Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)

Chương 57: Chương 57: Chương 53




Kết nối với Sâu, chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

****************************

Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên về chung một nhà đã được gần hai tháng, mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo. Hai người tự động chia việc nhà rất ăn ý anh nấu cơm thì em dọn dẹp và ngược lại, ai về trước thì lo liệu việc nhà, người về sau sẽ làm việc còn lại, tuyệt đối không có chiến tranh. Nhưng đôi khi vẫn sẽ có chút chiến tranh nhỏ về việc vụn vặt nào đó, đây là điều không tránh khỏi cũng là gia vị cho tình yêu và cuộc sống gia đình. Mỗi lần như vậy, Ngô Diệc Hiên đều lùi bước mà Diệp Hạ cũng theo đó bình tĩnh lại rồi cùng nhau giải quyết vấn đề, tuyệt đối không ôm chuyện rồi tan rã trong không vui vẻ.

Hình thức ở cùng nhau này của họ giống như vợ chồng lâu năm, nhường nhịn, hiểu ý, thấu hiểu và sẻ chia. Giữa bọn họ giờ chỉ còn thiếu một tờ giấy đỏ trị giá 9 tệ của Cục Dân Chính nữa mà thôi. Ngô Diệc Hiên đã mấy lần định mang Diệp Hạ đi làm thủ tục nhưng cầu hôn còn chưa có lại bận rộn chuẩn bị concert sinh nhật nên ý định đó tạm thời phải cất góc.

Diệp Hạ tan làm từ tạp chí liền đánh xe tới phòng thu của tập đoàn, bắt người. Một tuần nay, ngày nào Ngô Diệc Hiên cũng đi sớm về khuya nên cô chỉ gặp được anh có một lúc. Hơn nữa, ăn uống nghỉ ngơi không điều độ rất có hại cho sức khỏe.

Đưa tay gõ cửa phòng thu, ngó đầu vào: “Ông chủ, tới giờ tan làm rồi”.

Nghe thấy tiếng của Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên ngẩng đầu lên nhìn cô, khẽ mỉm cười rồi nói: “Ngọn gió nào thổi em tới đây?”.

Diệp Hạ đẩy cửa đi vào: “Tới đón anh tan ca. Không được đến sao?”.

“Rất hoan nghênh, thụ sủng nhược kinh mà thôi”.

“Biết vậy là tốt rồi. Anh xong việc chưa?”.

Ngô Diệc Hiên nhìn máy tính rồi thở dài đáp: “Miễn cưỡng coi như xong nhưng chắc vẫn còn phải sửa, anh chưa hài lòng lắm”.

Nhân viên thu âm ở bên cạnh nghe xong mà sắp khóc rồi. Boss, là yêu cầu của anh quá quá quá cao mà thôi. Tôi nghe thấy vô cùng hay rồi, không còn lỗi nào để chê đâu. Đã nhiều ngày nay tăng ca, vợ sắp đuổi tôi ra khỏi nhà rồi Boss. Anh đại nhân đại lượng tha cho tôi về đúng giờ một ngày đi, có gì mai chúng ta thu lại sau.

Nhìn vẻ mặt đau khổ đến sắp mất mạng của nhân viên trong phòng thu, Diệp Hạ quyết định làm người tốt: “Xong là được rồi, mau tan làm thứ 2 tiếp tục. Anh còn đi sớm về muộn nữa thì chưa đến concert đã đổ bệnh rồi mà hát quá nhiều cổ họng sẽ không chịu được đâu. Hơn nữa, anh không sao nhưng nhân viên của anh thì có sao đấy. Còn hơn 1 tháng nữa mới tới sinh nhật của anh, cứ làm từ từ là được”.

“Được, nghe em”. Nói rồi, Ngô Diệc Hiên đứng lên nói với mọi người: “Hai ngày cuối tuần mọi người nghỉ ngơi thoải mái, thứ 2 chúng ta tiếp tục. Tiền công tăng ca của mọi người được trả thêm 1 phần, thời gian qua vất vả rồi”.

Tiếng vỗ tay hoan hô ngập trời sau khi Ngô Diệc Hiên nói xong. Bà chủ đại nhân, chúng tôi yêu cô. Sau đó mọi người đều nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dùng tốc độ nhanh nhất chạy mất, bọn họ vẫn có chút sợ Boss đổi ý, chạy trước vẫn hơn.

Chưa tới 5 phút phòng thu âm một bóng nhân viên cũng không còn, Ngô Diệc Hiên khẽ nhếch môi cười bất đắc dĩ, nói với Diệp Hạ: “Hình như anh bắt họ làm việc hơi quá rồi”.

