Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu

Chương 2: Chương 2: Cậu yêu thầm tôi!




Tác giả: Thiên Hạ Thiên

Editor: Red9

Học gần 2 tiết phân tích toán học, đầu của Hà Tất Cũng cảm thấy choáng váng, cảm thấy môn toán cấp phổ thông chỉ như cọng lông ngoài da mà thôi, nhớ lại mà thấy sướng biết bao nhiêu!

“Lão đại, đi nhà ăn thôi.” Hà Tất còn chưa kịp nhét sách giáo khoa vào trong ba lô, Lư Hạo và Đậu Nha đã vác cặp sách đứng ở bên cạnh anh, hiển nhiên, đầu óc choáng váng cũng không chỉ riêng anh bị.

“Đi.” Hà Tất vung ba lô lên vai dẫn đầu rồi khỏi phòng học.

Đi qua mấy lớp vừa tan giờ, thường sẽ thấy có một vài nữ sinh túm tụm lại trò chuyện. Lại nói, giá chị nhan sắc của phòng 406 vô cùng cao, riêng ba người đã là quá có giá trị. Không nói Hà Tất thân cao vai rộng dễ khiến người khác phải chú ý, Lư Hạo Cũng đẹp trai ngời ngời, lúc quân huấn cũng ở gần Hà Tất, Hơn nữa còn chơi bóng rổ rất giỏi, hai người rất nhanh trở nên thân thiết, Hà Tất thường gọi cậu ta là chuột.

Còn Đậu Dương, cậu là kiểu con trai có vóc dáng thanh tú, dù nhỏ người nhưng hoạt bát, lại rất thích đi cùng Hà Tất, hồi học quân sự cũng thường bị các nữ xinh trêu là manh thụ, Hà Tất không phải không biết, nhưng Hà Tất không phải loại xu hướng giới tính đó, thế nhưng lúc nào cũng làm bộ vô tâm không thèm để ý, Hà Tất thực ra rất lười nghĩ đến.

Đương nhiên, tuy rằng hiện tại hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hoá, Hà Tất cũng không mang lòng kỳ thị hay có ý nghĩ khác đối với đồng tính luyến ái, nhưng anh cũng không quá để tâm đến những lời nhận xét táo bạo của các nữ sinh đánh giá Đậu Nha như “thật đáng yêu” “thật manh“.

Thế nhưng việc bọn họ hay đi cùng nhau thường gây nên hiệu ứng khá là đặc biệt, nhất là, Đậu Dương thấp lùn nhất cũng không để tâm, Hà Tất cao nhất cũng không nề hà.

Ba người nhanh chóng đến khu căng tin cách xa khu dạy học, nhà ăn lúc này đã kín người.

Dĩ nhiên ở đây cũng treo rất nhiều những poster tuyển thành viên cho các câu lạc bộ. Bóng đá, cầu lông, võ thuật, manga anime, Street Dance, thư pháp...... Mấy thứ này đối sinh viên năm nhất mà nói không thể nghi ngờ chính là sự dụ hoặc vô cùng mới mẻ.

“Cứ ăn xong cơm rồi ra xem sau.” Hà Tất Nhìn một lượt khung cảnh nhà ăn rồi quyết định đúng đắn.

“Tán thành, sắp chết đói rồi.” Lư Hạo gật đầu.

“Tôi cũng vậy, buổi sáng đã kịp ăn gì đâu.” Đậu Dương cũng chỉ một lòng muốn vào nhà ăn để giải quyết.

Ba người vất vả lắm mới lấy được đồ ăn rồi tìm một bàn cuối cùng ngồi xuống, sau đó liền ăn cho thỏa mãn cái bụng đang sôi. Cũng không phải nhà ăn có bao nhiêu món ngon, Hà Tất có thói quen ăn cơm nhanh, hơn nữa không kén ăn, cũng do bầu không khí ở đây, lại sáng sớm lên lớp học vẫn chưa ăn gì, hiện tại cảm thấy đồ ăn rất là ngon.

“Mấy cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào?” Đậu Nhà vừa nhai nhóp nhép vừa hỏi.

“Còn phải nói sao,“ Chuột vừa ăn vừa trả lời, “Dĩ nhiên là bóng rổ rồi” Vừa nói vừa nâng mắt với Hà Tất, “Đúng không?” Về phương diện này thì bọn họ khá là giống nhau.

