Chơi Độc

Chương 8: Chương 8




(Tác giả: Vỗ béo không vui đâu. Nếu các bạn vỗ béo thì tôi sẽ trả thù xã hội đấy! Hừm ╭(╯^╰)╮

Tôi nhất định sẽ không cho các bạn biết nam chính là người thật lòng yêu thương Hồi Hồi, hơn nữa còn biết sinh nhật của Hồi Hồi đâu. Hừm, tôi nhất định sẽ không cho các bạn biết tỉ mỉ đâu, một câu trước khi nghĩ:đừng suy nghĩ xiên xẹo. Hừm, tôi thật sự đang trả thù xã hội đó!

Cảm ơn yêu tinh ném một quả địa lôi, Thanh Nhi ném một quá địa lôi, chíu chíu. Với cả, dùng hết bản thảo tồn rồi, hu hu! ---------

Tôn Hồi lau nước mắt, mu bàn tay lạnh lẽo. Tầm mắt nhìn qua tuy lờ mờ nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ đại khái hình dáng.

“Làm gì....” Vừa mở miệng lại mang theo tiếng khóc và có một tia run rẩy, Tôn Hồi lần

nữa cúi đầu dụi dụi mắt.

Giang Binh thấy cô đứng thẳng tắp. Dưới ánh trăng, chiếc áo khoác màu đỏ cô mặc trên người chói mắt như ánh lửa, vốn nên là dáng vẻ vui tươi nhảy nhót, nhưng giờ buồn thương thế này đây. Hắn cất nửa bước rồi lại ngập ngừng thu chân về đứng nguyên tại chỗ, lên tiếng: “Thân thích đều đã đến gần đông đủ, tìm không thấy cô.”

Cô là “tiểu thọ tinh”, nên ngoan ngoãn ngồi trên vị trí chính, cười hi hi ha ha cảm ơn lời chúc mừng của những người họ hàng.

Tôn Hồi lau mắt đi theo Giang Binh về phía phòng bao và hỏi hắn: “Mắt tôi đỏ không? Có nhìn ra được đã khóc không?”

Giang Binh nghiêng đầu nhìn cô, không chỉ mắt đỏ hoe mà ngay cả mũi cũng hồng hồng. Hắn không đành lòng: “Đỏ, bằng không cô đứng thêm hai phút nữa đi!”

Lúc này, Giang Binh mới nhận ra Tôn Hồi thế mà lại có hai cái lúm đồng tiền khảm trên đôi má bầu bĩnh thật đáng yêu, trước kia chưa bao giờ để ý.

Tới cửa phòng bao thì gặp ngay Tôn Địch đang sốt ruột rảo bước. Sau khi trông thấy em gái thì cảm tạ Trời Đất rồi khiển trách: “Em chạy đi đâu thế, chỉ đợi mình em để bày món thôi đấy!”

Tôn Hồi đáng thương nhìn chị gái, đôi mắt đỏ hoe chớp chớp. Quả nhiên nghe thấy Tôn Địch hỏi: “Sao mắt đỏ thế, em khóc hả?” Không đợi Tôn Hồi trả lời, cô ấy nói tiếp: “Được rồi, đừng dở tính trẻ con ầm ĩ nữa, mau vào đi!”

Tôn Hồi cắn cắn môi, lỗ mũi chua xót, trái tim co rút đau đớn.

Trong phòng bao, bố Tôn và mẹ Tôn sớm đã muốn nói khai tiệc, nhưng Đàm Đông

Niên ngăn lại: “Hồi Hồi còn chưa tới! Đợi chút nữa!” Thế là mọi người chỉ có thể kêu

Giang Binh ra ngoài tìm người.

Người được tìm về rồi, bọc trong áo khoác đỏ chẳng khác gì một cái bánh chưng nhân thịt nhỏ. Vào ngày đông giá lạnh, Tôn Hồi vẫn có thói quen mặc ba tầng trong ba tầng ngoài, cũng chẳng ai cho cô biết có thể đổi sang một cái áo len dày. Tết âm lịch, chị gái vẫn dặn Tôn Hồi mặc thêm vài món quần áo, cô liền cứ mặc nhiều như vậy suốt.

