Chung Cực Truyền Thừa

Chương 842: Chương 842: Thanh Long Bảo và Thanh Long Thần.




Thời điểm Vệ Linh thấy Vệ Vũ đang ngơ ngác, Lập tức quay đầu liếc mắt nhìn ca ca của mình...Khi thấy trong mắt của ca ca ngốc trệ. Trong mắt nàng cũng không khỏi lộ ra một tia lo lắng. Ánh mắt rất phức tạp liếc mắt nhìn Lâm Dịch bên cạnh Lang Sa. Lập tức gật đầu với Lang Sa, sau hướng ra chung quanh hô lên:

- Tất cả mọi người xuống đi, không nên chậm trễ việc cứu người bị thương!

Nói xong, kéo Vệ Vũ đang ngây ngốc nhìn Lang Sa bên cạnh Lâm Dịch, hạ xuống.

Lâm Dịch đương nhiên nhìn thấy biểu lộ của Vệ Vũ, đương nhiên cũng rõ nguyên nhân đối phương ngây ngốc, nhưng vào lúc này, hắn không nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó mới quay đầu cười nói với Lang Sa:

- Nàng cũng đi xuống đi.

Sa gật đầu, nói:

- Ngươi...Ngươi cẩn thận một chút!

Lâm Dịch gật gật đầu, thân ảnh của Lang Sa lóe lên, đã trở lại trên mặt đất, mà Lâm Dịch, lúc này mới nghiêng đầu lại. Nhìn về phía bốn tên áo tím đứng bất động kia, Lâm Dịch cũng biết rõ, tất cả những chuyện này đều có liên quan tới Thanh Long Bảo.

Trên thực tế, bọn họ cũng không dám động đậy, mà muốn hành động, nhưng lại không dám hành động.

Sắc mặt của bốn người đều xắm cả;ạo, mồ hôi to như hạt đậu hiện ra, đang từ trên trán của bọn họ chảy xuống...Chỉ sợ không có ai biết, hiện tại, bọn họ đang bị uy năng cường hoành thế nào áp chế đâu.

- Không, không có khả năng...Cực hạn chịu tải của cái vị diện này chỉ là tứ giai mà thôi, tại sao lại có áp lực lớn như thế?

Trong lòng bốn người đều có suy nghĩ này...Nhưng mà, bất kể nói như thế nào, thì áp lực này không có biến mất. Lâm Dịch cũng từ từ đi qua phía bọn họ, trên mặt của Lâm Dịch không có chút tươi cười nào, nhưng lại lộ ra bình tĩnh và lạnh lùng, nhưng mà, tuy chưa có tức giận, sát ý...Nhưng phần bình tĩnh này còn đáng sợ hơn, làm cho đáy lòng của người ta xuất hiện hàn ý không cách nào chống cự được!

- Như thế nào? Sợ hãi? Run rẩy?

Lâm Dịch bình tĩnh nói ra những lời lẽ trào phúng. Nhưng lọt vào trong tai của bốn người bọn họ không còn mang theo ý tức trào phúng hàm xúc nữa. Sắc mặt bốn người hơi đổi, nhưng chỉ dám đề phòng Lâm Dịch, không có tên nào dám đứng ra tiếp lời, năng lượng trên người, nhảy lên kịch liệt.

Năng lượng cuồng bạo mang theo uy thế phô thiên cái địa, bỗng nhiên từ trong không trung đè xuống, bầu trời trong sáng lúc này bị mây đen sấm sét bao phủ, giống như muốn trợ giúp công kích địch nhân, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, hiện ra thần sắc lo lắng không chút che dấu.

Vệ Linh cũng lo lắng nhìn Lâm Dịch...Áp lực mạnh mẽ như thế, cho dù đứng ở khoảng cách rất xa, nhưng cổ uy áp này vẫn làm nàng trầm xuống...Ở trong mắt của nàng, một thân ảnh áo trắng hiện ra. Tên là "Lâm Dịch.

trên người của thanh niên này không có thanh thế, đương nhiên nàng vô cùng lo lắng.

