Chơi Độc

Chương 92: Chương 92: Phiên ngoại 08




Hôn nhân là chuyện lớn hàng đầu của đời người, đã đến lúc phải đưa vào chương trình nghị sự.

Tháng Năm, Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều ngồi trên sô pha, há cái miệng nhỏ lắng nghe mẹ dạy bảo: “Hai đứa các con, không tính là con cái được sinh khi ra khi bố mẹ chưa kết hôn đâu nhá. Tuy bảo làm hộ khẩu cho hai đứa hơi muộn, đấy cũng là bởi phải chọn tên cho các con nên mới chậm trễ. May mà sau lưng ba các con có người, muộn thì cũng muộn rồi!”

Hà Đại Đao với Hà Tiểu Kiểu ngây ngẩn không hó hé. Tôn Hồi hắng giọng: “Hình như có vài câu hỏi nhỉ. Ý chính của mẹ chính là các con là hợp pháp. Chẳng qua người Trung Quốc chúng ta khá coi trọng chuyện kết hôn. Lấy mỗi giấy đăng ký kết hôn thôi là không được. Không bày mấy bàn tiệc rượu ở khách sạn thì không gọi là kết hôn. Thực ra mẹ không vội, nhưng ba các con sốt ruột rồi. Không cưới thì ba các con xị mặt với mẹ suốt ngày ấy!”

Tôn Hồi khoanh tay, hơi ngả về phía sau, lắc lắc đầu: “Khả năng lý giải của hai đứa sao mà kém thế này cơ chứ! Cho tí phản ứng đi nào!” Tôn Hồi đang nói thì có hai cánh tay từ phía sau ôm trọn lấy mình. Cô chậm rãi ngẩng cổ, chỉ thấy một khuôn mặt lớn đang dần dần thấp xuống, cắn một cái lên mũi cô, vòng tay ôm cô siết chặt hơn, hòng ôm cả người cô lên. Tôn Hồi ra sức khua chân, cười hì hì: “Làm sao? Làm sao?”

“Lại nhẹ hơn nhiều rồi!”

Tôn Hồi vui sướng: “Em đã bảo gần đây em chắc chắn có thể giảm cân thành công mà! Vừa thương lượng với Đại Đao và Tiểu Kiều kìa, dặn hai đứa cố gắng kiểm soát chế độ ăn uống. Các con kiểm soát được thì em cũng có thể kiểm soát! Mà em kiểm soát được thì có thể gầy đi! Em gầy rồi thì đương nhiên có thể làm đám cưới!” Tôn Hồi ngoắc lấy cổ Hà Châu, thoáng ỉu xìu: “Tiếc là quá trình tiếp thu trao đổi hơi phức tạp. Với IQ của các con tạm thời khó bề lý giải! Cho nên....”

Hà Châu nheo mắt có phần nguy hiểm:“Cho nên, em tạm thời không thể gầy đi. Mà không thể gầy đi thì tạm thời không thể cử hành hôn lễ, đúng không?”

Tôn Hồi mừng rỡ gật đầu: “IQ của anh cao hơn các con đấy!”

Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiểu vẫn ngẩn tò te như cũ, trông thấy người phụ nữ tròn xoe trước mặt đột nhiên thét to, kế tiếp người phụ nữ ấy bị người đàn ông vác lên vai, hai đứa bỗng chốc nở nụ cười “nhe xỉ“.

Tôn Hồi lấy việc giày vò hai nhóc làm niềm vui, Hà Châu lấy việc giày vò cô làm niềm vui. Khi Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều gần ba tháng, cuối cùng Hà Châu thành công áp đảo Tôn Hồi. Giờ cô cũng không kiếm cớ thoái thác nữa, có điều Hà Châu vẫn “chưa đã“. Trong nhà thêm hai đứa “phá thối”, thường đột nhiên gào toáng lên khi anh chuẩn bị “đại chiến”, hoặc là trong khi anh hồi tưởng lại dư vị thì tụi nhỏ lắc cái cũi “cạch cạch cạch“. Bấy giờ, anh vừa chuẩn bị xử lý mẹ của bọn nhóc thì nghe thấy trong phòng khách truyền tới ngoại ngữ ngoài hành tinh ê ê a a.