Đàm Đông Niên tinh ý tóm ngay được vệt nước trong đôi mắt hơi hơi đỏ của cô. Anh ta liếc Giang Binh một cái, Giang Binh thoáng ngần ngừ, khẽ nói: “Đã khóc!”

Ông anh rể cau mày rồi bảo phục vụ thêm một ly sữa bò nóng. Tôn Địch không chú ý đến tâm trạng của em gái, giây phút này cô ấy lại nhìn chằm chằm từng cử chỉ của Đàm Đông Niên, đương nhiên cũng đem cả ly sữa bò nóng ấy để vào trong mắt. Xiết chặt đôi đũa, Tôn Địch mỉm cười ân cần gắp đồ ăn cho Đàm Đông Niên.

Tôn Hồi hiếm khi không có khẩu vị, đầy bàn món ngon biến thành tiệc “đá”, ánh mắt bảo rằng đẹp, miệng thì nói không cần, có thân thích tới mời thọ tinh uống rượu, chúc cô sinh nhật vui vẻ. Mẹ Tôn cười nói: “Em bảo nó uống rượu là nó vui nhất đấy!” Dứt lời, bên cạnh có một người đưa một chai bia đã mở nắp tới.

Đổi lại trước kia, Tôn Hồi chắc chắn hớn hở nhận lấy, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng, chỉ có thể gượng ép cười vui uống mấy ngụm. Ngồi xuống ghế rồi, Tôn Hồi không nhịn nổi, lên tiếng: “Mẹ ơi, hôm nay không phải là sinh nhật con.”

Mẹ Tôn đang muốn sang bàn bên cạnh mời rượu, đáp qua quýt: “Vậy cứ làm trước,

sau này bù cho con!”

Tôn Hồi gục đầu, trong mắt lại sắp tụ thành giọt nước, đúng lúc này Tạ Kiều Kiều gọi điện thoại đến, muốn tìm cô tán gẫu. Tôn Hồi liền kiếm cớ: “Bạn cùng phòng bảo chủ nhiệm có chuyện tìm con.”

Đang cố gắng tiếp chuyện với Đàm Đông Niên, Tôn Địch ngoảnh đầu nhìn về phía Tôn Hồi chạy qua: “Bây giờ à?”

Tôn Hồi gật gật: “Vâng, có lẽ liên quan tới học bổng.”

Tôn Địch đảo đảo mắt, lóe lên một ý, cô ấy nói với Đàm Đông Niên: “Để Giang Binh đưa Hồi Hồi về trường đi! Một mình em ấy ngồi xe buổi tối, em không yên tâm.”

Đàm Đông Niên nhíu mày nhìn Tôn Hồi, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Giang Binh, coi như đồng ý!

Biết bản thân lại bị lợi dụng, Tôn Hồi ra khỏi nhà hàng cứ một mình đi về phía trước, cũng mặc kệ Giang Binh lái xe theo sau.

Đi được một quãng, Tôn Hồi mất kiên nhẫn: “Anh đần hả, anh nên đi xem giám đốc Đàm kìa. Tối nay chị tôi muốn làm chuyện xấu đấy!”

Giang Binh mỉm cười, xem ra cô nhóc này không hề ngốc, hắn đáp: “Lên xe đi! Tôi đưa cô đi hóng gió, thế nào?”

Tôn Hồi sửng sốt, ngần ngừ chốc lát mới lề mề lên xe.

Lần này cô ngồi trên ghế phụ, mở cửa sổ xe để Giang Binh cũng hóng gió lạnh với mình, đến tận khi hai mắt bị gió thổi khô cô mới nhìn sang Giang Binh: “Anh đồng cảm với tôi đúng không? Ban nãy anh nghe thấy hết rồi à?”

