Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 41: Chương 41: Biên kịch




Ảnh bạn Min đi chơi mới zìa á:))

Editor: Phương, Tokiya - Beta: Min

Thẩm Tân Nam quả thực không đi đâu xa, cậu ta chỉ chạy tới công viên phụ cận tìm một vòng, lại bắt gặp Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự đang ngồi nói chuyện trên ghế dài. Cậu không dám lại gần, chỉ dám đứng sau lùm cây rậm rạp từ xa quan sát.

Cách quá xa, bọn họ nói chuyện gì Thẩm Tân Nam nghe không rõ.

Nhưng dù như vậy, Thẩm Tân Nam vẫn thấy được Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự dùng chung một cặp tai nghe, cậu ta nhận ra Kha Tây Ninh không hề có chút phòng bị nào với Nghiêm Tự.

Theo sự hiểu biết của Thẩm Tân Nam đối với thần tượng, cách đối đãi của Kha Tây Ninh dành cho Nghiêm Tự không hề giống như “Người từng hợp tác đóng phim nhiều năm không gặp đã sắp quên mất” mà cậu từng nói. Cậu ta cũng khẳng định, trước đây là Kha Tây Ninh lừa cậu.

Buổi đi ăn lần trước, Thẩm Tân Nam phát hiện Nghiêm Tự đem tên Kha Tây Ninh phân vào cột “Ái nhân”, suy nghĩ đầu tiên nảy ra chính là hai người đang lén lút kết hôn, nhưng sau đó cẩn thận nghĩ lại, nói không chừng có thể ảnh đế yêu thầm thần tượng cho nên mới làm như vậy. Vì thế Thẩm Tân Nam lấy cớ mượn phòng vệ sinh, tới thăm dò Kha Tây Ninh. Nhưng đáp án Kha Tây Ninh cho cậu ta, lại càng khiến Thẩm Tân Nam tin rằng, Nghiêm lão sư đơn phương thầm mến thần tượng.

Nhưng không ngờ Kha Tây Ninh vậy mà lại lừa cậu ta!

Điều này làm Thẩm Tân Nam cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng cậu ta rất buồn bực, giống như có một luồng khí dư thừa chui vào buồng phổi, lên không được mà xuống cũng không xong, nghẹn đến phát hoảng.

Thẩm Tân Nam tính cách vốn đơn thuần, có tâm sự gì đều viết hết lên mặt, ban nãy nói dối cũng rất vụng về. Nhưng Kha Tây Ninh không chắc lắm liệu cậu ta đã nghe hay đã nhìn thấy gì, tùy tiện đi hỏi thì lại khéo quá hóa vụng, chỉ đành thăm dò hỏi một câu: “Cậu sao thế?”

Thẩm Tân Nam ủ rũ lên tiếng: “Không có gì, nếu anh Tây Ninh đã không có việc gì, vậy em về phòng nghỉ ngơi trước đây.”

Nói xong, cũng không đợi Kha Tây Ninh trả lời, Thẩm Tân Nam giả vờ ngáp một cái, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại mà đi thẳng về phía khách sạn.

Vu Thiến Văn không hay biết sự tình, cũng nói: “Thẩm lão sư tối nay lạ lạ sao đó, chớp mắt không ngừng, còn không dám nhìn thẳng chúng ta.”

Trạng thái “lạ lạ” này của Thẩm Tân Nam kéo dài liên tiếp mấy ngày. Kha Tây Ninh muốn tìm cậu ta nói chuyện, cậu ta lại hết lần này tới lần khác lấy cớ tránh đi. Ngoại trừ thời gian quay phim, những lúc khác gần như Kha Tây Ninh đều không tìm thấy cậu ta.

Không chỉ vậy, chỉ cần là cảnh tình cảm của bác sĩ tâm lí và Lộ Linh, Thẩm Tân Nam đều quay rất tệ. Rõ ràng là cảnh thân mật, vậy mà Thẩm Tân Nam ngay cả mắt cũng không dám nhìn thẳng. Một lần hai lần còn tạm cho qua, nhưng nhiều lần như vậy, Giang Dụ Phi cũng nổi điên lên.

