Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 9: Chương 9: Đánh cược




Tiêu Hạo lúc này nhịn không được trong lòng đậu đen rau muống.Ca có biết trị bệnh đâu mà bảo ca cứu người.Mẹ hệ thống, mi đi ra cam đoan ta không đánh chết mi.

Bản thân Tiêu Hạo vừa mới học xong tri thức Hoàng cấp luyện đan sư, ngay cả luyện đan còn chưa thử 1 lần nói chi đến trị bệnh cứu người.

“Bởi vì kí chủ phương diện y thuật là không biết gì.Hệ thống quyết định hỗ trợ kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, hỗ trợ một bộ hạ phẩm ngân châm cùng 1 quyển Hoàng cấp hạ phẩm y phổ.Mở ra chức nghiệp Y sư.”

Tiêu Hạo mở ra mình thông tin cá nhân.

Kí chủ:Tiêu Hạo.

Chức nghiệp:Học sinh cấp 3 lớp 12, Địa Cầu tu sĩ, đại sư cấp đầu bếp, Hoàng cấp hạ phẩm Y sư.

Chiến lực:300(người bình thường là 5).

Tu vi:Luyện Khí tam trọng.

Kỹ năng:Phá Vọng chi nhãn(cấp 1).

Điểm hối đoái:0(-1000).

“Hệ thống, điểm hối đoái của ta làm sao có -1000 rồi?”

Tần Hạo nhìn mục điểm hối đoái nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì hỗ trợ kí chủ nhiệm vụ, mà cũng không phải là hỗ trợ miễn phí.Cái này xem như kí chủ thiếu nợ hệ thống điểm hệ thống.Nguyên nhân là 1 bộ hạ phẩm ngân châm cùng Hoàng cấp hạ phẩm Y phổ giá trị là 2000 điểm hối đoái.Nhưng hệ thống tự động đưa ra hỗ trợ mà giảm giá 50% điểm hối đoái nên chỉ còn 1000.”

“Con mẹ nó hố cha hệ thống.”

Tần Hạo triệt để bó tay với cái cực phẩm hệ thống này rồi.Tự động phát nhiệm vụ không nói, mà còn tự động nhận giúp vật phẩm gài bẫy mình thiếu nợ nó nữa chứ.

“Đinh, nhắc nhớ kí chủ, hệ thống điểm hối đoái vay mượn là có tính lãi.1 ngày 100 điểm hối đoái tiền lời nha.Mời kí chủ nhanh chóng thanh toán xong điểm hối đoái đã vay mượn.”

Tiêu Hạo triệt để im lặng.Ca muốn giải trừ trói chặt, hệ thống mi tha ta đi được không.Tiêu Hạo nội tâm khóc không ra nước mắt.

Tiêu Hạo từ khi bị hệ thống nhận chủ sau đó có thể nói là thường xuyên bị hố.Nếu là người nào trên thế giới nhảy nhiều hố nhất, Tiêu Hạo không chút do dự lệ rơi đầy mặt đứng ra chỉ mình.

Tiêu Hạo cũng lười nhác suy nghĩ về cái thả hố hệ thống này nữa.Nói lời chào Trình Đông, Tiêu Hạo cất bước tiến đến phòng chữa bệnh của ông lão.

Ninh Tuyết Yên thấy Tiêu Hạo cất bước đi đến phòng của ông lão mà nhóm thầy thuốc lúc nãy nói vô vọng cứu trị.Nàng ngạc nhiên hỏi Tiêu Hạo.

“Tiêu Hạo, bạn đi vào đó làm gì?”

Tiêu Hạo không quan trọng hờ hững nói ra.

“Tất nhiên là đi cứu người à.”

Ninh Tuyết Yên gương mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Hạo.

“Bạn còn sẽ học y?”

Trình Đông nghe Tiêu Hạo muốn vào chữa cho trong phòng bệnh ông lão, tâm lý âm thầm kích động, chạy đến lắp bắp nói.

“Tiểu huynh đệ, cậu có thể chữa được cho trong phòng ông lão kia.”

Tiêu Hạo bĩu môi khinh thường, giả trang một dạng thế ngoại cao nhân thần bí.

“Một cái nhấc tay mà thôi, luyện đan sư nhất mạch của ta muốn chữa bệnh gì mà không được.Không có chúng ta chữa không hết bệnh, chỉ có người bệnh có hay không trả đúng giá để chữa mình bệnh thôi.”

