Chuyện Do Em Quyết Định

Chương 12: Chương 12




Hoa viên giữa trời nằm bên cạnh một con sông, nó được xây trên tầng cao nhất của tòa nhà mười tầng nằm giữa không trung, hoa viên được thiết kế theo lối kiến trúc Châu Âu càng làm con người ta cảm nhận được không khí tươi mới trong phong cách, hơn nữa từ đây du khách còn có thể ngắm nhìn phần lớn toàn cảnh thành phố C.

Dư Điền Điền muốn tới nơi này đã lâu rồi, nhưng ngại một phần vì giá cả đắt đỏ, thứ hai là vì không có người đi cùng, đến đây cũng chỉ như người mù ngắm cảnh đẹp.

Vừa mới ngồi xuống, Trần Thước liền hỏi cô: “Cô cứ nhìn tôi bĩu môi làm gì?”

Anh nghĩ rằng cô đang hối hận vì đã mời anh ăn cơm.

Dư Điền Điền nói: “Chỉ là tôi không ngờ mình sẽ đem lần đầu tiên quý giá này tặng cho anh.”

Trần Thước xụ mặt xuống trừng cô:

“Dư Điền Điền, cô ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung. Lời này của cô nếu truyền ra ngoài, không phải là làm bẩn trinh tiết quý giá của tôi sao! Tôi là tình nhân trong mộng của ba tỉ cô gái trên thế giới này, là đối tượng lý tưởng trong lòng họ, chỉ một câu của cô cũng có thể phá tan lòng ái mộ và lý tưởng nhân sinh của họ đấy, cô nói xem cô làm thế không phải đã tự tạo nghiệp chướng sao?”

Dư Điền Điền cười vui vẻ, “Này này? Bác sĩ Trần trinh tiết anh vẫn còn sao? Nhìn đạo hạnh của anh như vậy, tôi còn cho rằng nó đã bị chó ăn từ tám trăm năm trước rồi chứ.”

Trần Thước cũng không khí, nhếch môi cười, “Đúng vậy, nguyên nhân nó sở dĩ khoẻ mạnh như vậy không phải vì chờ đến hôm nay bị chó cắn lén sao?”

Dư Điền Điền nói không lại anh, đau đầu hỏi anh: “Bác sĩ Trần, có ai từng nói với anh cái miệng này của anh làm người ta rất ghét chưa?”

“Không có.” Trần Thước nói dối mà không biết ngượng, “Nhưng cũng không ít người từng nói với tôi, gương mặt này của tôi thật sự làm người ta rất thích.”

“Vậy hôm nay tôi quyết định sẽ làm chuyện tốt một lần, nói sự thật cho anh biết miệng anh rất độc, bác sĩ Trần anh cố gắng sửa lại đi, tuyệt đối không được từ bỏ, hy vọng luôn xuất hiện ở khắp mọi nơi.”

“Vậy còn cô, Dư Điền Điền, có ai từng nói cho cô biết, khi cô giương nanh múa vuốt muốn cắn người ta một cái thì vẻ mặt vô cùng dữ tợn, vô cùng không thục nữ, vô cùng muốn dọa chết đối phương, sau đó phải sống một đời độc thân chưa?”

“Không có.” Dư Điền Điền cũng tức giận nói, “Nhưng cũng không ít người từng nói với tôi, tính cách tôi thẳng thắn, hiền lành lại giỏi giang, sau này ai cưới được tôi quả thực là phúc khí của người đó.”

Trần Thước gật gật đầu:

“Vậy hôm nay tôi cũng muốn làm chuyện tốt một lần, nói cho cô biết lý do thực sự vì sao cô không tìm được chân mệnh thiên tử, y tá Dư cô phải cố gắng cố gắng, tuyệt đối không được từ bỏ. Tuy rằng tôi thấy cô cũng không có hy vọng gì lắm, nhưng vì cô nói với tôi hy vọng có ở khắp mọi nơi, nên tôi cũng sẽ thành tâm thành ý chúc phúc, cầu nguyện cho cô sớm lấy được chồng .”

