Chung Cực Truyền Thừa

Chương 794: Chương 794: Loạn Tinh nội thành.




Bất quá, cũng may đối phương ngay tại Loạn Tinh nội thành. Đã có một mục tiêu, tin rằng ngày nào đó bí mật trên người mình sẽ được phơi bày.

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch nhún nhún vai, không sao cả nói:

- Muốn ta không cách nào bình an đến Loạn Tinh nội thành. Phải xem năng lực của các ngươi ra sao đã.

Cơ Nghiên nghe vậy hừ lạnh một tiếng, sau đó lại hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Dịch. Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn có chút rung động, khẽ nói:

- Vậy chúng ta cứ chờ xem.

Nói xong, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất phía cuối chân trời.

Cô nàng này tính ra cũng là người chính trực, nguyện thua cuộc, cũng không có gì khác để dây dưa quá nhiều.

Lâm Dịch buồn cười nhìn về phương hướng đối phương biến mất. Sờ lên cái cằm, sau đó quay đầu nhìn về phía các cường giả Luyện Cách kỳ vẫn đang vây xem, cười ha ha nói:

- Tốt rồi, tan cuộc tan cuộc rồi, còn gì để mà coi chứ.

Nói xong, thân hình đã hóa thành một đạo lưu quang, nhấp nháy vài cái rồi biến mất.

Một đám cường giả Luyện Cách kỳ lúc này mới hồi phục tinh thần lại. Nhìn về phương hướng Lâm Dịch vừa biến mất, sau đó đều tự hóa thành lưu quang mà tản đi.

Sau một lát, nơi đây lại lần nữa khôi phục bầu không khí trầm lắng. Ngoại trừ trên không trung vẫn còn mây đen chưa tiêu tan, không còn ai lưu lại nữa.

Bầu trời một màu xám, đến nỗi ngay cả tầng mây cũng một màu xám ngắt. Toàn bộ mảnh Bạo Loạn Tinh Hải này quả thực giống như tử vực, vắng ngắt, không có sinh mệnh khí tức nào.

Mà ở trong cái khu vực màu xám chết tiệt này, khắp nới đều cất dấu nguy cơ để cướp đi sinh mạng người lạc vào. Hung hãn bạo ngược yêu thú, hiểm ác đến cực điểm, so với yêu thú càng hung ác đó là nhân loại tham lam.

Mây đen cũng lúc đó nổi cuồn cuộn trên tầng không, phảng phất như thiên uy tức giận, uy áp cực lớn là cho nhân tâm phải kinh sợ.

- Ngưng...Cường giả Ngưng Thần kỳ!

Trên mặt không có chút huyết sắc nào, con mắt trừng lớn tràn đầy kinh hãi cùng hối hận. Uy năng khổng lồ tập kích trên người hắn, chỉ cần cổ uy thế khổng lồ này, cũng đủ để cho hắn ngay cả ý niệm phản kháng cũng không thể nổi lên. Trên thực tế, cổ uy thế này đã làm cho hắn ngay cả chân tay mình đều đã hoàn toàn không nằm trong tay mình nữa.

- Phốc.

Một tiếng động nhỏ vang lên.

Không như tiếng ầm ầm khi cự thạch ngàn cân va chạm, âm thanh khiến người ta phải kinh sợ lặng yên vang lên. Chợt, trừng mắt thật to, theo gót ba người bạn.

Một tia sáng chợt hiện lên, kể cả hắn ở bên trong, tổng cộng có bốn người vốn định ăn cướp không gian giới chỉ của một đạo tặc, bị một bàn tay vô hình dẫn dắt.

Thanh niên có một khuôn mặt tuấn tú, một đôi con ngươi rõ ràng mang theo huyết sắc, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tà dị.

Không gian giới chỉ của mấy tên này đã rơi vào trong tay hắn, đầu ngón tay có tia máu chớp lên, đã hoàn thành quá trình nhận chủ. Thanh niên có chút nheo mắt lại, sau một lát lại có chút sáng lên, sau đó tùy ý đem bốn miếng mà như đặt trên đại lục Bạch Đế thì e là nó sẽ được xem là Thần khí không gian giới chỉ ném xuống dưới. Nhập vào hải dương màu xám.