Giang Dụ Phi lôi Thẩm Tân Nam cả cơ thể lẫn biểu cảm đều cứng đơ ra đi tới trước khung hình, cho cậu ta xem cảnh vừa quay ban nãy. Anh không kiềm được giận dữ, nước bọt bay tứ tung mà giáo huấn: “Cậu xem xem, xem chính mình đang quay cái thứ gì? “1 2 3 người đầu gỗ”, hay là “Anh em cương thi mặc áo dài trắng”?

Thẩm Tân Nam không phản bác không giải thích, lạnh mặt không nói một lời.

Đây không phải lần đầu tiên cậu ta bị mắng bị giáo huấn, nhưng trước kia mỗi lần bị phê bình Thẩm Tân Nam luôn giữ thái độ xin lỗi hòa hảo, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Mặc dù Kha Tây Ninh cũng rất tốt, nhưng Giang Dụ Phi vẫn thân thiết với Thẩm Tân Nam hơn, còn vô cùng gần gũi mà gọi cậu ta là “Đứa ngốc.”

Mấy ngày nay đứa ngốc hoàn toàn không bình thường, Giang Dụ Phi thầm nghĩ.

Anh nhướn mày hỏi: “Tôi nhớ lúc trước cậu đối diễn với Kha Tây Ninh, hồi hộp căng thẳng thì có nhưng mỗi phân cảnh đều rất nghiêm túc hoàn thành. Lần này bị sao thế, cãi nhau với Kha Tây Ninh à?

“Không.” Hầu kết Thẩm Tân Nam khẽ lăn.

Giang Dụ Phi không tin, nhưng tình cảm cá nhân của diễn viên không phải chuyện anh nên quản, mà anh cũng không muốn quản.

“Lần trước tôi đã nói thế nào?” Giang Dụ Phi nhắc lại, “Không được đưa tình cảm cá nhân vào việc đóng phim.“. Lần trước Thẩm Tân Nam vì Kha Tây Ninh, không tiếc xin xỏ anh lùi tiến độ quay, Giang Dụ Phi đã cảm thấy cậu ta xử trí mọi chuyện quá cảm tính.

Không biết lần này lại là vì chuyện gì.

Thẩm Tân Nam là người có tiềm năng, kĩ năng diễn xuất tốt lại linh hoạt. Trước đây Giang Dụ Phi cảm thấy cậu ta ngoại trừ da hơi đen ra thì không có vấn đề gì khác, da đen trái lại càng thích hợp đi theo phái thực lực, nhưng từ lần này có thể trông thấy, nhược điểm của Thẩm Tân Nam quá rõ ràng, đó là quá mức cảm tính.

Vẻ mặt Thẩm Tân Nam rất ảm đạm, nhưng vẫn cắn răng nói: “Được, em biết rồi.”

Trải qua một phen khai thông tư tưởng, trạng thái của Thẩm Tân Nam tốt lên rất nhiều, tuy khi diễn vẫn còn chút vấp váp, nhưng chí ít đã dám nhìn Kha Tây Ninh. Sau mấy lần, Thẩm Tân Nam dần dần tiến vào cảm xúc nhân vật, hồi phục lại trạng thái bình thường.

Giờ nghỉ trưa, Vu Thiến Văn giúp Kha Tây Ninh mở từng hộp thức ăn.

Kha Tây Ninh cùng cô ngồi đối diện cùng ăn cơm, trên đũa dùng một lần có rất nhiều vụn gỗ, cậu dùng tay xoa vụn gỗ đi. Vu Thiến Văn vẻ mặt phiền muộn nói: “Thẩm lão sư dạo gần đây bị sao vậy? Em hỏi anh ấy chút chuyện, anh ấy lại không đáp lời.”

