Chưởng Thượng Kiều

Chương 25: Chương 25: Tiên duyên (18)




Bạch Ưng chở Chân Chu lướt qua mây mù, bay tới phía Tây, nhanh chóng ra khỏi Thượng Cảnh, bay lượn trên trời nửa đêm, tới khi trời sáng, tốc độ cũng chậm lại, bắt đầu xoay quanh không trung.

Chân Chu mở mắt nhìn xuống bên dưới, phát hiện bản thân nàng bị Bạch Ưng đưa tới một nơi xa lạ, phía dưới là một hòn đảo nhỏ lẻ loi, trên đảo có ngọn núi cao, nguy hiểm trùng trùng, cây cối rậm rạp, mây mù lượn quanh, y như chốn bồng lai tiên cảnh.

Bạch Ưng không bay về phía trước, cũng không đậu xuống đảo nhỏ, hình như vẫn đang chờ gì đó, cứ đảo quanh trên không trung.

Trong lòng Chân Chu vừa sợ hãi lại vừa thấy nghi ngờ, thắc mắc trong lòng không đếm xuể.

Nàng biết Bạch Ưng là do Lục Áp phái tới để mang nàng ra khỏi Thượng Cảnh, vốn cho rằng Lục Áp muốn gặp mình, ai ngờ bay tới đây rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của y.

Lẽ nào y đang ở trong hòn đảo nhỏ này?

Trực giác nói với nàng, y không có ở đây.

Bây giờ trời đã sáng, nhất định Thính Phong đã phát hiện nàng không có trong phòng, có thể y sẽ tới nói với Thanh Dương Tử, có lẽ bây giờ chàng cũng phát hiện ra rồi.

Chàng có thấy lo lắng khi nàng mất tích không?

Trong lòng Chân Chu chỉ toàn nghi ngờ, bên tai vang lên giọng nói của Lục Áp. “Cô nương, ở đây là Đại Giác Huyễn Cảnh, là tiên động của Lục Áp ta, nếu nó hỏi ngươi, ngươi cứ cho nó biết tên ta.”

“Đạo trưởng...”

Chân Chu thấy mờ mịt, đang muốn hỏi thêm, bỗng nhiên cơ thể của con Bạch Ưng bị lật úp, không chuẩn bị kỹ, Chân Chu lập tức mất thăng bằng, rơi xuống bên dưới.

Chân Chu sợ hãi, không thể khống chế thân thể trên không trung, nàng nhắm hai mắt lại, cả người cứng như đá, rơi xuống tiên đảo bên dưới, nàng cảm giác được tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, tới khi nàng cho rằng mình sắp tan xương nát thịt, cơ thể lại dừng, bên dưới có một tầng mây bồng bềnh nâng nàng lên.

Tiếng gió thổi vi vu bên tai, cơ thể cũng dừng lại, nàng chậm rãi mở mắt ra, thấy Thanh Dương Tử xuất hiện trước mắt, tầng mây dưới cơ thể nàng lập tức biến mất.

Chân Chu giống như được sống lại, trái tim vẫn còn đập loạn, hai mắt mở to, thấy chàng bay về phía mình, ôm chặt lấy nàng.

“Đừng sợ.” Phút giây ôm lấy nàng, chàng khẽ nói với nàng như vậy.

Tim Chân Chu vẫn còn nhảy lên nhảy xuống, áp mặt vào trong lồng ngực chàng, đưa hai tay ra, ôm chặt lấy cái eo của chàng, hai người đặt chân xuống mặt đất, thả Chân Chu đứng không vững xuống một phiến đá bằng phẳng, xung quanh chỉ toàn cỏ xanh, chim hót hoa nở, xa xa là một dòng thác, bên cạnh có hai con nai đang thong dong bước đi, không sợ con người, thấy hai người còn ngừng lại, nghiêng cái đầu tò mò rồi chạy đi, phong cảnh vô cùng đẹp, giống y như tiên cảnh.