- Mười ba miếng Linh Tinh, mười chín viên Ẩn Tức hoàn, bốn Tham Trắc hoàn, còn có hai kiện Hư Thần khí. Bốn gã gia hỏa này coi như cũng không đến nỗi nghèo lắm.

Lâm Dịch lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau khi nhìn chung quanh lại lần nữa hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng về phía trước.

- Nhớ không lầm, ước chừng ba vạn km phía trước là Luyện Hỏa cốc rồi. Đi qua chỗ này, còn mấy vạn km nữa là tới Loạn Tinh nội thành rồi?

Lâm Dịch vừa bay vừa nghĩ.

Hôm nay, cách ngày đại chiến với Cơ Nghiên cũng đã một tháng rồi. Không còn người dẫn đường, Lâm Dịch tự nhiên cũng không có cách nào đi theo cái thông đạo an toàn do Phiêu Miểu Thiên tìm ra. Cho nên, hắn chỉ có thể căn cứ vào phần tài liệu kia mà chạy đi.

Lộ tuyến trên phần tài liệu kia người biết tất nhiên không là ít, dù sao Tinh Vân bảo sẽ không bán mỗi một thứ, mà phân ra rất nhiều lộ đồ để bán. Cho nên, cường đạo nơi đây cũng so với tuyến đường lúc trước mà thanh niên kia dẫn đi nhiều hơn rất nhiều. Một đường đi tới, Lâm Dịch đã gặp không dưới hai mươi đám rồi, cơ hồ là mỗi ngày đều gặp được.

Mà ngoại trừ đạo tặc, số lượng yêu thú ngược lại ít đi rất nhiều. Lấy trước mặt mà nói cũng chỉ mới gặp được hai ba con mà thôi, yêu thú Ngưng Thần kỳ, một con cũng chưa gặp được.

Tuy hơi bị phiền phức, nhưng đối với Lâm Dịch mà nói thì cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt. Trước mắt, số Linh Tinh hắn thu nhập được đã đạt đến bảy mươi ba khối, Tham Trắc Hoàn hơn mười khối, các đạo cụ công kích hay phòng ngự cũng có ba bốn thứ tốt, bảy tám kiện Hư Thần khí, thu hoạch không thể nói là không phong phú.

Mình lúc trước tiêu hao vài năm thời gian cũng chỉ được hơn bốn mươi miếng Linh Tinh mà thôi. Nhưng hiện tại, chẳng qua là chỉ mới đi ngang qua, liền dễ dàng có được hơn bảy mươi miếng Linh Tinh, thật đúng là châm chọc.

Điều này làm cho Lâm Dịch không thể không cảm thán, hết thảy tất cả, đều được thành lập dựa trên thực lực đấy. Nếu như không có thực lực, thì không có gì phải nói, nhưng nếu như ngươi có, ngươi muốn cái gì, đều có thể dễ dàng có được.

- Thiên giới, quả nhiên là một nơi dùng thực lực vi tôn.

Lâm Dịch cảm thán.

Một tháng này cũng chẳng thấy người bên Phần Thiên tới tìm mình, bất quá Lâm Dịch cũng không quá để ý. Chỉ cần không phải Phần Viêm đích thân tới, Lâm Dịch đều nắm chắc có thể chống lại đối phương.

Mặc dù đối phương có Chân Thần khí cường đại, cảm ngộ Thiên đạo vô cùng thuần thục, tu vi lại rất cao, năng lượng công kích cũng vô cùng lợi hại. Dùng lĩnh vực cộng thêm hai kiện Chân Thần khí, hơn nữa công kích của Thiên đạo, Lâm Dịch vẫn không cách nào chống cự lại địch nhân. Nhưng Lâm Dịch lại có một lá bài tẩy cuối cùng là Hổ Thần cư, hắn tự nhiên sẽ không biết sợ là gì.

Huống hồ, thật sự có cường giả Ngưng Thần kỳ mạnh mẽ đến độ không sợ hai kiện Chân Thần khí cộng thêm lĩnh vực và tu vi của Lâm Dịch sao? Vấn đề này còn rất đáng bàn.

Phi hành cực nhanh, Lâm Dịch đánh giá chung quanh một chút, đại khái là chỉ cần hai tuần lễ nữa là có thể đến được Loạn Tinh nội thành rồi.