Trình Đông khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi, đối với lai lịch của Tiêu Hạo ngày càng hiếu kỳ.

Ninh Tuyết Yên một bên có chút không tin nói ra.

“Tiêu Hạo bạn học, đừng có mà chém gió.Bạn mà chữa được ông lão kia thì mình cũng là thần y rồi đây.”

Thấy Ninh Tuyết Yên không tin mình, Tiêu Hạo có chút tức giận nói.

“Ninh đại hoa khôi đây là ý gì?xem thường y thuật của mình sao?Nếu không hai chúng ta đánh cược thế nào?”

“Đánh cược cái gì?”

“Nếu mình chữa khỏi cho ông lão trong phòng, bạn đáp ứng mình một yêu cầu.Mình trị không được, mình đáp ứng bạn một yêu cầu.”

Tiêu Hạo như đạt được mục đích cười gian nói.

Ninh Tuyết Yên cũng suy nghĩ một chút, đồng ý nói.

“Được.Cược thì cược, chỉ cần không xách yêu cầu quá đáng là được.Mình không tin bạn hội có y thuật đâu.”

“Rồi rồi.Ninh đại hoa khôi theo mình vào phòng xem chẳng phải sẽ biết.”

Tiêu Hạo đối với Ninh Tuyết Yên nói ra.Trình Đông cũng cùng đi theo 2 người vào phòng.

Nhìn nhắm mắt nằm trên giường ông lão, Tiêu Hạo nhướng mày nói với đám người.

“Tránh ra, tránh ra.Nếu không muốn ổng chết thì để tôi đến.”

Mấy vị thầy thuốc thấy người đến là một cái học sinh, cho là đến hồ nháo, giận dữ quát lên.

“Thằng nhóc ở đâu ra, không ở trường học cho tốt mà đến đây nói nhảm cái gì?”

Tiêu Hạo có chút khó chịu khi thấy đám thầy thuốc trong mặt mà bắt hình dong, tức giận nói.

“Mấy người là đang cản trở tôi cứu người đây.Nếu ông lão xảy ra bất trắc, mấy người gánh nổi không?”

Phụ nữ trung niên ngoài 40 nghe thấy cậu thanh niên trước mặt có thể chữa cho ba mình, sắc mặt lộ vẻ khinh thường, châm chọc nói.

“Thằng nhóc, không ở trường học cho tốt mà chạy đến đây giả bộ cái gì thần y.Nếu mà nhóc mày là thần y thì cô đây là thần tiên sống rồi, haha.”

Trung niên nam tử sắc mặt không tốt lắm tiến lên đối với phụ nữ trung niên quát.

“Cô im miệng cho tôi!”

Phụ nữ trung niên rất sợ anh hai mình, co đầu rụt cổ lại, oán hận nhìn Tiêu Hạo.

“Tiểu huynh đệ, cậu nói cậu có thể chữa khỏi cho ba tôi phải không?”

Trung niên nam tử sắc mặt nghiêm túc, trên thân có một luồng không giận tự uy khí thế trầm giọng hỏi.

Tiêu Hạo đối với khí tràng của nam tử trung niên như không thấy, thần sắc hờ hững nói ra.

“Có thể, bệnh của ông lão chỉ cần xâu mấy châm là có thể.”

Mấy vị thầy thuốc nghe Tiêu Hạo khoác lác, cả đám đều giận dữ mắng.

“Thằng nhóc nói khoác mà không biết ngượng.”

“Chỉ cần xâu mấy châm, nói nghe dễ nhỉ.Nói vậy thì ai chả làm được.”

“Bớt ở đây mà nói nhảm đi, gọi điện bệnh viện tâm thần hốt nó vào trong đó dưỡng bệnh đi thôi.”

Ninh Tuyết Yên thấy Tiêu Hạo dồn dập bị đả kích xem thường, có chút không đành lòng nói với Tiêu Hạo.

“Hay là thôi đi Tiêu Hạo.Bạn cũng không biết y thuật gì có đúng không?đùa vậy đủ rồi, về nhà đi thôi.”

Tiêu Hạo không trả lời, ánh mắt như sắc như ưng nhìn chằm chằm đám người.

