Chúng Thần Chi Nguyên

Chương 10: Chương 10: Phật Quốc Kim Lý






Một đạo kiếm quang cực lớn màu hồng nhạt từ giữa hồ nghiêng nghiêng phóng lên, trùng điệp chém tới Kim Lý.

“Ầm”, một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Kiếm quang màu hồng vô cùng sắc bén, trên người Kim Lý toác ra vết thương cực lớn, máu tươi lập tức nhuộm đỏ lân phiến đồng thời chảy xuống dưới, từ chỗ đuôi cá rơi vãi vào trong hồ. Mặt hồ liền trở thành mảng huyết sắc.

“Ô…”, Kim Lý lớn tiếng rên, hiển nhiên dưới nước có người tập kích, làm nó tức giận cực điểm. Kim Lý phẫn nộ nhìn về kẻ đã đánh lén. Đây là một thiếu niên trên người mặc y phục màu hồng, vẻ mặt tràn đầy tà khí. Hắn cười khà khà, âm trầm nói: “Kim Ngân Đồng Thiết bốn lão phế vật các ngươi chỉ biết chính diện ngạnh đấu, lần này các ngươi đã biết lợi hại chưa! Ha ha!”

Tứ đại ma tôn cuồng nộ làm tác động đến nội thương, phun ra một ngụm tiên huyết. Bọn họ hai mắt phún hỏa, căm hận nói: “Bạch Ngọc Tà, yêu nhân bán nam bán nữ ngươi, bốn huynh đệ chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Kim Lý phẫn nộ, lần nữa xoay tròn thành vòng kim quang, tiếp theo toàn thân rung động, kim lân mới sinh ra lại bắn tới. Nhìn thấy kim lân bao trùm không trung ập đến, Bạch Ngọc Tà bỗng cảm thấy hoảng sợ. Hắn vũ động bảo kiếm trong tay, quát lớn: “Tà Vân kiếm quyết đệ bát thức, Tà… Ác… Như… Sơn.”

Kiếm ảnh màu hồng đột nhiên nở to gấp mấy lần, vô số chân khí tà ác khuấy động ở bên trong rồi vọt ra, hợp thành màn kiếm hùng vĩ như tòa đại sơn. Kim lân đầy trời đánh vào tòa kiếm sơn tà ác này, hai bên phát ra âm vang “đing đang” cực lớn. Bạch Ngọc Tà “oa” một tiếng, máu tươi phun ra, nhìn dáng vẻ dường như đã chịu nội thương nghiêm trọng. Hắn lắc vai, thân thể nhanh chóng hóa thành vầng sáng chạy mất.

Kim Lý cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, ngoài việc tiêu hao quá nhiều chân nguyên, thêm vào đó trên người vì chiêu thức cực kỳ mãnh liệt vừa nãy khiến cho thương thế càng nặng thêm. Chỉ thấy Kim Lý há to miệng, nhổ ra một hạt châu màu vàng nhạt. Hạt châu đó bay đến rồi lăn một vòng trên nơi bị thương, miệng vết thương kín lại như có kỳ tích.

“Là lúc này”, Long Thiên nhỏ giọng hô. “Vù vù vù”, sáu đạo nhân ảnh cấp tốc bay ra, chính là nhị vị thiếu môn chủ của Dương Diễm Môn và bốn vị tiên tử Quảng Hàn Cung. Lục Mộng Thần chưa di động, đại chiến ban nãy khiến hắn có chút sợ hãi, mới thấy thực lực của mình yếu kém. Hắn thậm chí nghĩ nếu bản thân xông đến, chắc chắn một lần đối mặt là bị mất mạng. Dương Thanh Dao cũng ngẩn ra, cảnh tượng vừa xảy ra vẫn chập chờn trước mặt nàng không chịu đi. Nàng ôm chặt lấy thân thể Lục Mộng Thần không nhúc nhích.

“Phong Hoa Tuyết Nguyệt bốn vị sư muội, hãy thủ ở bốn hướng, ta và Long Hải sẽ đến du đấu với Kim Lý. Các người nắm thời cơ, cho nó chiêu trí mạng.” Long Thiên dùng Truyền Âm Chi Thuật nói với mọi người.

Kim Lý thở hổn hển không ngừng, hút bích lục ngọc tiêu đang lơ lửng trên không ngậm vào trong miệng, trừng mắt cảnh giác nhìn chúng nhân.

