Chồng Ngốc Của Lưu Tuệ

Chương 9: Chương 9




Lưu Tuệ được phép đi thăm mẫu thân tâm tình rất vui vẻ liền hầm cho Diệp Minh một con gà để tẩm bổ. Đặt bát canh gà hầm lền bàn Lưu Tuệ nói: “ Tướng công chàng đã nói với mẫu thân cho ta được về thăm mẫu thân ta sao? “

Diệp Minh nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “ Ta đã nói là sẽ dẫn tức phụ đi thăm mẫu thân tiếp mà”

Lưu Tuệ cảm động nói: “ Cảm ơn tướng công”

Diệp Minh được cảm ơn liền vui vẻ sau đó đột nhiên chỉ má mình nói: “ Cảm ơn thì hôn hôn ta đi”

Lưu Tuệ nghe Diệp Minh nói xong thì hơi đỏ mặt. Mặc dù Diệp Minh tâm lí chỉ là một đứa trẻ con nhưng không thể phủ nhận Diệp Minh bề ngoài là một nam nhân có mị lực. Đột nhiên bị một đại nam nhân nói hôn hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Diệp Minh giơ mặt đợi mãi không thấy được hôn hai hốc mắt liền đầy nước nói: “ Tức phụ không muốn hôn ta sao? Ta thương tức phụ nhất vậy mà tức phụ không thương ta không muốn hôn ta”

Lưu Tuệ thấy Diệp Minh khóc vội vàng nói: “ Không có ta cũng thương tướng công mà “

Lưu Tuệ bị Diệp Minh khóc đến gấp xoay quanh. Diệp Minh tuy không khác trẻ con là mấy nhưng hắn rất ngoan. Bình thường cũng rất ít khi đòi hỏi hay khóc lóc. Hôm nay vì không được hôn mà lại khóc xem ra là rất thương tâm.

Lưu Tuệ nói: “ Tướng công xem không phải ta nấu canh gà cho tướng công sao? “

Diệp Minh sụt sịt nhìn bát canh gà coi bộ rất thèm nhưng nhất quyết không ăn. Ủy khuất nói: “ Mẫu thân nói hôn hôn là biểu hiện của sự yêu thương tức phụ không hôn ta nghĩa là không yêu ta”

Lưu Tuệ day cái trán xem ra Diệp Minh là muốn bám chặt vấn đề này rồi. Lưu Tuệ coi như là biết thêm được một mặt khác của Diệp Minh. Tướng công nhà mình hóa ra cũng là một người cố chấp.

Cuối cùng Lưu Tuệ cũng phải đầu hàng hôn nhẹ một cái lên má Lưu Tuệ rồi nói: “ Tướng công xem ta hôn tướng công rồi đừng khóc nữa”

Diệp Minh lúc này mới vui vẻ sau đó chỉ má bên kia nói: “ Bên này nữa”

Lưu Tuệ đành hôn thêm một cái nữa thì Diệp Minh mới thôi khóc. Dỗ dành thêm một lúc mới chịu tha lỗi cho Lưu Tuệ. Rồi mới chịu “ miễn cưỡng” ăn bát canh gà, làm Lưu Tuệ buồn cười không thôi.

Từ ngày được Lưu Tuệ hôn má Diệp Minh liền mạnh mẽ yêu cầu Lưu Tuệ hôn mình vào buổi sáng và buổi tối trước khi đi ngủ. Sợ Diệp Minh lại cho rằng mình không thương y rồi khóc Lưu Tuệ đành thỏa hiệp.

Bởi vậy Diệp Minh liền dưỡng ra thói quen trước khi lên giường đi ngủ hay thức dậy xuống giường. Đều đợi tức phụ hôn mình đã thì mới chịu đi ngủ và thức dậy.

Người làm trong phủ thi thoảng cũng tình cờ thấy được cảnh nhị thiếu gia đưa mặt cho nhị thiếu phu nhân đòi hôn. Sau đó nhị thiếu phu nhân sẽ nhón lên hôn lên trán hoặc má của y. Nhị thiếu gia lúc đó mới hài lòng cười tươi tắn.

Làm mù mắt một số người, nếu không phải Diệp Minh là một kẻ ngốc. Thì nhìn bộ dáng của Diệp Minh lúc đó quả thực có bộ dáng của một người bình thường. Thậm chí còn có một chút bộ dáng của một tướng công xấu xa trêu chọc tức phụ mới cưới.

Tin nhị thiếu phu nhân và nhị thiếu gia keo sơn gắn bó truyền tai nhau nhẹ nhàng lan khắp phủ. Lưu Tuệ không hề hay biết sáng sớm mình hôn trán Diệp Minh lại bị người nhìn thấy. Không hiểu ra sao khi bản thân đi qua mọi người đều cười ái muội.

Diệp phụ, Diệp mẫu cười không thấy mắt cho rằng suy đoán lúc trước của mình là chính xác. Lưu Tuệ thực sự có tình cảm đặc biệt với Diệp Minh nên mới hôn Diệp Minh. Diệp lão phu nhân huých tướng công của mình sau đó ra dấu ông nhìn con trai và con dâu mình. Ý nói nhìn xem ta nói đúng còn gì.

Không khí trong nhà nhờ việc này tương đối tốt. Lúc ăn cơm Diệp lão phu nhân còn vui vẻ gắp thịt cho Lưu Tuệ. Trần Hào ngồi bên cạnh vui vẻ phụ họa tươi cười nhưng thực ra trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Trong lòng Trần Hảo cho rằng Lưu Tuệ vì muốn lấy lòng người Diệp gia mà không ngại bò lên giường Diệp Minh. Trần Hảo thầm mắng Lưu Tuệ: “ Một nam nhân vì vinh hoa phú quý phải nằm dưới một nam nhân khác có gì là hay ho. Huống chi Diệp Minh không phải là một nam nhân bình thường mà là một kẻ ngốc”

Suy nghĩ một hồi ánh mắt Trần Hảo chợt lóe tối đó nàng ta liền lấy cớ đem đồ ăn tẩm bổ đến cho Diệp lão phu nhân để gặp riêng nàng. Trần Hảo để bát canh sâm xuống cười nói: “ Mẫu thân tình cảm của nhị đệ và đệ tức thật tốt. Con dạo này cũng có thể nghe đam người làm trong phủ kháo nhau”

Diệp lão phu nhân nghe vậy cũng vui vẻ nói: “ Đúng vậy, đúng vậy xem ra Tiểu Tuệ thực sự siêu lòng trước Tiểu Minh nhà chúng ta”

Trần Hảo cười gượng nói: “ con nghe tin đồn nói hai người đã viên phòng rồi. Mẫu thân xem....trước đây vốn nghĩ nhị đệ như một đứa trẻ. Nếu có thể có người chăm sóc tốt cho đệ ấy cả đời thì tốt rồi. Nhưng mà nếu thực sự là đệ ấy có thể....người nghĩ xem có nên nạp cho đệ ấy một tiểu thiếp vì đên ấy sinh một đứa con không? “

Diệp lão phu nhân nghe vậy cũng hơi phân vân nói: “ chuyện này... “

Trần Hảo vội bồi thêm: “ con cũng không phải muốn phá hoại tình cảm phu phu nhị đệ. Chỉ là dù sao nhị đệ cũng cần một đứa con nối dõi như vậy cũng có người chăm sóc về già. Cùng lắm chúng ta lưu tử bỏ mẫu.... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.