Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 14: Chương 14: Sống chung




Thần Hoàn mới hóa quang ra sân, đã bị một luồng ánh lục chặn lại giữa không trung.

“Kỳ Lân thần…”

Hắn do dự một chút liền nhận ra người đến, vội vàng dừng lại chào một cái, “Ra mắt miện hạ.”

Tề Mục Nhiên đã đổi một thân trang phục, nghiêng mặt nhìn về phía nam tử trung niên, tuy dung mạo không đẹp, nhưng khí chất cả người dịu dàng như gió xuân vẫn không đổi, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về đạo ngân quang trong nháy mắt đã vụt đi xa, nhàn nhạt nói: “Vội vội vàng vàng như vậy, đi đâu?”

Thần Hoàn giống như gặp được cứu binh, vội vàng nói đến nơi đến chốn, “Bệ hạ nói Thiên Sơn có tin tức Phượng Hoàng thần miện hạ, đã phái Long tướng quân đi bao vây, ta lo xảy ra chuyện gì, đang định đi nhìn một chút, miện hạ có muốn đi cùng không?”

Tề Mục Nhiên hơi bất đắc dĩ xoa trán, “Ta cũng biết sẽ như vậy mà.”

Hắn nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, “Đi thôi.”

Dứt lời, trong nháy mắt hóa thành một đạo ánh lục đuổi theo, Thần Hoàn vội theo sát sau hắn.

Bay được nửa đường, khí tức của Long Quân Trạch đột nhiên biến mất không thấy, hai người tìm kiếm bốn phía, không có bóng dáng, liền định trước hết đến Thiên Sơn nhìn một chút.

Đang chuẩn bị đi, ở một nơi nào đó trong rừng cây đột nhiên vang lên tiếng đàn, khiến huyết dịch cả người cũng phải giật mình theo, toàn thân cao thấp đều có loại cảm giác bị thứ gì đó xuyên thấu, cực kì không thoải mái.

Tề Mục Nhiên biến sắc, “Đại Thánh Di Âm, người này, không muốn sống nữa!”

Hắn vận khí bình ổn khí tức hỗn loạn, vừa muốn bay lại nhìn, một tiếng đàn vang lên lần nữa, lần này tiếng đàn đã ít đi mấy phần sắc bén, nhiều thêm một chút cảm giác mềm dẻo, hiển nhiên không phải dùng để công kích địch.

Tề Mục Nhiên không do dự nữa, vội vàng phất tay áo bay đi.

Lúc rơi xuống đất, Long Quân Trạch hôn mê trên đất vừa mới khôi phục ý thức, thấy Phượng Trường Ca hôn mê bất tỉnh trước mắt, chợt cả kinh ngồi dậy, còn chưa kịp nói chuyện, một người mặc thanh y đã bay vút đến, giơ tay cầm cổ tay hắn, ba ngón tay đặt lên trên mạch môn.

“Sư…” Tôn!

Long Quân Trạch kinh ngạc giật mình, lời vừa muốn nói ra chợt khựng lại một chút, há hốc mồm, tận lực ổn định âm thanh nói: “Hắn sao rồi?”

Tề Mục Nhiên ngưng thần cảm ứng một hồi, ánh mắt dần trầm xuống, “Tình hình không tốt lắm, hắn dùng một ít sức mạnh quá cường lực, thêm vào vết thương cũ trong người chưa khỏi, dẫn đến kinh mạch chảy máu, ta cần một nơi yên tĩnh để chữa thương cho hắn.

Long Quân Trạch hơi biến sắc mặt, đương nhiên cho rằng Phượng Trường Ca vì muốn cứu y mà dùng cấm thuật cưỡng ép tăng tu vi dẫn đến di chứng, trong lòng vừa lo lắng vừa cảm động, vội vàng đứng lên, “Nơi này gần Thiên Sơn, đến đó đi.”

Trên người y ngân quang chợt lóe, thoáng chốc đã biến thành một con ngân long to lớn, vẫy đuôi rồng, tiếng gió vút qua, chớp mắt đã đặt hai người lên đầu mình, móng rồng đạp một cái vào không khí, phút chốc bay lên giữa không trung, giọng nói uy nghiêm lạnh như băng không giấu được vẻ lo lắng, “Tốc độ của ta nhanh, ta đưa các ngươi đi, nhưng có cần dược liệu gì không?”

Tề Mục Nhiên ngồi trên đầu rồng, nhìn tầng tầng mây trắng vút qua trước mắt, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Thiên Đế đúng là có tình cảm khá sâu với người này, thậm chí ngay cả đầu rồng tôn quý cũng cho ngồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn vẫn lắc đầu một cái, “Không cần, linh khí của ta chính là linh dược tốt nhất.”

Long Quân Trạch ngược lại cũng không bất ngờ, trong một trăm năm ở Côn Luân tông, chuyện sư tôn của Phượng Trường Ca, cũng chính là chưởng môn đời trước Tề Mục Nhiên giỏi về dùng thuốc hắn có biết, nói trên thế giới này ai có thể cứu Phượng Trường Ca, nếu Tề Mục Nhiên có mặt, hắn nói cứu được, vậy nhất định sẽ không sao.

Trên đường gặp được mấy người Long Thương Gia chạy theo khí tức của Phượng Trường Ca, Long Quân Trạch quẫy đuôi rồng, “Tìm được người rồi, bị thương, mau đến Thiên Sơn chữa trị!”

Lúc này Long Thương Gia mới lên tiếng đáp lại, “Vâng!”

Thân ảnh màu trắng chợt lóe, bỗng nhiên một con bạch long xuất hiện, Lục Long Vệ sau lưng cũng đồng thời lắc mình một cái, thoáng chốc tiếng rồng gầm vang khắp trời đất, sáu con rồng xanh lam tím kim xám đỏ theo sát phía sau, nhất thời long uy cuồn cuộn, khắp nơi thần phục, Thần Hoàn theo sau thấy vậy suýt nữa cũng không nhịn được mà thét lên.