“Tốt, rất tốt.Đã đám người các ông mắt chó coi thường người khác, trông mặt bắt hình dong lời nói.Chúng ta đánh cái cược thế nào?”

“Thằng nhóc trang, tiếp tục trang đi.Còn đánh cược cơ đấy.Nói đi, cược cái gì? đám trưởng bối bọn ta đều tiếp hết.”

Tiêu Hạo thấy đám người mắt chó coi thường người khác, trông mặt mà bắt hình dong cảm thấy tức giận.Bây giờ có cơ hội không âm bọn họ 1 phen thì cảm thấy có lỗi với bản thân.

“Nếu tôi chữa khỏi cho ông lão mà nói, mấy người các ông quỳ xuống trước mặt tôi nói xin lỗi.Nếu tôi chữa không khỏi, liền mặc các ông xử trí.Như thế nào đây?cược hay không cược?”

Mấy thầy thuốc nhóm nghe đánh cược, cảm thấy bị thằng nhóc con khinh bỉ mà tức giận trừng mắt.

“Cược thì cược.Thằng nhóc con miệng còn hôi sữa.Đám bọn ta cũng muốn xem mày là làm thế nào cứu ông lão này.Chuẩn bị đợi bọn ta đến trừng phạt cho cái tội trẻ trâu thích trang bức đi.”

Ninh Tuyết Yên thấy 2 bên căng thẳng, cược cũng đã cược.Đứng một bên lo lắng nói.

“Tiêu Hạo, bạn đừng có dại dột như vậy.Không cần thiết phải chấp nhất với đám người này.Mình tin bạn hội có y thuật là được rồi.”

Tiêu Hạo sững sờ nhìn Ninh Tuyết Yên, nghe ra nàng lời nói là thật tâm lo lắng chính mình.Tiêu Hạo trong lòng có suy đoán, mở ra tra xét thông tin.Vừa nhìn bảng thông tin đối phương, Tiêu Hạo giật mình cả kinh tròng mắt muốn lồi ra ngoài.

Mục tiêu:Ninh Tuyết Yên.

Chức nghiệp:Học sinh trường cấp 3 lớp 12.

Chiến lực:5.

Tu vi:không.

Quan hệ:mập mờ không rõ.

Hảo cảm:50.

Nhan trị:88.

“Ngọa tào, này là cái quỷ gì?Mới sáng hôm nay còn hảo cảm 15, làm sao hiện tại lên 50 rồi?còn quan hệ biến thành mập mờ nữa.WTF?Không lẽ ca nhân sinh thành lập hậu cung đến rồi?”

Tiêu Hạo lắc đầu, đèn nén nghi hoặc trong lòng, cười cười ném cho Ninh Tuyết Yên cái ánh mắt an tâm chớ vội.

“Không sao.Mình tự có chừng mực mà, bạn không cần lo lắng.Nhớ chúng ta đánh cược nha mỹ nữ.”

Ninh Tuyết Yên gương mặt không hiểu dâng lên hai đóa hồng vân, trong lòng có chút chờ mong đánh cược lần này kết quả.

Quả thật, Ninh Tuyết Yên nội tâm có chút dao động.Bị bạn trai mình tính cách thay đổi trở nên biến thái khiến nàng cảm thấy bắt đầu sợ hãi.Cũng điều này là nguyên nhân khiến nàng sợ Tiêu Hạo bị liên lụy.Mấy hôm nay, Lăng Tích Uy tính cách thay đổi 180 độ nàng là nhìn ở trong mắt.

Với lại, sau lần tỏ tình của Tiêu Hạo, Ninh Tuyết Yên trong lòng tự nhiên có một cổ khác thường tình cảm dần nảy mầm.

Tiêu Hạo lười nhác nói nhảm, cứu người quan trọng.Đột nhiên vung tay một cái, trong tay xuất hiện 5 cái ngân châm.

Một hành động này của Tiêu Hạo làm đám người trong nội tâm cả kinh.Nhưng càng làm đám người lác mắt ở phía sau.

Tiêu Hạo bắt đầu ném 5 cây ngân châm ra bay vọt hướng về ông già 5 vị trí huyệt đạo mà ghim vào, miệng quát lên.

“Thông Mạch châm, đi!”

Tiếp theo, 5 cây ngân châm cắm vào người ông lão bắt đầu rung có nhịp điệu theo một quy luật nhất định.

