Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 3: Chương 3: Bắt đầu đi xem mắt.




Edit: Chiêu Nhi

Beta: Tiểu Ngạn

Thứ Hai đến công ty, Tiền Phỉ có chút buồn bã ỉu xìu. Đến trưa, chị Kim phòng tài vụ gọi cô cùng đi ăn cơm, vừa bắt đầu ăn đã tiến hành thăm dò:

“Tiền Phỉ, sao gần đây tinh thần em không tốt vậy? Là do việc dọn dẹp nhà mới vẫn chưa ổn sao?”

Tiền Phỉ cố gắng nở một nụ cười, “Vâng, vẫn chưa ổn định được ạ.”

Chị Kim nhìn cô hỏi, “Phỉ Phỉ, nhà là do một mình em mua sao?”

Tiền Phỉ gật đầu, “Vâng ạ”, cô thoải mái mà tám chuyện, tránh đối phương hỏi từng câu từng câu khiến cô thấy khó chịu, “Chị Kim, em đã chia tay được hơn nửa năm rồi!”

Chị Kim đặt đũa xuống, vỗ tay một cái mặt mày hớn hở nói, “Chia tay là rất đúng! Chị thấy bạn trai cũ của em không phải là kẻ biết thương yêu người khác! Có vài lần chúng ta tăng ca, bạn trai nhà người ta đều đến đón. Còn em, hai giờ đêm còn phải tự mình đón xe về nhà, hỏi em em còn nói thương tên kia đi làm mệt mỏi, nhưng mà nó không biết thương em thân là phận gái sao? Chị nói cho em biết, người trong công ty chúng ta đã sớm nhìn không ưa tên kia rồi! Chia tay là đúng lắm, kẻ không biết yêu thương người khác như vậy, phải sớm chia tay rồi!”

Nhất thời Tiền Phỉ không biết nói tiếp như thế nào. Tuy rằng lời chị Kim nói là sự thật, thật sự chị ấy cũng chỉ muốn an ủi cô,có thể chỉ là cảm giác của cô nhưng cô cảm thấy khi Uông Nhược Hải bị phê phán không đáng một đồng, thì cũng cô cũng mất hết thể diện.

Dù sao người cũng do chính cô chọn lấy.

Chị Kim tiếp tục nói: “Chị có một bạn học làm trong khách sạn, cô ấy nói ở chỗ cô ấy có một tên khá được vẫn còn độc thân, cô ấy hỏi bên cạnh chị có ai thích hợp không? Chị nghĩ một chút đã nghĩ đến em! Cậu ta thật sự không tồi, chị đã nhìn thấy một lần rồi, nhìn cũng khá sáng sủa, tuy không phải là người Bắc Kinh nhưng tiền lương cũng không thấp! Hơn nữa chị nghe nói, khách sạn bọn họ chuẩn bị được khai trương, chờ sau khi được khai trương chắc chắn sau này cậu ta còn kiếm được nữa! Dù sao em cũng đã độc thân gần nửa năm rồi, hay là, hai người thử gặp mặt xem?”

Tiền Phỉ đồng ý với chị Kim.

“Chị Kim, vậy phiền chị liên hệ giúp em một chút, em sẽ gặp người đó!”

Chiều hôm đó, chị Kim nói cho Tiền Phỉ biết người bên khách sạn kia đã đồng ý.

“Cậu ta tên là Hồ Tử Ninh, lớn hơn em một tuổi, năm nay hai mưoi bảy, chị đã cho cậu ta số điện thoại của em, lát nữa cậu ta sẽ gọi điện cho em, buổi tối ngày mai nếu em không có chuyện gì quan trọng, cậu ta nói muốn mời em ăn cơm gặp mặt, địa điểm cũng tiện cho em, trong nhà hàng cạnh cửa hàng lẩu Thảo Tinh Thinh mới mở ở vườn hoa nổi tiếng của Phục Hưng Môn (*).”

(*) Phục Hưng Môn: Phục Hưng Môn nằm ở phía nam quận Tây Thành, Bắc Kinh là một trong hai cổng thành được mở trong nội thành thời kỳ Bắc Kinh bị Nhật thống trị. Năm 1945 kháng chiến chống Nhật thắng lợi, chính phủ Dân Quốc tiệp nhận Bắc Bình, đổi tên Trường An Môn thành Phục Hưng Môn, tên này được dùng từ khi thành lập nước Trung Hoa với từ năm 1949 đến này. Hiện nay, Phụ Hưng Môn là một đầu mối giao thông quan trọng, cầu Phục Hưng Môn là cầu vượt hiện đại được xây dựng sớm nhất ở Bắc Kinh.