Cúi đầu chạy đi, nhưng trong tay Lâm Dịch lại bỗng có ngân quang hiện lên, xuất hiện một cọng cỏ như chiếc đuôi chó màu đỏ.

Trên mặt Lâm Dịch lộ ra một tia buồn rầu, gãi gãi đầu, lộ ra chút do dự.

- Lộng Viêm thảo này, rốt cục có nên cầm hay không?

Đây đúng thật là một vấn đề, nói thực ra, Lộng Viêm thảo này có sức hấp dẫn rất lớn đối với bản thân Lâm Dịch. Phải biết rằng, trong cơ thể hắn thế nhưng có Hắc Viêm tồn tại, theo tu vi của hắn ngày càng mạnh, Hắc Viêm này cắn trả cũng ngày càng nghiêm trọng. Cũng không biết đến lúc nào là nó thoát khỏi sự khống chế của Lâm Dịch, đem Lâm Dịch thiêu thành tro tàn. Hồi tưởng lại cảnh dùng Hắc Viêm đối địch lúc trước, những địch nhân kia nguyên một đám đều hóa thành không khí, da đầu Lâm Dịch liền có chút ngứa. Vừa nghĩ tới một ngày nào đó mình bị biến thành bộ dạng kia, càng là lo lắng không thôi.

Bất quá, hấp dẫn thì hấp dẫn, Lâm Dịch lại vẫn còn có chút do dự.

Thứ nhất, Lâm Dịch là một người có tính cách, lúc trước mặc dù nói là đang trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng tên thanh niên kia vẫn không do dự mà giao Lộng Viêm thảo cho hắn, huống hồ Lâm Dịch lúc trước cũng cam đoan sẽ đem Lộng Viêm thảo nguyên vẹn về. Chỉ riêng một điểm này, Lâm Dịch tựa hồ đã không cách nào sử dụng nó.

Thứ hai, Lộng Viêm thảo là đồ vật của Phiêu Miểu Thiên, mà Phiêu Miểu Thiên lại nắm viễn trình truyền tống trận trong tay. Sau lưng lại có một gã cường giả Thần cấp trấn giữ. Lâm Dịch tuy tự đại, nhưng cũng biết hậu quả khi chọc giận một Thần cấp, ngoại trừ chết thì không còn con đường thứ hai để đi. Mặc dù có Hổ Thần cư, đối mặt với cường giả Thần cấp, Lâm Dịch cũng không dám khinh thường.

Còn việc nói dối Lộng Viêm thảo đã bị người Phần Thiên đoạt đi. Căn bản đó chính là lừa người dối mình rồi. Phiêu Miểu Thiên là thế lực gì? Người Phần Thiên có đoạt được Lộng Viêm thảo hay không, bọn hắn chỉ cần tùy tiện nghe ngóng một chút là biết được rõ ràng.

- Xem ra chỉ có thể buông tha nó.

Lâm Dịch cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà nghĩ như vậy, lại lần nữa nhìn thoáng qua Lộng Viêm thảo cứ như là cỏ đuôi chó kia, khẽ thở dài một hơi thả lại vào trong không gian giới chỉ.

- Xem ra chờ đến khi tới Loạn Tinh nội thành cũng không thể ra đi tay không được...ít nhất cũng phải kiếm được một cọng Lộng Viêm thảo khác hoặc là một ít linh dược có tác dụng tương đương. Bằng không đợi tới khi về Đông Nam Thiên, ở đó cũng không có tài nguyên phong phú như ở Bạo Loạn Tinh Hải này.

Lâm Dịch âm thầm suy tính, về điểm ấy Lâm Dịch tự nhiên là hiểu rất rõ. Loạn Hải sở dĩ tụ tập nhiều cường giả như vậy, một bộ phận nguyên nhân rất lớn chính là do ở đây có sản vật cực kỳ phong phú. Có rất nhiều linh dược quý hiếm đối với nhân loại, đều là do yêu thú cực kỳ mạnh mẽ trông coi, hoặc là ở trong một tình huống nguy hiểm nào đó. Cho nên nói nơi nào nguy hiểm nhất trên Thiên giới này? Không hề nghi ngờ đó chính là Bạo Loạn Tinh Hải.