Một đạo hỏa diễm từ thủ chưởng của Long Thiên và Long Hải chầm chậm bay lên, từ từ trở nên dài thô, ngang tàng trước gió. Trong nháy mắt nó đã biến thành một cây thương lớn dài ba thước, thương bản đỏ rực, đầu thương màu đen bùng cháy một ngọn lửa. Đây chính là Liệt Hỏa Minh Nhật thương của Dương Diễm Môn. Hai người với trường thương trong tay, thân thể hơi trầm xuống, một cỗ khí thế cường mạnh như liệt hỏa ép thẳng về phía Kim Lý.

Kim Lý dẫu sao cũng là động vật thủy tính, gặp phải hỏa ý cường liệt như vậy, lập tức cảm thấy không thoải mái. Vẫy đuôi một cái, xuất hiện bức tường nước cực lớn che chắn ở trước người, ngăn cản hỏa ý do Liệt Hỏa Minh Nhật thương của Long thị huynh đệ truyền tới.

Tay nắm trường thương, Long Thiên trong lòng bộc phát hào khí. Cây thương này không biết đã bao nhiêu lần vào sinh ra tử cùng hắn, trảm yêu trừ ma, lập được không ít công lao, hôm nay cũng nên cho nó biểu hiện một chút.

Thân người Long Thiên uốn cong, dồn sức đâm ra một thương. Liệt Hỏa Minh Nhật thương giống như con hỏa long, gầm thét bay nhanh vào Kim Lý. Kim Lý sợ hãi hỏa long, tung người lên né tránh, rồi há miệng phun ra hai đạo kim quang bắn vào huynh đệ họ Long.

Long Thiên và Long Hải múa ra một màn thương ảnh, ngăn kim quang tấn công. Hai người trao đổi ánh mắt, trong lòng thầm hiểu, Liệt Hỏa Minh Nhật thương cuốn ra vô số thương hoa, quát lớn: “Liệt… Hỏa… Bác… Long!” Từ vô vàn thương hoa bỗng nhiên bắn ra một mảng hỏa diễm lớn màu đỏ, hỏa diễm mở rộng ra giống như biển lửa, gào rít bao phủ lấy Kim Lý.

Kim Lý đúng là trời sinh bị hỏa tính tương khắc, nó lộ ra thần tình hoảng sợ, mở miệng phun ra hạt châu liệu thương màu vàng nhạt. Mặc dù hạt châu khá nhỏ nhưng vừa thoát khỏi miệng Kim Lý, hào quang lại tỏa ra mãnh liệt, quấn lấy toàn bộ hỏa diễm. Long Thiên và Long Hải cả kinh, không kịp hoán chiêu, chỉ đành thuận theo thế thương dẫn hỏa diễm vào trong hồ. Thủy hỏa gặp nhau, bốc lên một luồng khói trắng rất lớn.

“Nội đan của Kim Lý này quả thực lợi hại!” Long Thiên thầm kinh hô.

Kim Lý lại lần nữa hút hạt châu màu vàng nhạt về. Nó căm giận nhìn về sáu kẻ tu chân kia, mở miệng nói bằng tiếng người: “Nhân loại các ngươi đúng là không biết nhục nhã. Ta với các ngươi có thù oán gì, đáng để các ngươi hạ thủ hung ác gia hại ta như vậy! Hôm nay ta sẽ dùng Bích Hải Triều Thanh tiêu đập vỡ si tâm vọng tưởng của các ngươi.”

Nói xong, Kim Lý trút chân nguyên vào Bích Hải Triều Thanh tiêu. Ngọc tiêu đột nhiên phóng ra quang hoa cực mạnh, từng trận thanh nhạc như hải triều vô bờ bến từ giữa mặt hồ tầng tầng lớp lớp tuôn ra ngoài.

Long Thiên cách đó gần nhất, âm triều trực tiếp xuyên thấu màng nhĩ, kích liên tục vào thần kinh não. “Ầm”, hắn cảm thấy như bị sét đánh, lập tức hôn mê bất tỉnh. Nối tiếp từng người, Long Hải , Phong Hoa Tuyết Nguyệt - bốn vị tiên tử cũng ngất đi. Khi thân thể bọn họ sắp rơi vào trong hồ, đột nhiên lưu quang lóe lên, một đạo nhân ảnh nhanh như thiểm điện ôm lấy chúng nhân, kéo về bờ hồ.

Đạo nhân ảnh này hóa ra là Lục Mộng Thần ban nãy vẫn đứng ngẩn ngơ.