Tôn Hồi ra sức trốn thoát, chân trần chạy vào phòng khách, thấy Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều ban đầu ngơ ngác thì bấy giờ nằm nghiêng ngả trên ghế sô pha, chân tay khua loạn, vừa cười vừa khanh khách. Tôn Hồi sán tới sô pha, dẫu áo sống chưa chỉnh tề, gãi gãi bụng nhỏ của hai bé và hỏi: “Các con cười gì đấy, nói ra cho mẹ cười cùng với nào!”

Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều tiếp tục cười khúc khích, thế giới của trẻ con khiến người lớn khó mà hiểu nổi.

Chẳng mấy chốc, hai nhóc con đói. Hà Châu buồn bực ngồi một bên, liếc mắt nhìn Hà Đại Đao ở trong vòng tay mình, đang nhìn chằm chằm vào “bát cơm”, lại liếc sang Hà Tiểu Kiểu dựa vào lòng Tôn Hồi “ti” đến là ngon lành. Anh cau mày: “Anh cũng đói!”

Tôn Hồi mặc kệ anh, Hà Châu lại nói: “Vậy anh xếp hàng!”

Thấy Tôn Hồi vẫn chẳng để ý tới mình, Hà Châu ôm Hà Đại Đao lên, ngồi kề sát Hồi Hồi, thấp giọng bảo: “Thế anh xếp hàng!” Liếc mắt cái nữa, hóa ra tai Tôn Hồi cũng ửng hồng cả rồi. Hà Châu khẽ cười một tiếng, cụp mắt nhìn sang nơi đầy đặn như ẩn như hiện kia. Hà Tiểu Kiều ăn uống vui vẻ, cắn chặt không buông, thi thoảng còn mút chụt mấy phát. Hà Châu nhanh chóng ấn ấn vào khuôn mặt bụ bẫm của con nhóc: “Đừng cắn, nhẹ tí chứ!”

Hà Tiểu Kiều nghe nào có hiểu, nhắm mắt tiếp tục ra sức mà bú. Tôn Hồi vỗ vỗ bé con, nhỏ giọng: “Con bé chưa mọc răng, không đau đâu!”

Hà Châu ghé bên tai cô: “Bình thường anh làm thế với em, sao em kêu đau?”

Mặt Tôn Hồi đỏ bừng, tức tối: “Anh có răng!”

Hà Châu khẽ cười, một tay bồng Hà Đại Đao, một tay ôm Tôn Hồi, nhẹ nhàng hôn một cái lên bầu ngực trần của Tôn Hồi, nói nhỏ: “Anh nhẹ hơn rồi đấy!”

Mặt Tôn Hồi cháy khét, thúc khuỷu tay vào anh: “Đứng đắn tí đi, các con đang ở đây đấy!”

Hà Châu nghe lời, nghiêm chỉnh ngồi cạnh, nhìn Tôn Hồi cho Hà Tiểu Kiều ăn xong lại đến Hà Đại Đao. Chẳng mấy chốc, Hà Tiểu Kiều ngủ thiếp đi, ăn no thì ngủ, đúng là có phúc. Hà Châu thừa nhận anh hơi ghen tị.

Đợi Hà Đại Đao cũng say giấc, Hà Châu nhanh tay lẹ mắt, trước khi Tôn Hồi chỉnh lại quần áo, anh liền nhấn ngay cô lại, vùi đầu vào trước ngực cô mút một cái, Tôn Hồi kinh hãi kêu lên rồi vội vàng bụm miệng sợ đánh thức hai đứa bé.