Không khỏi quay đầu nhìn Lang Sa ở bên cạnh, vẻ mặt của Lang Sa vô cùng bình tĩnh. Do dự một lúc sau mới nói:

- Lang Sa muội muội...Ngươi xác định bằng hữu của ngươi không cần giúp chứ? Tình huống này...

Lang Sa thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn biểu lộ lo lắng của Vệ Linh, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lóe lên một tia thanh đạm, nói:

- Yên tâm giao vấn đề này cho Lâm Dịch đi...

Vệ Linh có chút ngây ngốc một chút. Lại không có chú ý tới Vệ Vũ đang ngơ ngác ở bên cạnh. sau khi nhìn thấy một tia thanh đạm trong mắt của Lang Sa, rốt cuộc trong mắt cũng khôi phục một tia thần thái, nhưng sau đó nao nao, lập tức ảm đạm xuống.

Qua một lát, hắn nhanh cắn chặc môi dưới. Nhưng trong âm thanh khàn khàn lộ ra một tia run rẩy, nói:

- Hắn...Chính là người mà ngươi chờ đợi suốt ba trăm năm sao?

Sa ngẩng đầu nhìn thân ảnh trên không trung, cả người run một cái. Sau đó nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Ân.

Sắc mặt của Vệ Vũ không còn một tia huyết sắc nào, trong ánh mắt cũng không còn một tia sáng nào nữa, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt ngốc trệ, mà Vệ Linh ở bên, lại lo lắng nhìn ca ca của mình.

Ca ca của nàng có cảm tình với Lang Sa. Nàng làm muội muội chính là người rõ ràng nhất, sau đó thông qua quan sát hơn ba trăm năm, nàng cũng biết trong nội tâm của Lang Sa đã có người khác. Nhưng ca ca trong nhà lại không rõ, ngoài ngõ đã tường. Một là không dám tin tưởng, hơn nữa, hôm nay nhìn thấy Lang Sa trở về, Vệ Vũ không chút che giấu lời lẽ và hành động của mình...Có thể nghĩ Vệ Vũ kích động tới cỡ nào.

Nàng lo lắng hô:

- Ca...

Nhưng không biết nên nói cái gì.

Ánh mắt của Vệ Vũ nhìn thân ảnh của Lâm Dịch ở trên không trung, dần dần, ánh mắt ngây ngốc biến thành không cam lòng...Hắn không oán không hối chờ Lang Sa suốt ba trăm năm, đem nàng biến thành nữ thần trong suy nghĩ của hắn. Cho dù nhiều năm như vậy, Lang Sa không chỉ một lần ám chỉ cho hắn, trong nội tâm của nàng đã có người khác, nhưng cho tới bây giờ, hắn không thể quên nàng, không thể mê luyến nàng...Hắn như chỉ cho rằng, Lang Sa chỉ lấy cớ mà thôi.

Nhưng hôm nay...Rốt cuộc "Tình địch" cũng xuất hiện lần đầu tiên trước mặt hắn...Ánh mắt của Lang Sa nhìn hắn rất ôn nhu, rất thuận theo, ánh mắt của hắn nhìn Lang Sa cũng rất sủng ái, làm cho tâm của hắn rất đau, quá đau.

- Ta phải xem thật kỹ, rốt cuộc ngươi có năng lực gì, có thể làm cho Lang Sa si mê nhiều năm như thế!

Nắm tay Vệ Vũ siết chặt lại.

Đối với chuyện xảy ra phía dưới, hắn làm như không thấy.

Yên tĩnh, ở chung quanh của hắn, đã sớm có cuồng phong gào thét, tuy nhiên, bốn người là chiến sĩ Tứ giai của Thiên Giới, dùng năng lực tam giai đỉnh phong tại đại lục Bạch Đế này, dùng không gian trói buộc toàn lực phóng ra khí thế của mình, có phải là người dễ đối phó sao?