Sau 5 phút, sắc mặt ông lão dần chuyển biến tốt.Sau 10 phút, ông lão biểu hiện tắt nghẽn tim mạch đã không còn thấy nữa.

Đám thầy thuốc nhìn xem quá trình trị liệu từ đầu đến cuối, ánh mắt đều trừng lớn, miệng há to có thể nhét vào được quả trứng gà.

Ông lão ở giường từ từ mở mắt ra, mê mang hỏi.

“Ta đây ở đâu?”

“Ông già, tỉnh lại rồi?”

Người đàn ông trung niên mặt già lộ vẻ vui mừng nhìn ông lão nói.

“Thiên Chính, tao đây là đang ở đâu?”

“Ở chỗ mà ông mỗi lần bị tắt nghẽn tim mạch đều đưa ông đến ấy.”

Người đàn ông trung niên cười nói.

“Ờ, cảm ơn mấy thầy thuốc giải quyết giúp tôi nguy cơ lần này.Ồ, không đúng!”

Người đàn ông trung niên nghe vậy biến sắc mặt, lo lắng hỏi.

“Ông già, thế nào?”

“Tao tắt nghẽn tim mạch không còn di chứng nữa.Triệt để khỏi hẳn rồi!”

Ông lão sững sốt một chút, sắc mặt lộ ra vẻ khó tin nói ra.

Nhóm thầy thuốc nghe vậy, tâm lý như ăn con ruồi một dạng khó chịu.

Nhìn thấy đám thầy thuốc thần sắc khác thường, Ông lão mới nghi ngờ hỏi.

“Thiên Chính, chuyện này là thế nào?”

“Ông già.Mặc dù ông nằm ở chỗ này nhưng không phải được nhóm thầy thuốc này cứu chữa.”

“Có ý gì?”

Ông lão không hiểu hỏi.

Người trung niên ngón tay chỉ Tiêu Hạo nói.

“Là tiểu huynh đệ này cứu chữa cho ông.”

“Cái gì?Mày lập lại lần nữa?là tiểu huynh đệ này chữa tốt cho tao?”

Người trung niên gật đầu thừa nhận.Ông lão tin tưởng không nghi ngờ gì.Ông biết rất rõ con trai mình sẽ không gạt mình.

Ông lão cố gắng ngồi dậy, muốn quỳ xuống cảm tạ ơn cứu mạng đối với Tiêu Hạo.

Tiêu Hạo thấy vậy cả kinh, chạy đến đỡ tay ông lão, không quan trọng nói ra.

“Cứu ông chỉ là cái nhấc tay mà thôi.Không cần phải làm lễ với cháu nặng như vậy.Nói gì đi nữa ông cũng đáng tuổi ông nội cháu.Lễ nặng như vậy cháu quả thật không dám nhận.”

Ông lão lúc này mới chịu ngồi xuống giường, than thở nói ra.

“Quả nhiên là gặp được cao nhân a.Lão đầu tôi không biết lấy gì cảm tạ tiểu huynh đệ ơn cứu mạng.”

Suy nghĩ một hồi, Ông mới phân phó gọi Thiên Chính người đàn ông trung niên.

“Thiên Chính, đi đến quân khu lấy vật đó ra đi.”

“Ông già, ông là muốn,...”

Cố Thiên Chính nghe ông già muốn lấy vật kia đưa cho tiểu huynh đệ này, trong lòng kinh hãi không thôi.

Cố Chấn Hoa tức giận trừng mắt Cố Thiên Chính.

“Mày con mẹ nó làm gì lề mề như đàn bà vậy?tao phân phó thì đi làm đi.”

“Được, được, tôi đi còn không được sao.Hung cái gì hung.”

Cố Thiên Chính thấp giọng lầm bầm, rời khỏi phòng chữa bệnh.

Cố Thiên Tú người đàn bà trung niên có chút câu nệ nói.

“Ba, ngài tốt.”

Cố Chấn Hoa nhìn thấy Cố Thiên Tú, sắc mặt thoáng cái khó coi, tức giận nói.

“Mày còn biết về đây thăm tao?sao không đợi lúc tao chết rồi về hưởng đám điền sản kia hả?”

Cố Thiên Tú nghe ba trách mắng mình, sắc mặt tái nhợt, cúi thấp đầu xin lỗi nói.

