Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 4: Chương 4: Ba, ba đã bán con với giá bao nhiêu?




8 năm trước.

Tại nhà lớn Cố gia.

Cố Bình An trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Vân: “Ba, ba đùa gì thế? Con mới 20 tuổi đã bắt con lấy chồng?”

Sấm sét giữa trời quang!

Hôm nay vừa về tới nhà đã nghe một tin sét đánh giữa trời quang này, Cố Bình An cảm giác mình không có cách nào tiếp thu được, thật ngoài dự đoán, ba mẹ muốn gả cô đi?

Cố Vân lúng túng nói: “Bình An, không phải nghiêm trọng như vậy, thật ra là đính hôn trước rồi thử ở chung.”

“Cái gì đính hôn? Con không đồng ý!” Cố Bình An nghiêm túc kháng nghị, “Ngay cả đối phương là tròn hay dẹp con cũng không biết, tại sao con phải đính hôn với hắn, ba, không phải là ba đã làm việc gì trái với lương tâm nên muốn con gả đi để trả nợ chứ?”

“Bình An, đứa con này, sao lại nói như vậy.” Cố Vân giả bộ tức giận, sức lực có hơi không đủ, thực ra cũng không tính là hắn xảy ra chuyện, mà là nhà mẹ vợ của hắn xảy ra chuyện, Lâm Tú Lan kiến nghị đính hôn với Mục gia, chuyện lớn hóa nhỏ.

“Mẹ.” Cố Bình An oan ức nhìn Lâm Tú Lan.

Lâm Tú Lan nói: “Việc này hãy nghe theo ba con đi.”

“Mẹ, mẹ thật bất công, nếu như là em, mẹ chắc chắn không bỏ mặc.”

Cố Bình An cảm thấy mẹ rất bất công, đều là chị em trong nhà, nhưng lại chỉ thương em gái, không thương chị gái, các cô chỉ cách nhau một tuổi, Cố Doanh Doanh lại được tất cả sự quan tâm của mẹ, hỏi han ân cần, xin gì được nấy.

Còn với cô, mẹ rất lạnh nhạt, tình cảm không được thân thiết như thế, nếu không phải ba thương cô, thì cô sẽ hoài nghi mình không phải là con ruột của Cố gia, có một lần cô cũng nghi ngờ, có phải tính cách của cô không biết làm nũng nên không được mẹ yêu thương không.

“Ý của con là muốn đem em gái của mình vào hố lửa sao?” Lâm Tú Lan hơi giận.

Cố Bình An hỏi ngược lại: “Vậy phải đưa con đến hố lửa hay sao? Chờ chút, hố lửa là có ý gì? Ba, ba muốn gả con cho ai? Lão già nát rượu hay là cái quỷ gì? Ba mau nói cho con biết, rốt cuộc ba muốn gả con cho ai?”

Cố Vân ấp úng nửa ngày, nặn ra một cái tên: “Mục Lăng.”

“Cái gì?” Cố Bình An sững sờ cả người, giống như mình đã nghe nhầm rồi: “Ba, ba nói ai?”

“Mục Lăng.”

Cố Bình An lập tức xụi xuống mặt đất, không thể tin ba mình.

Mục Lăng là ai, ở thành phố S không ai là không biết.

Một nhân vật oai phong một phương, người nắm quyền Mục gia, hai giới hắc đạo của thành phố S cũng phải nhường hắn ba phần, Mục gia lập nghiệp từ kinh doanh bất động sản, dưới kỳ lại có rất nhiều tài chính xí nghiệp, từ bất động sản chuyển thành tài chính quốc tế, nắm trong tay mạch máu tài chính của thành phố S.

Hơn nữa nghe đồn, hắn là ác ma tái thế.

Đại gia nghiệp của Mục gia, trên có lão thái gia, dưới có một đống chi bên, Mục lăng là con cháu chính thống duy nhất, vì thế từ nhỏ đã gặp ám hại, tính cách vô cùng quái lạ, vừa âm u, vừa tàn nhẫn. Ba năm trước, Mục lão thái gia bị tai nạn xe cộ, nằm ở bệnh viện, biến thành người thực vật, Mục Lăng vội vàng kết thúc việc học ở nước ngoài trở về cai quản Mục thị.

Con cháu chi bên của Mục gia cướp quyền, đều bị hắn loại bỏ, đuổi cùng giết tận, cuối cùng hắn ngồi vững chắc trên vị trí người cai quản Mục gia.

Có người nói, sinh mệnh của người này vô cùng tốt.

Khắc cha khắc mẹ, người có mệnh cô đơn, năm ngoái vừa đính hôn với tiểu thư Tôn gia, tiểu thư Tôn gia liền mất mạng xuống cửu tuyền, nửa năm sau đính hôn với con gái Bành gia, con gái Bành gia lại vô duyên vô cớ tự vẫn ở trong nhà.

Trong mắt tất cả mọi người ở thành phố S, Mục Lăng chính là ác ma.

Cố Bình An không hề thích thú một chút nào đối với những chuyện này, tất cả chỉ là nghe người khác nói, cô và Lý Hoan Tình là bạn bè thân thiết, lớn lên cùng nhau, Lý gia thì ở cách vách, hai người tình như chị em, quan hệ với cô ấy còn tốt hơn với Cố Doanh Doanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.