổi lửa, Diệp Tiểu Thuyền khi ấy nóng đổ mồ hôi mà vẫn nhất quyết không chịu đi.

Tâm tư của Diệp Tiểu Thuyền, đương nhiên anh biết rõ.

Rít xong điếu thuốc thấy hơi mệt, Thiện Kiều hướng đến căn phòng dư ra trên gác mái.

Đây là chỗ của Thiện Kiều tại Có Biển, nếu ở thành phố lớn, có khi đã bị quy vào tội xây dựng trái phép từ lâu.

Thiện Kiều vẫn còn chỗ ở khác bên ngoài Có Biển, chỉ là phần lớn thời gian, anh đều thích ở lại căn phòng tự xây này.

Diệp Tiểu Thuyền cơm nước xong xuôi, lau bàn sạch sẽ, rửa hết bát đũa, mới đi lấy đồ để thay, tắm rửa trong phòng tắm chung xong cởi trần ra bể nước giặt đồ.

Dây phơi quần áo có cả ở trong sân lẫn gác thượng, Diệp Tiểu Thuyền không cần nghĩ ngợi mà đi thẳng lên tầng.

“Anh?” Trong phòng không bật đèn, chỉ có tiếng quạt quay vù vù, Diệp Tiểu Thuyền đứng ngay trước cửa, nhìn thấy bóng Thiện Kiều đang nằm nghiêng.

Thiện Kiều không đáp lại, hắn đứng một lúc rồi cũng tự động tiến vào.

Căn phòng này lớn hơn buồng ngủ bình thường, có chút lộn xộn, do đêm hè nhiều muỗi, trên mặt đất còn bày sẵn cả một khay nhang.

“Tầng dưới còn phòng trống đấy.” Lúc này Thiện Kiều mới lên tiếng.

Diệp Tiểu Thuyền không chịu đi, mà đến ngồi xổm bên cạnh giường.

Giường không đủ chỗ cho hai người, hắn cũng chẳng dám mơ đến chuyện ngủ cùng với Thiện Kiều, có điều khi bị bệnh hay bị thương, ai mà chẳng trở nên yếu đuối hơn chút đỉnh—tuy là nhìn hắn vẫn không bớt hung đi miếng nào.

Hắn nghĩ bụng, đêm nay nhất định không xuống tầng dưới, nhất định phải ngủ chung một phòng với Thiện Kiều.

Thiện Kiều cũng không đuổi người, hắn bèn quen cửa quen nẻo tìm ra một tấm chiếu, đẩy khay nhang muỗi ra chỗ khác, trải chiếu ngay cạnh giường, lại nhẹ tay lấy gối dựa cuối giường Thiện Kiều làm gối đầu.

Buồng này không có cửa, chỉ có màn che ở lối vào, thỉnh thoảng bị gió đêm thổi tốc lên, Diệp Tiểu Thuyền nghển đầu nhìn Thiện Kiều, “Anh, thật ra hôm ấy em cũng sợ lắm, nếu anh trả lời tin nhắn kia, em nhất định đã nói cho anh là mình gặp tai nạn rồi.”

“Cũng may là anh không nhắn lại.” Diệp Tiểu Thuyền lẩm bẩm, “Thịt viên cà chua rau thơm ngon thật đấy, khác hẳn với nhà ăn của bệnh viện, cơm rang Chu Hạo mang cho em hôm nào cũng mặn chát, quả nhiên vẫn là anh nấu ngon nhất. Anh, em...”

“Ngủ đi.”

Một chiếc khăn tắm bị quăng xuống từ trên giường, đáp thẳng lên mặt Diệp Tiểu Thuyền.

Khăn tắm vẫn lưu lại mùi nước gội đầu nhàn nhạt, là loại mà Thiện Kiều thường dùng.

Diệp Tiểu Thuyền ôm lấy hít hà một hồi, rồi mới trải ra đắp lên người mình.

“Vậy em ngủ đây.” Hắn vẫn nhìn Thiện Kiều, dù rằng từ đầu đến cuối đối phương chẳng ngó lại hắn lần nào.

“Anh, ngủ ngon nhé.”

Dải đèn màu trong sân đã tắt, chỉ còn ánh sáng vàng nhàn nhạt của đèn đường hắt vào. Không bao lâu sau, căn phòng đã vang lên tiếng hít thở đều đều.

Nửa đêm, Thiện Kiều bước xuống giường, tí nữa thì giẫm phải Diệp Tiểu Thuyền.

Bao nhiêu chỗ rộng rãi thì không muốn, Diệp Tiểu Thuyền lại cứ phải trải chiếu ngay cạnh giường mới chịu.

Thiện Kiều cúi đầu nhìn một lát rồi bước qua Diệp Tiểu Thuyền, đang vén màn che bỗng nhiên xoay người.

Mền đã bị Diệp Tiểu Thuyền đá loạn xạ, chỉ còn một góc khăn tắm bé xíu rớt lại trên đùi.

Thiện Kiều trở về, xốc khăn tắm đắp lại ngực và bụng cho Diệp Tiểu Thuyền.

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.