Giang Binh ngầm thừa nhận, hỏi cô: “Vừa nãy không thấy cô ăn được mấy miếng, muốn ăn chút gì rồi hãy về trường không?”

Cũng không biết xe chạy đi đâu, xung quanh không hề có nhà cao tầng gì cả, hình như chạy tới phía Bắc thành phố, qua một đoạn đường nữa là trạm xe Bắc-Nam Giang. Tôn Hồi bảo: “Tôi không về trường cũng chẳng muốn về nhà!” Nhưng cô lại không

có nơi để đi, liền dứt khoát nhắm mắt ngủ.

Cơ mà cô đâu ngủ được, lúc mở mắt ra lần nữa vẫn đang loanh quanh gần trạm Bắc.

Giang Binh vẫn lái vòng vòng.

Tôn Hồi nghĩ một thoáng, vẫn quyết định tiết kiệm xăng, chỉ chỉ giao lộ phía trước và lên tiếng: “Thả tôi xuống kia đi! Tôi về nhà!”

Nhìn theo hướng cô chỉ, Giang Binh nói: “Tôi đưa thẳng cô đến cửa nhà! Chỗ này còn cách nhà cô rất xa.”

“Không xa.” Tôn Hồi đáp: “Nhà nghỉ của gia đình tôi mở ở đó!”

Cũng chẳng bận tâm để Giang Binh về có phá hỏng kế hoạch của chị gái hay không, giờ Tôn Hồi không có tâm tình nhàn rỗi đi quấn người ta. Xuống xe, nhà nghỉ ngay gần. Song, cô lại dừng bước.

Trong nhà nghỉ chỉ có một vị khách xa lạ, Vu Lệ, đang trông quầy, ngoài nơi này ra cô muốn đi đâu, làm gì đây?

Tôn Hồi lững thững bước đi không mục đích trên vỉa hè, liên tục thở dài hệt bà già bảy mươi.

Phía trước là một dãy phòng nông dân, chếch bên kia là một tiểu khu mới xây. Tầng dưới của những dãy phòng nông dân ven đường đều sửa thành tiệm cơm, tầng hai mới dành cho người ở. Tôn Hồi đói bụng, chạy tới quán ăn vặt mua một quả trứng kho và một miếng đậu phụ khô, vừa đi vừa ăn, trải nghiệm cô đơn dưới ánh trăng, cắn một miếng thì thở dài một tiếng, chớp chớp mắt lại chảy ra hai hàng lệ.

Khi Giang Binh trông thấy Tôn Hồi lần nữa, hắn vừa đỗ xe trong ga ra tầng ngầm của tiểu khu, chạy băng qua đường là tới dãy phòng nông dân đối diện. Giang Binh đang định đi vào thì nghe thấy tiếng nức nở khóc đứt quãng như của một con thú nhỏ. Nhìn theo hướng phát ra tiếng, hắn bắt gặp ngay một chiếc bánh chưng thịt nhỏ màu đỏ đang gục đầu, khóc một lát lại cắn một miếng đậu phụ khô, âm thanh vừa vặn ngắt ở chỗ này, sau khi nhai mấy cái thì khóc tiếp. Lặp đi lặp lại như vậy, cho dù đàn ông có trái tim sắt đá cũng không khỏi mềm lòng.

Tôn Hồi cắn một miếng đậu phụ khô cuối cùng, vừa khóc vừa đi tìm thùng rác bên

đường chợt thấy Giang Binh đã quẳng cô xuống và lái xe đi, giờ lại xuất hiện ngay trước mặt. Tôn Hồi ngậm miệng, lau nước mắt trên má, hỏi: “Anh sống ở đây à?”

Giang Binh thở dài một hơi thật sâu.

