Cmn Đời Đại Học!

Chương 12: Chương 12: Đánh nhau




Đợi cho Thiệu Dịch Vĩ giải quyết nỗi buồn xong đi ra ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ, hắn ba bước bước làm hai tiến đến chen vào mấy tầng người vây xem, quả nhiên, Đỗ Phi vẻ mặt kiêu ngạo đứng ở giữa, một chân dẫm lên mặt của một nam sinh.

“Kêu một tiếng đại gia ta liền buông ra.”

“Ta X mẹ ngươi……” Nam sinh kia giãy giụa, mặt mày xám tro chửi ầm lên.

“Còn mạnh mồm nha!” Đỗ Phi dùng đôi giày Nike dùng sức ở mặt nam sinh kia day day hai cái: “Ngươi cho ngươi là ai! Dám huýt sáo với ta!”

Thiệu Dịch Vĩ vội vàng ôm lấy hắn kéo về phía sau: “Đại ca, ngài đừng có như vậy!”

“Hôm nay ai cũng đừng mong cản được ta!” Đỗ Phi một phen tránh hắn, dùng sức sửa sang lại quần áo. Người ta sinh khí thì là mặt đỏ bừng bừng, hắn lại là càng bực càng trắng, chính là một bộ dáng lưu manh.

Có người tìm Hà Huy tới, Thiệu Dịch Vĩ khi thấy, anh ta đã đứng trước mặt bọn họ. Hắn đỡ bả vai Đỗ Phi một chút, “Đồng học, cậu trước buông hắn ra, mọi người có chuyện gì từ từ nói.”

“Cậu là ai……” Đỗ Phi giương mắt, khi thấy Hà Huy mắt sáng rực lên một chút, “Cậu lại là ai?”

“Chủ tịch!” Bên cạnh có người ồn ào.

“Nha.”

Thiệu Dịch Vĩ nóng nảy, dùng sức nắm chặt cổ tay Đỗ Phi: “Đại ca! Thôi bỏ đi!”

Chỗ cổ tay truyền đến đau đớn làm Đỗ Phi quay đầu.

Thiệu Dịch Vĩ ánh mắt tỏ vẻ lo lắng, lại dùng sức niết tay hắn: “Cho tôi chút mặt mũi!”

Đỗ Phi lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, nửa ngày, cười một chút, “Được.” Hắn đem chân lấy ra, đột nhiên xoay người vỗ vỗ mặt Hà Huy: “Ta đây liền nể mặt chủ tịch một chút.”

Thiệu Dịch Vĩ vội vàng túm hắn đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi Đỗ Phi căm giận: “Con mẹ nó! Sống đến bây giờ chỉ có ta đùa giỡn người khác, đùa giỡn lại ta, hừ, người đó còn chưa có ra đời đâu!”

Thiệu Dịch Vĩ mua hạt dưa: “Hạ hỏa, hạ hỏa!”

“Mấy chuyện như này sẽ tính trên đầu cậu!” Tức giận hướng trên mặt đất mà phun hạt dưa, Đỗ Phi gãi gãi cằm Thiệu Dịch Vĩ.

“Được –. Ngài coi như là bị tôi đùa giỡn, một hồi tôi tìm chỗ ngồi cho ngài đùa giỡn lại, thế nào?”

“Cút mẹ ngươi đi!” Đỗ Phi đứng lại ở chỗ có một chiếc cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm hình ảnh chính mình bên trong, lẩm bẩm: “Thật giống như một vòng luẩn quẩn?”

Thiệu Dịch Vĩ còn có thể nói gì?

Ở trước cửa kính buồn bực trong chốc lát, Đỗ Phi lại quay đầu nhìn Thiệu Dịch Vĩ, cổ quái cười, “Xem như tôi đã nhìn ra.”

“Nhìn ra cái gì?”

“Vị chủ tịch kia.”

“Hắc hắc.” Thiệu Dịch Vĩ da mặt dày khen: “Đại ca, ngài thật có hoả nhãn kim tinh.”

Đỗ Phi không phải người không biết điều, chủ sự đã không muốn nói, hắn cũng không nghĩ nói ra.

Nhưng thật ra Thiệu Dịch Vĩ lại không biết mở miệng như thế nào, đi theo phía sau hắn vò vò đầu: “Kỳ thật…… Kỳ thật……”

Kỳ thật nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.

“Được rồi!” Đỗ Phi phi thường khoan dung độ lượng khoác vai hắn, “Ai chả có mấy chuyện phiền lòng. Đi, anh mời khách!”

* * * * * *

Diệp Hoài trở lại trường lúc quá muộn, qua 11 giờ, cổng lớn đã khóa, nếu muốn từ chỗ đó đi vào ngày hôm sau tên liền ở trên bảng tin.

May mà trường học làm tốt công việc phủ xanh, bốn phía đều là song sắt. Này thì không làm khó được Diệp Hoài, cậu đã sớm tra xét một chỗ có thể trèo xuống. Lúc tới đó, tối lửa tắt đèn còn có một người giống Diệp Hoài, người nọ còn rất lễ phép, tiếp đón Diệp Hoài: “Cậu trèo trước đi.”

