Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 42: Chương 42: Vây khốn




Editor: Phương, Tokiya - Beta: Min

Sắp tới cuối năm, Lộ Linh được bác sĩ tâm lý đưa về quê anh. Nơi đây là một vùng nông thôn, sau khi đi qua đường cao tốc, tới một đoạn bùn lầy, không thể tiếp tục ngồi xe được, hai người đành xuống xe đi bộ. Đường núi gập ghềnh, trước mặt là khe núi gồ ghề, bác sĩ tâm lý sợ Lộ Linh không quen đi đường núi, bèn nửa dìu nửa ôm cậu từ trên xe xuống.

“Nào.” Bác sĩ tâm lý nắm chặt tay Lộ Linh.

Lộ Linh từ trên xe nhảy xuống, híp mắt cười, khóe miệng còn cong lên một độ cong thật lớn, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.

Tuyết rơi lay bay, đậu lên hàng lông mi Lộ Linh.

“Con đường phía trước tương đối gồ ghề.” Bác sĩ tâm lý dịu dàng nói, “Đừng sợ, anh nắm tay em.”

“Em không sợ.” Lộ Linh cười hì hì đáp. Cả người cậu bọc kín mít, tay xỏ găng, cổ quàng khăn, ngay cả dưới chân cũng đi đôi giày bông dày do bác sĩ tâm lý tỉ mỉ chọn mua, chủ yếu để giữ ấm và thoải mái. Bởi vì mặc nhiều, cho nên khi bước đi khó tránh khỏi lắc lư qua lại, bị bác sĩ nói trông cậu y như con chim cánh cụt.

Lộ Linh giẫm lên đá cuội trong con suối nhỏ, xấu tính lắc lắc tuyết đọng trên cây, khiến tuyết rơi đầy xuống vai anh. Bác sĩ tâm lý cũng không giận, trái lại khẽ véo mũi Lộ Linh, bật ra chút âm mũi, mỉm cười không nói.

Mỗi một nơi hai người đi qua, bác sĩ tâm lí đều chậm rãi kể cho Lộ Linh nghe một vài chuyện thú vị hồi nhỏ của mình. Chẳng hạn, hồi còn bé anh rất nghịch ngợm, thường cùng đám bạn đi trộm khoai lang, cuối cùng bị ông chú nhà bên chủ của ruộng khoai bắt được, xách tai từng đứa bắt đứng xếp hàng ngay ngắn, khai ra đứa nào chủ mưu; hoặc tỷ như đi đào giun đất làm mồi, sau đó ra ao câu cá về cho cả nhà ăn; hoặc như vào đêm giao thừa đốt pháo hoa, trẻ con nhà nào cũng thi nhau xem pháo hoa nhà ai nổ cao hơn đẹp hơn...

Chuyện thời thơ ấu của anh hoàn toàn bất đồng với những gì Lộ Linh từng trải qua. Cậu tràn đầy hứng thú chăm chú lắng nghe, đôi mắt to tròn hiếu kỳ ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên trước mắt. Cậu khó có thể tưởng tượng bác sĩ tâm lý không ngờ lại từng là một đứa nhóc nghịch ngợm như thế.

Cậu làm bộ thất vọng nói: “Thì ra bạn trai em khi còn nhỏ là một con khỉ tinh nghịch, em còn tưởng anh từ bé đã là ông cụ non cơ.”

Bác sĩ tâm lý bật cười.

Mắt thấy thôn xóm càng ngày càng gần, khói bếp lượn lờ bay lên, Lộ Linh không khỏi có chút căng thẳng, cậu giật tay áo bác sĩ tâm lý hỏi: “Lỡ như ông nội không thích em thì sao?”

“Không đâu.” Bác sĩ tâm lý xoa đầu Lộ Linh, “Ông nhất định sẽ thích em.”

“Cảnh này qua – diễn viên diễn khá lắm.” Giang Dụ Phi vỗ tay nói, “Mọi người vất vả rồi, nhất là tổ đạo cụ, tối nay mọi người được thêm một cái đùi gà, tuyết nhân tạo làm rất thật.”

