Chung Cực Truyền Thừa

Chương 804: Chương 804: Tinh Vân bảo.




Phiêu Miểu Thiên cũng không hổ là một trong tam đại thế lực, thành viên trong đó cũng có rất nhiều, chỉ sợ không dưới vạn mấy. Cả đám đều có thực lực Luyện Cách kỳ, thật là kinh người.

Lâm Dịch cũng không có đi tìm đám người Long Khải. Dù sao cấp bậc của hai người cũng hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa, ngày mai Lâm Dịch có lẽ đã đi khỏi Tây Bắc Thiên này. Sau này có đến, cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm sau. Long Khải, đối với Lâm Dịch mà nói, cũng chỉ một người khách qua đường mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, trên đại điện Phiêu Miểu Vân cung.

Lưu Phong, Việt Nhược, Lạc Kỳ và Lâm Dịch bốn người, gặp mặt ở đây.

Ngày hôm qua thông qua sự giới thiệu của Lạc Kỳ và Việt Nhược, Lâm Dịch biết được Phiêu Miểu Thiên này cũng có sáu gã cường giả Ngưng Thần kỳ, chẳng qua là mấy người này đều ở lại trong Bạo Loạn Tinh Hải, rất ít khi trở lại tổng bộ.

Trên thực tế Lưu Phong, Việt Nhược, Lạc Kỳ bọn người này đều có phủ đệ trong Bạo Loạn Tinh Hải, chỉ có điều mấy ngày nữa sẽ là thời gian truyền thụ của Thần cấp, bọn hắn chỉ là sớm tới đây mà thôi.

Cũng chính là bởi vì như vậy, Phiêu Miểu Thiên mới có người đi Phần Thiên tiếp ứng Lâm Dịch. Nếu không, Lộng Viêm thảo này thật đúng là phải đưa cho Phần Thiên rồi.

- Đi thôi.

Đợi đến lúc Lâm Dịch tiến vào đại điện, Lưu Phong liền đứng lên.

Hắn cho tới bây giờ tác phonh hành động đều nhanh chóng. Nói hành động, tất nhiên là muốn hành động rồi.

Nhẹ gật đầu, bốn người đi ra khỏi đại điện, hướng lối ra bay đi.,

Phiêu Miểu Vân cung mở ra, có mấy đạo lưu quang bắn ra bay về phía đông.

Hải dương màu xám bao la mờ mịt, mặt biển gợn sóng, không thể không nói, bầu không khí Bạo Loạn Tinh Hải này đúng là rất trầm lặng.

- Truyền tống trận ở chỗ nào?

Trên đường, Lâm Dịch tò mò hỏi thăm Lạc Kỳ ở bên cạnh.

Lạc Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Dịch cười nói:

- Truyền tống trận cũng không được đặt trong Loạn Tinh nội thành. Năng lượng cần thiết để truyền tống đều cực kỳ to lớn. Mặc dù có bốn mươi chín miếng Linh Tinh cung cấp năng lượng, nhưng thổ địa bình thường đều không thể chịu được năng lượng cường đại như vậy được. Ngươi đi theo chúng ta rồi sẽ biết.

Lâm Dịch khẽ gật đầu.

Lúc này đây sử dụng truyền tống trận, khoảng cách truyền tống còn xa hơn năm truyền tống trận lần trước gộp lại, chỉ cần theo số lượng Linh Tinh cần có để truyền tống là có thể thấy được.

Truyền tống trận bình thường, đa số đều có thể dựa vào pháp trận của bản thân để chuyển hóa năng lượng cần thiết thúc dục không gian, cũng không lãng phí bao nhiêu, đất bình thường đều có thể chịu tải được.

Dù sao đây chẳng qua chỉ là năng lượng, mà không phải là lực công kích.

Nhưng bốn mươi chín miếng Linh Tinh có khả năng bộc phát ra một loại năng lượng to lớn đến cỡ nào chứ? Chỉ sợ là không cách nào có thể tưởng tượng ra được. Chỉ cần một tia sót lại, e là cũng đủ để phá hủy trận cơ rồi, mà trận cơ đều bị phá hư thì pháp trận còn có thể sử dụng được sao?

