Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)

Chương 11: Chương 11




Một tuần làm việc cuối cùng trong chuyến đi công tác ở Tam Á đã kết thúc thuận lợi. Về đến sân bay Trùng Khánh, Mạc Hạo sắp xếp cho Vương Tuấn Khải ra bằng cửa VIP để tránh bị fan gặp được gây mất an ninh cho hành khách. Diệp Hạ kéo hành lí ra đến cửa sân bay thì bị cái lạnh buốt của thời tiết phả vào người khiến cô rùng mình. Khi đi cô cũng chẳng chuẩn bị đồ mùa đông gì nhiều vì khí hậu ở Tam Á không lạnh nên giờ sắp chết rét rồi.

Đang đứng co ro thì Vương Tuấn Khải từ đằng sau đi tới khoác áo, quàng chiếc khăn ấm áp mang mùi hương thảo mộc quen thuộc lên cổ cô kèm với đó là giọng nói của anh: “ Anh đưa em về ”. Rồi anh lấy hành lí của cô kéo đi về phía chiếc xe Lamborghini màu trắng đỗ phía trước. Diệp Hạ vội vàng chạy theo anh trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Thấy anh đi đến gần một anh chàng thanh niên từ trong xe bước ra: “ Chìa khóa xe đây ạ ”.

Vương Tuấn Khải: “ Cảm ơn, mọi người vẫn còn ở đằng kia đấy ”.

Ngồi trên xe Diệp Hạ tò mò hỏi: “ Xe của anh ? Em nhớ lần trước lúc anh đưa em về là BMW mà ”.

“ Ừm ”.

Bầu trời ban đêm ở thành phố Trùng Khánh thật yên bình và đẹp. Ngoài cửa sổ xe từng khung cảnh rực rỡ vụt qua, những bông tuyết nhỏ lặng lẽ rơi trong màn đêm náo nhiệt.

Chẳng mấy chốc xe đã đến trước chung cư, Vương Tuấn Khải quay sang nhìn Diệp Hạ thì thấy cô đang an tĩnh ngủ. Hôm nay là một ngày bận rộn và vất vả đến lúc gần đến giờ lên máy bay công việc mới kết thúc vì thế anh không nỡ gọi cô dậy.

Một lúc sau, . . . Diệp Hạ mới uể oải tỉnh dậy. Cô đưa tay lên xem giờ ở đồng hồ đeo tay. 11h30 ! ! ! Đã muộn vậy rồi sao. Ban nãy cô tính chợp mắt một lát cho đỡ mệt không ngờ lại ngủ quên mất.

Diệp Hạ quay sang hỏi Vương Tuấn Khải: “ Sao anh không gọi em dậy ? ”.

Vương Tuấn Khải không trả lời câu hỏi của cô mà nói: “ Tỉnh rồi thì lên nhà tắm rửa, ăn uống gì đi rồi hẵng đi ngủ cho thoải mái ”.

Diệp Hạ ngập ngừng: “ Bây giờ cũng muộn rồi, anh lại ở một mình có muốn lên nhà em ăn chút gì không ? ”

Vương Tuấn Khải ngờ vực hỏi: “ Em . . . sống một mình ? ”. Diệp Hạ gật đầu. “ Khu này đắt nhất thành phố. Không lẽ em là . . . thiên kim tiểu thư ? ”.

“ Em thuê nhà. Tiền lương làm ở tạp chí cũng tương đối cộng với được phụ huynh giúp đỡ một chút. Anh thắc mắc nhiều thế vậy rút cuộc anh có muốn lên nhà em không ? ”

“ Có, đi thăm quan ổ chuột của em một chút ”.

Vương Tuấn Khải lái xe để vào bãi đỗ rồi đứng ở đại sảnh chung cư trông đống hành lí cho Diệp Hạ chờ cô chạy đi siêu thị mua đồ. Ở đây là khu chung cư cao cấp nên dù muộn xung quanh vẫn có những siêu thị nhỏ luôn mở cửa 24/24. Diệp Hạ đi vào siêu thị ngó nghiêng một vòng xem nên nấu món gì để cho nhanh và tiện cuối cùng quyết định mua đồ về nấu mỳ ý, làm đơn giản một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian lắm.

Thanh toán xong Diệp Hạ nhanh chóng quay trở lại chung cư, để anh một mình ở đó cô cũng thấy không ổn nhưng để anh đi cùng còn phiền phức hơn.

“ Em mua xong đồ rồi, đi thôi ”. Nghe Diệp Hạ nói Vương Tuấn Khải mới rời mắt ra khỏi điện thoại, trong lúc chờ cô anh đã lấy điện thoại chơi điện tử cho đỡ buồn.

Hai người cùng nhau đi vào thang máy lên tầng 16.

“ Đây là nhà em, mời khách quý vào ”. Diệp Hạ đưa tay mời theo kiểu nhân viên ở các cửa hàng khi thấy có khách đến.

Vương Tuấn Khải đưa tay xoa đầu cô: “ Em nghịch quá đấy ! ”.