Tiền Phỉ nghe xong sững sờ, có chút không theo kịp tiết tấu quá nhanh ở trước mắt này.

“Chị Kim, hiệu suất làm mối của chị cũng quá cao rồi đấy! Tốt xấu gì cũng cho em vài ngày đi làm tại tóc mới đi gặp người ta chứ!”

Chị Kim khoát tay, “Làm tóc để làm gì, cùng làm một kiểu đầu mì ăn liền giống nhau có gì hay đâu!Em như vậy là xinh rồi, tóc đuôi ngựa rất thuần khiết, giống cô gái trong phim ‘Cô gái chúng tôi cùng theo đuổi năm nào (*)‘! Ngày mai em chỉ cần chỉn chu một chút, đánh thêm chút phấn, sau khi trang điểm xong chắc chắn không tệ hơn bất cứ cô gái nào!”

(*) Cô gái chúng tôi cùng theo đuổi năm nào: Đây là tên một bộ phim học đường được Đài Loan sản xuất vào năm 2011 dựa vào tiểu thuyết cùng Những Năm Thắng Ấy do Cửu Bả Đao sáng tác. Đây được coi là một tác phẩm thành công khi đưa tên hai diễn viên chính Kha Chấn Đông (Kha Cảnh Đằng) và Trần Nghiên Hi (vai Thẩm Giai Nghi). Tên tiếng anh của phim: You’re the Apple of my eyes.

Link xem youtube

Tiền Phỉ nghe bà chị này khoa trương mà mắt trợn tròn.

Một lát sau, cô nhận được một tin nhắn. Người gửi tin nhắn tự giới thiệu là Hồ Tử Ninh, nói muốn làm quen với cô, để cô không bị áp lực, dù cho hai người có xem mắt không thành công cũng có thể trở thành bạn bè, mọi người đều là người ngoại tỉnh, ở Bắc Kinh có nhiều bạn bè luôn tốt.

Tiền Phỉ cảm thấy tin nhắn này thật khiến cho lòng người thoải mái, vì vậy đối với anh chàng gọi là Hồ Tử Ninh, tuy còn chưa gặp mặt nhưng cũng trong lòng cũng có xíu cảm tình.

***

Hôm sau, rốt cuộc cô cũng nghe lời chị Kim nói, không chỉ sau khi rửa mặt chỉ bôi chút Đại Bảo(*) là xong. Sau khi hết giờ làm, cô hỏi mượn bộ đồ trang điểm của cô thư ký Tiểu Viện, sau khi rửa mặt thì trang điểm nhẹ qua.

(*) Đại Bảo: là tên một hãng mỹ phẩm của Trung Quốc.Ở đây chỉ dòng sản phẩm dưỡng ẩm.

Đồ trang điểm của Tiểu Viện đều là do mỗi lần ra nước ngoài mua đấy, mỗi một thứ đều là hàng cao cấp, sau khi đem những thứ này “trát” lên mặt, Tiền Phỉ cảm thấy mình không muốn rạng rỡ cũng có chút khó khăn.

Nhìn bản thân mình trong gương rạng rỡ tràn đầy sức sống, bỗng nhiên cô có chút mê man.

Mấy năm vừa qua vì tiết kiệm tiền, khắt khe như vậy, khắt khe với chính mình, đến cùng là có đáng giá hay không? Cô ỷ vào mình còn trẻ, có thể không cần dùng đồ trang điểm tô son trát phấn, mỗi ngày cũng không dùng phấn xon, da mặt luôn xanh xao nhợt nhạt khi đối diện với Uông Nhược Hải, mà anh ta sau khi đã phải nhìn năm năm suy cho cùng đã đủ rồi .

Liệu có phải cô đã bất tri bất giác trở thành người khiến cho người ta rất khó chịu đựng được?

Cô nhanh chóng lắc đầu, tự nhắc mình không cần suy nghĩ đến về những việc vớ vẩn và Uông Nhược Hải nữa, cô phải giữ vững tinh thần đi nghênh đón cuộc sống mới.