“Ba, con biết sai rồi.Lần này con về dự định sẽ ở lại 1 tháng để chăm lo cho ba.Đều tại con không tốt, mong ba tha thứ cho con.Con xin lỗi!”

Cố Chấn Hoa run tay chỉ Cố Thiên Tú, nửa ngày không nói nên lời.Thở dài mà thả tay xuống.

“Con gái ngốc, ba cũng không thật sự trách con.Biết lỗi là tốt rồi, nhà ta cũng không thiếu tiền.Con việc gì phải khổ như vậy đâu chứ.”

Cố Thiên Tú không kìm được ôm Cố Chấn Hoa mà khóc lên.

Một hồi, Cố Chấn Hoa cảm thấy không có ý tứ hướng Tiêu Hạo nói.

“Xin lỗi, chuyện xấu hổ trong nhà khiến mọi người chê cười rồi.”

Tiêu Hạo khoát tay, cười nói.

“Gia đình của ông đoàn tụ là chuyện vui mới đúng.Hiện tại bệnh tình của ông đã ổn, chỉ cần bốc vài thang thuốc bổ sung khí huyết nữa là ổn.”

Cố Chấn Hoa nghe vậy mừng rỡ, đến giờ vẫn chưa tin mình bị tắt nghẽn tim mạch bệnh bị chữa khỏi.

“Là thật sao tiểu huynh đệ?”

Tiêu Hạo gật đầu thành thật nói.

“Là thật.”

Cố Thiên Tú nghe đến ba mình khỏi bệnh, cao hứng nói.

“Quá tốt, ba từ nay sẽ không ngất xỉu thất thường nữa.”

Nói xong, nàng quay về hướng Tiêu Hạo quỳ xuống.

“Tiểu huynh đệ, trước đó là cô mắt cho coi thường người khác.Ở đây cô quỳ xuống nói xin lỗi cháu, mong cháu rộng lượng tha thứ.”

Tiêu Hạo cũng không thật muốn Cố Thiên Tú quỳ xuống, đến đỡ nàng dậy.

“Được rồi, con tha thứ cho cô.Nhưng từ nay về sau đừng có trông mặt mà bắt hình dong là được.Có câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.Khi không biết rõ người ta là ai thì đừng vội đánh giá người ta thế nào.”

Nói xong, Tiêu Hạo quay sang nhìn nhóm thầy thuốc như muốn lén lút trốn đi quát lên.

“Nhóm người mấy ông cũng nên thực hiện đánh cược lời nói đi chứ.Muốn trốn nợ, sẽ không có cửa đâu.”

“Thiếu niên, làm người nên lưu lại một đường, ngày sau dễ gặp nhau.”

Nhóm thầy thuốc có chút thấp thỏm nói.

“Lưu lại em gái bọn ông à?Nhìn một đám đạo đức giả nhóm thầy thuốc mấy ông, tôi quả thật muốn nôn.Y đức cũng không có mà lại hành nghề này, quả thật là sỉ nhục Nam y.”

Tiêu Hạo quả thật nộ khí trùng thiên, đám này thầy thuốc ra vẻ đạo mạo, mắt chó coi thường người khác nên cho cái giáo huấn khó quên.

“Mày cái thằng nhóc con, dám sỉ nhục bọn tao không có y đức.Mày là cái thá gì dám nhục mạ bọn tao?”

Nhím thầy thuốc phẫn nộ rống lên.

“Bằng lương tâm của tôi, bằng tôi là thầy thuốc chuyên trị bệnh cứu người.Chứ không phải là đi mắt chó coi thường người khác, đến đổ ước cũng không dám thực hiện.Một nhóm rác rưởi.”

“Tiểu huynh đệ đây là có chuyện gì?”

Cố Chấn Hoa một bên thấy hai bên cãi nhau có chút căng nên hỏi.

“Để con đến nói đi.Chuyện là thế này,...”

Ninh Tuyết Yên từ nãy giờ vẫn không lên tiếng lúc này mới đứng ra mở miệng nói.

Mọi thứ nàng đều là người chứng kiến từ đầu đến cuối.Ninh Tuyết Yên đối với nhóm thầy thuốc này thái độ tràn ngập chán ghét.

Mà khi thấy được Tiêu Hạo dùng y thuật thần kỳ cứu người.Ninh Tuyết Yên nội tâm rối bời như con hươu xông loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.