“Ngươi biết con Bạch Ưng kia?” Chàng nhìn qua một lượt, hỏi Chân Chu.

Chân Chu gật đầu. “Không phải ta từng nói với chàng ta quen một vị cao nhân sao? Tối hôm qua nghe được âm thanh của y, ta đi ra ngoài, sau đó bị con Bạch Ưng đưa tới đây, cũng không biết cao nhân đó muốn ta làm gì.”

Nàng nói tất cả mọi chuyện cho chàng nghe, sau đó nhìn xung quanh. “Y nói đây là Đại Giác Huyễn Cảnh.”

Thanh Dương Tử kinh ngạc.

Chàng không ngờ tới, vị cao nhân mà nàng biết kia lại là Lục Áp Đạo Quân sư thúc mà chàng chỉ nghe danh chứ chưa bao giờ gặp.

Thanh Dương Tử từng nghe nói đạo hạnh của Lục Áp Đạo Quân rất cao, có nhiều hành vi quái gở, từng cấu kết với Ma Đạo, gây chuyện với đại sư huynh Hồng Quân Lão Tổ, vạn năm trước, giữa hai người còn xung đột với nhau, lão tổ không cho y vào Thượng Cảnh, Đại Giác Huyễn Cảnh là chỗ của y, nơi đây thuộc phía tây Côn Lôn, chàng chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ tới đây, không ngờ hôm nay lại có dịp vào đây.

Thanh Dương Tử yên lặng một lát, thấy Chân Chu đang nhìn mình, an ủi. “Đừng sợ, ta đưa ngươi về.”

Nhưng Thanh Dương Tử phát hiện mình nghĩ sai rồi.

Đây là hòn đảo đơn độc ở phía Tây, khi chàng đuổi theo con Bạch Ưng kia vào đây, không phát hiện có gì kỳ lạ, thế nhưng bây giờ, khi chàng muốn rời khỏi đây, xung quanh lại bắt đầu thay đổi.

Chàng ôm Chân Chu cưỡi gió một lúc lâu, với tính toán của chàng, bây giờ chắc cũng đã về Thượng Cảnh rồi, thế nhưng hòn đảo nhỏ này không ngừng mở rộng theo hướng bay của chàng, chàng bay nhanh, nó mở rộng nhanh, chàng bay chậm, nó cũng chậm lại, chàng dừng, hòn đảo cũng dừng.

Dù cho chàng đi bao xa, bao cao cũng không thể thoát ra được nơi này.

Nói cách khác, Thanh Dương Tử bị nhốt ở nơi kỳ lạ này rồi.

Mấy ngày tiếp theo, Thanh Dương Tử thử nhiều cách khác, thế nhưng vẫn không có kết quả.

Chàng tạm thời bỏ qua chuyện rời khỏi đây.

Chân Chu cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Thật ra đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể ở bên Thanh Dương Tử, dù cho ở đâu cũng chẳng khác gì nhau, nơi đây phong cảnh như tranh, chỗ nào cũng có hoa quả tươi, không một bóng người, đây là nơi trú ngụ rất tốt.

Nhưng chàng không giống nàng.

Nàng sợ chàng nôn nóng, nghĩ tới chuyện chàng vì mình mà xông vào nơi kỳ lạ này nên mới bị giam ở đây không thể thoát ra, trong lòng cũng áy náy.

Chàng hiểu được suy nghĩ của nàng, nói. “Đã đến nơi này thì phải chịu, đừng lo lắng, ta không sao cả. Đây là tiên sơn của sư thúc ta, tới đây rồi xem như là một cái duyên, nếu người đã dẫn ta tới đây, sớm muộn gì rồi cũng sẽ hiện thên.”

Khi chàng nói những lời này, khóe môi cong lên, vẻ mặt thản nhiên, nàng biết chàng không lo lắng với chuyện xảy ra ngoài ý muốn này bao nhiêu.

