Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu

Chương 12: Chương 12: Cậu yêu thầm tôi




Tác giả: Thiên Hạ Thiên

Editor: Red9

Khi miệng chai dừng ngay ở trước mặt Hà Tất, anh lập tức cảm thấy trứng đột nhiên đau mà đỡ trán. Biết vậy chẳng làm, vừa rồi chuột lựa chọn “Lời nói thật”, anh liền tìm đường chết hỏi cậu ta xem cậu ta có còn là xử nam hay không, quả nhiên, chơi lớn thì phải trả giá đại giới, không ngờ mục tiêu chuyển lên người mình nhanh như vậy.

Hà Tất cắn răng một cái, ngay ở trước mặt mọi người mà lựa chọn “Đại mạo hiểm”, quả nhiên chọn cái này để bảo vệ một chút, còn chưa biết là chuột sẽ yêu cầu cái gì. Lại không ngờ ý nghĩ trả thù trong ánh mắt của chuột vẫn mạnh mẽ đến vậy, hơn nữa còn sáng hơn mấy phần, Hà Tất lập tức cảm thấy trong lòng vang lên dự cảm không tốt.

Quả nhiên, nghe thấy tiếng cười âm hiểm của chuột, “Yêu cầu của tôi cũng đơn giản lắm, mau đi hôn Mục Khải An một cái đi.”

“Mẹ nó, cậu nói cái gì vậy?” Hà Tất cho là mình nghe nhầm rồi, lập tức trợn mắt há mồm hỏi lại. Nhưng đôi mắt của quần chúng vây xem lập tức sáng rực lên, thanh âm ồn ào nháy mắt gây được sự chú ý của các ban khác đang ngồi xung quanh, ngay cả ban của Mục Khải An ngồi ở cách họ mấy mét cũng nghe được mà quay đầu lại nhìn.

Chuột tỏ thái độ mau nhận báo ứng đi mà cười vô cùng thiếu đánh, “Cậu nghe không lầm đâu, chính là Mục Khải An.” Nói xong còn bổ sung thêm, “Đừng có nói cho cậu ta cái gì cả, cũng không được giả bộ hôn.”

“Trời đất,“ Đậu Nha cũng trợn mắt há miệng, đặc biệt là khi cậu phát hiện ra sự tình của chuyện này, ở trong mắt cậu thì tình huống đây hơi bị kinh khủng rồi, “À cậu làm cái gì đó.” Tuy nói là vậy, nhưng trong lời nói của cậu còn tỏ vẻ kích động là sao? Thực ra bản thân cũng rất mong chờ.

Hà Tất đỡ trán, việc mà chuột muốn anh làm quả thực rất khó nói. Nhưng quần chúng vây xem hoàn toàn hưng phấn, đều là một đám không sợ náo nhiệt quá lớn.

“Người cậu nói chính là Mục Khải An kia sao?”

“Là Mục Khải An hệ quản lý hả?”

“Là tên đẹp trai ở hệ quản lý đó ư?”

“Sao tôi nghe nói cậu ta và Hà Tất cùng cả Đậu Dương là bạn cùng phòng.”

......

Hà Tất còn chưa kịp mở miệng, một số người nghe thấy tên của Mục Khải An liền hưng phấn, cho dù bọn họ có mở lời giới thiệu trong trò chơi vừa rồi, cũng không bằng tên tuổi của Mục Khải An, quả nhiên đứng ở đâu cũng được xem là cả một thế giới.

Nhưng nói đi thì nói lại, có lẽ cũng bởi vì chuyện đồng tính đã được hợp pháp hóa hôn nhân, mọi người đều có sự tiếp nhận lớn đối với hiện tượng nam nam ân ái, đặc biệt là những người trẻ tuổi bắt đầu bước vào đại học thì càng tiếp nhận một cách nhanh hơn, bạn học với nhau mà gặp được tình huống bán hủ thì cũng chỉ cười một cách khôi hài cho qua chuyện, không hề biểu hiện ra ngoài.

“Đúng vậy, chính là tên đẹp trai trong truyền thuyết của hệ quản lý, lúc học quân sự không phải mọi người đều trộm nhìn ngắm cậu ta hay sao?” Chuột cười hi hi nhìn mấy cô bạn nữ sinh của ban mình, sau đó lại ý vị thâm trường mà bổ sung một câu, “Cậu ta ngủ ngay đầu giường của Hà Tất, muốn lấy số WeChat của cậu ta thì nhanh đi lấy lòng hả tắt đi.