Những căn phòng trọ nông dân trong ngõ nhỏ có vẻ ngoài không đồng nhất, nhiều lối rẽ, mặt đất toàn rác rưởi và nước thải, đèn đường lại tối mù. Tôn Hồi lượn đi lượn lại đến chóng mặt, chạy nhanh mấy bước theo sát Giang Binh, sợ chui ra một con chuột cống. Cô nhỏ giọng: “Tôi sợ chuột lắm! Giờ thực hành chúng tôi chuyên trị lấy chuột bạch làm thí nghiệm. Tôi học ngành sinh vật! Anh biết đấy, chính là cảm thấy chuột cống xấu xí, mà đã xấu xí thì đừng chui ra dọa người chứ. Chuột bạch đáng yêu hơn!”

Cả đường líu ríu chạy vào một cánh cửa sắt, bên trong có ba, bốn căn nhà tầng. Đêm khuya yên tĩnh, các phòng đều thắp đèn. Giang Binh dừng bước trước cánh cửa tầng dưới, lấy chìa khóa ra mở. Tôn Hồi thở phào một hơi, cuối cùng đến nhà rồi.

Căn phòng tối om, Giang Binh bật bóng đèn led miễn cưỡng chiếu rõ bày trí đơn giản trong căn phòng: một bộ bàn ghế, một cái tủ vải để quần áo, bên tường kê bếp nấu, cộng thêm một cái giường nhỏ và một tấm rèm che phía trong.

Giang Binh lên tiếng: “Tôi ở cùng Hà Châu. Cậu ấy chắc còn đang làm ca tối. Cô ngồi nghỉ ngơi một lát trước đi, nghĩ xem muốn đi đâu rồi tôi lại đưa cô đi!”

Tôn Hồi khẽ nói cảm ơn, kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống.

Phòng thuê chẳng có thứ gì tiếp đãi cô được, Giang Binh chỉ có thể rót một cốc nước nóng. Tôn Hồi ăn xong hơi khô miệng, cô uống hết luôn quá nửa cốc, sau đó lau vệt nước đưa trả cái cốc cho Giang Binh, dáng vẻ ngoan ngoãn là đang nói rằng “cốc nữa“. Giang Binh mỉm cười, đứng dậy đi tới bên bếp rót nước cho cô. Bỗng nghe thấy Tôn Hồi khẽ mở miệng: “Không phải bố mẹ tôi quẳng tôi đi đâu, họ đem tôi cho người ta, cũng không phải họ tìm tôi về đâu, là chú và dì tôi không cần tôi nữa đấy!”

Giang Bình ngẩn người, quay đầu nhìn Tôn Hồi.

Đôi khi Tôn Hồi luôn nghĩ, chị gái không vui có thể tìm cô chuyện trò nhưng cô lại không có nơi nào để kể khổ. Cô là một quả hạt dẻ cười có nhiều bạn bè, thời cấp ba còn là một chị cả hào phóng, mọi người vây quanh. Và cô hiểu rõ một đạo lý, chẳng ai sẽ thích nghe oán thán cả.

Cơ mà, Giang Binh thì khác, cô và hắn không xa lạ cũng chẳng thân thiết, Giang Binh có thể hiểu ý của cô, cũng sẽ không đem lời của cô nói cho bố mẹ và chị gái cô biết.

Tôn Hồi nhíu mày: “Chị gái tôi vốn tên là Tôn Chiêu Đệ. Bố mẹ tôi muốn sinh con trai.”

Chiêu Đệ, Chiêu Đệ, gọi em trai tới, đáng tiếc nhiễm sắc thể X đánh bại nhiễm sắc thể Y, em trai bị cô đẩy đi rồi!

Sự ra đời của Tôn Hồi không được chào đón, cô là kết quả của việc phá vỡ kế hoạch hóa gia đình. Bố mẹ Tôn cam tâm tình nguyện nộp tiền phạt cho con trai nhưng không bằng lòng nộp tiền sinh con gái. Lúc ấy, mẹ Tôn trốn ở dưới quê sinh nở, sinh xong thì hỏi người quen nhà nào muốn nhận con, trùng hợp người quen biết một hộ gia đình không thể sinh con ở vùng quê khác, liền giật dây bắc cầu đưa Tôn Hồi qua đó.

