Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 19: Chương 19: Những mã giáp xé xuống






Trong lòng Phượng Trường Ca có hai vết thương không thể bị chạm đến.

Một là tộc Phượng Hoàng bị diệt, lúc đó hắn làm khách ở chỗ Long Tiềm Uyên, mới chỉ có một khoảng thời gian, tộc đã từng lớn nhất tam giới biến mất, bạn tốt chí thân Long Tiềm Uyên vì lựa chọn vị trí Thiên Đế mà không thèm để ý đến, từ đó hai người cắt bào đoạn nghĩa, trở thành người dưng.

Còn một chuyện chính là trăm năm trước, Mặc Huyền, đồ đệ mà hắn coi trọng nhất bỏ mình.

Nếu Mặc Huyền chết trận, tuy hắn cũng sẽ thương tâm khổ sở, nhưng thời gian trôi qua, cuối cùng cũng có thể quên được, nhưng Mặc Huyền vốn dĩ không cần chết, chỉ cố tình lại bỏ mạng vì hắn, từ đó đã trở thành một cái đai gai, theo thời gian ngày càng lâu, cây gai này đâm càng sâu, cuối cùng biến thành một cây gai huyết sắc, từ đó mỗi lần nhắc tới, chính là một trận đau tê tâm liệt phế, dần dần trở thành một điều cấm kị chôn sâu trong lòng hắn.

Mà bây giờ, có người chạm đến điều cấm kị này.

Phượng Trường Ca từ trên cao nhìn người bị hắn đè dưới thân.



Y là Thiên Đế, là tiểu ngân long hắn từng cứu rất nhiều năm về trước, hắn vẫn còn nhớ dáng vẻ y khi còn bé, nho nhỏ như vậy, nó bị nắm đuôi ngâm trong nước thuốc chưng nấu châm xông, sợ hãi thì vẫn sợ hãi, nhưng lại quật cường không chịu giãy giụa, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương khiến người có chút ngăn cách với Long tộc như hắn cũng cảm thấy thương tiếc.

Không nghi ngờ chút nào, y sợ hắn, đại khái là do quãng thời gian tàn khốc kia xảy ra ở lúc tâm trí của y còn chưa hoàn hảo, thậm chí còn tạo thành một bóng ma trong lòng, nếu bị y biết được chân tướng những năm đó, thân phận tất nhiên bị bại lộ, những sự sợ hãi kia sẽ khiến y để lộ sơ hở, bị Thần Hư tìm thấy, Côn Luân tông sẽ trở thành vũ khí có lợi nhất để kìm chân hắn.

Nhưng, những thứ này đối với hắn mà nói, ít nhất đối với hắn bây giờ đang tâm thần hỗn loạn mà nói, đều không phải chuyện quan trọng nhất.

Hắn nghe được một câu nói.

“Ngươi nói…” Phượng Trường Ca hơi híp mắt, rất nhẹ, hỏi một câu, “Nguyên thần của y trở về Thiên Giới?”

Long Quân Trạch gật đầu một cái, “Ừ.”

Tay Phượng Trường Ca đè bả vai y hơi run, ánh mắt dần nóng như lửa, giọng nói nhưng vẫn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khống khác lúc nói chuyện phiếm bình thường, ý trong giọng nói lại rất nặng, nặng đến nỗi ép Long Quân Trạch không thở nổi,

“Ngươi có biết những lời này có ý gì không, nếu như ngươi gạt ta, cái giá không phải là thứ ngươi có thể trả nổi.”

Long Quân Trạch khẽ mỉm cười, hoàn toàn không có lo lắng chút nào, y nhàn nhạt nói: “Năm ấy ở Yên Miễu Hồ, ngươi lần đầu tiên thấy ta, câu đầu tiên nói, thật là một con rồng xấu xí.”

Phượng Trường Ca hơi biến sắc mặt.

Long Quân Trạch nói tiếp: “Câu nói thứ hai là, không biết nấu lên sẽ có vị gì.”

Lông mi Phượng Trường Ca run lên, không lên tiếng.

Long Quân Trạch yếu ớt nói: “Sau đó ngươi dùng lửa trên thân kiếm Phượng Minh, suýt nữa nấu sôi cả Yên Miễu Hồ.”

Phượng Trường Ca không nhịn được nói: “Đó là ta muốn chặt đứt xích sắt của ngươi! Cũng không biết là ai gầy yếu bị xiềng xích khóa dưới đáy hồ suốt tám mươi chín năm, hắc long cũng sắp biến thành bùn long!”

Trong mắt Long Quân Trạch tràn ra một ý cười, “Vâng vâng vâng, ta rất yếu, đây không phải là chờ sư tôn đến cứu ta sao?”

Phượng Trường Ca lại trầm mặc, hơi hí mắt ra có vẻ hoài nghi quan sát y, rõ ràng cho thấy còn chưa tin tưởng lắm.

Long Quân Trạch không thể làm gì khác hơn là lại nói: “Ngươi thích thức ăn ngon, nhưng chưa bao giờ ăn chim, có một lần ta cho ngươi ăn, ngươi cấm ta ăn cơm ba ngày.”