Chuông di động thình lình reo vang, làm hai bé con giật mình tỉnh giấc, tiếng khóc chói tai như thể ngay cả cửa kính cũng sắp vỡ tan. Hà Châu tức tối cầm di động lên, giọng nói âm u lạnh lẽo: “Tám giờ tối, tốt nhất cậu nên có chuyện quan trọng!”

Đầu dây bên kia, Lý Vĩ Bằng nhỏ giọng: “Không phải. Anh Châu, ban nãy bảo vệ công ty gọi điện thoại cho em bảo có người tìm anh và tự xưng là bố anh.”

Hà Châu cau mày, sắc mặt sa sầm.

Cha Hà từ thành phố Hải Châu xa xôi tới, vừa xuống máy bay là lên mạng tra địa chỉ, tìm đến công ty của Hà Châu.

Ông ta không có địa chỉ nhà riêng của Hà Châu, cũng chẳng có số di động của anh, chỉ có thể loanh quanh ngoài công ty hơn một tiếng, may sao bảo vệ tuần tra đến tầng lầu này, sau khi hỏi han liền thử liên lạc với Lý Vĩ Bằng.

Hà Châu để di động xuống, giúp Tôn Hồi dỗ con. Nửa ngày mới dỗ yên hai nhóc, tụi nó bẹp bẹp miệng lần nữa say giấc.

Tôn Hồi giục anh ra ngoài: “Dù gì bố đã tới rồi, anh cũng không thể để ông ở trước cổng công ty cả đêm được, truyền ra cũng mất hay. Anh tìm khách sạn cho bố cũng được, dẫn ông về nhà cũng không sao. Em trông con, anh mau đi đi!”

Hà Châu cũng biết việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, anh cầm chìa khóa xe rồi vội vã ra khỏi cửa. Hai tiếng sau anh mới trở về, vừa mở cửa liền bắt gặp Tôn Hồi ăn mặc chỉnh tề, nhìn về phía sau lưng anh: “Bố đâu anh?”

“Đã đưa đến khách sạn!” Hà Châu thay dép, bước vào nhà. Anh nói: “Sao em thay quần áo? Nhanh tắm rửa đi ngủ thôi, hiếm khi hai đứa ngủ ngoan như tối nay!”

Tôn Hồi lại thay quần áo, nhìn con một lát mới về giường. Cô hỏi Hà Châu chuyện tối nay, anh im lặng một chốc mới đáp: “Ông ấy bảo xem tin tức mới tìm được đến đây, biết anh không sao là tốt rồi. Còn bảo muốn ở lại chăm sóc anh!” Hà Châu cười giễu: “Năm ấy, tin tức về vụ án này đã bay đầy trời. Lúc anh ngồi tù, ông ấy không tới. Giờ danh tiếng công ty anh càng ngày càng lớn thì ông ta lại đến. Chăm sóc anh á? Còn không phải chăm sóc tiền của anh sao!”

Tôn Hồi chui vào vòng tay của Hà Châu, thở dài một hơi: “Đôi lúc em nghĩ, nếu bố mẹ em có thể giống bố anh, em cũng muốn cười đến tỉnh luôn. Suy cho cùng ông ấy coi anh là con, từng nuôi anh, thương anh. Trước đây bố anh bị thương nhập viện, em cũng sẵn lòng đi chăm ông ấy. Em nghĩ bố anh đã ngoài sáu mươi, còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa. Lúc 70 còn có tinh thần, khi 80 ăn gì cũng không gắp nổi, lúc 90 còn nhìn thấy nghe thấy được không? Tính đi tính lại, những tháng ngày còn có thể sống cũng chỉ dư lại mười năm. Bởi vì ông ấy vẫn là bố anh cho nên em mới đối tốt với ông!”