Chẳng qua là pháp trận này thành lập ở chỗ nào vậy? Đích thật là làm cho người ta hiếu kỳ.

Một đường bay đi.

Ước chừng bay được cỡ ngàn km, một hòn đảo nhỏ trên hải dương màu xám xuất hiện ở trước mặt đám người Lâm Dịch.

- Đã đến nơi rồi.

Lạc Kỳ nhãn tình sáng lên, cười nói với Lâm Dịch.

Lâm Dịch cũng là nhãn tình sáng lên, ngẩng đầu nhìn lại.

Đó là một hòn đảo nhỏ trên mặt biển, hòn đảo này cũng không tính là quá lớn, đại khái chỉ có hơn mười dặm, toàn thân đều là màu xám, nhìn từ đàng xa toàn bộ đều là loạn thạch, một bộ dạng rất hoang vu.

- Ách, chỗ này là chỗ thành lập Truyền tống trận sao?

Lâm Dịch có chút ngơ ngác, bộ dạng chỗ này, đúng là vượt ngoài dự liệu của hắn.

Việt Nhược ở bên cạnh cười hắc hắc nói:

- Không nên xem thường chỗ này a. Tuy nhìn qua có chút rách rưới, nhưng trên thực tế chỗ này có một linh mạch.

- Linh mạch?

Lâm Dịch kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Việt Nhược.

Việt Nhược nhẹ gật đầu nhìn hòn đảo nhỏ nói:

- Không sai, Linh mạch, hơn nữa Linh thạch được sản xuất trong đó cũng rất tinh khiết, kém nhất cũng là trung phẩm linh thạch.

Lâm Dịch nghe vậy không khỏi kinh dị, nói:

- Một hải đảo nho nhỏ như vậy mà có được Linh mạch tinh khiết đến như vậy sao?

Lạc Kỳ cười nói:

- Kỳ thật cái hải đảo này, có liên kết với một tòa linh mạch cực lớn dưới đáy biển, cả tòa linh mạch này nếu mở ra chỉ sợ cũng có mấy vạn dặm, chẳng qua là không biết có phải là bị mấy người Thần cấp động tay chân vào hay không, nhưng mà khúc lồi lên này là đoạn có linh lực sung túc nhất của linh mạch. Ngươi bây giờ cảm giác không được linh lực, đó là bởi vì đại nhân Thần cấp đã phong ấn toàn bộ linh lực của linh mạch vào trong. Chỉ có người nào đi vào hòn đảo này mới có thể cảm nhận được sự thuần túy của linh lực trong này.

Con mắt Lâm Dịch có chút sáng lên, cảm thấy rất muốn xem.

- Đi thôi.

Lưu Phong ở một bên nói, ba người khác nhìn nhau đều gia tăng thêm tốc độ.

- Người đến là người phương nào?

Vừa tới hòn đảo nhỏ, bên trong lập tức có một thanh âm hùng hậu truyền ra quát hỏi.

Lâm Dịch nao nao không có trả lời, mà Lưu Phong đã cong ngón tay búng ra, một đạo ngân quang lập tức bay thẳng vào đẠnhỏ, thân hình không có dừng lại, bốn người trực tiếp bay đến trên đảo.

- Bái kiến Lưu Phong đại nhân, Lạc Kỳ đại nhân và Việt Nhược đại nhân.

Vừa mới chạm đến mặt đất đã có hơn mười đạo thân ảnh lăng không xuất hiện. Lâm Dịch nhìn thoáng qua, những người này đều ăn mặc một kiểu quần áo thống nhất, nhìn qua là thủ vệ, trong đó có một gã đại hán trọc đầu.

Đại hán thân cao hơn 2m, đầu trọc, thân hình cường tráng, một thân quần áo chiến giáp màu đen làm nổi bật vẻ lãnh khốc của y, cả người làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác ổn trọng. Nhìn thoáng qua Lâm Dịch liền giật mình, người này là cường giả Ngưng Thần kỳ.