Hôm nay Lâm Dịch không thể sử dụng gốc Lộng Viêm thảo. Nhưng hắn vẫn không thể không giải quyết vấn đề Hắc Viêm trên thân. Nếu không thời điểm lúc đoàn tụ với người thân, hắn đột nhiên lại bị Hắc Viêm cắn nuốt, hí kịch liền biến thành bi kịch rồi...

Lắc lắc đầu vài cái, Lâm Dịch bình phục lại tâm tình của mình.

Phiêu Miểu Thiên khẳng định là hiểu rất rõ Loạn Tinh này, xem ra trước nên tìm kiếm các thảo dược có cùng công dụng với Lộng Viêm thảo.

Lâm Dịch hoạch định trước những việc cần làm trước khi đến Loạn Tinh nội thành.

- Còn Phần Viêm nữa, có lẽ nên gặp người này một chút...

Mê đoàn kia vẫn một mực bao phủ Lâm Dịch, không tìm hiểu cho ra, Lâm Dịch vẫn luôn cảm thấy bức bối.

Bất quá nói thật lòng, có thể gặp gỡ một cường giả Thần cấp, thật sự là một chuyện làm cho người ta phải hãnh diện.

Nhưng muốn gặp, công việc đằng sau đó cũng làm cho người ta phải đau đầu đấy, Lâm Dịch không khỏi gãi gãi đầu, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

- Đi một bước tính một bước vậy.

Lâm Dịch tự an ủi lấy mình.

Đã quyết định, không có gì phải nghĩ nữa. Huyết sắc năng lượng trên người đại thịnh, tốc độ lập tức bạo tăng, lập tức liền biến mất không còn tăm tích.

Một tuần sau.

Ánh lửa ngút trời.

Đây là một vùng đất quỷ dị màu đỏ, vùng đất quỷ dị này vắt ngang cả Thiên giới, biên giới màu đỏ, giống như một vòng cung, đem Bạo Loạn Tinh Hải màu xám tách ra, có thể nói phân biệt rất rõ ràng.

Mà chỗ này, đúng là bị người Bạo Loạn Tinh Hải xưng là Luyện Hỏa cốc.

Tương truyền trong Luyện Hỏa cốc có một loại hỏa diễm rất lợi hại, tên là Lăng Loạn U hỏa. Tục truyền Lăng Loạn U hỏa này chính là một trong tam đại thần hỏa của Thần giới, không gì không đốt được, lợi hại vô cùng. Cho dù cường giả Thần cấp có gặp được, cũng cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.

Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, cũng chưa có ai chính thức gặp được.

Luyện hỏa cốc này tuy gọi là cốc, trên thực tế lại là một vùng đất tồn tại vô cùng quỷ dị không giống như bình thường. Nó hầu như đem trọn con đường từ Loạn Tinh ngoại thành đến Loạn Tinh nội thành ngăn chặn. Bất luận kẻ nào muốn đi vào Loạn Tinh nội thành, đều phải đi qua Luyện Hỏa cốc này.

Phía chân trời màu xám, một thân ảnh ầm ầm lao tới.

Thời điểm vừa mới tiếp xúc với vòng cung màu đỏ, bỗng nhiên ngừng lại.

- Đây chính là Luyện Hỏa cốc trong truyền thuyết sao?

Một bộ hắc y, một khuôn mặt thanh đến cực điểm treo một tia biểu lộ mới lạ nhìn chung quanh, thanh niên này đúng là Lâm Dịch.

- Thật quỷ dị, vùng đất này rõ ràng giống hệt như lĩnh vực trước kia của mình.

Từ bên ngoài nhìn qua, Hỏa cốc này tựa hồ như một màn hào quang màu đỏ. Thật đúng là có điểm giống lĩnh vực của Lâm Dịch lúc ở Bạch Đế đại lục.

Giống nhau.

Đương nhiên, việc này chỉ là cảm giác mà thôi.

Lâm Dịch quay đầu nhìn lại, đường vòng cung màu đỏ cũng biến thành thẳng tắp, một mực lan tràn mở rộng ra xung quanh, cũng không biết nó kéo dài đến tận nơi nào.

Lâm Dịch thử duỗi một tay vào.

