Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con

Chương 4: Chương 4: Anh là kim chủ (4)




Editor: Quỳnh Nguyễn

Anh mím khóe miệng, không nói được một lời, mi tâm không thể không nhăn mặt.

Anh hôm nay tới đây, là cùng mấy người bạn ở bên cạnh tụ hội. Lại không nghĩ rằng, hôm nay gặp nữ thư kí đã bị anh xa thải, một vị bạn kèm giường trước của anh.

Nữ nhân này cực kì lợi hại, rõ ràng đã sớm nói với cô ta rõ ràng, tiền bạc hai bên thoả thuận xong, anh tự đánh giá cô đi theo chính mình một tháng, xe BMW, trang sức châu báu, chưa từng có bạc đãi quá cô.

Nhưng mà tại sau khi anh yêu cầu chia tay, cái nữ nhân này nguyên bản nghe lời lại phải muốn quấn ở bên cạnh anh.

Hôm nay anh cùng các bạn ra ngoài ngoạn chơi, thật xa nhìn đến cô cũng theo tới đây, không nghĩ muốn lại cùng cô tiếp tục dây dưa, anh tìm cửa sau đi tới, không nghĩ tới, vẫn lại là bị cô đụng vào rồi.

Mỹ nhân tựa hồ không có cảm thấy được Lãnh Vân Lâm không vui, móng tay màu đỏ tươi gắt gao bắt lấy cánh tay anh: “Lâm thiếu, em không nghĩ muốn rời khỏi anh, em yêu không phải tiền của anh, em chỉ yêu anh!”

Khóe miệng Mộ Thanh Vũ rụt rụt, không nghĩ muốn cuốn vào giữa gút mắt cảm tình bọn họ, xoay người, tính toán rời khỏi.

Hơn nữa dược tính trong cơ thể cô càng ngày càng kịch liệt.

Cô sợ hãi, nếu là lại ở tại chỗ này, chính cô sẽ làm ra chuyện tình khó có thể!

Nhưng Lãnh Vân Lâm nắm chắc cổ tay cô, ngửi được mùi đàn ông trong thân thể anh tùy ý phát ra, cô cả thân thể đều đã nhuyễn rồi.

Hiển nhiên cô gái kia cũng thấy được tư thế Lãnh Vân Lâm cùng cô thân mật, khuôn mặt vốn lại vẫn hoa lê đẫm mưa bỗng nhiên lộ ra hận ý: “Là cô! Là cô cái tiện nữ nhân này, là cô câu dẫn Lâm thiếu!”

Vốn bị người đàn ông kia tính kế, trong lòng cô sớm đã kìm nén một bụng tức giận. Nhưng lại bị cái nữ nhân không biết tên này chỉ vào cái mũi mắng, cô cũng không phải là cái loại tiểu bạch hoa bị thương tổn sẽ chỉ ở một bên yên lặng rơi lệ này. Vì thế, cô cười lạnh quay đầu: “Đúng a, tôi chính là yêu tiền bạc anh ta! Tôi không chỉ có yêu tiền bạc anh ta, tôi đã là tình nhân rồi anh rồi, cô có năng lực làm gì tôi!”

“Cô, cô không biết xấu hổ! Chen chân tôi cùng Lâm thiếu, cô là tiểu tam!” Cô gái kia nhất thời mặt giận dữ.

“Tôi chen chân? Tôi là tiểu tam?” Mộ Thanh Vũ quả thực như là nghe được truyện cười tốt nhất một dạng, “ Cô làm rõ ràng! Tôi năm năm trước liền có quan hệ với anh ta, nói thứ tự đến trước và sau cũng không tới phiên cô! Cô tính là thứ gì đó?”

“Cô là tình nhân Lâm thiếu?” Bỗng nhiên một cái thanh âm người đàn ông trung niên khàn khàn từ phía sau bọn họ truyền đến. Mộ Thanh Vũ vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy, chính là khách hàng hạ lưu kia!

Năm mươi mấy tuổi, bụng bia thật to, trên đầu còn có chút tóc, người đàn ông mặt bóng loáng, vừa mới tại trước mặt Mộ Thanh Vũ vẫn lại là một bộ biểu tình vênh váo, hiện tại tại trước mặt Lãnh Vân Lâm lại biến thành con thỏ nơm nớp lo sợ.

Lãnh Vân Lâm từ chối cho ý kiến, anh đứng tại chỗ, một cỗ biểu tình bí hiểm, chỉ là, ngón tay thon dài, mềm nhẹ thò ra nắm ở thắt lưng cô mảnh khảnh.

Cách vải dệt mỏng nhạt, da như tuyết của cô nhiệt độ quá mức cực nóng truyền tới trong lòng bàn tay anh. Cô bị sờ vào, môi đỏ mọng hơi hơi đô lên, đồng tử tan rã, vô ý thức ưm một tiếng, như là mời, hoặc như là cự tuyệt.

Một cỗ dòng khí cuồng nhiệt ở bụng dưới của cô lượn vòng bay lên, nháy mắt cuốn sạch ý nghĩ của cô, lan tràn đến tứ chi. Cả người của cô, đều đã như là ở trên ngọn lửa bị nướng, ngay cả đầu ngón chân, đều đã hiện ra hồng nhạt sáng trong.

Rốt cuộc nhịn không được, đồng tử của cô một trận tan rã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.