Trên tay đại hán nắm một lệnh bài màu trắng, cùng một kiểu dáng với lệnh bài mà Lâm Dịch đã nhìn thấy trên tay Long Khải. Nhưng chế thức lại hoàn toàn bất đồng, tầng mây tầng tầng lớp lớp phía trên càng được điêu khắc tinh xảo tỉ mỉ. Hơn nữa, trên mặt lệnh bài còn có một luồng năng lượng mịt mờ chấn động, nhìn qua có thể thấy được thân phận quan trọng của người có tấm lệnh bài này.

Đại hán cung kính đem lệnh bài trong tay trả lại cho Lưu Phong, Lưu Phong tiếp lấy sau đó mới khẽ gật đầu nói với người này:

- Mang bọn ta đi Truyền tống trận.

Đại hán kia nghe vậy có chút ngẩn ra, ánh mắt không khỏi chuyển đến trên người Lâm Dịch, Lâm Dịch cũng nở một nụ cười với hắn.

- Đại nhân. Ngài là muốn...

Đại hán có chút không quá chắc chắn ý tứ của Lưu Phong.

Lưu Phong nhẹ gật đầu cho thấy ý đồ khi tới đây:

- Ta muốn sử dụng Truyền tống trận.

Lưu Phong đã biểu lộ nhưng đại hán kia lại có chút chần chờ mà nói: L

- Đại nhân, điều này...chỉ sợ không tốt lắm.

Lưu Phong lạnh nhạt nhìn hắn nói:

- Có cái gì không tốt?

Đại hán hiển nhiên đối Lưu Phong có điều kiêng kị. Chứng kiến biểu lộ lạnh nhạt của đối phương, trên mặt lộ ra thần sắc khó xử nói:

- Đại nhân, ngài cũng biết, hôm nay Truyền tống trận đã giao cho tam phương cùng quản lý. Mà ta, cũng chỉ là một quản lý thay mặt cho Tinh Vân bảo. Nếu như ngài muốn sử dụng Truyền tống trận nhất định cần phải có sự đồng ý của tam phương. Kính xin đại nhân không nên làm khó Tinh Vân bảo chúng ta.

Nói xong, có chút khom người.

Lâm Dịch nghe mà có chút ngẩn ra, thần sắc lộ ra vẻ nghi vấn.

Lạc Kỳ ở một bên thấy Lâm Dịch nghi hoặc, dùng thần thức truyền âm nói:

- Tinh Vân bảo chính là thế lực dưới trướng của một Thần cấp cường giả khác. Khác với ba đại thế lực, Tinh Vân bảo một mực duy trì trung lập, xem như là một nhân vật trung gian điều tiết tam phương. Sau khi trải qua một kỳ hạn, người của ba đại thế lực đều không phục người của các thế lực khác quản lý, cho nên mới mời người của Tinh Vân bảo quản lý. Đợi đến lúc quyết định được ai sẽ là người quản lý Truyền tống trận một trăm năm sau thì sẽ lấy lại quyền quản lý. Thế lực của Tinh Vân bảo cũng không yếu hơn bất kỳ ba đại thế lực nào. Chỉ luận nhân mạch, cũng đã mạnh hơn ba đại thế lực rất nhiều. Bất quá Tinh Vân bảo này tựa hồ cũng không ý định tranh vào vũng nước đục này, cho nên tam phương đều có chút tin phục hắn.

Lúc này Lâm Dịch mới hiểu được, gật đầu. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, có thể ở Bạo Loạn Tinh Hải hỗn loạn này thành lập một tổ chức buôn bán khổng lồ như vậy. Không có hậu trường mạnh mẽ làm cơ sở, thì không thể nào thành được. Tương truyền Bạo Loạn Tinh Hải ở Tây Bắc Thiên có sáu gã cường giả Thần cấp, nhưng có hai người trong đó đã không rõ tung tích, đã rất lâu rồi không có nghe nói tin gì về bọn hắn nữa rồi. Mà bốn gã cường giả Thần cấp còn dư lại, đều phân biệt thành lập nên bốn thế lực lớn là Phiêu Miểu Thiên, Phần Thiên, Vô Thượng Thiên và Tinh Vân bảo.