“Cậu ấy không trả lời em?” Kha Tây Ninh còn tưởng Thẩm Tân Nam chỉ trốn tránh một mình mình, không ngờ ngay cả Vu Thiến Văn bên cạnh cậu cũng tránh nốt.

Vu Thiến Văn hiếm khi gặp được người bạn nói chuyện hợp ý, vậy mà người bạn này không nói lấy một câu, nói trở mặt là trở mặt ngay.

“Em buồn đến cơm cũng nuốt không trôi.” Vu Thiến Văn bỏ tay xuống, ủ rũ nói.

Trông bộ dạng này của Vu Thiến Văn, Kha Tây Ninh chợt nhớ tới dáng vẻ của Hạ Manh, không biết con bé ở nhà trẻ có bắt nạt các bạn nhỏ khác hay không. Cậu cầm chiếc muỗng chưa dùng bên cạnh lên, múc một miếng sườn chưng cho cô: “Nào, anh gắp thức ăn cho em. Không có Thẩm lão sư thì vẫn còn anh Tây Ninh của em mà.”

Ngay lập tức cô bị cảm động đến trào nước mắt.

Một người phụ nữ đi vào trong đoàn phim, tuổi tác ước chừng hơn bốn mươi, có lẽ rất sợ lạnh, người khác mặc áo khoác ngoài, người này lại mặc áo bông dày, bên trong còn mặc áo len lông cừu cao cổ.

Cô vừa tới, Giang Dụ Phi bèn bỏ hộp cơm trên tay xuống, tươi cười chạy ra đón.

Trông bộ dáng không giống người của làng giải trí. Vu Thiến Văn từ ngày khai máy đã vào đoàn, chưa từng nhìn thấy người này, bèn nhỏ giọng hỏi: “Ai đây.”

“Biên kịch.” Kha Tây Ninh cũng buông hộp cơm xuống.

Vừa nói xong, Giang Dụ Phi đã tươi cười vẫy tay với Kha Tây Ninh: “Tây Ninh, lần trước không phải cậu có chút nghi vấn với nội dung phần sau của kịch bản sao? Hôm nay biên kịch có thời gian rảnh, chúng ta bàn bạc một chút, cậu mau tới đây.”

Thế mà lại là biên kịch thật.

Vu Thiến Văn kinh ngạc nhìn Kha Tây Ninh: “Anh Tây Ninh, anh là thần toán tử (*) à?”

(*) Thần Toán tử: là một nhân vật trong bộ truyện Thủy Hử, Thần Toán tử tên là Tưởng Kính vì ông là người văn võ song toàn, có tài điều binh khiển tướng, bày binh bố trấn, tính toán giỏi nên được gọi là Thần toán tử (thần toán nghĩa là tính toán như thần).

“Không phải, trước đây anh đã cùng hợp tác, từng gặp vị này một lần.” Kha Tây Ninh đứng lên thuận tay vỗ vai cô nàng, mỉm cười, sau đó đi về phía Giang Dụ Phi.

Trên bìa kịch bản có ghi rõ họ tên nguyên tác cùng biên kịch, nguyên tác là Lam Vũ, biên kịch tên Từ Uý Vũ, nghe Giang Dụ Phi nói người ở phía Nam, tới đây một chuyến cũng không quá thuận tiện.

Từ Úy Vũ.

Kha Tây Ninh từ lâu đã cảm thấy cái tên này rất quen tai, nhưng lại không nhớ ra đã từng nghe được ở đâu. Bây giờ được trông thấy người bằng da bằng thịt, kết hợp cái tên với người thật, Kha Tây Ninh mới nhớ ra bảy năm trước từng gặp gỡ một lần.

Cô là biên kịch của《Nói mê》, đồng thời cũng là biên kịch của《Tiểu Lưu Ly》.

Kha Tây Ninh đi tới, cùng đối phương bắt tay một cái, cậu không nhắc lại chuyện cũ, cười với Từ Uý Vũ nói: “Đây coi như là lần thứ hai hợp tác của chúng ta rồi nhỉ.”