Dư Điền Điền bị anh làm tức nghẹn đến nửa ngày, cuối cùng thở hậm hực hỏi anh:

“Bác sĩ Trần sao anh có thể nói chuyện thiếu đạo đức như vậy, thật sự tôi tò mò muốn chết đi được, sao anh có thể thuận lợi mà sống được đến ngày hôm nay vậy? Trong quá trình trưởng thành anh lại không bị người ta đánh chết quả thực là quá may mắn rồi!”

Trần Thước không thèm để ý đến cô, anh thấy cô nhân viên phục vụ đứng bên cạnh đã lâu, vẻ mặt nhịn cười cũng sắp nhịn không nổi nữa rồi, thì liền nhận lấy menu từ trong tay cô.

Nhìn xong những muốn mình muốn chọn, anh cũng không vội vã gọi món, mà để Dư Điền Điền gọi trước, coi như là có phong độ đàn ông.

Dư Điền Điền do dự lật menu, không biết nên gọi gì mới tốt.

Trần Thước đề cử cho cô: “Nơi này có món chân gà nướng kèm sữa chanh cũng không tệ, cô có thể thử xem sao.”

Sau đó cô quyết định gọi món chân gà nướng này, Dư Điền Điền vừa cắn một ngụm, rất tươi mới mà lại nhiều nước, ngoài giòn trong mềm, ăn một miếng liền cảm thấy cuộc sống tràn ngập hy vọng, ngay cả kẻ ngồi đối diện là tên gian xảo vừa đề cử cho cô món này cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều.

Cô cười hỏi: “Bác sĩ Trần, tại sao anh biết tôi sẽ thích món này?”

Trần Thước nhe răng cười để lộ hàm răng trắng sáng đều như hạt bắp, bắt chước giọng điệu của cô cùng vẻ mặt như tên thần kinh khoa trương mà nói: “Bác sĩ Trần, tôi có tình cảm mãnh liệt với chân gà, anh tuyệt đối tuyệt đối không được lãng phí nó, nhất định phải ăn cho bằng hết đấy nhé!”

Dư Điền Điền liền muốn đem chiếc chân gà còn lại nhét vào miệng anh, để chặn cái miệng thối của anh lại, nhưng chân gà này ăn quá ngon, cô tiếc lắm.

Cô chỉ hừ hừ hai tiếng, tiếp tục vùi đầu chiến đấu.

Dì cô nói sẽ đến theo dõi đối tượng, vì vậy Dư Điền Điền liên tục quay đầu nhìn về hướng cửa ra vào, nhưng cũng không phát hiện bóng dáng dì cô đâu.

Ngược lại ăn được nửa bữa thì cô nhận ra cách mình hai bàn có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang dùng bữa cứ nhìn về phía bọn họ nãy giờ.

Cô nhỏ giọng hỏi Trần Thước: “Anh nhìn hai người bàn bên kia đi?” Cô dùng cằm hướng về phía bên đó, “Hai người họ luôn nhìn chúng ta nãy giờ.”

Trần Thước ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, chỉ một cái liếc mắt, vẻ mặt anh nhất thời xấu hẳn.

Anh nhìn Dư Điền Điền thấy cô ăn cũng không còn nhiều, vì thế đặt dao trong tay xuống dùng khăn lau tay thật sạch, sau đó bình tĩnh nói: “Chúng ta đi thôi.”

Dư Điền Điền giật mình, “Tại sao phải đi? Đồ ngọt của tôi còn chưa mang lên mà!”

“Không ăn nữa, lần sau có cơ hội tôi sẽ đưa cô đến đây, mời cô ăn một bữa thật no mới thôi.” Trần Thước nói xong liền đứng lên, không suy nghĩ nhiều anh liền kéo Dư Điền Điền tới quầy tính tiền.

Là nguyên nhân gì mới khiến anh không muốn ngồi chờ thêm vài phút, ngay cả chờ nhân viên tới đây tính tiền anh cũng không chờ được, cứ như vậy vội vội vàng vàng muốn rời đi?

Dư Điền Điền không nhịn được quay đầu nhìn lại hai người đang ngồi kia, đôi nam nữ kia cũng đang nhìn về phía bọn họ, dường như đang nói gì đó.