Sau đó anh theo sau cô đi vào nhà. Đưa mắt quan sát nhà Diệp Hạ một lượt anh thấy căn hộ của cô rất đẹp nó được trang trí theo lối phong cách châu Âu. Bước vào nhà là một bức tường chắn bên tay phải có tủ để giày, còn bên trái là lối vào phòng khách với bộ sopha nỉ màu vàng kem nhã nhẵn đặt giữa, đối diện với sopha là nơi đặt tivi còn đằng sau là bức tường được gắn những giá sách nhỏ. Điều thu hút anh là ban công, đứng từ đây có thể hít thở không khí trong lành, ngắm toàn cảnh thành phố lúc về đêm. Có lẽ cô cũng cùng cảm nhận với anh nên ngoài ban công có đặt một bộ bàn ghế nhỏ màu trắng. Phía bên phải của phòng khách đặt bộ bàn ăn bằng gỗ rẽ tiếp đi vào phía trong là căn bếp được thiết kế ấm cúng, hiện đại với đầy đủ tiện nghi. Bên cạnh phòng khách có một lối đi dẫn đến phòng ngủ. Mọi thứ trong căn hộ đều mang lại cảm giác nhã nhặn, tinh tế nhưng đâu đó vẫn được Diệp Hạ thêm vào một chút đáng yêu như một vài cái gối ôm ngộ nghĩnh ở sopha chẳng hạn.

Diệp Hạ đặt chìa khóa nhà lên mặt bàn ở phòng khách rồi bật hệ thống sưởi trong nhà lên: “ Anh ngồi chờ em một chút, em đi cất hành lí đã ”.

“ Ừm ”.

Vội vàng cất hành lí, thay quần áo sang đồ mặc nhà cho thoải mái Diệp Hạ từ phòng ngủ đi ra. Cô đưa mắt nhìn về phía phòng khách nhưng không thấy anh đâu cả chỉ có chiếc áo khoác của anh ở đó. Anh đi đâu mất rồi ?

Mang theo thắc mắc Diệp Hạ đi vào bếp. Hả ? ? ? Đây có phải là mơ không, cô đưa tay lên dụi mắt. Cảnh tượng đấy vẫn ở đó không có gì thay đổi, vậy là thật à.

Vương Tuấn Khải đang đứng trong bếp luộc mì Ý, thấy Diếp Hạ đi vào đứng ngẩn người dụi mắt, anh lên tiếng kéo Diệp Hạ trở lại hiện thực: “ Diệp Hạ, lại đây làm phụ bếp cho anh ”.

“ À ”. Cô vô thức đi tới chỗ anh. Sau một lát bận rộn loay hoay trong bếp đến lúc gần nấu xong Diệp Hạ mới phản ứng: “ Không ngờ có một ngày em lại tận mắt thấy Vương Tuấn Khải – nam thần vạn người mê đứng bếp nấu mỳ cho em ăn ”.

“ Vậy sau này anh sẽ nấu tiếp cho em ăn ”.

Cô tinh nghịch đùa: “ Khỏi. Em mời không nổi đâu ”. Vừa nói xong thì Diệp Hạ bị Vương Tuấn Khải đưa tay lên nhéo mũi.

Lúc hoàn thành xong bữa tối muộn Diệp Hạ dọn bàn ăn rồi cô quay vào bếp nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang cẩn thận lấy mỳ ra đĩa làm cô đứng mỉm cười. Một nụ cười ngọt ngào, tràn ngập hạnh phúc. Đang đứng cười thì bị Vương Tuấn Khải nhìn thấy một màn này, anh tiến đến gần hỏi: “ Em cười gì vậy ? ”.

Diệp Hạ buột miệng nói ra suy nghĩ của mình: “ Em cảm thấy . . . chúng ta rất giống vợ chồng mới cưới ”. Vừa nói xong hết câu Vương Tuấn Khải vươn tay đôi tay dài ra, ôm eo Diệp Hạ đặt một nụ hôn lên môi cô. Sao lần nào anh cũng đánh úp cô vậy, như thế không tốt cho trái tim bé nhỏ chút nào. Diệp Hạ kháng cự không lại, đành để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Mấy phút sau, Vương Tuấn Khải mới buông cô ra. Anh đem đĩa mỳ Ý đặt lên bàn rồi gọi Diệp Hạ đang đứng ở cửa bếp ra ăn.

Nếm thử thành quả của anh Diệp Hạ đưa ra ý kiến nhận xét: “ Em cảm thấy anh nấu ăn cũng không tồi đâu. Rất ngon ”.

“ Quá khen. Đây là do tự học thành tài ”.

“ Anh tự luyến quá đấy ! ”.

Vương Tuấn Khải giả vờ tức giận: “ Vậy thì ăn xong em dọn dẹp ”.

Ăn xong mặc dù nói để Diệp Hạ dọn dẹp nhưng Vương Tuấn Khải cũng giúp cô dọn còn việc rửa bát thì Diệp Hạ làm bởi anh không đấu lại vẻ kiên quyết của cô, thế là anh đành đứng một bên “ canh ” cô.