Hà Tất gật đầu, nhưng ngay sau đó điền quay sang nhìn Đậu Nha, Chuột cũng ăn ý quay sang nhìn cậu hỏi, “Còn cậu thì sao?”

Vừa nhắc đến, Đậu Nha như bị gợi lên hứng thú, căn bản vừa rồi không phát hiện ra là hai vị này đang xem thường cậu lùn, “Tôi muốn tham gia nhiều lắm, câu lạc bộ manga anime, câu lạc bộ thư pháp, câu lạc bộ bóng bàn, đúng rồi, tôi muốn tham gia cả Hội Học Sinh nữa, Hội Học Sinh của Viện chúng ta, hai cậu thấy sao?”

Hai người nghe vậy liền lắc đầu, “Đăng ký nhiều như vậy, có thể tham gia hết được sao?”

“Hứ,“ Đậu Nha bẹp bẹp miệng, “Lúc hai cậu đi đánh bóng rổ thì tôi phải trở thành cổ động viên cho hai người sao? Tôi không được làm những điều phong phú sau khi trải qua mấy giờ học à?” Hà Tất và Chuột chỉ cười không nói.

Chuyện kết thúc thì họ cũng vừa ăn xong, Hà Tất dẫn đầu đứng dậy chuẩn bị thu dọn rời đi, từng người ở trong nhà ăn đều mang những vật dụng đã ăn xong đến khu để theo yêu cầu. Không ngờ anh vừa xoay người một cái thì lại đột nhiên đụng phải người phía sau, Hà Tất tay mắt lanh lẹ vội đưa tay ra đỡ, giây tiếp theo liền cứng lại.

Không phải Mục Khải An sao? Thật đúng là không chỗ nào là không gặp, đi đâu cũng có thể chạm mặt.

Mục Khải An vừa lúc đặt đồ ở ngay bàn bên cạnh, Hà Tất lại vừa lúc đứng dậy, Mục Khải An bị giật mình vì đột nhiên có người đứng dậy, giữ không nổi thăng bằng mà suýt trượt, Dù sao thì cũng là trượt về hướng của Hà Tất, nửa người nghiêng ngả, mắt thấy đã sắp bị mất mặt ở trước mặt bao nhiêu người.

Như có dòng điện chạy qua, cánh tay của Hà Tất vươn ra kéo lấy vai của cậu, nếu Mục Khải An là nữ, thì đây chính là một màn Marry Sue vô cùng ngọt ngào giữa nữ chính và nam chính.

Nhảy mắt bốn mắt chạm nhau, Hà Tất rõ ràng nhìn thấy đôi mắt của cậu trừng lớn vì khiếp sợ, thân thể cũng cứng đờ, sự bình tĩnh ngày thường biến thành vô thố và hoảng loạn. Trong nháy mắt, sắc mặt của Mục Khải có thể gọi là cực kỳ ngoạn mục.

Sau 3s như bị điểm huyệt, Mục Khải An bắn “Tạch” người lên, căn bản cũng không liếc mắt nhìn Hà Tất một cái, thế nhưng đáng chết chính là, đống cơm thừa canh cặn ở trong khay của cậu ngay lúc cậu bị trượt thì toàn bộ đã bắn lên chiếc áo trắng phau của Hà Tất.

Hình ảnh thảm không nỡ nhìn, có thể nói là cực kỳ xấu hổ.

Không ai có thể lường trước được “Tai họa bất ngờ”, Hà Tất cũng cảm thấy mình giống một con chó dính bùn, nhưng đối phương hiển nhiên không phải cố ý, vì thế anh chỉ có thể lộ ra một khuôn mặt bình tĩnh, vô biểu cảm, nhấp nhấp khóe miệng.

Đậu Nha vội vàng đứng dậy chạy đi rút một miếng giấy về lau, nói, “Cứ lau qua một chút trước đã.”

Hà Tất tùy ý nhận lấy miếng giấy kéo quần áo lau lau, lúc này mới nghe Mục Khải An bên cạnh nhanh chóng nói câu “Xin, xin lỗi.”

Hà Tất hơi liếc liếc mắt nhìn Mục Khải An cúi gằm mặt xuống, tầm mắt đối diện ngay với chỗ bẩn trên quần áo của mình, chân tay lộ ra sự luống cuống, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mục Khải An như vậy, có lẽ là do chưa có thói quen nhìn người này lúng túng như thế, không tự giác được chau mày, đột nhiên thấy rất ảo não.