Vừa vào thang máy thì Dư Điền Điền liền đánh bạo hỏi Trần Thước: “Bọn họ là ai vậy?”

Trần Thước không đáp lời cô.

“Không phải bạn gái cũ của anh và bạn trai hiện tại của cô ta đấy chứ?” Dư Điền Điền có ý muốn xoa dịu bầu không khí căng thẳng, liền cười ha ha.

Trần Thước liếc cô một cái, “Cô vừa từ Bắc Cực trở về sao? Cũng không nhìn xem mùa đông bên ngoài khắc nghiệt thế nào, nói chuyện buồn cười như vậy cũng hợp thời tiết sao?”

Dư Điền Điền tự chuốc lấy nhục nhã, cũng chỉ có thể nhỏ giọng nói dỗi một câu: “Lại bị chó cắn Lã Đồng Tân.”

Trần Thước lập tức trừng mắt nhìn cô: “Cô nói ai là chó!”

“Ai cắn Lã Đồng Tân người đó chính là chó.”

“Vậy xin hỏi Lã Đồng Tân, cô giúp tôi cái gì?”

“Anh trưng ra vẻ mặt đau khổ muốn chết, tôi an ủi anh một chút kể chuyện cười cho anh nghe, kết quả là anh cắn ngược lại tôi một cái, anh nói xem có phải tôi giống Lã Đồng Tân không?”

Trần Thước đột nhiên không lên tiếng, quay đầu nhìn bóng dáng mình trong gương thang máy, hình như là anh đang cẩn thận phân biệt vẻ mặt của mình có phải giống như lời Dư Điền Điền mô tả hay không.

Nhìn một chút, anh cũng không nói gì nữa.

Thang máy cuối cùng cũng xuống đến bãi đỗ xe tầng một, đinh một tiếng, cửa liền mở ra.

Trần Thước đi ra ngoài trước, đi chưa được hai bước, cửa thang máy bên cạnh cũng vừa mở, từ bên trong có hai người đi ra, cô gái có chút vội vàng kêu thành tiếng: “Anh hai, anh chờ em một chút!”

Hai người kia chính là đôi nam nữ liên tục quan sát bọn họ trong phòng ăn vừa rồi.

Dư Điền Điền chợt thấy Trần Thước cứng người lại, chân cũng chỉ tạm dừng một chút, rồi sau đó tiếp tục coi như không có chuyện gì xảy ra,lại đi về phía trước.

Cô nhỏ giọng nói: “Này, có người đang gọi anh kìa.”

Cô gái trẻ rất nhanh chạy đến trước mặt Trần Thước,cô nàng đưa tay kéo tay anh:

“Anh hai, sao anh thấy em cũng không nói gì vậy? Hại em vội vội vàng vàng đuổi theo, cơm cũng chưa ăn xong nữa. Anh cũng biết món beefsteak ở đây ăn ngon nhất mà, trước đây anh còn thường xuyên dẫn em tới đây ăn, cuối cùng beefsteak cũng chưa ăn được bao nhiêu đã phải chạy đi tìm anh rồi.”

Là kiểu giọng nói nũng nịu.

Cô nàng còn cười híp mắt đem bạn trai kéo tới đây, sau đó dễ thương nháy mắt với Trần Thước mấy cái, “Anh, đây là Vu Gia, bạn trai của em. Anh đã nghe ba nói rồi phải không, tháng sau chúng em sẽ kết hôn, anh nhớ phải cho em một hồng bao thật lớn nha!”

Dư Điền Điền có chút không hiểu gì cả.

Nếu nói hai người này là anh em thì thật quái, em gái quả thật có dáng vẻ nũng nịu với anh trai, nhưng cái tên được gọi là anh trai kia lại chỉ đứng im tại chỗ không đáp lời.

Huống chi có người em gái nào tháng sau sẽ kết hôn, mà tháng này anh trai mới gặp được em rể không?

Cũng không biết là do ánh sáng ở bãi đỗ xe quá tối hay vẻ mặt của anh quá đen, thậm chí Dư Điền Điền cảm thấy vẻ mặt Trần Thước vô cùng lạnh lùng, khác xa thái độ lạnh nhạt khi cô kể chuyện cười cho anh nghe, hay là vì thời tiết mùa đông rất khắc nghiệt.