Không có chút cảm giác trở ngại nào, mọi thứ vẫn bình thường. Chẳng qua là, nhiệt độ trong này đúng là rất cao.

Độ ấm nơi bàn tay khá cao, chỗ cánh tay lại hơi lạnh. Hai loại nhiệt độ hoàn toàn khác biệt cùng xuất hiện một chỗ trên cánh tay, lộ ra chút kỳ dị.

Đương nhiên, nhiệt độ cao thì cao, nhưng đây đối với Lâm Dịch tự nhiên là không tính vào đâu.

Thân hình khẽ động, chui vào.

Ánh lửa.

Lọt vào trong tầm mắt Lâm Dịch, khắp nơi đều là biển lửa.

Quỷ dị là ngay cả hải dương màu xám phía dưới, cư nhiên cũng biến thành biển lửa. Nhìn qua cứ như là dung nham cuồn cuộn không ngừng phun trào, khói đen bốc lên mù mịt.

Một mùi hỏa vị cực kì gắt mũi, lập tức chui vào mũi Lâm Dịch.

Lâm Dịch trợn mắt há hốc mồm.

- Làm sao mà cảm giác cứ như là đi vào trong biển lửa vậy?

Lâm Dịch ngạc nhiên, nhưng không có sợ hãi thán, bên ngoài không có vật gì ngăn cách, quả thực chính là nối liền một mảnh, nhưng một bên là nước, một bên lại là lửa. Thiên nhiên quả nhiên là thần kỳ làm cho người ta phải thán phục.

Lắc cảm khái một hồi, Lâm Dịch di động thân hình.

Mùi ka li ni trát gay mũi không ngừng chui vào mũi của hắn, khói đen hừng hực cùng với nhiệt độ siêu cao làm cho hắn không khỏi nhíu mày. Từng đợt âm thanh 'ừng ực' vang lên, đúng là truyền từ biển lửa cuộn trào dung nham kia. Đưa mắt nhìn lại hoàn toàn là một biển lửa, thanh âm 'ừng ực' từ xa mà đến gần, tầng tầng lớp lớp, rậm rạp chằng chịt làm cho người ta không khỏi tê dại.

Vô sắc lĩnh vực, từ trên người Lâm Dịch tràn ra, lập tức một cổ cảm giác mát lạnh dâng lên, Lâm Dịch lúc này mới cảm giác thấy thư thái hơn nhiều. Sau khi thở phào một hơi nhẹ nhõm, Lâm Dịch liền gia tăng tốc độ, một đôi mắt, không ngừng nhìn quanh.

Dù sao nơi đây còn có một Lăng Loạn U hỏa trong truyền thuyết. Lâm Dịch không muốn Hắc Viêm còn chưa giải quyết, lại trêu chọc đến một gia hỏa hầu như là cùng cấp bậc với Hắc Viêm.

Độ rộng Luyện Hỏa cốc cũng không tính là dài, ước chừng khoảng bảy tám nghìn km. Nếu như dùng tốc độ nhanh nhất của Lâm Dịch mà nói, mấy giờ là có thể bay ra ngoài. Nhưng bởi vì sợ tốc độ quá nhanh, vạn nhất đụng phải Lăng Loạn U hỏa kia thì chỉ có một con đường chết. Cho nên Lâm Dịch chỉ dùng sáu bảy phần tốc độ bay đi. Loại tốc độ này, hắn hoàn toàn có thể khống chế được thân hình dừng lại trong nháy mắt, có thể ứng phó được một ít sự kiện đột xuất.

Toàn bộ Luyện Hỏa cốc tạo hình tựa như là một miệng núi lửa, khói đen bên trong cuồn cuộn, thanh âm 'ừng ực' không ngừng vang lên. Thực lực hơi yếu một chút sợ là không cách nào thừa nhận nhiệt độ ở đây.

Bay được mười mấy giờ, kinh sợ vô hiểm.

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, con mắt theo thói quen toàn là màu đỏ trong lúc nhất thời không kịp thích ứng, không khỏi có chút híp lại, điều chỉnh tiêu cự lại một lúc, mới phát hiện rằng đã đi ra khỏi khu vực quỷ dị kia.