Nghiêm khắc mà nói thì Bạo Loạn Tinh Hải này có bốn đại thế lực.

Tinh Vân bảo luôn có vẻ bình thản hơn so với thế nước lửa của ba đại thế lực kia, cho nên bình thường mọi người đều nói là ba đại thế lực, chỉ là không có đem Tinh Vân bảo, thế lực trung lập này nói vào trong mà thôi.

Lâm Dịch khẽ gật đầu, chú ý lại cuộc trò chuyện, hắn là người trong cuộc, không có khả năng không quan tâm.

Nghe xong lời nói của đại hán kia, Lưu Phong có chút nhăn lại lông mày mà nói:

- Vậy ngươi cứ thông báo cho họ biết đi, cứ nói ta dẫn người tới đây muốn sử dụng Truyền tống trận, để cho hai thế lực khác phái người tới đây một chút.

Đại hán nghe được lời nói của Lưu Phong khẽ gật đầu nói:

- Tốt, mời mấy vị đại nhân vào bên trong nghỉ ngơi một chút, ta lập tức phái người đi thông báo.

Nói xong liền quay người ra lệnh cho hai người đứng ở phía sau:

- Đi thông báo cho Phần Thiên và Vô Thượng Thiên rằng Lưu Phong đại nhân dẫn người đến muốn sử dụng Truyền tống trận, nếu như không có dị nghị thì cứ truyền lời là được, nếu có dị nghị gì thì cứ phái người tới đây.

Hai người nghe vậy khom người lĩnh mệnh, quay người bay đi. Sau đó đại hán mới quay người cười nói với bốn người Lưu Phong:

- Các vị đại nhân, mời.

Tuy đều là cường giả cấp Ngưng Thần kỳ, nhưng lẫn nhau vẫn có chênh lệch cực lớn, Lưu Phong thế nhưng là một trong ba người mạnh nhất dưới Thần cấp của Bạo Loạn Tinh Hải này, đại hán này tự nhiên là không dám chậm trễ.

Lưu Phong gật đầu lúc này mới đi về phía bên trong, đám người Lâm Dịch cũng bước theo sau.

Vừa đi về phía trước hơn một trăm thước, Lâm Dịch nhưng cảm thấy người có chút mát lạnh, tựa hồ như là chui vào trong một kết giới gì đó, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, thì đã cảm thấy một luồng linh lực nồng đậm đến mức khủng bố đập vào mặt.

- Đây là...

Lâm Dịch lập tức sợ hãi thán phục, trừng to hai mắt.

Lạc Kỳ và Việt Nhược đứng ở một bên thấy biểu tình của Lạc Kỳ lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười:

- Sao hả? Linh lực rất nồng đậm phải không?

Lâm Dịch hít sâu một hơi bình phục sự kinh ngạc trong lòng, linh lực nơi đây đã đậm đặc đến mức gần như hóa thành chất lỏng, có thể nghĩ được sự nồng đậm của linh lực nơi đây.

Không chút nào khoa trương mà nói, linh lực nơi đây tuyệt không kém gì thượng cổ linh mạch bên trong đáy biển dưới Luyện Yêu sơn kia.

- Quả nhiên là rất sung túc a...

Lâm Dịch sợ hãi thán phục, linh lực ở Bạo Loạn Tinh Hải này vốn đã là cực kỳ sung túc, nhưng trên hòn đảo nhỏ này lại càng thêm nồng đậm, nếu như có thể tu hành ở đây một trăm năm thì e là có thể bằng được với một ngàn năm tu hành ở ngoại giới.

Lạc Kỳ cười nói:

- Khi ta đến đây lần đầu, lúc đi vào kết giới này cũng rất kinh ngạc. Tu hành ở chỗ này nhanh hơn ở bên ngoài nhiều.

Lâm Dịch tán đồng nhẹ gật đầu, tò mò dò xét chung quanh.

Nơi đây vẫn là một mảnh nham thạch màu xám, nhìn qua vẫn là rách nát không chịu nổi. Nhưng mà bởi vì có liên hệ với linh lực nồng đậm, nơi này nhưng là làm cho người ta cảm thấy một mỹ cảm không hiểu thấu.