Chờ Diệp Hạ làm xong, anh chào cô ra về để cô nghỉ ngơi bây giờ đã quá khuya rồi: “ Được rồi, em vào nghỉ ngơi đi ”.

“ Tạm biệt ”. Nói lời chào tạm biệt, Diệp Hạ kiễng chân đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. Bất ngờ vì sự chủ động của cô khiến Vương Tuấn Khải hơi bất động nhưng sau đó lại cười trong lòng rồi đi về phía thang máy.

11h trưa . . .

“ Gấu trúc ! Dậy mau ! ! ! ”. Tiếng cô nàng Dương Dĩnh vang inh ỏi bên tai Diệp Hạ. Cô quyết bỏ mặc ngoài tai lời gọi của tiểu Dĩnh chùm chăn lên tiếp tục ngủ.

Bực mình vì gọi mãi mà bạn vẫn không nhúc nhích Dương Dĩnh gào lên: “ Cậu có dậy không thì bảo. Nhanh lên không thì đừng trách tớ vô tình ”.

Chịu không nổi nữa Diệp Hạ đành uể oải bò dậy: “ Tớ dậy rồi đây. Lần sau cậu gọi có thể nhẹ nhàng một chút được không ? ”.

Dương Dĩnh còn đang bực mình định cho Diệp Hạ một trận nhưng nhìn bộ dạng đầu bù tóc rối của Diệp Hạ khiến cô rất buồn cười nên không nổi đóa nữa: “ Nhìn lại bộ dạng của cậu đi, mau vệ sinh cá nhân rồi đi ăn trưa với tớ ”.

Diệp Hạ lè lưỡi trêu Dương Dĩnh: “ Dạ . . . vâng ạ ” rồi chạy ngay vào phòng tắm để tránh bị “ xé xác ”.

Chờ 30p mà chưa thấy Diệp Hạ đâu Dương Dĩnh gọi: “ Cậu làm gì mà lâu thế ? ”.

“ Hôm qua về muộn với cả lười lên tớ đã tắm rửa gì đâu. Chờ chút nữa đi ”.

15p sau . . . “ A ! A ! A ! ”. Đang gội đầu giở thì Diệp Hạ nghe thấy tiếng hét thất thanh của Dương Dĩnh. Lại có chuyện gì đây không biết.

Diệp Hạ hỏi vọng ra ngoài: “ Tiểu Dĩnh sao vậy ? ”.

“ Cậu mau ra đây, có tin “ hot ” liên quan đến Vương Tuấn Khải ”.

“ Có vậy mà cậu cũng hét lên ”. Nói rồi Diệp Hạ quay ra gội đầu nốt mặc kệ cô bạn.

Đến khi gội xong Diệp Hạ đi ra từ nhà tắm, cô cắm máy sấy vào ổ điện để sấy tóc. Thấy bộ dạng chẳng quan tâm gì đến tin “ hot ” của Diệp Hạ làm Dương Dĩnh thấy rất lạ. Không phải lúc nào có tin liên quan đến Vương Tuấn Khải Gấu Trúc đều “ bay ” vào xem hay sao. Đem theo thắc mắc Dương Dĩnh hỏi: “ Cậu không quan tâm là tin gì sao ? ”.

“ Có, vậy đấy là tin gì ? ”.

“ Đám papazazi chụp được ảnh Vương Tuấn Khải cùng với một cô gái đi vào một tòa nhà đến rất khuya mới thấy anh ấy ra về. Điều đáng nói là tòa nhà đó chính là nơi chúng ta đang ở ”.

Diệp Hạ vô cảm trả lời: “ Ờ ”.

“ Cậu không có phản ứng gì à ? ”. Dương Dĩnh giơ bài báo đó ra trước mặt Diệp Hạ đưa những bức ảnh được chụp cho cô xem nhưng . . . chẳng có phản ứng gì cả.

“ Tại sao phải có phản ứng ? Cô gái đó là tớ mà ”.

“ Cậu ! ! ! ”. Dương Dĩnh như hiểu ra điều gì nhìn bạn với ánh mắt không thể tin được.

Diệp Hạ gật đầu: “ Ừm ”.

“ Nói mau. Rút cuộc một tháng qua cậu với Vương Tuấn Khải đã xảy ra chuyện gì ? Mà nói mới nhớ cậu đã từng nhờ tớ về việc bị chụp lén nha ”.

Bị “ bức tử ” nên Diệp Hạ chỉ có thể vừa sấy tóc cho khô vừa kể lại chuyện trong một tháng vừa qua cho Dương Dĩnh nghe.

“ Vậy cậu với Vương Tuấn Khải đang hẹn hò ”.

“ Uh ”.

“ Mau cảm ơn ơn tớ đi. Không nhờ có tớ làm sao mà cậu có thể yêu được Vương Tuấn Khải cơ chứ ”.

“ Vậy không biết ai giúp cậu với Trác Dật Phàm ”. Nghe thấy vậy Dương Dĩnh mặt bỗng đỏ lên không thể nói được gì nữa.

“ Khả năng khiến cho người khác không nói được gì của cậu rất cao siêu đấy ”.

Diệp Hạ cười tươi trả lời: “ Cảm ơn ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.