Diệp Hoài vì thế nhanh nhẹn nhảy lên lại nhảy xuống, người nọ theo sát nhảy xuống, chỉ cảm thấy thân hình trước mắt này cực kì quen mắt, vì thế thử thăm dò kêu một tiếng: “Diệp Hoài?”

Diệp Hoài quay đầu: “Cậu là ai?”

“Hắc!” Người nọ đưa tay đến trước mặt cậu lắc lắc vài cái, “Thật là đả thương người đi, cậu nói xem hai chúng ta ngày ngày nhắm mắt không thấy mở mắt liền thấy.”

Hắn nói như vậy Diệp Hoài liền hiểu, Thiệu Dịch Vĩ.

“Anh như thế nào cũng…… Cẩn thận!” Cậu nói đột nhiên thân mình chợt lóe liền ngồi xổm xuống.

Cùng lúc đó một tia sáng chiếu tới trên mặt Thiệu Dịch Vĩ, trường học thuê một bảo an người địa phương: “Đây là dám cực! Sở tới sở tới! ( Đây là làm gì! Đi ra đây, đi ra đây!)”

“Nha!” Thiệu Dịch Vĩ duỗi tay che mặt: “Đại ca người đừng chiếu!”

Hắn cọ cọ tiến lên, tiểu bảo an đem đèn pin ở trên mặt hắn chiếu vài cái: “Hống hắc hống hắc tích, dám cực tích? ( Bóng đen kia, cậu là ai a?)”

“Tôi là học sinh.”

Tiểu bảo an tắt đèn pin hạ tay xuống, Thiệu Dịch Vĩ mới có thể đứng thẳng mở mắt.

“Úc ni nha! ( Nga, là cậu a!)”

Ngày thường xã giao chính là để lúc như thế này mang ra sử dụng, Thiệu Dịch Vĩ lập tức bày ra gương mặt tươi cười: “Tôi vừa nghe liền biết là đại ca người, còn sợ người lục thân không nhận nữa đâu.”

Tiểu bảo an thực chất phác lộ ra một hàm răng trắng: “Ni yêm liền mở to cái yên bế cái yên, di sau hào xem a. ( Nếu là cậu tôi liền mở một mắt nhắm một mắt mà cho qua, về sau nhớ chú ý.)”

“Này, đại ca, người xem chúng ta……”

“Chúng ta, ‘ nhóm ‘?!”

Thiệu Dịch Vĩ quay đầu lại, bóng dáng Diệp Hoài mất tăm. Cái này xong rồi, một đời anh minh liền hủy ở mấy câu này, lại nói tiếp: “A cái kia ta…… Aiz, hôm nay ta bị làm sao vậy, nhìn nhầm rồi.”

Cũng may tiểu bảo an tựa hồ không tính toán cùng hắn truy cứu: “Hưng hôi đi thôi, lâu buồn nhi đều eo quản. ( Được rồi trở về đi, cửa đến giờ đóng rồi.)” đi được hai bước lại quay đầu lại, dùng đèn pin chỉ chỉ hắn: “Đừng cho nữ tích hồ chơi ( Không nên cùng nữ sinh làm bậy).”

“Ai ai.”

“Nam tích cày đừng, giá ý niệm thật lạm a. ( Nam sinh lại càng không được, đầu năm nay nhiều loạn.)”

Thiệu Dịch Vĩ nghẹn họng trân trối nhìn theo thân ảnh hắn đi xa, sau đó xoa xoa cằm thiếu chút nữa rơi xuống, đi một vòng quanh nhìn nhìn ngó ngó, tìm không thấy Diệp Hoài, nghĩ đến cậu đã về, liền đi ra ngoài.

Diệp Hoài cư nhiên chờ hắn ở lối ra, làm Thiệu Dịch Vĩ cảm động một phen.

“Cậu như thế nào không đi về trước? Đứng nơi này không sợ bị bắt được sao?”

Diệp Hoài nói: “Về sau nhảy xuống dưới liền phải ngồi xổm xuống, từ sau thân cây chui qua.” Chỉ vào phía trước một cái chỗ tối: “Chỗ đó, giáo cảnh nhìn không thấy.”

“…… Diệp Hoài, nhìn không ra cậu còn coi giúp người là niềm vui nha.”

Diệp Hoài cười cười, thời điểm nhìn thấy cậu cười không nhiều lắm.

“Lại nói, Diệp Hoài, cậu như thế nào lại trở về muộn như vậy, đi làm gì, ân ~?” Tiếng ân này, hỏi chính là thiên hồi bách chuyển ái muội.

Đáng tiếc Diệp Hoài không dao động: “Ăn lẩu.”

“…….” Thiệu Dịch Vĩ lúc ấy ý niệm duy nhất trong đầu là, chủ tiệm lẩu chắc rất buồn bực a.

“Vậy còn anh?”

“Tôi?” Thiệu Dịch Vĩ hăng hái, hai tay đặt ở thắt lưng: “Lăn lộn mệt chết rồi, nơi này đau đến mức đứng không nổi!” Lại xem vẻ mặt Diệp Hoài phi thường thuần khiết, bị đôi mắt sáng lấp lánh của Diệp Hoài nhìn lập tức giống như khi cầu bị chọc thủng, bẹp: “Đi đánh bida.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.