Cô Ấy Là Gia Sư Của Con Tôi

Chương 14: Chương 14




Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, Vũ và Hạ cứ đứng nhìn nhau như thế, cảm giác nửa tháng qua dài như cả năm vậy. "Tình chàng ý thiếp" sau nửa tháng xa cách mới quyến luyến, mới bịn rịn làm sao? Vũ nói về nhưng thực chất trong tâm can anh nào muốn thế? Lần đầu tiên trong cuộc đời từ lúc anh sinh ra 30 năm trước, bây giờ anh mới biết cuộc sống của mình nếu như thiếu bóng hình của người phụ nữ sẽ trở nên nhạt nhẽo và vô vị biết bao. Bỗng nhiên anh nghĩ tới cu Mạnh, anh thầm cảm ơn ông trời, nhờ sự xuất hiện của thằng nhỏ mà anh mới biết đến Hạ, và đem lòng yêu cô ấy nhiều đến thế.

Hạ không biết hoàn cảnh của anh, không hiểu câu chuyện của anh,... nếu như người ngoài nhìn vào sẽ suy xét kỹ lưỡng xem có nên dành tình cảm cho người đàn ông đã có một đứa con nhỏ hay không. Hạ ko quan tâm nhiều đến như vậy, dù biết anh sống cùng với đứa con trai nhưng cô vẫn đem lòng yêu anh, cô chỉ tin tưởng vào trái tim mình, một lòng muốn được anh yêu thương và bảo vệ. Sẵn lòng trở thành người mẹ thứ hai của cu Mạnh nếu như Vũ thật lòng muốn tiến xa hơn trong chuyện tình cảm...

Hạ không ngại quần áo anh dính nước mưa lúc này, cô vẫn bám lấy anh ôm anh chặt như thế, giờ đây cả hai đều ướt như chuột lột... Hạ hơi cúi mặt xuống vì e thẹn, Vũ đưa tay nâng nhẹ cằm cô lên, đôi mắt anh lúc này chăm chú vào hai bờ môi khẽ mím lại của cô ấy.. anh nghiêng người và tìm kiếm cảm giác ngọt ngào nơi bờ môi kia...

Hạ nhắm chặt mắt lại, người ta hay nói nếu yêu nhau thật lòng, khi hôn sẽ nhắm chặt mắt. Không biết có đúng không nhưng Hạ cũng làm thế để bày tỏ tình cảm của mình dành cho Vũ. Nụ hôn này cũng là cô rất mong chờ được cảm nhận suốt 24 năm qua, nó ngây ngất và lâng lâng đến khó tả... Yêu là vậy sao?? Đây chính là hương vị của tình yêu à? Thật kỳ diệu!!! Đầu óc cô choáng váng vì nụ hôn say đắm của anh, cô chỉ muốn chìm đắm mãi trong đó, không muốn cảm giác này mất đi.

Cánh tay Vũ siết chặt tấm lưng Hạ, bàn tay anh bắt đầu công cuộc khám phá cảm giác lạ trên cơ thể gọi mời ấy. Dính chút nước mưa nhưng cảm giác hưng phấn vẫn dâng lên tột đỉnh... là sao nhỉ? Tại sao cái ham muốn đàn ông của anh lại trỗi dậy nhanh thế, mới chỉ là một nụ hôn nhẹ đầu môi thôi mà...

Bờ môi anh khẽ rời khỏi cánh môi mềm mại kia, Hạ cũng từ từ mở mắt ra, ánh mắt cô né tránh cái nhìn trực diện của anh vì ngại. Vũ khẽ nói:

Anh không về bên nhà nữa được không em?

Hạ e thẹn:

Nhưng nhà em không có chỗ ngủ đâu, cả không có quần áo cho anh thay nữa!

Không cần thay!

Vũ dứt khoát.

Ấy chết. Mặc đồ ướt thế này dễ bị cảm lắm, anh đừng có làm thế..

Anh đâu có nói là sẽ mặc đồ ướt?

Không thay quần áo nhưng anh cũng có thể không mặc nữa mà...

Hạ đỏ mặt.

Anh nói cái gì vậy, không mặc quần áo thì có mà thành cái đồ biến thái à??

Dơ dáy...

Ở bên em anh biến thái một chút thì có làm sao chứ...

Anh không biến thái với người khác là được!

Hạ hiểu được ý Vũ thế nào, cô đâu phải đứa trẻ lên 3 nữa...

Nhưng nhà em không có chỗ để ngủ đâu. Chỉ có một chiếc giường hai cô cháu ngủ thôi... hay là anh về bên nhà đi, sáng mai ngủ dậy em cho cháu qua bên nhà rồi mình cùng đi chợ. Được không anh?

Anh không muốn về đâu. Về bên ấy anh sợ không ngủ được... vì nhớ em mất!

Miệng lưỡi anh ngọt ngào từ khi nào vậy? Em trước đây chỉ thấy anh lạnh lùng và ít nói thôi..

Đó là vì ở gần em và bên em nên tự nhiên nó thế. Chứ anh cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy...

Xạo quá!

Anh thề đấy!

Em không tin được...

Em xem, anh đi xa như thế từ nơi tập huấn về đây mệt mỏi cỡ nào, trời mưa to thế kia không ngại mưa ướt áo vẫn đến đây chỉ được gặp em...

Làm gì có ai ngốc như thế chứ..

Hạ nghe những lời biện bạch ấy mà ấm lòng, cô thích anh mà, tin tưởng vào con người anh nữa... chỉ là muốn anh khẳng định thêm lần nữa thôi.

Tâm lý con gái luôn muốn được nghe lời yêu thương mật ngọt mà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.