Vẻ mặt anh không thay đổi đứng tại chỗ đó, khuôn mặt bị ánh sáng mờ nhạt của đèn đường bao phủ, ánh mắt giống như bị che kín bởi một màng sương, không thể nhìn rõ.

Người đàn ông tên là Vu Gia đi tới, theo vị hôn thê của mình cũng gọi Trần Thước một tiếng anh hai, mà Trần Thước ngay cả nhìn cũng không nhìn anh ta một cái,ngay lập tức quay đầu nói với Dư Điền Điền: “Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi. Không phải cô nói món beefsteak của nhà hàng này ăn không ngon, muốn tới ăn tôm hùm uống bia đêm sao?”

Anh lại coi như không nhìn thấy đôi nam nữ này, dường như coi đối phương là không khí vậy.

Dư Điền Điền quả thật mở to mắt có chút ngạc nhiên nhìn anh, nhìn Trần Thước đem mọi chuyện coi như tự nhiên đến thế, cô cũng còn đứng không vững ,mà người trong cuộc bình tĩnh đến mức coi như mọi chuyện như chưa từng xảy ra vậy.

Cô gái trẻ có chút nóng nảy dậm chân, “Anh hai, sao anh có thể không để ý đến người ta như vậy? Em gái anh cũng sắp kết hôn rồi, muốn giới thiệu em rể cho anh, anh cũng không thèm quan tâm! Chẳng lẽ anh muốn giận em cả đời này sao? Anh —— “

“Ai là anh trai cô?” Trần Thước vẫn không nói gì, giờ phút này lại mở miệng cắt đứt lời cô ta bằng một câu chất vất lạnh lùng.

Bỗng nhiên anh nắm thật chặt tay Dư Điền Điền, kéo cô bỏ đi cũng không thèm quay đầu lại nhìn hai người kia. Đi chưa được vài bước lại nhớ ra điều gì đó, anh dừng bước nhưng cũng không quay đầu chỉ ném lại một câu: “Trần Lộ Dao, cô nhớ kỹ cho tôi, đời này tôi chỉ có một người em gái, còn cô —— “

Sau khi dừng lại một chút, anh dùng một giọng nói lạnh đến thấu xương: “Cô nghĩ mình là ai?”

Dư Điền Điền không thể phân biệt được sau lưng cô giờ đây là tiếng khóc hay tiếng la gì, cũng chỉ mơ hồ nghe thấy người đàn ông tên Vu Gia kia dường như đang an ủi vị hôn thê của mình, thậm chí cô không kịp suy nghĩ tại sao lại có cuộc trò chuyện khôi hài này, có phải bên trong ẩn chứa tình huống cẩu huyết gì không.

Cô kinh ngạc mà để Trần Thước nắm tay mình đi, thậm chí cô cũng không thể rút được tay về.

Bởi vì đôi tay kia thon dài sạch sẽ, từng khớp ngón tay rõ ràng, đây là bàn tay của thằng cha Trần Thước khiến người ta ghét cay ghét đắng, nhưng giờ phút này anh lại coi cô như nhánh cỏ cứu nạn mà nắm tay cô thật chặt, lực nắm rất mạnh, hơn nữa tay anh còn hơi run run.

Nhiệt độ cơ thể anh không biết từ lúc nào đã trở nên lạnh như vậy, bàn tay kia rất giống như vừa từ hầm băng đi ra.

Dư Điền Điền gần như không thể nhịn được mà run người một cái.

Hai người không nói gì đến chỗ anh đỗ xe, Trần Thước đứng đó một lúc lâu, sau đó như lên cơn điện giật mà rút tay về.

Dường như lúc này anh mới ý thức được bản thân mình vừa làm gì, gần như là trong nháy mắt anh lui về sau ba bước, mở miệng giải thích không được tự nhiên cho lắm: “Tôi không phải cố tình muốn nắm tay cô.”

Dư Điền Điền nhìn anh hồi phục tinh thần rồi lại bày ra dáng vẻ cứ như tay cô có virut gây bệnh vậy, cô tức mà không biết nói sao,liền trừng mắt liếc nhìn anh, “Đúng đúng đúng, là tôi cố ý muốn anh dắt đi được chưa !”