***

Khi dùng bữa, ấn tượng của Tiền Phỉ đối với Hồ Tử Ninh khá tốt, bề ngoài của anh ta khá giống với những gì chị Kim nói, khá sáng sủa tuấn tú, hơn nữa trên người cũng rất có khí chất hào hoa phong nhã. Cô rất dễ có cảm tình với nam sinh có khí chất hào hoa phong nhã, khi xưa cô nhận sự theo đuổi của Uông Nhược Hải cũng vì trên người anh ta có loại khí chất này. Mà đối phương có vẻ cũng khá hài lòng về cô. Đã hơn một tiếng đồng hồ, hai người còn trò chuyện rất hợp ý.

Ăn cơm xong Tiền Phỉ theo thói quen rút ví nhưng Hồ Tử Ninh ngăn cô lại.

“Sao lại để cho phái nữ thanh toán được?”

Tiền Phỉ giật mình.

Hồ Tử Ninh vừa thanh toán vừa nói: “Chị Kim nói cô còn phải trả tiền mua nhà mà! Cô tiết kiệm chút đi. Bữa ăn này để tôi mời!”

Trong lòng Tiền Phỉ thoáng cảm thấy có chút ấm áp.

Đã bao lâu rồi cô không được người khác chăm sóc như thế?

Hồ Tử Ninh thuê phòng ngay trên đường Mộc Tê đấy, cách chỗ ăn cơm không xa, có thể đi bộ về được. Anh ta hỏi Tiền Phỉ ở đâu, có cần anh ta đưa cô về không, Tiền Phỉ vội vàng nói: “Không cần, không cần, trời cũng chưa muộn lắm, tôi ngồi tàu điện ngầm nửa tiếng là về đến nhà rồi!”

Hồ Tử Ninh đưa cô đến trạm tàu điện ngầm.

Sau khi chia tay, Hồ Tử Ninh gửi thêm cho Tiền Phỉ một tin nhắn thoại (*)

(*) Tin nhắn thoại: Loại tin nhắn bằng giọng nói.

Sau khi đi vào tàu điện ngầm, Tiền Phỉ nhận được tin nhắn thoại của anh ta.

“Hôm nay rất vui, trên đường về cứ từ từ thôi, về đến nhà báo cho tôi biết, sau này chúng ta thường xuyên liên lạc nhé!”

Tiền Phỉ trả lời lại bằng một mặt cười và thêm một chữ: ^^ Được.

Sáng hôm sau Tiền Phỉ vừa đến công ty, chị Kim đã vội chạy tới, tận tình phô diễn ăng ten bát quái trên trán: “Phỉ Phỉ, hôm qua thế nào? Em cảm thấy tên kia được chứ?”

Tiền Phỉ gật gật đầu, “Cũng được ạ, bộ dáng khá tốt, con người cũng khá ổn.”

Chị Kim nháy mắt với cô, “Có muốn biết cậu ta đánh giá em như thế nào không?”

Tiền Phỉ lắc đầu, “Không muốn đâu”, cô nhìn chị Kim, “Em muốn chị nghẹn chết!”

Chị Kim đẩy cô một cái, “Em được đấy! Có niềm vui mới nên tâm tình tốt lắm chứ gì! Còn có tinh thần trêu chọc người khác nữa cơ! Chị nói cho em biết, tối qua cậu ta trở về luôn khen em với bạn học của chị, nói em là cô gái thanh thuần rất ngay thẳng, lúc thanh toán còn muốn tranh giành thanh toán nữa chứ! Em cũng không phải cô gái yếu đuối õng ẹo, ăn cơm xong cũng không yêu cầu lái xe đưa về, tự mình ngồi tàu điện ngầm về nhà! Cậu ta còn bảo em có khiếu hài hước, khi ăn cơm nói chuyện với em, cậu ta cười đến đau bụng luôn!”

Tiền Phỉ nghe vậy cũng thấy vui. Có một người khác phái khen cô như vậy, thật sự trong lòng cô khó tránh khỏi vui mừng một chút.