Giang Dụ Phi ngạc nhiên, anh với Từ Úy Vũ khá thân thiết, vậy mà chưa từng nghe cô nhắc đến vụ này.

“Lần trước nghe Giang Dụ Phi nói, người diễn Lộ Linh là cậu, tôi còn hơi bất ngờ.” Từ Úy Vũ cảm thán: “Hai lần hợp tác, tôi cũng chưa từng được gặp người thật. Bây giờ nghĩ lại, bất kể là Lộ Linh hay Lưu Lê, hai nhân vật này, đều vô cùng thích hợp với cậu.”

Giang Dụ Phi không hiểu lắm: “Lưu Ly là ai?”

“Bộ kịch bản đầu tiên tôi bắt tay vào làm.” Từ Úy Vũ cười nói, “Một trong số nhân vật chính là Tây Ninh đang đứng trước mặt chúng ta đây, còn một người nữa, chắc chắn cậu cũng biết, chính là Nghiêm Tự.”

Đây đúng là một vở tuồng kịch.

Giang Dụ Phi vỗ tay cười nói: “Vậy thì trùng hợp quá. Nghiêm Tự đang ở đoàn phim《Cung đình》kế bên.”

Từ Úy Vũ cũng cảm thấy rất trùng hợp.

Chỉ có Kha Tây Ninh nghĩ chuyện này ba phần trùng hợp, bày phần là do người cố ý sắp đặt.

“Tôi khó khăn lắm mới tới một chuyến.” Từ Úy Vũ nói, “Nếu Nghiêm lão sư đang ở cách vách, vậy tôi có thể qua đó gặp anh ấy, tiện thể cảm ơn một tiếng.”

Giang Dụ Phi cảm thấy dường như bản thân không còn hiểu rõ bạn thân nữa.

Anh không kiềm được mà bật cười nói: “Quen biết cậu bao năm, vậy mà tôi lại không biết cậu thân với ảnh đế như vậy.”

“Thực ra cũng không liên lạc nhiều.” Từ Úy Vũ nói, “Từ những ngày đầu hình thành kịch bản《Tiểu Lưu Ly》, đã quyết định để Nghiêm Tự làm nam chính, trong suốt quá trình anh ấy có tham gia vào rất nhiều công đoạn, thời gian đó cũng khá thân thiết. Dụ Phi, cậu còn nhớ lần trước không? Tôi gặp phải một chuyện khó giải quyết, tiền vốn xoay vòng không đủ, cậu cũng không giúp được. Cuối cùng có bệnh vái tứ phương, tôi tìm tới Nghiêm Tự... cho nên cứ vậy mà thiếu người ta một mảnh nhân tình.”

Giang Dụ Phi vẫn nhớ, đó là chuyện của hai năm trước.

Anh trêu đùa: “Cậu đừng quên hôm nay cậu tới đây vì việc gì, chúng ta bàn về chuyện sửa đổi nội dung kịch bản《Nói mê》 đi.”

Kha Tây Ninh vẫn luôn im lặng nghe hai người kể chuyện cũ, hơi khẽ giật mình, sau đó mới đem vấn đề khi trước nói với Giang Dụ Phi, tường tận nói lại một lần cho Từ Úy Vũ.

Từ Úy Vũ liên tục tán đồng: “Cậu nói đúng, chỗ này quả thực cần sửa lại, Tôi cũng cho rằng sau khi bị bạn cùng phòng cô lập lại dẫn tới hành vi tự làm hại bản thân thì không mấy hợp lí. Đoạn trước của nội dung kịch bản cũng nói rõ Lộ Linh không quan tâm tới mối quan hệ với bạn cùng phòng.”

Giang Dụ Phi nhíu mày, vắt óc suy nghĩ: “Vậy phải sửa lại thế nào? Chẳng phải tôi từng nói rồi sao, nguyên tác viết rất cẩu huyết. Bạn gái cũ uy hiếp lợi dụng, đây đã là môtíp từ bao nhiêu năm trước rồi? Tóm lại...”