Sấm sét trên bầu trời cuồn cuộn, khí thế của cường giả xoắn xuýt vào nhau, hình thành một trận phong bạo, mang theo tiếng ma sát kịch liệt, một đạo điện quang màu tím giống như rắn phát ra, xoay quanh phong bạo mà phát ra âm thanh ầm ầm...Lâm Dịch lặng lẽ đứng trên không trung, giống như phong bạo không ảnh hưởng tới hắn chút nào, bốn tên chiến sĩ Thanh Long Bảo, ánh mắt đề phòng, cắn chặt hàm răng, hôm nay, bọn họ đã không có đường lui nữa.

- Các hạ tuyệt đối không phải người của vị diện này...Nếu như là người Thiên Giới, kính xin các hạ tránh đi, Thanh Long Bảo tuyệt đối không quên nhân tình của các hạ.

Tên vừa rồi còn cười lên điên cuồng nói ra chuyện cường giả và con sâu cái kiến, thanh niên áo tím này đề phòng, mở miệng nói ra, mặc dù trên người đối phương không hiển lộ khí thế ra ngoài, do áp lực này đã thu liễm tới mức tận cùng nên không lộ ra ngoài, nhưng thật sự có tồn tại, hắn biết rỗ, bốn người bọn họ dù dốc sức liều mạng, chỉ sợ cũng khó chiến thắng đối phương.

Người như vậy, chỉ sợ ở Thiên Giới cũng không phải nhân vật nhỏ bé, biết rõ sức nặng của mình không đủ, cho nên hắn kéo thêm Thanh Long Bảo vào...Trong mắt hắn, cho dù ở Thiên Giới, các Thiên khác, chỉ sợ không ai lạ lẫm Thanh Long Bảo cả.

Uy danh của Thanh Long Bảo, nương theo tên của chủ nhân nó mà vang dội khắp Thiên Giới, không ai không biết chỉ nhân của nó, bởi vì người đứng đầu chính là Thanh Long Thần.

Mà bọn họ là chiến sĩ tứ giai, tại Thanh Long Bảo chỉ là những tên chiến sĩ ở tít ngoài cùng của thế lực mà thôi.

Cho nên hắn tin tưởng, chỉ cần đầu đối phương không bị lừa đá, sẽ phải cân nhắc lời của hắn một chút.

Nhưng rất đáng tiếc, ý nghĩ của hắn đã thất bại rồi...Bởi vì hắn đã gặp phải một người căn bản không biết chút gì về Thanh Long Bảo cả.

Lâm Dịch bình tĩnh nhìn hắn, lẳng lặng mở miệng, nói:

- Lý luận cường giả của ngươi đâu rồi? Đối mặt với kẻ yếu phải hung hãn tàn nhẫn, đối mặt với cường giả phải đi đường vòng, để bảo trụ tính mạng của mình có đúng không?

Lâm Dịch bình tĩnh châm chọc làm cho sắc mặt tên đó khẽ biến, nuốt một ngụm nước bọt, không nói gì cả.

Biểu lộ của Lâm Dịch vốn bình tĩnh, rốt cuộc cũng xuất hiện một tia xem thường, cười khẽ:

- Thanh Long Bảo...Ta không biết Thanh Long Bảo là tổ chức gì, nhưng tổ chức của các ngươi chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, người của tổ chức nhu nhược như thế, ta không cần biết mạnh tới mức nào, nhưng thủ lĩnh tổ chức này, tuyệt đối không xứng với chữ "Long.

các ngươi đang vũ nhục chữ "Long" rồi đấy.

Lâm Dịch nói ra lời này, sắc mặt bốn tên cường giả khẽ biến đổi.

- Lớn mật, ngươi dám mở miệng khinh nhờn Thanh Long Thần?

Âm thanh này vừa thốt ra, không gian yên tĩnh.

- Thanh Long Thần?

Ba chữ này vừa xuất hiện, đã khiến cho Lâm Dịch giật mình.