Chẳng qua để cho Lâm Dịch nghi hoặc chính là, linh lực nơi đây nồng đậm như thế nhưng lại chẳng có bất kỳ linh thảo nào tồn tại, thật sự là không thể làm cho người ta tưởng tượng.

Không kịp suy nghĩ nhiều, đại hán đã mang theo bọn họ đi được ba bốn km.

Nếu như phi hành thì ba bốn km chỉ là một thoáng trôi qua, nhưng mà hành tẩu thì lại chậm hơn rất nhiều. Khi vượt qua khối nham thạch cực lớn thì phía trước xuất hiện một loạt công trình kiến trúc.

Công trình kiến trúc đều là đỉnh bằng (chính là kiểu nhà mái bằng), có một tầng, không có chút nào gọi là mỹ thuật. Ở trong đống loạn thạch này, nhìn qua càng có vài phần giống như một bộ lạc nguyên thủy.

Nhưng người nơi này cũng không ít, khoảng chừng cỡ trên trăm người, có ít người ăn mặc áp giáp chế thức màu đen, giống như đại hán dẫn đường. Nhưng đại bộ phận người, thên đều mặc trường bào màu đen có khảm đường viền màu bạc. Những người ăn mặc áo giáp màu đen này đứng ở vị trí cố định, nhìn qua là biết đang trực. Nhưng những người mặc trường bào màu đen đấy, cứ như là không có việc gì, hoặc là nói chuyện phiếm hoặc là tu hành.

- Đại nhân.

Vừa đi vào tới trong sân nhà trệt, những người khác đều để ý tới đám người đại hán, mà lúc này lại có người chạy ra chào đón, hô lên.

Lâm Dịch vừa nhìn, đúng là hai người mà lúc này đại hán sai đi thông báo cho hai thế lực kia. Hắn không khỏi nhìn xem hai người kia, đợi tin tình báo của bọn hắn, có bảo vật chuyên môn thông tin, chắc là giờ này đã có tin tức.

Đại hán quay đầu nhìn về phía hai người họ, gật đầu cười nói:

- Người hai thế lực kia trả lời thế nào?

Một người trong đó cung kính nói:

- Vô Thượng Thiên thì không có dị nghị gì, tỏ vẻ đồng ý Lưu Phong đại nhân sử dụng Truyền tống trận. Chẳng qua là Phần Thiên...

Nói đến đây, hắn trộm nhìn về phía Lưu Phong.

Lưu Phong thần sắc không đổi, khẽ gật đầu nói:

- Vô Thượng Thiên không có dị nghị gì là được rồi, ba nhà bây giờ còn chưa tới phiên một mình Phần Thiên hắn quyết định, mang bọn ta đi Truyền tống trận.

Lâm Dịch cũng có chút thở dài một hơi, đã lường trước được Vô Thượng Thiên không có dị nghị gì, nhưng Phần Thiên chắc là sẽ không đồng ý.

Bất luận người Phần Thiên có biết rõ hay không người cần sử dụng Truyền tống trận là mình, chỉ sợ bọn hắn cũng sẽ không cho Phần Thiên phần mặt mũi này. Dù sao ngày hôm qua, Phần Thiên xem như đã bị Phiêu Miểu Thiên cho một cái tát đau điếng. Tên Mâu Quân kia nhìn như bình thản, nhưng nghĩ đến hắn cũng không phải là một người cam tâm chịu thua thiệt.

- Cái này.

Đại hán nghe được lời nói của Lưu Phong lại có chút chần chờ, sau nghĩ suy nghĩ một hồi mới lắc đầu nói:

- Đại nhân, Phần Thiên đã phái người tới, hai bên các người có mâu thuẫn gì ta cũng không rõ lắm. Nhưng kính xin đại nhân đừng làm khó Tinh Vân bảo chúng ta. Ít nhất cũng phải đợi người Phần Thiên tới rồi nói sau.

Đại hán này ngược lại cũng không giống bộ dạng thoạt nhìn có chút chất phác bên ngoài, phần tâm cơ này ít nhất vẫn phải có.