Nhìn cậu ta, Hà Tất cũng chẳng muốn so đo chuyện gì, người ta vốn cũng không phải là cố ý, vì thế Hà Tất nhàn nhạt đáp một câu “Không sao.” Thế nhưng trong lòng lại vô cớ xuất hiện một hình ảnh, nếu người này thực sự ngã xuống kéo theo cả mình nữa, vậy hình ảnh chắc chắn sẽ rất độc đáo, không chừng về sau, khi gặp mặt còn không dám ngẩng đầu lên nhìn mình.

Mục Khải An mím môi, nhìn về phía Hà Tất mang thần sắc có chút kỳ quái, nhưng cũng không đợi cậu mở miệng, Lưu Thành đã cười nói đi tới, “Các cậu đều ở đây hết à, sao vừa rồi tôi lại không phát hiện ra?” Hiển nhiên, cậu ta và Mục Khải An ngồi cùng với nhau, chẳng qua Mục Khải An chỉ đứng dậy sớm một phút đồng hồ mà thôi.

“Ăn xong cả rồi thì đều ra ngoài đi thôi.” Chuột cười hì hì liền ném việc này sang một bên, Hà Tất càng không phải người thích so đo. Mục Khải An mím môi, cuối cùng cũng nối gót theo bọn họ ra khỏi nhà ăn, chỉ là Hà Tất vẫn không biết rằng, tầm mắt của cậu vẫn luôn bị vết bẩn trên áo của Hà Tất ghi chú ý.

Đậu Nha vừa ra khỏi cửa chớp mắt đã không thấy tăm hơi, Hà Tất và Chuột có cùng một mục tiêu là cùng đến câu lạc bộ bóng rổ, anh muốn quay trở về ký túc xá để thay quần áo sau đó đến câu lạc bộ để đăng ký.

Nhớ đến việc vừa rồi, Hà Tất quay sang nói với Mục Khải An đang cảm thấy tội lỗi, “Mục Khải An có đi chung luôn không?”

Dù sao cũng cùng chung phòng ký túc xá, bản thân là trưởng phòng, Hà Tất phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với các thành viên của phòng 406, mấu chốt là tình huống vừa rồi, Mục Khải An cũng không phải là loại thiếu gia lắm tiền không biết lý lẽ, trong đợt đi học quân sự, Anh cũng từng thấy Mục Khải An và vài người trong ban đánh bóng rổ khiến cho đám nữ sinh hét vang một vùng trời, nghĩ rằng cậu ta cũng không chỉ dựa vào cái mặt.

Không ngờ vừa rồi lại thấy dáng vẻ vô thố và hối lỗi của Mục Khải An thiếu chút nữa là đã bỏ mình trượt chân, chớp mắt đã khôi phục thần sắc, há mồm dỗi Hà Tất một câu, “Không phải cậu gọi tôi là gà ốm hay sao mà còn muốn đi chung?”

“Tôi nói lúc nào?” Hà Tất trố mắt nhìn.

Mục Khải An đáp lại một câu “Quý nhân hay quên” Liền xoay người hướng đến câu lạc bộ tennis.

Hà Tất trợn mắt há hốc mồm, “Người này không phải nhiều tật xấu thế chứ?”

“Hai người có thù oán gì à?” Chuột cười hì hì làm một gương mặt khó hiểu với Hà Tất.

Lưu Thành không biết từ đâu mở miệng, “Tôi cảm thấy có phải cậu đã đắc tội gì cậu ta hay không? Mục Khải An Tuy rằng lúc nói có phần thiếu đánh, làm người ta cảm giác như một cậu thiếu gia thích diễn kịch, thế nhưng rất dễ ở chung, còn được các bạn nữ rất hoan nghênh, đừng nói là ban của chúng ta thôi đâu, mắt của toàn bộ nữ sinh của khoa đều sáng quắc khi nhìn thấy cậu ta.”

Hà Tất nhấp khóe miệng, “Cũng có gì đâu, nếu nói là tôi bị cậu ta mang thù thì sự thật là mỗi ngày cậu ta đều khiến tôi tức chết.” Hai người nghe vậy đều cười haha.