- Các hạ...Thực lực của ngươi đúng là không kém, nhưng chỉ so với chúng ta mà thôi, ngươi dám bất kính khinh nhờn Thanh Long Thần đại nhân, hừ, ngươi đúng là quá to gan rồi.

Trong suy nghĩ của người Thanh Long Bảo, Thanh Long Thần chính là trụ cột tinh thần, nương tựa theo ba chữ này, bọn họ có thói quen làm mưa làm gió.

Tại Huyền Đông Thiên, Thanh Long Bảo tuyệt đối là tổ chức mạnh nhất, không có người nào mà không sợ hãi ba chữ Thanh Long Thần.

Rất hiển nhiên, bốn gia hỏa này hiện giờ, đang xem Lâm Dịch cũng giống như người ở Huyền Đông Thiên, biến thành người sợ hãi Thanh Long Thần.

Nhưng trên thực tế thì sao? Trên thực tế, Lâm Dịch trừ có kính ý và lòng biết ơn với Bạch Hổ Thần ra, bốn tên Thần cấp khác trong lòng của hắn, có mang theo một tâm tính khinh thường, đại khái bởi vì năng lực trên người của hắn hiện giờ, hoặc nhiều hoặc ít có liên quan với Bạch Hổ Thần.

Cho nên...

- Tuy không rõ ràng Thanh Long Thần và Thanh Long Bảo có liên quan gì với nhau, nhưng mà...Việc hôm nay các ngươi đã làm, cho dù Thanh Long Thần đích thân tới, cũng không cứu được các ngươi.

Lâm Dịch mở miệng nói ra, lập tức nụ cười trên mặt của tên áo tím cứng lại.

Đột nhiên có một đại bạch quang hiện ra, thân thể của Lam Dịch đã xuất hiện trước mặt của hắn, thần trí bắt đầu mơ hồ đi.

- Cẩn thận...

Người hồi phục tâm thần trước nhất chính là tên áo tím đứng bên cạnh, hai mắt của hắn bỗng nhiên trừng lớn, vừa nói ra một câu này, cảm thấy một cổ khí tức vô cùng lạnh buốc và áp lực, trong nháy mắt xuyên thấu qua cả thân thể của hắn, khiến cho hắn không nhúc nhích được.

Cũng giống như hắn, ba tên đồng bạn bên cạnh cũng như thế.

Cuồng phong vẫn tiếp tục, sấm sét trên bầu trời vẫn tiếp tục, nhưng Lâm Dịch, đã từ vị trí vừa rồi, trong nháy mắt xuyên qua chỗ của bốn người, đi qua sau lưng.

- Không, không có khả năng...Ngươi, ngươi có thể...

Thanh niên áo tím rên rỉ một tiếng, lập tức, chỉ nghe âm thanh răng rắc vang lên liên tiếp, ý thức, lâm vào trong bóng tối.

Yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh!

Tất cả những gì diễn ra trên không trung, từ đầu tới cuối, đều hiện ra trong mắt của mọi người.

Vệ Vũ mở to mắt, há hốc mồm...Hắn không tin vào đôi mắt của mình.

- Không...Không có khả năng! Không có khả năng...

Vệ Linh ở bên cạnh hắn, cũng mở to đôi mắt đẹp, ngơ ngác nhìn lên không trung.

- Cái này, đây là đùa sao?

Vệ Linh ngây ngốc nỉ non một tiếng, đôi mắt đẹp, nhịn không được mà nhìn thân ảnh màu trắng duy nhất còn lại trong phong bạo.

Vừa rồi, chỉ một công kích tùy tiện đã cường hãn tới mức, có thể dễ dàng bài trừ trận pháp mà Cổ Thuật vẫn lấy làm cuồng ngạo, nhưng cường giả trong mắt của nàng, trong nháy mắt...

Chỉ trong chớp mắt, đã biến thành những kẻ không có năng lực chống cự, biến thành mảnh vỡ?