Hôm nay nếu như để cho đối phương sử dụng Truyền tống trận. Không cần phải nói người Phần Thiên tuyệt đối cũng sẽ đem Tinh Vân bảo hận lây. Nhưng nếu như người của Phần Thiên đến, Phong đại nhân này muốn xử trí như thế nào, đó là việc giữa hai người bọn họ. Tinh Vân bảo cũng không có quan hệ nhiều lắm.

Tinh Vân bảo có thể xây dựng được tình thế ngày hôm nay cũng không phải là điều dễ dàng, hắn không muốn bố cục này lại bị chính mình phá vỡ.

Lông mày Lưu Phong có chút nhăn lại, sau khi suy nghĩ một chút vẫn gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch nói:

- Chờ một chút vậy.

Lâm Dịch nói:

- Đại nhân làm chủ là được.

Lưu Phong nhẹ gật đầu, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Lưu Phong, với tư cách là nhân vật số hai của Phiêu Miểu Thiên, điểm ấy lí lẽ cũng hiểu rõ, nếu như cứ làm căng, chỉ sợ sẽ cùng Tinh Vân bảo trở mặt. Mà sau khi đối phương tới đây, cũng chỉ là trong chốc lát thời gian mà thôi, không bằng bán cho đối phương một cái nhân tình.

Quả nhiên, đại hán kia lập tức cảm kích nói:

- Cám ơn cám ơn.

Một đoàn người đi vào bên trong.

Tổng bộ Phần Thiên bên kia.

Mâu Quân khẽ chau mày, ngón tay vô ý thức đập vào bàn trà bên cạnh, thần sắc hơi có chút suy nghĩ. Bên cạnh hắn ngồi đấy Úc và Diệp Nhuận cũng đồng dạng nhăn lông mày suy nghĩ.

- Đông.

Suy nghĩ chốc lát, Mâu Quân mới ngẩng đầu lên nói:

- Rất hiển nhiên, ly khai rõ ràng là tên Lâm Dịch kia.

Diệp Nhuận cũng khẽ gật đầu:

- Có thể để cho Lưu Phong tự thân xuất mã, thân phận đối phương tuyệt đối không thấp, mà hôm nay đúng là thời gian mà đại nhân Thần cấp truyền đạo. Chắc hẳn cao tầng Phiêu Miểu Thiên sẽ không muốn bỏ qua loại cơ hội này. Mà người bình thường nếu muốn sử dụng Truyền tống trận, căn bản là không cần Lưu Phong phải tự thân đi qua, khả năng duy nhất chỉ có Lâm Dịch mà thôi.

Mâu Quân thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa. Cảm thán nói:

- Lâm Dịch a...Lâm Dịch. Mâu Quân ta vài vạn năm đã không thua thiệt gì rồi, lúc này lại bị ngươi chơi một chiêu, cứ như vậy đã muốn đi? Dưới đời này không có chuyện tiện nghi như vậy đâu.

Nghe được lời ca thán của Mâu Quân, đại sảnh nhất thời trầm mặc, hai con mắt của Vương Úc híp lại, bộ dạng cười mỉm trước sau như một của hắn làm cho không người nào biết được hắn đang suy nghĩ cái gì. Diệp Nhuận thì hàn mang lấp lóe trong mắt, hiển nhiên cũng không muốn để cho Lâm Dịch ly khai dễ dàng như vậy.

- Việc này...

Cơ Nghiên sau khi suy nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng nói.

Mâu Quân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Cơ Nghiên nói:

- Tiểu Nghiên có ý tưởng gì sao?

Cơ Nghiên cau mày, sau một lát khẽ thở dài nói:

- Để cho hắn rời đi, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt.

Mâu Quân lông mày xiết chặt, lập tức khẽ gật đầu:

- Muội nói nghe một chút, có gì tốt?

Cơ Nghiên quay đầu nhìn về phía Mâu Quân nói:

- Sau lưng Lâm Dịch là một cường giả Thần cấp là điều không hề nghi ngờ rồi. Bất kể là Chiến Văn, Chân Thần khí, lĩnh vực đều là thần khí, mấy thứ này đều không phải là thứ tầm thường. Nếu nói sau lưng hắn không có Thần cấp cường giả, chỉ sợ rằng không có ai tin a?