Không hổ là đại tộc thiên hạ đệ nhất, khí thế như vậy, quả nhiên không giống người thường.

Sau một nén nhang.

Trong khách phòng Thiên Sơn.

Tề Mục Nhiên chậm rãi thu công, Long Quân Trạch hầu hạ bên cạnh lập tức ra đón, “Sao rồi?”

Tề Mục Nhiên chỉnh lại vạt áo, xuống đất, biểu tình còn tính là bình tĩnh, nói: “Ổn định, yêu cầu tĩnh dưỡng, tạm thời không cần quấy rầy hắn.”

Long Quân Trạch cẩn thận đỡ thân thể Phượng Trường Ca nằm xuống, “Ta sẽ chú ý.”

Sau đó yên lặng.

Long Quân Trạch nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngươi không ra à?”

Tề Mục Nhiên há hốc mồm, “Ta lo lắng tình hình của hắn có biến, tạm thời ở lại đây.”

Long Quân Trạch vừa đắp chăn cho Phượng Trường Ca, vừa nói: “Không sao, ta sẽ ở đây trông nom hắn, nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ thông báo cho ngươi.”

Tề Mục Nhiên không nói, lại nhìn Phượng Trường Ca hôn mê bất tỉnh, trong đầu nghĩ ta đã tận lực rồi đó, Thiên Đế hẳn sẽ không thừa dịp ngươi yếu ớt làm chuyện gì khác thường đi.

Long Quân Trạch liếc mắt nhìn hắn, “Tề tiên sinh còn có chuyện gì không?”

Tề Mục Nhiên: “…”

Trong lời này toàn là ý xua đuổi…

Dù sao ta cũng là người cứu hắn, có thể đừng có tỏ rõ ý đuổi người như vậy hay không!

Tề Mục Nhiên trong lòng co rút, đi ra ngoài.

Long Quân Trạch vừa thấy không còn ai, vẻ băng lãnh trên mặt dần buông xuống, y ngồi bên mép giường, nhìn người hôn mê bất tỉnh trên giường, bất đắc dĩ nói: “Sư tôn, ngươi thấy ai đều là không màng tính mạng đi cứu sao? Ta đối với ngươi mà nói, rốt cuộc có địa vị như thế nào chứ?”

Một món vật phẩm tùy thời đều có thể vì đại nghĩa mà ném đi sao?

Y thở dài trầm thấp, từ trong lòng lấy ra một cái vòng màu trắng, cầm cổ tay Phượng Trường Ca đeo lên cho hắn, vừa đeo vừa nói: “Bất kể là như thế nào, nếu như ngươi chọc ta, ta sẽ không tha cho ngươi, có cái này, ngươi ở đâu ta cũng biết.”

Mới đeo cái vòng lên xong, ngón tay chạm vào một vết sẹo lồi lõm, trong lòng y nhảy lộp bộp, vội vàng giơ tay hắn lên, chỉ thấy một vết sẹo dữ tợn chạy ngang quang cổ tay, còn có một đoạn bị quần áo che mất không thấy được, trong lòng y chợt lạnh, vết thương dữ tợn như vậy, nhìn một cái là biết vết thương cũ từ trước, vết cắt đến tận xương cổ tay, có thể thấy rõ kinh mạch cũng bị cắt đứt, không chỉ đau, sợ rằng số máu năm ấy mất còn kinh khủng hơn.

Lúc y đi, trên người Phượng Trường Ca rõ ràng không có vết thương lớn như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Long Quân Trạch thấy tim mình đập dồn dập, y vốn tưởng rằng lấy năng lực của sư tôn, trăm năm qua hẳn là sẽ không tệ, nhưng không nghĩ lại bị thương kinh khủng như thế, suýt nữa thì hỏng cả một cánh tay.

Trên người hắn có còn vết thương nào không?

Vết thương này rốt cuộc dài đến đâu?

Là ai đả thương? Nhất định y phải điều tra rõ, sau đó báo thù cho sư tôn.

Nghĩ đến liền làm, tay y đưa về phía cổ áo của Phượng Trường Ca, cởi hai cúc áo, cẩn thận kéo một bên cổ áo ở phía cánh tay bị thương xuống một chút, đang muốn nhìn vết thương kia có kéo dài đến chỗ trí mạng hay không, mới nghiêng người, dư quang khóe mắt liền thấy lông mi Phượng Trường Ca động một chút, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Cả người Long Quân Trạch đều cứng đờ không động đậy được, trơ mắt nhìn Phượng Trường Ca phục hồi tinh thần lại sau hoảng hốt, đại khái cảm thấy cổ áo lành lạnh không đúng lắm, hơi nghiêng đầu nhìn y phục bị kéo ra một chút của mình, lại nhìn cái móng vuốt đang chộp lên cổ áo, ánh mắt hơi híp, ngẩng đầu đối mặt với y.

Long Quân Trạch: “…”

Phượng Trường Ca: “…”

Long Quân Trạch: “…”

Phượng Trường Ca: “…”

Mặt của Thiên Đế bệ hạ lặng lẽ… Chín.

—Hết chương 14—

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Trường Ca: Con tiểu sắc long này!

Long Quân Trạch: Ngươi nghe ta giải thích QAQ

Phượng Trường Ca: Giải thích chính là che giấu!

Long Quân Trạch: Vậy một thù trả một thù đi…

Phượng Trường Ca: Trả thế nào?

Long Quân Trạch: Ngươi cũng tới cởi quần áo ta đi (~ ̄▽ ̄)~

Phượng Trường Ca: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.