Không có người nào dám tin tưởng vào con mắt của mình, thêm nữa...Người bình thường thậm chí còn đang mê mang...Từ khi thành lập Cổ Thuật tới nay, đây là nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay, bốn địch nhân mạnh nhất, không ngờ dưới mí mắt của mình, trong nháy mắt...Không, là trong một hơi thở, đã bị người ta giết chết?

Sấm sét ầm ầm, cuồng phong vẫn thổi trên không, cả không gian chỉ còn lại hai âm thanh này mà thôi, dù những người bình thường bị đứt tay đứt chân, cũng không ngờ chiến đấu lại chấm dứt nhanh chóng như thế này, quên đi đau đớn của bản thân, đình chỉ kêu rên.

Trong đôi mắt của bọn họ, chỉ còn lại khiếp sợ...Cũng giống như những người khác, cho dù Lang Sa biết rõ hắn cũng chỉ có thể sử dụng năng lượng dưới tứ giai, mặc dù Lâm Dịch đã đạt tới Hư Thần Cảnh, nhưng hắn không có lý do gì có thể sử dụng lực lượng vượt qua sức chịu đựng của vị diện này.

Cho dù nàng tràn ngập tin tưởng vào Lâm Dịch, biết rõ hắn nhất định có thể đánh bại bốn người, nhưng cho dù như thế nào đi nữa, nàng cũng không nghĩ tới hắn lại dùng tốc độ mau lẹ và phương thức như thế này chấm dứt cả.

- Đây chính là thực lực của Hư Thần Cảnh sao?

Lang Sa ngơ ngác suy nghĩ.

Đương nhiên nàng không ngờ, trong Hư Thần Cảnh, vẫn chia thành ba đẳng cấp, mà Lâm Dịch, thậm chí đã có thể đánh nhau với tồn tại Thần cấp hung hãn, cảm ngộ đối với Thiên Đạo rất khắc sâu, cho nên hắn ở vị diện này, có thể dễ dàng chà đạp tất cả những người như bốn tên áo tím, dù sao Thiên Đạo là Đạo, mà Thiên Đạo cũng không có giới hạn, hoặc là nói, chiến sĩ tam giai cũng có thể dẫn động Thiên Đạo, uy lực yếu nhất cũng có thể so với dẫn động năng lượng của Ngưng Thần Kỳ, uy lực của Thiên Đạo yếu nhược nhất, nhưng cũng mạnh hơn chiến sĩ tứ giai nhiều, không cần phải nói tới chiến sĩ ngũ giai, lục giai!

Vệ Vũ ngơ ngác nhìn tất cả, thật lâu sau, ánh mắt của hắn biến thành ảm đạm xuống, nắm đấm đang nắm chặt, cũng buông lỏng.

Hắn biết rõ, cho dù là mặt nào, mình cũng đã bại rồi, hơn nữa, bại không có năng lực phản kháng, thân hình Lâm Dịch ở trên không trung, lóe lên một cái, xuất hiện bên cạnh Sa, trên mặt lộ ra nụ cười.

Không chỉ cười mà còn quay đầu nhìn lại những người đang ngơ ngác nhìn hắn, sau đó hắn nhíu mày, đột nhiên trên người của Lâm Dịch xuất hiện lam sắc quang mạng.

Bỗng nhiên lam sắc quang mang khuếch tán ra ngoài, bao phủ toàn bộ Cổ Thuật vào bên trong, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn hắn, không biết hắn đang làm gì.

Đột nhiên, có người kinh hô lên.

- Vết thương của ta...

Tiếng kêu này làm cho những người chung quanh bừng tỉnh, lập tức cảm nhận được thương thế trên cơ thể của mình có biến hóa.

Một cảm xúc mát lạnh, bao phủ toàn thân, một cổ lực lượng cường đại chưa từng có trước nay, rót vào miệng vết thương đang chồng chất trên cơ thể, dùng tốc độ khiến người ta không dám tin, chữa trị thương thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.