Tôn Hồi nghịch ngón tay Hà Châu: “Nhưng thời điểm anh gặp chuyện, ông ấy cũng chỉ hỏi qua loa, không cuống quýt muốn chạy tới thăm anh. Khi ấy trong lòng em ghét lắm, em thấy không đáng cho anh. Song, về sau em vẫn nghĩ, nếu là bố mẹ em, ngay cả hỏi họ cũng sẽ chẳng hỏi đâu. So sánh như vậy, vẫn là bố anh tốt hơn!”

Tôn Hồi ngước đầu, bám vào lồng ngực Hà Châu: “Hồi anh còn bé chắc chắn hạnh phúc hơn em. Mẹ anh quá tuyệt, bố anh nhất định cũng từng tốt với gia đình, vậy nên ngoài miệng anh nói căm ghét, nhưng khi bố anh thật sự gặp chuyện anh cũng sẽ chẳng thấy chết mà không cứu. Lòng dạ con người cứng rắn nữa, cũng nhớ bố nhớ mẹ. Nếu anh không làm nổi người có trái tim sắt đá, em cũng sẽ không cười anh đâu. Ai có thể thật sự nỡ căm hận bố mẹ chứ!”

Hà Châu nhớ tới những ngày tháng trước khi anh mười tuổi. Cha Hà lúc ấy vẫn đang đi làm, ông ta không hề quan tâm tới mẹ anh, nhưng cũng không tệ. Ông ta thương yêu Hà Châu và Hà Huy nhiều hơn. Khi đó Hà Châu cao chưa tới ngực ông, cha Hà có thể bế anh lên dễ như trở bàn tay, đặt anh lên vai ông ta, trêu anh suốt quãng đường đi tới cầu lớn trên thị trấn xem người ta chơi cờ.

Ông ta từng làm hết trách nhiệm của một người cha, cho dù sau khi hai vợ chồng đã ly hôn, ông cũng đưa tiền nuôi nấng con cái đúng hạn, thỉnh thoảng cùng Hà Huy đến thành phố một chuyến. Ông ấy đã mắc vài sai lầm nhỏ, không có sai lầm lớn, cho đến khi Hà Huy xảy ra chuyện....

Tôn Hồi ôm eo Hà Châu, nhỏ giọng: “Chỉ cần không hổ thẹn với lòng mình là được. Anh đừng nghĩ nhiều, bất kể anh làm gì em cũng ủng hộ anh.”

Không phải Tôn Hồi bảo Hà Châu làm người con trai hiếu thảo, dù gì cô cũng chẳng phải bản thân anh, nên không thể trải nghiệm tuổi thơ của anh. Cô không chắc chắn vị trí thật sự của cha Hà trong lòng anh, có điều cô không hy vọng giờ đây Hà Châu sẽ mâu thuẫn, tương lại sẽ hối hận. Nói đi nói lại, cô đâu tốt bụng vậy, chẳng qua cô muốn để Hà Châu nhẹ lòng thôi.

Thực tế chứng minh Tôn hồi không phải chỉ là phái thần tượng, cô cũng là phái thực lực, thành công nhìn tới cảm xúc nhỏ nhoi của Hà Châu.

Hà Châu tiễn cha Hà lên máy bay, không cho ông ta tiền, thậm chí không bảo ông đến tham dự lễ cưới, chỉ cho ông ta một số điện thoại di động, dặn ông có chuyện hãy gọi. Đợi cha Hà lên máy bay rồi, Hà Châu lại gọi cho thủ hạ ở thành phố Hải Châu nhờ để mắt đến ông.

Tôn Hồi không lo sẽ xảy ra những tình tiết ông già bà cả gào khóc tố cáo con cái không cho mình tiền, không làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng trong các bộ phim gia đình cẩu huyết chiếu vào tám giờ tối. Hà Châu là ai chứ? Hà Châu là người đàn ông cô yêu, cô mới không lắng Hà Châu sẽ bị cha Hà đâm một dao sau lưng đâu, cô chỉ e cha Hà không quý trọng cơ hội cuối cùng này. Số di động của Hà Châu, đó là thứ quý giá biết bao.