Thời tiết hiện giờ mặc dù đã sắp vào đông, nhưng vẫn chưa lạnh đến mức có tuyết rơi. Tổ đạo cụ phải làm ra nhiều bông tuyết như vậy, quả thực rất khó.

Một trận hoan hô vang lên, bầu không khí rất tốt đẹp. Giang Dụ Phi nhìn sắc trời trên đầu, quyết định, “Tôi thấy hôm nay cũng muộn rồi, nơi này cách nhà trọ khá xa, đường xuống núi cũng dốc, không thể để trời tối mới trở về được. Cảnh quay hôm nay tới đây thôi, kết thúc công việc!”

Đạo diễn thật thấu tình đạt lí, nhóm nhân viên công tác vỗ tay ầm ầm, một vài nam nhân viên còn huýt sáo, hôn gió với Giang Dụ Phi, hại anh sợ tới mức suýt thì lột giày độn bông ra gõ đầu bọn họ.

Sau khi Từ Úy Vũ đồng ý sửa lại kịch bản, trong kịch bản lại tăng thêm một phân đoạn trở về quê thăm ông nội. Hôm đó Giang Dụ Phi còn nói đùa rằng phải mời nhóm diễn viên quần chúng đi ăn một bữa. Trên thực tế tăng thêm một phân cảnh, tiền lương cho diễn viên là chuyện nhỏ, vấn đề lớn nhất chính là phải tìm được địa điểm quay phù hợp với nội dung trong kịch bản. Ông nội của bác sĩ tâm lý sống tại một làng quê hẻo lánh, bọn họ phải dựa theo kịch bản mà tìm kiếm một nơi phù hợp để quay cảnh mới.

May mà từ địa điểm quay đi vài cây số sẽ gặp một sườn núi, có vài hộ gia đình sống ở đó, sau khi được sự đồng ý của họ, đoàn phim《Nói mê》bèn tạm thời dừng lại đó nghỉ ngơi.

Đây là tình huống ngoài dự liệu, quay phim trên núi vất vả hơn nhiều so với quay nơi đồng bằng. Diễn viên còn đỡ, mấy anh trai quay phim mỗi ngày phải vác theo một đống thiết bị, Kha Tây Ninh nhìn thôi cũng thấy mệt, trong tay bọn họ chỉ còn vỏ chai nước rỗng.

Vu Thiến Văn chuẩn bị một chai nước khoáng còn nguyên chưa mở. Kha Tây Ninh không uống, kêu cô mang cho anh trai quay phim đi bên cạnh.

Trời lạnh, hoạt động càng tốn sức. Anh trai quay phim vừa vác thiết bị vừa dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán, trông thấy chai nước trong tay Vu Thiến Văn thì tựa như đi giữa sa mạc gặp được ốc đảo, giữa đêm đông gặp được đống lửa hồng. Cậu ta nhận lấy chai nước, ngửa đầu tu ừng ực.

Uống xong, cậu ta lấy tay tùy tiện quẹt miệng một cái, cảm kích nói: “Cảm ơn cô, cảm ơn Kha lão sư.”

Vu Thiến Văn mím môi cười, cô trở lại bên cạnh Kha Tây Ninh, cùng cậu đi xuống núi: “Ầy, may mà không phải mùa hè. Em nghe vài nhân viên công tác nói, có một đoàn phim quay chương tình thực tế, cả quá trình bắt nhân viên đi theo cố gắng hết sức chưa nói, khi đó còn là giữa mùa hè, trên núi khắp nơi đều có muỗi.”

“Đúng thật.” Kha Tây Ninh hồi tưởng lại, nói “Suốt cả đêm muỗi đốt đầy chân, hôm sau tỉnh dậy người không chỉ nổi đầy nốt đỏ, còn ngứa nữa. Nhưng mà có một loại dầu gió của Thái, xoa lên hiệu quả rất tốt.”