Hà Tất dở khóc dở cười, nói về quan hệ của anh và Mục Khải An, nếu anh thật sự đem số WeChat của cậu ta cho người khác, với tính tình cổ quái kia của cậu thì cũng sẽ hờn dỗi chết anh. Càng đừng nói, bây giờ anh còn phải làm một chuyện vô cùng nguy hiểm.

“Mau nhanh lên, chúng ta còn phải tiếp tục chơi mà!” Chuột không sợ chết mà thúc giục, những người khác bắt đầu ồn ào xem kịch vui, âm thanh ồn ào này lập tức lôi kéo sự chú ý của những người khác, bao gồm cả Mục Khải An cũng phải miễn cưỡng quay đầu lại nhìn những hai lần. Đương nhiên, việc Mục Khải An quay đầu lại nhìn cũng bởi vì cậu biết vị trí ngồi của Hà Tất.

Hà Tất liếc mắt lườm chuột, sau đó vươn tay ra chỉ cậu ta không biết sống chết, ý bảo rằng chờ chuyện này giải quyết xong thì sẽ nghiền nát cậu ta ra bằng được, rồi sau đó mới miễn cưỡng đứng lên, thân hình cao lớn lập tức khiến mọi người chú ý mà sôi nổi hẳn lên.

Hà Tất cũng là bất đắc dĩ, lúc xoay người đi đến ban của Mục Khải An, còn nghe được chuột lớn tiếng nói ở đằng sau, “Không được hôn giả vờ nha.”

Mục Khải An ngồi ở vị trí sườn cùng hướng với ban của Hà Tất, chỉ cần hơi hơi quay đầu lại nhìn cũng biết được tình hình bên kia mà không bị ai phát hiện ra, chỉ là vì buổi tối ánh đèn lại không quá sáng mà mọi người lại ngồi cùng nhau, vì vậy rất khó nhìn rõ được, hơn nữa mỗi bạn đều chơi vô cùng náo nhiệt và ầm ĩ, trừ ban của mình ra, chuyện xảy ra ở các ban khác đều không rõ lắm.

Vì vậy cậu cũng không biết là bên của Hà Tất đang chơi trò gì, càng không hiểu rõ vì sao anh lại tự nhiên đi đến chỗ bọn họ, hơn nữa cả ban bọn họ đều đang quay đầu nhìn lại.

Nhìn Hà Tất càng đi càng đến gần, Mục Khải An đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh một cách quái dị. Điều đầu tiên mà cậu nghĩ đến là Hà Tất lợi dụng trò chơi này để thổ lộ trước mặt cậu, ngẫm lại thì thật là...... Có chút gần thì phải.

Khoảng cách gần như vậy làm cậu hơi không chịu nổi, vì thế, chân tay luống cuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nhưng may là bản thân cậu trang B một cách rất ưu tú, cho nên người bên cạnh cũng không thể phát hiện được sự khác thường của cậu.

Hà Tất nhanh chóng đi một vòng, chuẩn xác mà đi đến vị trí của Mục Khải An, rồi sau đó lập tức đứng yên ở vị trí ấy.

Lúc ấy cậu đang ngồi xếp bằng trên mặt cỏ, quay người ngửa đầu nhìn Hà Tất, tuy rằng tay chân lúc này vẫn đang đổ mồ hôi, nhưng trên mặt lại mang một nét thản nhiên, điềm tĩnh, còn tỏ ra một biểu cảm vô cùng khó hiểu.

Dù sao thì so với hàng trăm người đang ngồi với một Hà Tất cao mét chín đang đứng, bất tri bất giác, mấy trăm đôi mắt liền dừng trên thân ảnh của anh, hoặc nói đúng hơn là nhìn Mục Khải An và Hà Tất.

Mau diễn nhanh lên, bọn tôi đều rất thích.

Trước mắt bao người, Hà Tất cuối đầu xuống nhẹ nhàng nói với Mục Khải An, “Mục Khải An.”

“Ừ?” Tinh thần căng thẳng cao độ của Mục Khải An lập tức “ừ!” một tiếng theo phản xạ có điều kiện, Hà Tất vừa nói câu này ra khỏi miệng, cậu đang bất động cũng cảm thấy thân thể mình như run lên.

Không ngờ Hà Tất vốn không cho cậu thời gian điều chỉnh, vừa dứt lời, anh đột nhiên cúi xuống áp sát trước mặt và giữ eo của Mục Khải An, đồng thời một bàn tay khác giữ lấy ót của cậu, hơi dùng lực kéo đầu của cậu về vì anh.

Mục Khải An trơ mắt nhìn khuôn mặt của Hà Tất càng ngày càng gần, đôi mắt trừng lớn hết mức, nháy mắt căn bản không phát hiện ra thân thể mình đã mất đi sự khống chế, thậm chí toàn bộ đại nào đều trống rỗng.

Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh, trừ tiếng tim đập mạnh đến mức như sắp sửa bay khỏi lồng ngực.

Hà Tất một tay giữ lấy đầu cậu, ngón cái không dấu vết chuyển qua tai của Mục Khải An rồi sau đó chạm lên phía trước, đầu hơi nghiêng thấp giọng nói bên tai cậu, “Đại mạo hiểm, giúp tôi một chút.”

Nhưng, Hà Tất chỉ thấy đầu mày của Mục Khải An nhảy dựng lên, vốn dĩ đôi mắt đã trừng lớn nay còn lớn hơn hai phần, thậm chí bởi vì anh tới gần, Mục Khải An đã bị anh dọa đến mức cứng người, miệng vì sợ mà còn hơi hơi mở ra.

Bộ dạng ngốc của Mục Khải An nằm trong lòng của Hà Tất khiến anh hơi động. Khoảng cách gần như vậy, Hà Tất có thể thấy rõ ràng được biểu cảm khẩn trương của Mục Khải An, khuôn mặt trắng nõn mà tinh tế, hàng lông mi thon dài, sự ngốc nghếch này lại khiến người khác không thể rời mắt đi một cách khó hiểu, thậm chí cả mùi hương dầu gội của cậu, cùng với cả mái tóc của cậu đều chẳng khác gì nhúm lông của mèo con mà anh nuôi.

Vốn dĩ là, Hà Tất định dùng ngón cái áp lên để che đi khoảng cách giữa môi của cậu và anh, nhưng lúc nhìn cậu thì anh lại ma xui quỷ khiến thế nào, lòng đột nhiên trở nên tán loạn, đặc biệt là khi đôi môi mỏng của cậu hé mở ra, Hà Tất cũng khó lòng mà động thủ nổi.

Vì thế ngay lúc nước sôi lửa bỏng này, anh liền bất chấp mà thay đổi kế hoạch, giữ lấy ót của Mục Khải An, Hà Tất hơi ngửa đầu lên, “chụt” một cái lên vầng trán trơn bóng của cậu.

“Ồ ~”

“Oa~”

Thế giới an tĩnh một lần nữa bị phá vỡ, tiếng vỗ tay vang lên, không gian trở nên ồn ào, tiếng chụp ảnh không ngừng vang...... Hiện trường một mảnh náo nhiệt.

Một giai điệu nhạc dạo vừa rồi Hà Tất hoàn toàn không cho ai biết, bao gồm người bạn ngồi gần nhất Mục Khải An, đương nhiên, cũng bao gồm cậu chàng nào đó ngốc nghếch chưa hiểu.

“Cảm ơn, ngày mai mời cậu đi uống trà sữa.” Đứng thẳng eo dậy, Hà Tất lập tức nhẹ nhàng nói bên tai của Mục Khải An, rồi sau đó nhanh chóng xoay người trở về, thật ra trong lòng anh lại lo lắng có phải cậu sẽ đứng dậy và cho anh một quyền hay không.

Cũng may là anh biết Mục Khải An rất thích trang B, tất cả mọi người đều đang chơi trò chơi, cậu chính là loại dù có thế nào cũng sẽ chịu đựng, cho dù là có tức đến mức nào, cũng sẽ ghi vào một quyển sổ để tính sổ sau.

Đối với sự ồn ào và ý tứ ái muội của các ban đang đưa mắt nhìn mình, Hà Tất đưa tay chỉ vào cái tên chuột là kẻ đầu sỏ, “Chuột, cậu chờ đó cho tôi.”

“Ha ha ha, xuất sắc xuất sắc,“ chuột vui sướng khi người gặp họa, “Quên mất không bổ sung, đáng ra là cậu phải hôn vào miệng của cậu ta.”

“Áu áu ~ Cái này còn lợi hại hơn.” Mọi người xung quanh bắt đầu phụ họa.

Hà Tất liếc mắt, “Tôi mà không lấy được vợ thì cậu phụ trách nổi không?”

“Ha ha ha Cậu thấy tôi thế nào?” Chuột không biết xấu hổ, Hà Tất tỏ ra ghét bỏ mà vứt lại một chữ, “Cút!”

Tiếp theo liền một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, từ giờ phút ấy cho đến kết thúc, ban của Hà Tất đưa lưng về phía Mục Khải An vẫn luôn có cảm giác như có cái gì đó nhọn nhọn nhìn đến, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, tóm lại, từ sau vụ hôn của trò đại mạo hiểm đó, Hà Tất cảm thấy hình như không đúng chỗ nào thì phải.

Hoàn chương 12.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.