“Bộp” một tiếng, anh nhẹ tay ném quyển kịch bản lên mặt bàn, “Tôi không đồng ý sửa lại về nguyên tác.”

“Tôi có nghĩ qua nên sửa thế nào.” Kha Tây Ninh trầm ngâm do dự nói, “Hiện nay mặc dù kết hôn đồng tính là hợp pháp, nhưng vẫn có rất nhiều bậc phụ huynh không muốn con cái mình lấy một người đồng tính. Mấy tập trước, chẳng phải bác sĩ tâm lí nói, muốn đưa Lộ Linh tới gặp ông nội mình sống tại một thị trấn nhỏ sao? Có điều không gặp được, trước khi gặp mặt, phòng tuyến tâm lí của cậu ấy đã triệt để tan vỡ. Chi bằng để người ông nội không có mặt trong nội dung kịch bản này xuất hiện, để ông ấy đảm đương người mặt đỏ (*) đi.”

(*) Ý chỉ nhân vật mang mặt nạ đỏ trong thể loại Kinh Kịch, đại diện người tốt, chính trực trong Kinh Kịch.

Giang Dụ Phi cùng Từ Úy Vũ trầm ngâm suy nghĩ một lượt.

Từ Úy Vũ mở miệng nói trước: “Không tệ. Trước mắt xem ra cách này là hợp lí nhất.”

“Sửa như vậy tốt thì có tốt.” Giang Dụ Phi nói, “Nhưng lại phải mời thêm diễn viên phụ cùng với chi tiền ăn uống. Đoàn phim của tôi triệt để trở thành đoàn phim nghèo mạt rệp rồi.”

Lời này cũng chỉ là nói đùa, điểm cười của Kha Tây Ninh cùng Từ Úy Vũ đều rất thấp, nghe Giang Dụ Phi nói vậy, đều không nhịn được phải bật cười.

Từ Úy Vũ cảm khái: “Nói thật, tôi làm biên kịch nhiều năm, cũng chỉ gặp được hai người tích cực như vậy, một là cậu, người còn lại là Nghiêm Tự.”

Kha Tây Ninh ngước mắt nhìn cô: “Nghiêm Tự cũng từng yêu cầu sửa kịch bản?”

“Nào chỉ thế.” Từ Úy Vũ cười, “Khi kịch bản còn đang trong giai đoạn trù bị, đã định sẵn để Nghiêm Tự đóng vai Mạc Thất. Chắc anh ấy muốn lấy bộ phim này để vượt qua thời kì cổ chai (*), cho nên rất xem trọng《Tiểu Lưu Ly》, thi thoảng lại tìm ra lỗ hổng trong kịch bản, sau đó sẽ tới tìm tôi bàn bạc. Nhiều lần như vậy, mỗi khi tôi muốn sửa đổi nội dung kịch bản cũng sẽ tới hỏi anh ấy... từ đó về sau, anh ấy cũng coi như một nửa biên kịch. Tôi còn từng đề nghị với đạo diễn, nếu《Tiểu Lưu Ly》được chiếu, nên thêm tên Nghiêm Tự vào hàng tên biên kịch.”

(*) Thời kì cổ chai “瓶颈期”: Ý chỉ sự khó khăn, trắc trở trong giai đoạn phát triển và chuyển mình. Vượt qua được sẽ lên được một giai đoạn mới, ngược lại thì mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.

Kha Tây Ninh thực sự không biết mấy chuyện này, khi cậu vào đoàn phim, kịch bản đã hoàn toàn được ấn định. Cậu có cảm giác như trong đầu nổi lên một sơi dây manh mối, lại đứt mất.

Từ Úy Vũ tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc cuối cùng bộ phim không được chiếu.”

Tác giả có lời muốn nói: Cứ có cảm giác ngày nào tui cũng bị muộn QAQ

Từ chương này trở đi sẽ bắt đầu một cái ps~ hi vọng mọi người mỗi ngày đều tặng tui hoa hoa =333=

Hết chương 41.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.