Dương Thanh Dao công lực yếu nhất, âm triều sắc bén do Bích Hải Triều Thanh tiêu phát ra trong nháy mắt đã kích ngất nàng. Lục Mộng Thần cũng cảm thấy đầu đau buốt, đang sắp sửa hôn mê thì quang mang của lam châu trên Vân Vụ kiếm chớp lên, phát ra vòng sáng trong suốt màu xanh nhạt phủ lên lớp da phía ngoài của Lục Mộng Thần, bảo hộ toàn vẹn cơ thể hắn, ngăn tiếng tiêu lại.

Kim Lý đột nhiên nhìn thấy nhân ảnh này, không khỏi cả kinh. Tiêu thanh nó vừa mới thổi ra, đã hoàn toàn vượt quá giới hạn chịu đựng của người tu chân, thiếu niên đầy tà khí vừa bỏ chạy kia nếu ở trong phương viên trăm dặm chắc hẳn cũng sẽ bị chấn mê. Sao chỉ người này là không bị?

Cẩn thận nhìn chằm chằm vào Lục Mộng Thần, Kim Lý kinh ngạc phát hiện nhân loại này chẳng qua tu hành đến Kim Đan kỳ, lại có khả năng chống lại âm triều. Suy nghĩ trong đầu nó xoay chuyển rồi quyết định thử một lần. Kim Lý lắc đầu vẫy đuôi bay lên không cách Lục Mộng Thần mười thước, cao giọng nói: “Ngươi là ai, tại sao không sợ công kích âm triều của ta? Như vậy đi, ngươi đánh ta ba chiêu, nếu có thể đả thương ta, ta sẽ tha cho ngươi.”

Lục Mộng Thần có chút do dự, đột nhiên Long Nhi trong vỏ kiếm nói khẽ: “Mộng Thần, con cá chép lớn này tu vi cực kỳ cao thâm, ta đến giúp ngươi chế phục nó.” Hắn còn chưa trả lời, Long Nhi liền biến hình.

Kim Lý đang nhìn tỉ mỉ Lục Mộng Thần, đột nhiên phát hiện Quy Long kiếm sáo sau lưng hắn bay ra, vừa đến lưng chừng trời liền hóa thành một con bạch sắc vụ long dài hơn hai mươi thước. Long Nhi lượn vòng, thân thể to lớn, trên người vẫn không ngừng bay ra những tia mây mù.

Kim Lý nhìn cự long to gấp bội so với mình, trong lòng có chút khiếp sợ. Bất quá nó quyết định dùng lực lượng công kích mạnh nhất của bản thân thử tấn công. Kim Lý há miệng phun ra hạt châu màu vàng nhạt, hào quang tỏa ra mãnh liệt, những tia sáng kim sắc tụ về một chỗ, dệt thành tấm lưới cực lớn, trải khắp trời chụp xuống Long Nhi.

Long Nhi lắc lắc đầu, từ miệng phun ra luồng vân vụ vốn là bổn nguyên linh khí. Giống như có sinh mạng, linh khí này hóa thành vụ tuyến rất dài, đan qua đan lại trong đại võng. Hồi sau, cả đại võng bị vụ tuyến này làm mắc chung một chỗ, tựa như vòng gai, từ giữa trời rơi xuống hiện ra nguyên hình nội đan.

Long Nhi ngay sau đó lại bắn ra một cỗ linh khí, nó không trực tiếp tấn công Kim Lý, mà như thiểm điện bao bọc lấy viên châu màu vàng nhạt.

Kim Lý bỗng chốc cảm thấy trong thân thể vô cùng khó chịu, mà lực lượng của viên nội đan kia dần dần bị bạch sắc vân vụ của đối phương chiếm đoạt. Khí tức tử vong nặng nề bao phủ, nó hoảng sợ lớn tiếng kinh hô: “Xin long thần tha mạng! Tiểu ngư nguyện ý dâng tặng ngài Bích Hải Triều Thanh tiêu.”

Long Nhi ngừng tấn công, cặp mắt to tròn quay sang, cười nói: “Được. Có điều ta không cần ngọc tiêu này, ngươi tặng cho bằng hữu Mộng Thần của ta đi!”