Cuối cùng, Chuột và Hà Tất cùng đến câu lạc bộ bóng rổ, đối với những câu lạc bộ khác đều không còn hứng thú gì lớn, việc học vốn dĩ đã gây mệt mỏi như vậy, hoạt động trong câu lạc bộ cũng có khi có thể xảy ra xung đột, bọn họ đâu biết thuật phần thân. Lưu Thành đăng ký câu lạc bộ võ thuật, còn Đậu Nha, chớp mắt đã có trên mình bốn hàng công phu, manga anime, Street Dance, Hội viên của Hội tình nguyện, còn hiểu rất rõ bộ tuyên truyền của hội học sinh.

“Mẹ nó, cậu thế nào lại đăng ký nhiều như vậy.” Chuột nghẹn họng nhìn trân trối.

“Tình nguyện viên, Hội Học Sinh, Tính giác ngộ của cậu thật cao.” Hà Tất trêu ghẹo, thế nhưng nhìn đống giấy đăng ký của cậu thì lại nói, “Nhưng mà cậu phí thời gian tham gia nhiều như vậy, sau này biết phải làm sao?”

“Làm gì có?” Đậu Nha vội vàng mó lại gần, “Sao tôi lại không chú ý nhỉ?”

Ba người Hà Tất: “......”

Trên đường trở về ký túc xá, trong đầu của Hà Tất đột nhiên nhớ đến một hình ảnh rất đau trứng.

Lúc học quân sự, Hà Tất là quản lý ở sân bên kia, đội ngũ của Hà Tất là vòng ô vuông đầu tiên, mà Mục Khải An là quản lý của đội ô vuông cuối, vì thế hai người đứng cũng rất gần nhau.

Ngày học quân sự thứ ba, nhiệt độ hôm đó đến tới 38 °, Mục Khải An trong quá trình tập luyện đã bị cảm nắng, lúc ấy Hà Tất ở bên cạnh cậu, vì bản thân là bạn cùng phòng, Hà Tất việc nhân đức không nhường ai đứng ra dìu cậu đi phòng y tế.

Mục Khải An lúc ấy vì bị cảm nắng nên cả người mềm như bông, vì thế Hà Tất dứt khoát cõng người đó lên lưng rồi đưa đi.

Trong lúc học quân sự, bên huấn luyện lúc nào cũng bố trí một chuyên viên y tế để phòng trừ những trường hợp như vậy, sân của bọn Hà Tất cách xa chỗ của huấn luyện những năm phút đi bộ, Hà Tất một hơi cõng cậu đến phòng y tế, trời đã nóng như vậy lại còn cõng thêm một người trên lưng, cả người của Hà Tất đều ướt đẫm.

Vì thế Hà Tất liền thuận miệng cảm thán một câu, “Sao cậu lại như con gà ốm thế, con gái nhà người ta còn chưa bị sao mà cậu đã mềm cả người như vậy rồi.”

Lúc ấy Mục Khải An hôn hôn trầm trầm không đáp lại, Hà Tất cũng coi như chỉ thuận miệng nói, vốn tưởng rằng cậu ta không nghe được, không người cậu ta nhớ như in.

Hà Tất trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, cũng từ ngày đó, anh liền cảm thấy ánh mắt của cậu ta rất kỳ lạ, luôn nghiêng đầu nhìn anh, anh quay đầu nhìn lại thì vẫn thản nhiên mắt đối mắt.

Theo lý thuyết thì cậu ta cũng nên cảm tạ Hà Tất, không ngờ chỉ bởi vì những lời này của anh mà nhớ đến thuộc lòng? Nếu đã là như vậy, thì Hà Tất không thể không nói, Mục Khải An quả là người lòng dạ hẹp hòi, thích so đo.

Đây là điều mà một người con trai nên làm hay sao? Đúng là có tật xấu.

Hoàn Chương 2

Tác giả có lời muốn nói:

Hà Tất: Chưa thấy một cậu con trai nào lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Mục Khải An: Thế rồi cậu liền thích tôi hả?

Hà Tất:......

( Cảm thấy chương 2 này có rất nhiều bình luận không có hảo cảm với thụ vậy nên tôi khoá chương này lại để sửa một chút.)

Dĩ nhiên là không sửa gì nhiều, nhưng kỳ thật trước đó đã sửa lại 2, 3 lần văn, hôm nay lại sửa, một lần lại một lần nữa, tôi thật sự cảm thấy...... Thiếu chút nữa bỏ hố rồi T^T chết mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.