Hà Châu nhéo má cô và bảo: “Giun đũa nhỏ, em mềm lòng như vậy thật sự không cảm thấy lòng dạ anh cứng rắn à?”

Tôn Hồi cười hì hì lắc đầu: “Không cứng, không cứng! Anh vừa sắt đá vừa dịu dàng....”

Sắt đá dịu dàng bắt đầu thử kiểm tra áp lực cho Tôn Hồi, quyết định tổ chức hôn lễ vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, còn lại nửa tháng. Đúng là tin dữ chớp nhoáng kinh động Trời xanh. Tôn Hồi bảo vệ tiết tháo của mình, đẩy xe nôi ra sức phản đối hôn lễ, chỉ trích Hà Châu phong kiến cổ hủ. Hà Châu nói như thật: “Vậy thì kết hôn vào ngày hai ba tháng Chín. Còn chưa tới mấy hôm, dù sao anh cũng đã chuẩn bị ổn rồi, ngay và luôn cũng được!”

Tôn Hồi giậm chân kháng nghị: “Không được, không được. Đừng tưởng em không biết tâm tư của anh. Tổ chức hôn lễ vào sinh thật em là có thể bớt đi một phần của tặng cho em có phải không? Không thể nào!”

Cô cắn môi, đau lòng gật đầu: “Vậy thì Quốc Khánh đi...”

Quốc Khánh ắt là ngày bao lì xì tung bay, mang theo máu và nước mắt của bạn bè thân thiết, mỗi cặp cô sau chú rể đều biến thành ma cà rồng, nhưng cũng có ngoại lệ chẳng hạn như đám cưới của Tôn Hồi và Hà Châu.

Váy cưới thiết kế sớm đã hoàn thành từ hai tháng trước, giờ chỉ cần thay đổi kích thước một tẹo. Tôn Hồi nhìn chằm chằm vào lớp vải quanh eo, cho đến khi trông thấy vải vóc co lại, co lại, cô mới hài lòng. Xem ra mình thực sự giảm béo tương đối thành công.

Tạ Kiều Kiều ngửa mặt lên Trời hét toáng: “Tao chừa từng gặp cặp vợ chồng khác người như tụi mày. Sinh con khác người, Kết hôn cũng vậy. Thế nào mà còn hơn nửa tháng mới bắt đầu chuẩn bị. Hai người đã làm gì hả, giờ mới thông báo cho tao. Mày nghĩ lương tao cao lắm à!”

Tôn Hồi ung dung đáp: “Đã làm gì à? Ờm, tao nghĩ xem. Nửa năm trước thì Hà Châu liên lạc với đảo rồi, chính là cái hòn đảo mà hai ngôi sao Hồng Kông kia kết hôn ấy. Anh ấy đặt mười mấy phòng có tầm nhìn ra biển siêu đẹp, chẳng qua khách khứa đông quá. Ngoài ra có mấy phòng phong cảnh không đẹp lắm, đến lúc đó rút thăm quyết định. Phải rồi, bao ăn ở, hành trình tổng cộng năm ngày, còn có rút thăm trúng thưởng trong hôn lễ này. Giải lớn nhất là miễn phí tất cả chi phí trên đảo, bao gồm mua sắm. Với cả một số giải thưởng nhỏ, tiền mặt ước tính hơn một vạn đi. Còn có,

phù dâu được một phong bao to bự. Có liên quan gì đến tiền lương của mày nhở....”

Tôn Hồi thao thao bất tuyệt, sắc mặt Tạ Kiều Kiều càng ửng hồng hơn, cuối cùng cô bạn tóm một phát lấy tay Tôn Hồi, kích động nói: “Phú hào, cuối cùng tao tao gặp được phú hào bằng xương bằng thịt rồi!”

Tôn Hồi cười sung sướng. Tạ Kiều Kiều bấy giờ hoàn toàn không ngờ tới, phú hào bằng xương bằng thịt chẳng phải kẻ mà người thường có thể gặp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.