Phía dưới, vẫn là hải dương toàn màu xám, quay đầu lại xem, là một vùng đất màu đỏ tựa như vòng cung Luyện Hỏa cốc.

- Chỗ này thật sự là quỷ dị.

Lâm Dịch thì thầm một tiếng, quay đầu lại, hướng phía trước bay đi.

Con đường kế tiếp yên lặng hơn nhiều, đương nhiên, ngươi chung quanh cũng ngày càng nhiều. Thậm chí Lâm Dịch còn có thể chứng kiến lưu quang lóe lên bên người.

Xem ra, Loạn Tinh thành này cũng rất náo nhiệt.

Đến nơi này, đạo tặc tựa hồ như đã tuyệt tích hết rồi,.

Hay nói giỡn, nơi này chính là Loạn Tinh nội thành, ra vào đều là người mạnh nhiều vô số kể. Những tên đạo tặc kia cũng không phải người ngu ngốc. Ăn cướp ở chỗ này? Chỉ sợ sẽ chọc cho nhiều người tức giận.

Huống chi, bên trong Loạn Tinh thành còn có tồn tại càng mạnh mẽ - cường giả Thần cấp trấn thủ. Tuy nói cường giả Thần cấp bình thường sẽ không để ý tới trận chiến giữa những cường giả Hư Thần cảnh. Nhưng người của Thiên giới hay vẫn bảo trì một phần tôn kính với cường giả ở vị thứ này. Tại những nơi như thế này, sẽ tự động thu liễm đi nhiều.

Bảo trì tốc độ không nhanh không chậm, Lâm Dịch bỏ ra ước chừng bốn ngày, rốt cục thấy được Loạn Tinh nội thành.

- Đây chính là Loạn Tinh nội thành?

Lần đầu nhìn thấy Loạn Tinh nội thành, Lâm Dịch có chút ít kinh ngạc.

Chỉ thấy ở phía chân trời xa xa, mấy tòa phù phong cấu thành một phù phong quần, trong đó bốn tòa phù phong đem một tòa phù phong bên trong bao vây như chúng tinh củng nguyệt. Trên đỉnh phù phong, một cổ uy năng khủng bố bành trướng khắp bốn phương tám hướng, khí thế thật là kinh người.

Nhưng mà tòa phù phong kia, lại không quá lớn. So với vẻ đại khí của Tinh Ngoại thành, có chút quá nhỏ.

Bất quá ngẫm lại cũng thế, ở trong có thể ra vào đều là cường giả Hư Thần cảnh, muốn lớn đích xác cũng vô dụng.

Tuy đại khí không bằng Loạn Tinh thành, nhưng năm tòa phù phong như kiếm lại tỏa ra khí thế ác liệt lăng lệ, tràn đầy năng lượng, làm cho người ta không dám khinh thường một chút nào.

- Tòa phù phong ở giữa có lẽ là Loạn Tinh nội thành a? Bốn tòa khác là gì đây?

Lâm Dịch tò mò nhìn.

Khoảng cách giữa mấy tòa phù phong này cũng cỡ ba bốn km, nhưng cách vài chục km bên ngoài, chỉ thấy đó là những khe hở nho nhỏ, rất nhiều lưu quang màu sắc khác nhau giao thoa trong đó. Đột nhiên có một đạo lưu quang lóe lên bên cạnh Lâm Dịch, thẳng hướng năm tòa phù phong kia mà đi.

Lâm Dịch tò mò nhìn, thân hình lại theo chân đạo lưu quang đó, bay đi.

Càng tiếp cận năm tòa phù phong mới có cảm giác rõ ràng nhất, Lâm Dịch mơ hồ có cảm giác bị đè nén.

- Cái này, hẳn là uy áp của cường giả Thần cấp a?

Lâm Dịch nghĩ đến.

Không hề nghi ngờ uy áp của cường giả Thần cấp của Loạn Tinh nội thành này còn mạnh hơn nhiều so với Loạn Tinh ngoại thành. Hơn nữa những vòng năng lượng thủ hộ kia, lộ ra vẻ xuất từ tay Thần cấp, Ít nhất Lâm Dịch không có nắm chắc có thể đem tầng phòng hộ kia xé rách.

Hít sâu một hơi, bay đi.

Sau một lát, rốt cục cũng đi tới bên ngoài thành thị.