Thanh Dương Tử như vậy cũng khiến Chân Chu thấy yên tâm.

Không có cách thoát khỏi đây, Lục Áp cũng không xuất hiện, vậy chỉ có thể sống ở đây một thời gian. Hai người nhanh chóng tìm được một hang động để nghỉ ngơi, bên trong khô ráo, hơn nữa còn có giường đá, bàn ghế đá, Chân Chu vui vẻ ngó bên này ngó bên kia, bận rộn một ngày, ra ra vào vào giống như cô vợ nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ sơn động, cuối cùng còn hái một đóa hoa dại cắm trong một cái vỏ ốc mà mình nhặt được, đặt lên bàn.

Khi nàng bận rộn, chàng đứng một bên mỉm cười nhìn nàng, Chân Chu giơ hoa lên, vẫy vẫy tay với chàng, hỏi chàng có đẹp không, chàng chỉ cười không nói, thế nhưng đôi mắt nhìn nàng lại lóe lên tia sáng.

Trời tối, hai người chia giường ngủ, chàng ngủ bên ngoài giường đá trong sơn động, Chân Chu ngủ bên trong, hai người cách nhau một phiến đá. Trước khi ngủ, chàng vẫn làm mọi chuyện như ở Thượng Cảnh, hai người ngồi đối diện nhau, chàng tiếp tục dạy Chân Chu tu khí, Chân Chu giống như một học sinh muốn trốn học nhưng lại bị bắt đi học thêm, bĩu môi, gắng gượng ngồi tu khí một lúc mí mắt bắt đầu sụp xuống, chậm rãi tựa vào cánh tay của chàng ngủ mất.

Ban đầu Thanh Dương Tử vẫn không nhúc nhích, chậm rãi mở mắt, cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của nàng, một lúc lâu sau mới bế nàng lên, đưa nàng tới giường đá, cởi áo khoác của mình đắp lên người nàng.

...

Mặt trời mọc rồi lặn, chớp mắt một cái, hai người đã ở đây được nửa tháng, thế nhưng Lục Áp vẫn chưa xuất hiện.

Chuyện này cũng chẳng quan trọng, đối với Chân Chu, nửa tháng này là khoảng thời gian vui vẻ nhất sau khi nàng tới thế giới này, Thanh Dương Tử không còn là người đạo sĩ trẻ tuổi lúc cần thì phải tỏ ra lạnh lùng giống như trong Thượng Cảnh nữa. Chàng không cần ăn cơm, ăn gió uống sương, có thể cưỡi gió đi mây, còn Chân Chu lại khác. Vì vậy vào ban ngày, chàng leo lên vách đá hái cho nàng quả xuân đào mọng nước nhất, ngọt nước nhất, buổi tối chàng ôm Chân Chu bay tới ngọn cây cổ thụ to nhất đảo, để nàng ngôi trên đó, ngẩng đầu nhìn trời sao sáng rực, gió khẽ thổi tới, Chân Chu tựa vào lồng ngực chàng, sắp đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên xuất hiện vô số ánh sáng giống như sao trời rơi xuống nhân gian, bay về phía nàng, Chân Chu nhận ra đó là đom đóm, đom đóm vây quanh nàng, bay lượn trên đỉnh đầu nàng, hóa thành nhiều hình dạng đẹp mắt. Chân Chu vươn tay với chúng, một con đom đóm bay lại đậu trên tay nàng, khung cảnh ấy xinh đẹp như mơ.

Chân Chu vui vẻ, cười khanh khách giống như một đứa bé, nhìn Thanh Dương Tử bên cạnh mình, giơ tay ra trước mặt chàng.

Chàng mỉm cười nói với nàng. “Không phải ta còn thiếu nàng một phần thưởng sao?”

Con mắt của chàng lóe sáng, bên trong giống như chứa hàng ngàn vì sao lấp lánh.