Lục Mộng Thần tiếp lấy ngọc tiêu, thử một chút nhưng không biết sử dụng thế nào. Lúc này Long Nhi dường như nhận rõ, nhẹ giọng nói: “Mộng Thần, nếu ngươi không biết thổi ngọc tiêu này, vậy tặng cho thê tử Thanh Dao của ngươi cũng được.” Long Nhi lại quay đầu sang nói với Kim Lý: “Tiểu ngư, ngươi chuyển nhập khẩu quyết thổi ngọc tiêu này vào thần thức của Thanh Dao đi.” Kim Lý không dám thất lễ, từ hai mắt bắn ra đạo kim quang lờ mờ, ở trán Thanh Dao chợt lóe lên rồi biến mất.

Xử lý mọi thứ ổn thỏa xong, Long Nhi bỗng nhiên hỏi một vấn đề kì quái: “Tiểu ngư, trong nội đan ngươi tràn đầy một loại linh quang thuần khiết, cái này đáo để là chuyện thế nào?”

Kim Lý, không phải, nên gọi là tiểu ngư, đột nhiên thở dài, nói ra bí mật chưa bao giờ tiết lộ: “Ta vốn là hòa thượng ở Hương Tích Phật quốc, quanh năm ở Hương Tích Như Lai ngồi nghe phật pháp. Vì lỡ tay giết sư huynh, Hương Tích Như Lai phạt ta vào lục đạo luân hồi, mỗi đạo nhất định phải luân hồi vạn năm, mới có thể trở về Hương Tích Phật quốc. Hương Tích Phật quốc là thế giới kì diệu phi thường. Lục đạo chủ yếu có nhân đạo, yêu đạo, thiên đạo, a tu la đạo, minh đạo và quỷ đạo. Ta bị phạt xuống trần đã năm vạn năm, nếu có thể thuận lợi tìm đến Long môn, thành công vượt qua thì ta có thể lên đến thiên đạo, chờ thêm một vạn năm thì có thể về lại Hương Tích Phật quốc.”

Lục Mộng Thần không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy tiểu ngư thật sự đáng thương, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói: “Tiểu ngư, chúng ta nhất định phải giúp đỡ ngươi tìm đến Long môn, để ngươi thăng nhập thiên đạo sớm quay về Hương Tích Phật quốc.”

Tiểu ngư trong lòng cảm động, tỏa ra từng luồng khí ấm áp: “Bích Hải Triều Thanh tiêu này ta có khi luân hồi ở nhân đạo, tu chân dùng làm tiên khí, thỉnh thoảng mới cần tới. Lực lượng của nó rất lớn, còn có nhiều tiềm lực ta chưa khai thác ra!”

“Sau này ngươi đi chung với chúng ta, tiểu ngư! Ngươi nhập vào trong Quy Long kiếm sáo hóa thân của ta, trong đó có đầy đủ linh khí để ngươi tu hành. Điều này đối với việc sau này ngươi vượt qua Long môn có trợ giúp rất lớn.” Long Nhi nói.

Tiểu ngư nhìn vụ long to lớn vừa đáng sợ vừa đáng mến này, cõi lòng dâng lên sự ấm áp, nó lặng lẽ thầm niệm một tiếng “Phật tổ phù hộ”, sau đó gật đầu, quay người nói với Lục Mộng Thần: “Mộng Thần, sự việc ban nãy xin đừng nói cho bất cứ ai khác, kể cả những người thân thiết nhất bên cạnh ngươi. Sự tình về Hương Tích Phật quốc thật sự là quá bí ẩn, không thể truyền đến tu chân giới ở nhân gian.

Lục Mộng Thần kiên định gật đầu. Long Nhi ôn nhu nói: “Mộng Thần, ta giúp ngươi nghĩ một lý do. Là ngươi như vậy… như vậy…” Nói xong, Lục Mộng Thần vui mừng, cười nói: “Cái này vừa khéo!”

Long nhi thấy mọi thứ đã an bài ổn thỏa, lắc người thoáng cái hóa thành Quy Long kiếm sáo như trước, tiểu ngư cũng biến thành đạo kim quang, bay vào trong vỏ kiếm. Lục Mộng Thần thấy hiện ở phía gốc trên thân Quy Long kiếm sáo có thêm con kim ngư nhỏ.

Lục Mộng Thần thu lại Quy Long kiếm sáo và Vân Vụ kiếm, khi vừa chuẩn bị quay đầu xem tình hình của Thanh Dao, không ngờ thanh âm của Long Thiên từ sau lưng truyền đến: “Lục sư đệ, đã xảy ra việc gì? Ta nhớ là bị triều âm chấn mê. Ý, con Kim Lý đó đâu? A, Lục sư đệ, Bích Hải Triều Thanh tiêu sao lại ở trong tay đệ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.