Chị Kim đứng bên cạnh thay đổi chủ đề, “Phỉ Phỉ nghĩ cái gì tốt đẹp vậy! Ngốc quá mà! Chị nói cho em biết, tính cách em như vậy, có thể nói là tốt cũng có thể nói là không tốt, khi mới bắt đầu quen nhau, quả thật sẽ khiến người khác rất thoải mái, người ta sẽ cảm thấy em rất dễ gần, nhưng sau một thời gian, em sẽ khiến người ta cảm thấy em không phải là bạn gái mà là bạn thân! Em phải học cách dịu dàng, phải có chút nữ tính, em hiểu không? Để cho em dễ hiểu, chị sẽ lấy một ví dụ đơn giản, ví dụ như khi em làm thêm đến tận hai giờ sáng, sao em phải lo cho bạn trai mà tự mình đón xe về nhà? Em thương cho người ta vậy ai sẽ thương em?”

Nghe bà chị này lại nhai lại bài ca cũ rích, Tiền Phỉ có chút đau đầu.

“Chị Kim, dừng! Em xin chị, cho em dũng khí và động lực bắt đầu một cuộc sống mới đi! Đừng đề cập đến những chuyện vớ vẩn cũ rích trước kia nữa! Em cam đoan sau này nhất định biến mình thành một tiểu yêu tinh được không?”

Chị Kim dùng ngón trỏ dí vào trán cô, “Em nhìn Tiểu Viện mà học tập, xem người ta mỗi ngày miêu mi hóa nhãn(*) thế nào, em nhìn lông mày của em mà xem, sửa không thèm sửa, sắp chạm xuống mí mắt em đến nơi rồi! Hôm qua cậu trai kia còn khen em bộ dáng thanh tú, chị thật hoài nghi có phải đèn ở Thảo Tinh Thinh bị hỏng rồi không?”

(*) Miêu mi hóa nhãn: ám chỉ cách kẻ lông mày, vẽ mắt, trang điểm, phong cách ăn mặc. Chưa tìm được từ thuần Việt nào tương ứng, các bạn có thể gợi ý cho Tiểu Ngạn.

Tiền Phỉ tránh khỏi tay bà chị bĩu môi nói, “Chị Kim! Chị không hiểu! Lông dài đại diện cho sự gợi cảm!”

Chị Kim liếc mắt nhìn cô một cái, “Em có bản lĩnh lông dài không bằng ngực lớn đi! Cùng cậu kia thật tốt nhé, thành đôi đừng quên báo đáp ân nhân!”

Tiền Phỉ thành kính gật đầu, “Vâng ạ, lì xì kết hôn sẽ miễn cho chị!”

***

Vào giờ nghỉ trưa, Tiền Phỉ nói chuyện đi xem mặt với Diêu Tinh Tinh.

Diêu Tinh Tinh rất đồng ý và tán thành còn tỏ ý khen ngợi với việc cô chịu đi xem mặt, “Vậy mới được chứ Tiểu Phí Phí (Khỉ đầu chó bé bỏng ~~!)! Rốt cuộc bà cũng có thể đứng dậy bắt đầu cuộc sống mới! Bà cứ từ từ nhé, đừng vội kết hôn, đợi tôi bắt được Thổ Hào, đến lúc đó tôi dùng tiền của Thổ Hào cho bà một cái lì xì thật dày nhé!”

Cả ngày nay tâm tình của Tiền Phỉ cũng không tệ lắm, cho đến khi tan tầm ra trạm tàu điện ngầm, gặp phải Uông Nhược Hải.

Cô vốn định cúi đầu giả bộ không biết đi qua, không ngờ lại bị Uông Nhược Hải gọi một tiếng.

“Tiền Phỉ”

Tiền Phỉ dừng chân, ngẩng đầu, giữ thái độ lãnh đạm của mình, “Anh có việc gì sao?”

Uông Nhược Hải chỉ về phía tòa nhà Phú Lực Thành ở phía sau, nói với Tiền Phỉ, “Chúng ta vào ngồi Pizza Hurt ở tầngmột một chút nhé!”

Tiền Phỉ lườm anh ta một cái, “Có cần thiết không?”

Uông Nhược Hải có chút không kiên nhẫn, “Tiền Phỉ, cô không thể nói chuyện với tôi thoải mái hơn một chút à? Bao lâu như vậy rồi, cô vẫn không thể thay đổi tật xấu làm người khác nghẹn lời hay sao?”

Tiền Phỉ bước vòng qua anh ta, “Sao tôi không làm người khác nghẹn đây? Tôi không nói chuyện với anh!”

Uông Nhược Hải ở phía sau lưng cô lớn giọng nói: “Tôi nói cho cô biết Tiền Phỉ, tiểu bạch kiểm xem mặt với cô kia chẳng qua là coi trọng nhà của cô thôi, cô có ở trong lòng cho rằng tên đó thật sự thích mình đấy!”