“Ngươi dị ứng với đậu phộng, nhưng lại thích ăn đậu phộng nhất, Thanh Hồng sư thúc cũng đã giấu toàn bộ đậu phộng ở Côn Luân tông đi, nhưng vẫn bị ngươi tìm thấy, sau đó ngươi ăn hết một mâm lớn, kết quả trên mặt nổi rất nhiều mụn đậu nhỏ, vội vàng dùng nón la che mấy ngày, bị Thanh Hồng sư thúc giận dữ hủy toàn bộ đậu phộng ở Côn Luân tông.”

“Ngươi thích ngủ trên cây nhất, sau đó có lần uống rượu say, tùy tiện tìm một cái cây để ngủ, nửa đêm xoay mình trực tiếp rơi xuống ao, nếu không phải do ta lo lắng luôn ở phía sau, chắc hẳn ngươi sẽ là chưởng môn đầu tiên của Côn Luân tông bị chết chìm.”



“Phượng Minh kiếm có lực đốt, uy lực mạnh mẽ, chính là pháp khí trấn sơn, nhưng ngươi lại thích dùng nó đốt lửa, lần giỗ tổ đó ngươi dùng nó để đốt nhang, kết quả Phượng Minh kiếm không vui, kiếm khí bùng nổ, suýt nữa chẻ Tổ Sư Điện thành hai nửa, Thanh Hồng sư thúc dùng kiếm đuổi theo chém ngươi suốt ba ngày, đuổi đến nỗi ngay cả tông môn ngươi cũng không dám về.”

“Hắc long từ trước đến giờ là kỵ húy(*) của ngươi, ngươi thu ta làm đồ đệ, trên dưới rất nhiều người bất mãn, nhưng ngươi lại không để ý chút nào, mỗi ngày để ta biến lại thành bản thể, tết bờm rồng của ta thành từng đuôi sam nhỏ, sau khi ăn sáng sớm xong dắt một con rồng tản bộ trong tông môn, xem đệ tử luyện kiếm, hoặc tham gia một chút chuyện vụn vặt tầm thường, trước sau dùng mười năm mới khiến người trong tông môn tiếp nhận ta, chính thức bái nhập làm đệ tử của ngươi, kết quả thử nghiệm bái sư chính là… Ngươi thắt thân rồng của ta thành một cái nút chết, nói một giờ phải tự mình cởi ra mới thu ta làm đệ tử, suýt nữa siết ta tắt thở!”

(*)Kỵ húy: Tên cấm kị.

Nghe y kể, sắc mặt Phượng Trường Ca ngày càng trở nên kì quái, có chút xấu hổ, có chút mừng rỡ, có chút ảo não, có chút vui vẻ yên tâm, cho đến khi nghe được câu nói sau cùng của y, hắn không nhịn được nhíu mày, nói: “Người ngươi dài như vậy, sau khi biến thành bản thể để chiến đấu rất dễ bị kẻ địch thắt thành nút chết, đó là ta giúp ngươi vượt qua chính mình!”

Long Quân Trạch tức giận nói: “Trong lịch sử Long tộc ta không có con rồng ngu xuẩn nào bị đánh thành nút chết, rõ ràng ngươi chỉ đang muốn thỏa mãn hứng thú ác độc của mình!”

Phượng Trường Ca thấy y nổi giận, nhướng nhướng mày, nói chuyện đương nhiên: “Thế thì sao nào?”

Dù sao ngươi cũng không thể thắt ta thành nút chết.

Long Quân Trạch á khẩu không trả lời được.

Y suy nghĩ tại sao lại không thể chứ, đuôi phượng hoàng dài như vậy, cũng có thể thắt thành nút mà, ý nghĩ này mới vừa lướt qua đầu, y chợt nhớ lại vấn đề mình vừa hỏi, sắc mặt trở nên có chút phức tạp, “Ngươi tại sao phải nói sang chuyện khác?”

Phượng Trường Ca trầm mặc nhìn y, không lên tiếng.

Long Quân Trạch bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: “Nếu ta còn sống, ban đầu đài tế đó, rốt cuộc nó hấp thu cái gì, mới có thể mở thiên lộ?”

Môi mỏng của Phượng Trường Ca khẽ mấp máy, nhưng vẫn không mở miệng.

Long Quân Trạch nhắm mắt lại, cười khổ một tiếng, “Là máu của ngươi đi.”

Phượng Trường Ca chợt đứng dậy, tay áo ở giữa không trung tung bay lên, thoáng qua rồi lại rơi xuống, trước cửa sổ đã có nhiều thêm một người.

Hắn chắp tay một cái, lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Ngươi chỉ cần biết, từ đầu đến cuối ta đều không đưa ngươi làm tế phẩm.”

—Hết chương 19—

Tác giả có lời muốn nói:

Long Quân Trạch: Ngươi lại thắt ta thành nút chết!

Phượng Trường Ca: Như vậy tương đối đáng yêu.



Long Quân Trạch: Làm sao lại đáng yêu?

Phượng Trường Ca: Rồng tuy dài, long đoàn tử(*)thì lại tròn.

Long Quân Trạch: …

Phượng Trường Ca: Rồng tròn vo mập mạp, rất đáng yêu~

Long Quân Trạch: QAQ

(*)Đoàn tử: Hay còn gọi là bánh dango.

Kát quá hÃnh ánh cho

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.