“Biết sai là tốt rồi. Thời gian vẫn còn, anh không cần gấp quá đâu”. Nói rồi, Diệp Hạ kéo tay Ngô Diệc Hiên ra khỏi phòng thu: “Đi nào, ngày mai là cuối tuần rồi chúng ta đi hẹn hò”.

Hai người đi ra ngoài vừa vặn gặp Mạc Hạo đang đi tới đây, anh nói với Ngô Diệc Hiên: “Thiên Tỉ tới rồi, đang đợi cậu ở văn phòng”.

“Chút nữa thì quên mất có hẹn gặp em ấy”.

Mạc Hạo còn chưa kịp nói gì, Diệp Hạ ở bên cạnh đã nói: “Việc quan trọng như vậy mà anh lại quên. Chút nữa thì khiến em ấy mất một chuyến đi. Mau đi thôi, đừng để em ấy đợi”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay nhéo mũi Diệp Hạ xem như trừng phạt, dám mê trai trước mặt anh, dám vì trai mà chỉ trích anh.

Tới phòng làm việc của Ngô Diệc Hiên, mở cửa đi vào. Dịch Dương Thiên Tỉ – người đang ngồi đợi thấy người tới liền đứng lên chào hỏi rồi nói: “Anh tới muộn so với giờ hẹn gần 10 phút. Đây không phải là phong cách làm việc của anh nha”.

“Anh còn chút việc ở phòng thu âm nên tới muộn”.

“Ồ”, chào hỏi xong Thiên Tỉ liền chuyển hướng sang Diệp Hạ đang đứng cạnh Ngô Diệc Hiên. Từ lúc cô vào phòng cậu chàng đã chú ý rồi: “Anh không giới thiệu người ở bên cạnh chút sao? Em nhớ không nhầm đã từng gặp anh cùng chị ấy ở khu vui chơi Tam Á”.

Ngô Diệc Hiên gật đầu, nói: “Không định cho cậu biết. Biết nhiều quá không tốt đâu”.

Diệp Hạ đập vào người Ngô Diệc Hiên, dám bắt nạt idol nhỏ của em. Sau đó mỉm cười đưa tay ra: “Xin chào em, chị tên Diệp Hạ. Quan hệ với Ngô Diệc Hiên lúc ở Tam Á chỉ là bạn, còn giờ là người nhà”.

Đang vô cùng bất mãn vì Diệp Hạ vứt mình sang một bên khi thấy Thiên Tỉ nhưng nhờ câu giới thiệu người nhà của cô mà Ngô Diệc Hiên đã bình tĩnh trở lại. Xem như em tức thời, tha cho một lần đó.

Thiên Tỉ đưa tay ra bắt tay Diệp Hạ, nở nụ cười khoe đồng điếu: “Chị có thể gọi em là Tiểu Thiên. Rất vui được biết chị”. Không hiểu sao cậu rất có cảm tình với tiểu tỉ tỉ xinh đẹp này nha.

Ngô Diệc Hiên lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện thân thiết kia lại: “Mau ngồi đi, anh có chút chuyện cần trao đổi với em”.

“Ò”, Thiên Tỉ ngồi xuống ghế, hỏi Ngô Diệc Hiên: “Cho hỏi hôm nay tiền bối tìm em có việc gì vậy ạ?”.

Diệp Hạ nghe Thiên Tỉ nói chuyện không khỏi mỉm cười, nghiên cứu cậu. Không phải em lúc nào cũng là bộ dạng người lạ chớ gần, lễ phép nhưng xa cách hay sao? Sao chị cảm thấy em bây giờ rất thân thiết và có chút gian xảo nhỉ.

“Hờ, còn biết anh là tiền bối cơ đấy. Xem có hậu bối nào dám nói chuyện với tiền bối vậy không? Dạo này anh thả em thoải mái quá nên định tạo phản phải không?”.

“Không có. Tuyệt đối không có”.

“Xem như nhóc biết điều. Vào vấn đề chính đây, anh muốn có chút đột phá trong concert nên muốn nhờ em biên đạo và dạy anh nhảy”.

Nghe xong Thiên Tỉ không khỏi có chút ngạc nhiên mà người phản ứng mạnh hơn là Diệp Hạ, cô quay ngoắt sang nhìn anh hỏi: “Anh định nhảy trong concert, thật sự, chắc chắn?”.

“Có vấn đề gì sao?”.

“Vấn đề lớn là đằng khác, bộ xương già của anh liệu có chịu nổi đả kích không? Anh còn có vết thương cũ ở vai đấy. Hơn nữa tay chân cứng ngắc như anh thì nhảy nhót gì?”.

“Thế nào là xương già? Anh mới sắp tròn 30 thôi”.