Mâu Quân sắc mặt có chút trầm xuống, trong mắt chớp hiện hàn mang, nếu như không phải bởi vì lo lắng sau lưng hắn có Thần cấp cường giả thì hôm qua lúc hắn ở Phần Thiên, hắn làm gì có thể dễ dàng rời đi như vậy?

Cơ Nghiên tiếp tục nói:

- Hơn nữa, quan hệ giữa vị Thần cấp kia với hắn, khẳng định là không tệ, thậm chí là cực kỳ thân mật. Thậm chí rất có thể là phụ thân của hắn...Nếu như chúng ta thực sự đối phó hắn, không thể nghi ngờ là đang đối phó với một cường giả Thần cấp.

- Không sai, chúng ta tuy có đại nhân Phần Viêm làm chỗ dựa. Thế nhưng mà chỉ vì một cây Lộng Viêm thảo lại đi đắc tội với một cường giả Thần cấp. Đại ca, cuộc mua bán này chẳng có chút lợi nhuận nào.

Cơ Nghiên nhìn xem Mâu Quân nói.

Mâu Quân hơi xiết chặt nắm tay lại.

Cơ Nghiên có thể nghĩ ra được, hắn sao có thể không nghĩ được? Vì một cây Lộng Viêm thảo mà đắc tội với một cường giả Thần cấp. Ai cũng biết khoản mua bán này không có lời. Thậm chí có thể nói là ngu ngốc, nhưng, Mâu Quân thực sự có thể buông tay sao?

Không nói đến Thần khí hắn một mực thèm khát, chỉ cần ngày đó lúc Lâm Dịch sử dụng lĩnh vực đối phó hắn, cũng đủ để Mâu Quân sinh ra sát ý với Lâm Dịch rồi.

Mâu Quân là người nào? Nhân vật số hai của Phần Thiên, bị một tên gia hỏa không có tên tuổi gì như thế đánh vào mặt, nếu còn có thể buông tha cho đối phương, không nói mặt khác, chính bản thân hắn đều xem thường mình?

Cường giả Ngưng Thần kỳ, có được tôn nghiêm thuộc về mình. Nếu như không phải là bởi vì quá kiêng kị cường giả Thần cấp sau lưng đối phương có liên quan với Phần Viêm đại nhân. Ngày hôm qua hắn sẽ vận dụng lá bài tẩy của mình, cho dù có triệt để đắc tội với vị Thần cấp kia đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ giết chết đối phương.

Nghe được lời nói của Cơ Nghiên, Mâu Quân có chút gật đầu nói:

- Đúng vậy, để cho hắn rời đi đích thật là một phương pháp tốt...

Trong mắt Cơ Nghiên hiện lên vẻ vui mừng, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đã thấy Mâu Quân kia sắc mặt chìm xuống nói rằng:

- Nhưng chuyện này đã không còn liên quan gì tới Lộng Viêm thảo nữa rồi.

Cơ Nghiên trong lòng lập tức cả kinh, nhìn biểu lộ âm trầm của đối phương tâm không khỏi trầm xuống...đã nhiều năm nàng chưa thấy qua loại vẻ mặt này của đại ca rồi.

Thật lâu về sau, Cơ Nghiên nhẹ nhàng thở dài, trong lòng thầm nói:

- Tên trứng thối, chuyện ta có thể làm cũng chỉ có thể tới đó thôi.

Không biết sao, bộ dạng cười tà của Lâm Dịch bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Dịch, làm cho nàng có chút ngây dại.

Bất tri bất giác, chỉ tiếp xúc ngắn ngủn mấy lần. Ấn tượng mà Lâm Dịch để lại cho nàng, đã khắc âu vào lòng nàng a...

- Ha ha, bây giờ hỏi chỉ sợ không phải là chúng ta có đồng ý làm cho hắn lưu lại hay không. Mà là có thể làm cho hắn lưu lại hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.