Chân Chu nhìn chàng, bỗng nhiên quỳ gối, chậm rãi tới gần chàng, không chút do dự mà duỗi hai cánh tay ra, ôm lấy cổ chàng, hôn lên môi chàng.

Hơi thở của chàng như ngừng lại, cơ thể hơi cứng, nhưng cũng từ từ nhắm mắt lại, để mặc nàng hôn lên môi mình, khi hai cặp môi tách ra, nàng nhắm mắt lại chôn mình trong ngực chàng.

Ban đầu Thanh Dương Tử không biết làm gì, một lát sau, chần chờ một chút rồi vươn tay khẽ ôm lấy nàng.

Tối muộn chàng mới đưa nàng về sơn động.

Có lẽ là do nụ hôn kia, Thanh Dương Tử hơi mất tự nhiên, không bắt nàng tu khí nữa, ánh mắt lảng đi, cố gắng không nhìn vào gò má đỏ ửng của nàng, đặt nàng xuống giường, chàng ngồi bên cạnh ngồi thiền như bình thường.

Chân Chu nằm nghiêng trên giường đá, cách một phiến đá thấy chàng đang nhắm mắt yên tĩnh ngồi thiền.

Chàng trời sinh đã đẹp, nàng cứ nhìn chàng mãi như vậy, cũng không bao giờ thấy chán.

Đêm càng về khuya, khóe miệng nàng cong lên, rốt cuộc cũng nhắm mắt lại rồi rơi vào mộng đẹp.

Nàng nằm mơ thấy Hướng Tinh Bắc, hình như chàng đã về, dịu dàng ngồi xuống trước giường nhìn nàng, mỉm cười với nàng, nàng muốn ôm chàng nhưng lại nắm được không khí, sau đó, cơ thể của chàng dần nhạt đi, giống như sắp biến mất.

“Tinh Bắc! Tinh Bắc!”

Chân Chu vừa lo vừa sợ, không ngừng gọi tên chàng.

Nàng muốn chàng về, nàng không đành lòng để chàng nằm lặng yên dưới đáy biển sâu thăm thẳm.

Trong tiếng kêu lo lắng của nàng, gương mắt người đó cũng dần trở nên rõ ràng, giống y như Thanh Dương Tử khiến nàng không thể nhận ra rốt cuộc chàng là Hướng Tinh Bắc hay Thanh Dương Tử, chỉ thấy người đàn ông đó lại gần nàng, dịu dàng lau đi giọt nước mắt đang chảy trên khóe mắt, khẽ nói. “Chu Chu, đừng sợ, anh vẫn ở đây với em, anh sẽ về...”

Cảm giác này sao lại chân thực như thế, vừa đau khổ vừa vui sướng, nàng gật đầu qua quýt, nước mắt không ngừng lăn xuống, nắm chặt quần áo của chàng, chỉ sợ nới lỏng tay hắn lại biến mất không thấy tăm hơi, mãi tới khi bị một người ôm vào trong lòng, khẽ dùng bàn tay xoa nhẹ sau lưng nàng, an ủi nàng, Chân Chu mới tỉnh lại từ trong mơ, chậm rãi mở con mắt đầy nước mắt nhìn đôi mắt thâm trầm của người đàn ông.

“Nàng tỉnh rồi?”

Thanh Dương Tử nhìn bàn tay nàng đang nắm chặt vạt áo của mình.

Nước mắt Chân Chu tiếp tục lăn xuống, tay chân chàng có chút luống cuống, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ôm lấy nàng, khẽ an ủi nàng. Nước mắt nàng rơi càng nhiều hơn, nhanh chóng thấm ướt vạt áo trước ngực chàng.

“Chu Chu, vừa rồi nàng mơ thấy gì?”

Đôi mắt rưng rưng nước mắt của nàng ngước nhìn chàng, bỗng nhiên vòng tay ôm chàng thật chặt, đè chàng xuống giường đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.