Lỡ lời nhẫm phải đuôi sói rồi, còn đả kích đến lòng tự tôn của nó nữa. Lần này cô xong đời thật rồi. Đúng là miệng nhanh hơn não mà. Diệp Hạ mỉm cười lấy lòng, muốn bao nhiêu giả dối có bấy nhiêu giả dối: “Em không phải là lo cho sức khỏe của anh sao. Vết thương cũ của anh phải chú ý, bác sĩ đã dặn rồi”.

Ngô Diệc Hiên tạm thời không có ý kiến, anh ghi sổ rồi về rồi tính với em sau.

Thiên Tỉ ngồi ở đối diện hóng chuyện đủ rồi liền phổ cập cho Diệp Hạ một chút: “Anh Diệc Hiên từng là cao thủ nhảy hiphop đấy ạ. Đã từng lấy được một giải quán quân trong nước”.

Lượng thông tin vừa rồi quá lớn, tạm thời Diệp Hạ chưa tiêu hóa được. Mất một lúc cô mới tiếp nhận xong, quay sang nhìn Ngô Diệc Hiên để khẳng định và nhận được chính là bộ dạng đã thấy anh lợi hại chưa. Lại quay sang nhìn Thiên Tỉ, cậu tặng cho Diệp Hạ một cái gật đầu chắc chắn, em nói thật, chị không nghe nhầm đâu.

Được rồi, là cô biết ít, ếch ngồi đáy giếng. Cô cảm thấy mình là một fan hâm mộ giả.

“Người hâm mộ kì cựu của anh ấy cũng không biết tin này đâu, đây là độc quyền đấy ạ. Em biết được vì thành viên trong Thiết bị dễ cháy – người trong giới có thâm niên từng đi thi cùng anh ấy tiết lộ”.

Diệp Hạ chống cằm, nghi hoặc nói: “Trong giới giải trí thường không có bí mật. Mà fan hâm mộ lâu năm chắc phải nắm rõ lắm chứ?”.

“Anh ấy đi thi với nghệ danh và luôn đeo khẩu trang lúc trình diễn, chỉ người cùng thi lúc luyện tập mới thấy mặt. Hơn nữa, chị không biết sau lưng anh ấy là gia thế như nào sao, muốn không lộ quá đơn giản”.

“Em biết quá nhiều về quá khứ của ngài Ngô đây đấy, đến cả gia thế mà cũng biết luôn. Không sợ một ngày nào đó bị “giết người diệt khẩu” sao?”.

Thiên Tỉ trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không sợ”, còn khoe đồng điếu nữa.

Về sự tin tưởng này Diệp Hạ không có ý kiến, cô không hiểu rõ mối quan hệ của họ nên không dám bình luận. Chỉ có thể cảm nhận rằng nó rất thân thiết.

Ngô Diệc Hiên lên tiếng, đưa cuộc nói chuyện quay lại chủ đề chính: “Thế nào, cậu có giúp anh không đây?”.

“Anh trả em tiền công, dù bận trăm công nghìn việc em cũng nhận”.

“Còn dám cò kè mặc cả”.

“Đừng nóng. Boss đại nhân, tiền bối ngài đã có lời em sao dám từ chối. Vậy thế này đi, chúng ta bắt đầu từ tối thứ 2 tuần tới, được chứ ạ?”.

Ngô Diệc Hiên gật đầu, thấy vậy Thiên Tỉ tiếp tục: “Anh có ý tưởng hay bài hát gì muốn kiến nghị không?”.

“Anh có một vài bài hát thấy khá thích hợp, sẽ gửi qua cho em nghe trước rồi chúng ta chọn lựa thảo luận. Urban không phải thể loại anh hiểu nhiều nên nghe theo em sắp xếp”.

“Cứ quyết định vậy đi. Anh còn vấn đề gì nữa không?”.

“Đã hết. Cảm ơn em đã nhận lời giúp đỡ”.

Thiên Tỉ đứng lên nói: “Hổng có chi, em không chê tiền đâu. Vậy em đi trước, không làm phiền buổi hẹn hò cuối tuần lãng mạn của hai người nha”, sau đó đội mũ lưỡi trai lên rồi đi ra khỏi văn phòng.

Nhìn theo bóng dáng của Thiên Tỉ đến lúc khuất sau cánh cửa, Diệp Hạ không khỏi nở nụ cười: “Idol nhỏ của em ngoài đời đẹp hơn trên màn hình gấp n lần, giọng nói quá hay luôn”.

Ngô Diệc Hiên ở bên cạnh khó ở nói: “Cất bộ dạng mê trai của em đi, không có chút hình tượng nào cả”.

“Hình tượng là gì, có mài ra ăn được không?”.

Được rồi, anh quyết định dạy dỗ lại vợ của mình một chút, không thể để như thế được.

Diệp Hạ đáng thương bị con sói kia ăn đậu hũ một hồi mới được tha. Nhưng có thể trách ai? Ai bảo dám mê trai trước mặt người không nên nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.