Ngồi vào trong xe, Trần Thước hình như vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau chuyện vừa rồi, anh thất thần một lát,rồi mới hỏi Dư Điền Điền: “Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về nhà.”

Sau đó dọc cả đường đi hai người cũng không nói thêm gì nữa.

Không nghĩ tới lần đầu tiên hiếm hoi hai người chung sống hòa bình lại là như vậy, một câu võ mồm cũng không có, nhưng đối diện với bầu không khí cứng nhắc như này Dư Điền Điền nhịn không được lại bắt đầu nhớ tên bác sĩ Trần xấu tính mồm miệng độc ác kia rồi.

Dư Điền Điền kỳ thật vô cùng tò mò, ví dụ như cô gái tên Trần Lộ Dao kia thật sự là em gái của anh sao, vậy thì tại sao Trần Thước lại dùng đối xử với cô ấy kì cục như vậy, thậm chí còn nói ra những lời không thèm để ý đến mặt mũi người ta nữa.

“Cô nghĩ mình là ai?”

—— Lời này thật sự là lời của một người anh nói với em gái của mình sao?

Cô ngẩn ngơ nghĩ lại lời nói lạnh như băng kia, thì chợt nhận ra đó mới là dáng vẻ hận thù đối địch thực sự của Trần Thước.

Sau đó cô mới ý thức được, trước đây những lời anh nói với cô cũng cũng chỉ mang theo giận dỗi mà thôi, căn bản không tính là gì cả.

Nghĩ như vậy, cô đột nhiên lại cảm thấy thật vui vẻ, thật may mắn, may mắn cô không thực sự kết thù với anh.

Dư Điền Điền liên tục quan sát Trần Thước từ kính chiếu hậu, cô nhìn thấy anh không nói gì chỉ chăm chú lái xe, rõ ràng đó là một gương mặt rất đẹp trai nhưng lại rất căng thẳng, trên mặt anh viết năm chữ lớn: muốn sống chớ lại gần.

Kỳ thật khuôn mặt anh rất sáng sủa, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh liền suy nghĩ, nếu như anh mặc áo blouse trắng đến khoa nhi cười dịu dàng với bọn nhóc một cái, không chừng mấy đứa trẻ cũng không sợ tiêm nữa.

Đôi mắt kia đen mà sáng ngời, như những ngôi sao trên bầu trời đêm, như mặt hồ gợn sóng phản chiếu trên đó là những gì đẹp nhất.

Cô mơ hồ nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trước đây, rồi nhìn anh trong kính chiếu hậu đang nhíu chặt lông mày, đôi môi mím chặt, đột nhiên cô cảm thấy thực buồn bực.

Rốt cuộc là hoàn cảnh trưởng thành như thế nào mới có thể tạo ra một người có tính cách phức tạp như vậy?

Rõ ràng là một người có những điều kiện khiến kẻ khác hâm mộ, có thể trở thành một bác sĩ khoa ngoại được người người yêu quý, nhưng vì sao Trần Thước lại cố tình đi nhầm đường, trở thành kẻ tính tình nóng nảy như bây giờ, thậm chí có thể được cho là người đàn ông xấu bụng hẹp hòi như vậy?

Cô vẫn tin tưởng hoàn cảnh trưởng thành sẽ có ảnh hưởng mạnh mẽ tới tính cách của một người, mà hiện tại, cô không nhịn được bắt đầu suy đoán quá khứ của Trần Thước.

Tuy rằng cô vẫn canh cánh trong lòng những lời anh nói với mình trước đây, nhưng đến giờ phút này khi nhìn thấy dáng vẻ từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài của anh, cô đột nhiên nhận ra rằng, có lẽ anh giống như con nhím đang dựng bộ lông đầy gai mà chống chọi với những nỗi đau từ thế giới bên ngoài, cũng chỉ vì dưới tấm áo giáp nặng nề thô cứng kia,đang cất giấu một trái tim yếu đuối mỏng manh, rất dễ bị tổn thương.

Cô tự hỏi, anh đã từng trải qua nỗi đau đến thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.