Vu Thiến Văn hiểu đây là kinh nghiệm từng trải khi quay phim của Kha Tây Ninh, cô nhíu mày, đau lòng nói: “Như vậy thực quá khổ đi.”

“Nhưng mọi người đều như thế đó.” Kha Tây Ninh ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói, “Ba phần thiên phú, bảy phần nỗ lực. Người không có thiên phú, thì phải chịu khổ nhiều hơn một chút.”

Tận khi mặt trời sắp xuống núi Kha Tây Ninh và Vu Thiến Văn mới xuống tới chân núi. Trong đoàn không có nữ giới, Vu Thiến Văn đi đường chậm, Kha Tây Ninh cũng không vội, ai ngờ cứ thế rồi dần tụt lại cuối đoàn.

Vu Thiến Văn quay đầu lại nhìn, phía sau quả thực không còn ai.

Cô thấy hơi xót xa, nói: “Nếu là khi trước chắc chắn Thẩm lão sư sẽ đợi chúng ta. Không biết xảy ra chuyện gì, tự nhiên anh ấy lại xa cách như thế.”

Kha Tây Ninh cũng đoán được đại khái nguyên nhân, nhưng cậu cũng hết cách, dù sao cũng không thể chạy tới trước mặt Thẩm Tân Nam, đem tất tần tật đoạn sử tình yêu giữa cậu và Nghiêm Tự đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện ra giải thích cho người ta nghe được. Cách này không thực tế, mà cậu cũng sẽ không làm thế.

Tài xế ở trong xe đợi lâu đã lăn ra ngủ gật.

Vu Thiến Văn gõ cửa xe, tài xế giật mình tỉnh dậy. Cô ngồi vào ghế phó lái, Kha Tây Ninh như bình thường ngồi xuống ghế phía sau.

Cô nhỏ giọng nhắc tài xế: “Bác tài, mau đi thôi.”

Tài xế đợi khoảng nửa tiếng, giữa chừng lăn ra ngủ mất. Ông vuốt mặt, khởi động xe. Sau một trận “ù ù ù” đứt quãng, xe không còn động tĩnh gì nữa.

Kha Tây Ninh nhận thấy điều bất thường, cậu nghiêng người qua, đỡ ghế hỏi: “Hỏng rồi sao?”

“Không hỏng, không hỏng.” Tài xế xoa xoa mũi, từ trên xe nhảy xuống, “Tôi đi kiểm tra thử.”

Ông lấy một hộp nhựa từ trong cốp xe ra, bên trong để dụng cụ sửa xe, sau đó chui cả người xuống gầm xe, vặn xoắn một hồi mới giơ kìm chui ra, bực dọc nói: “Thực ngại quá, Kha tiên sinh, xe chỉ sợ không sửa xong ngay được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ hả bác tài?” Vu Thiến Văn hỏi.

Đối phương bất lực nói: “Tôi sẽ gọi bên Cartaxi(*) tới kéo xe đi, nhưng e là sẽ rất muộn mới tới.”

(*) Dịch vụ cứu hộ, vận chuyển xe hơi.

Kha Tây Ninh ngồi trở về.

Vu Thiến Văn sốt ruột hỏi: “Làm sao bây giờ, nơi này ở trong núi, muốn bắt xe cũng không được.”

“Chỉ đành đợi người của đoàn làm phim tới đón thôi.” Kha Tây Ninh nói, “Em gọi điện thoại kêu tài xế khác tới, hoặc nhờ Giang đạo phái người tới đi.”

“Anh Tây Ninh...” Vu Thiến Văn thăm dò, hỏi: “Chúng ta gọi Thẩm lão sư tới được không. Trước đây Thẩm lão sư rất tốt với chúng ta mà. Lần này vừa vặn có thể lấy cớ... làm hòa?”

Xem ra Vu Thiến Văn cũng nhận ra lí do Thẩm Tân Nam đột nhiên xa cách với bọn họ là tới từ Kha Tây Ninh, muốn tìm cơ hội cho hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Kha Tây Ninh muốn nói “Không được”, lại nhớ tới thời gian trước ở cùng Thẩm Tân Nam, trong lòng quả thực không muốn mất đi người bạn khó có được này. Huống hồ quả thực Thẩm Tân Nam rất tốt với bọn họ, Kha Tây Ninh tự thấy được sự đáp lại của mình vẫn còn thua xa, trong lòng luôn cảm thấy áy náy.