Giống với Loạn Tinh ngoại thành, có hộ vệ, trên vòng bảo hộ chỉ có một lỗ hổng nho nhỏ để đi vào.

Lâm Dịch bay thẳng đến chỗ đó, xải bước đi vào.

- Ô...ô...ô...n...g.

Một hồi tiếng ồn ào trong nháy mắt rót vào tai của hắn, cũng phải mấy tháng không được nghe những âm thanh này, làm cho Lâm Dịch trong lúc nhất thời đầu có chút mơ hồ.

Bất quá khá tốt, ngay sau đó hắn đã lập tức thích ứng.

Đường phố rộng rãi náo nhiệt, biển người như thủy triều, kiến trúc cao lớn, đây chính là Loạn Tinh nội thành, cũng không khác bao nhiêu so với các thành thị khác.

Nếu như nói thành thị này có gì khác, chỉ sợ cũng chỉ có những người đi đường này.

Thuần một sắc cường giả Hư Thần cảnh.

Nơi đây, người tới ta lui, từng người đều là cường giả Hư Thần cảnh. Lâm Dịch đại khái đếm một chút, chỉ cần trên con đường này, chỉ sợ cũng không dưới ngàn mấy.

- Cư nhiên lại có nhiều cường giả Hư Thần cảnh như vậy?

Lâm Dịch trợn mắt há hốc mồm.

Kỳ thật điều này cũng bình thường, thử nghĩ thoáng một chút. Thiên giới này rộng lớn như thế nào? Toàn bộ Tây Bắc Thiên đã rộng lớn đến cỡ nào? Phải biết rằng hầu như trên mỗi mảnh đất đều có cường giả Hư Thần cảnh, chẳng qua là Lâm Dịch kinh qua các chuyện, số người tiếp xúc cũng chỉ có một chút, làm cho hắn có ảo giác rằng cường giả Hư Thần cảnh rất thưa thớt.

Đương nhiên, cường giả Hư Thần cảnh đích thực là rất thưa thớt.

Nhưng phải biết rằng, dân số trên Thiên giới này phải dùng hàng tỉ để đếm đấy. Dù là trong 100 vạn, 1000 vạn người chỉ có một cường giả Hư Thần cảnh thì số cường giả Hư Thần cảnh trong 1 tỉ người cũng có hàng chục rồi, hơn nữa đây chỉ là Tây Bắc Thiên mà thôi.

Một con số khổng lồ như vậy, phân tán đến hàng tỉ người dân trên Thiên giới tự nhiên là rất thưa thớt, nhưng nếu như tập trung lại một chỗ thì sao.

Cho nên, mới có thể gây cho Lâm Dịch một cảm giác trùng kích mãnh liệt như thế.

- Bạo Loạn Tinh Hải này quả nhiên là nơi mà cường giả tụ tập...

Lâm Dịch không khỏi cảm khái.

Sau đó, xải bước bước về phía trước.

Những người này tuy đều là cường giả Hư Thần cảnh, tuyệt đại bộ phận trong đó đều là Luyện Cách kỳ, ngẫu nhiên có thể thấy được một hai cường giả Ngưng Thần kỳ trong đó, đã coi như là không tệ rồi. Có thể nghĩ được, muốn lĩnh ngộ ra Thiên đạo là một chuyện khó khăn cỡ nào.

Lâm Dịch vòng vo trên đường một hồi, chỉ là trong thành phố này, dân cư cũng khoảng trên ba vạn người rồi. Dựa theo loại tỉ lệ này, bốn tòa thành thị khác, Loạn Tinh nội thành này rõ ràng có được mười lăm vạn cường giả Hư Thần cảnh?

Mười lăm vạn, con số này cũng không tính là lớn, nhưng phải biết rằng, đây chính là cường giả Hư Thần cảnh a...một cường giả Hư Thần cảnh, ở chỗ nào cũng là cường giả bá chủ một phương. Mà ở chỗ này lại vượt qua mười lăm vạn?

- Nếu như ai có thể thao túng một đám người như vậy, đó là một loại hiệu quả gì?

Lâm Dịch không cách nào tưởng tượng.

Hít thở sâu một hơi, Lâm Dịch không suy nghĩ nhiều nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.