Tiền Phỉ rất tức giận, cô xoay người đi đến trước mặt Uông Nhược Hải: “Uông Nhược Hải, anh có bệnh phải không? Thế nào, anh không ngờ có người có thể thích tôi phải không? Niệm tình chúng ta đã từng ở bên nhau vui vẻ bảy năm, cho dù chia tay, tôi cũng không nói với anh một lời nào quá đáng! Tôi hy vọng anh cũng có thể học tập một chút, nên biết tôn trọng người khác là như thế nào! Nhất là đối với bạn gái cũ của mình!”

Uông Nhược Hải nhìn cô, có chút châm biếm, “Tiền Phỉ, cô cảm thấy tôi nói chuyện quá đáng phải không? Nhưng tôi nói là sự thật! Nếu gã kia tốt như lời Diêu Tinh Tinh nói, người ta dựa vào cái gì vừa ý cô chứ? Hôm nay tôi tìm cô, cũng là vì thời gian vui vẻ trước đây mà cảnh tỉnh cô, tôi không muốn cô chịu thiệt! Cô đã không cảm kích, lại còn nghĩ tôi rảnh rỗi xen vào chuyện người khác, sau này khi cô chịu thiệt thòi, đừng nói tôi không nhắc nhở cô!”

Uông Nhược Hải mặt lạnh xoay người bỏ đi.

Tiền Phỉ giận đến mức cả người run rẩy.

Cô lấy di động gọi ngay cho Diêu Tinh Tinh: “Bà nói cho Uông Nhược Hải biết tôi đi xem mặt phải không?”

Diệu Tinh Tinh vui vẻ trả lời: “Đương nhiên phải nói cho tên đó biết! Chuyện tốt như vậy, không báo cho tên đó một tiếng sao được? Sao vậy, tên đó đi tìm bà à? Tôi đã nói mà thằng này đúng là đáng khinh, rõ ràng đã có niềm vui mới, nhưng lại không muốn người yêu cũ quên mình! Tôi nói đối tượng xem mặt của bà cực tốt, con mẹ nó đủ hơn tên đó một vạn lần! Thế nào, tên đó tức đến nổ mũi phải không?”

Tiền Phỉ bóp trán, “Tôi mới thực sự là kẻ bị tức đến nổ mũi thì có! Diêu Tinh Tinh, bà trẻ ơi, tôi xin bà, sau này đừng trêu chọc Uông Nhược Hải nữa được không!”

Diệu Tinh “STOP” một tiếng, “Không biết tốt xấu! Tôi không phải vì muốn xả giận cho bà sao! Sau này bà muốn tôi xả giận cho bà tôi cũng không thể giúp được nữa!” Cô ngừng một chút nói với Tiền Phỉ, “Phí Phí, tôi đã xin công ty, đi công tác một thời gian ngắn, Thổ Hào muốn đến Đại Liên mở chi nhánh công ty, tôi phải đi cùng để củng cố tình cảm!”

Một bụng tức giận của Tiền Phỉ cứ thế bị cô nàng chặn lại.

“Bà phải rời đi một thời gian? Chỉ còn một mình tôi ở Bắc Kinh sao? Vậy tôi phải làm thế nào bây giờ?”

Diệu Tinh Tinh nói, “Chúng ta vẫn nhớ tới nhau mà, hơn nữa chúng ta còn có thể giữ liên lạc mà!”

Bỗng nhiên Tiền Phỉ cảm thấy có chút mất mát.

Về nhà, nhìn nhà cửa trống trơn, cô cảm thấy thật cô đơn.

Bạn trai đi rồi, bạn thân cũng chuẩn bị rời đi rồi.

Ở thành phố lớn không có tình thân này, cô chỉ còn lại căn nhà mua bằng tiền đi vay.

Cô cảm thấy trong nhà thật lạnh lẽo, lạnh lẽo đến mức khiến cô cảm thấy mình thật yếu đuối, cô cảm thấy dường như mình muốn bật khóc

Cô hy vọng Quế Lê Lê và Lý Diệc Phi dọn đến ở cùng thật nhanh.

Tuy bọn họ chỉ là khách thuê nhà, nhưng ít nhất sau khi bọn họ đến đây, trong nhà sẽ không chỉ có một mình cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.