Cậu chần chừ một chốc, nói: “Được rồi.”

Vu Thiến Văn nhận được sự cho phép, vui mừng nhấn số gọi đi. Mấy người Thẩm Tân Nam đã tới nhà nghỉ, sau khi nhận được điện thoại nhờ tới giúp của Vu Thiến Văn, cậu ta ngập ngừng một chút, bèn nói: “Được.”

“Thẩm lão sư nói anh ấy sẽ tới ngay.”

Kha Tây Ninh ừ một tiếng, trong lòng thầm chuẩn bị những lời nên nói, cứu vãn lại mối quan hệ của bọn họ.

Chưa được bao lâu.

Di động “tinh” một tiếng, Vu Thiến Văn lại nhận được tin nhắn mới. Cô vui vẻ mở ra xem, rồi lại thất vọng nói: “Thẩm lão sư nói anh ấy có chút việc, không tới được.”

Kha Tây Ninh tỏ ý mình đã nghe thấy.

“Nhưng anh ấy gặp Nghiêm lão sư ở cửa khách sạn.” Vu Thiến Văn tiếp tục đọc, càng đọc sau càng cảm thấy bất thường.

Kha Tây Ninh nhíu mày: “Nghiêm Tự? Sao lại nhắc đến anh ta?”

“Thẩm lão sư nói, Nghiêm ảnh đế đang đứng đợi ở đại sảnh khách sạn, nói muốn tạm biệt anh. Sau khi nghe anh còn đang ở trên núi chưa xuống, anh ấy đã chủ động nói tới đón anh.”

Vu Thiến Văn cảm thấy chuyện này càng ngày càng phát triển theo chiều hướng khó tưởng tượng.

“Cho nên đợi một chút nữa Nghiêm ảnh đế sẽ tới đón chúng ta.”

Tạm biệt.

Hồi trước có nghe người trong đoàn phim《Nói mê》nói, vì phân cảnh hiện đại do Bạch Tử Uẩn quay trở thành phế thải, cho nên bọn họ dứt khoát trực tiếp cắt phần quay đó đi. Bởi vậy đoàn phim《Cung đình》có tiếp tục ở lại cũng vô dụng, cả đoàn nhanh chóng dời địa điểm qua phim trường cung đình, cách nơi này cả ngàn cây số.

Có lẽ vì thế mà Nghiêm Tự mới đợi ở khách sạn, nói muốn tạm biệt cậu.

Kha Tây Ninh nằm xuống ghế sau, nói: “Vậy chúng ta đợi Nghiêm lão sư tới đi.”

Quả thực cũng không lâu lắm, Kha Tây Ninh đã trông thấy một biển số xe quen mắt. Nghiêm Tự một mình từ trên xe đi xuống, gõ cửa sổ xe Kha Tây Ninh.

Kha Tây Ninh để Vu Thiến Văn xuống trước.

Vu Thiến Văn quay đầu lại gọi bác tài vẫn còn đang mân mê vặn xoắn. Ông nói phải ở lại đợi Cartaxi.

Kha Tây Ninh nói: “Đi thôi.”

Cậu đi qua, thấy trong xe Nghiêm Tự không một bóng người, thực sự cảm thấy rất sửng sốt: “Anh tới một mình?”

“Ừ.” Nghiêm Tự giúp Kha Tây Ninh chuyển đồ từ xe kia qua, đáp lại ánh mắt của Kha Tây Ninh, “Mấy ngày nữa là phải rời đi. A Kiệt còn bận rộn xử lí mấy chuyện còn sót lại.”

Vả lại việc hắn đứng dưới đại sảnh khách sạn đợi người cả nửa ngày, A Kiệt cũng hoàn toàn không hay biết.

Hết chương 42.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.