Tôn Hồi gác cằm lên mép cốc, hơi nóng hun đôi mắt cô ươn ướt. Cô quay mặt về phía Giang Binh để chứng tỏ đây không phải là nước mắt.

“Khi đó, tôi nghịch lắm, là trùm sò luôn! Bơi lội giỏi nhất này, còn chuyên môn dẫn các bạn nhỏ trèo cây trộm quả này!”

Tôn Hồi không hề biết thân thế của mình, mãi tới tận năm bảy tuổi mẹ nuôi bất ngờ mang thai. Có thai ở tuổi trung niên khiến hai ông bà vui mừng khôn xiết, qua một thời gian thì bàn bạc trả lại Tôn Hồi. Vùng quê nông thôn không đủ khả năng nuôi thêm đứa trẻ nữa.

Năm ấy Tôn Hồi bảy tuổi tạm biệt một năm học tiểu học ở dưới quê, được bố mẹ nuôi đưa về nhà họ Tôn. Bố Tôn và mẹ Tôn sống chết không chịu nhận cô, vẫn là Tôn Chiêu Đệ tóc tết bím nói: “Đây là em gái ruột của con, thêm một cô con gái phụng dưỡng bố mẹ tuổi già không tốt sao? Bố mẹ không cần, con cần!”

Thế là Tôn Hồi được giữ lại. Tôn Chiêu Đệ đổi tên thành Tôn Địch, từ đó trở đi nhà họ Tôn cũng không cần phải “gọi em trai tới” nữa.

Tôn Hồi nằm nhoài lên bàn, chép miệng: “Không phải mẹ tôi không nhớ ngày bà sinh ra tôi, bà chỉ lười để ý thôi. Tôi là con gái ruột, bà đương nhiên biết tôi sinh tháng mấy

chứ.”

Nhưng ngày sinh cụ thể thì mẹ Tôn thật sự đã quên. Nhìn Giang Binh lặng thinh, Tôn Hồi hỏi: “Anh biết ngày sinh của tôi không?”

Giang Binh thoáng ngập ngừng, bắt gặp ánh mắt ngấn nước của cô đang mở to nhìn hắn với vẻ mong ngóng, hắn bất giác trả lời: “Tháng chín!”

Mắt Tôn Hồi lóe sáng, ngồi thẳng dậy luôn: “Sao anh biết?”

Giang Binh cười: “Cô quên hôm ấy cô lên mạng, lúc đăng ký chứng minh thư tôi cũng ở đó à?”

Tôn Hồi cười, tâm tình vui phơi phới, giây phút này ít nhất còn có người nhớ được ngày sinh của cô.

Cách tấm rèm kê một chiếc giường phản gỗ đơn giản, Hà Châu bị tiếng ồn đánh thức nằm nghiêng trên đó. Xuyên qua tấm rèm có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ, lời nói ríu ra ríu rít cuối cùng đã ngừng. Anh khép mắt lại lần nữa nhưng lại khó có thể ngủ tiếp. Vểnh tai lên nghe tiếng động bên ngoài. Tôn Hồi hình như đã hơi mệt, cô bò ra bàn ngáy khò khò. Giang Binh khẽ hỏi: “Tôi đưa cô về nhé! Muốn đi chỗ nào không?”

Tôn Hồi mơ màng thì thầm: “Ngủ ở chỗ này của anh được không...”

Giang Binh không đáp lời. Hà Châu mở to mắt như thể nhìn thấy đường nét một cánh tay giơ lên rồi dừng lại trên đầu bóng dáng bé nhỏ, ngần ngừ và lại buông xuống, rồi cứ thế ngồi ở cạnh.

Đêm nay Hà Châu ngủ không ngon. Anh không dám trở mình, sợ rằng quấy rầy đến Tôn Hồi bên ngoài. Đèn led vẫn chiếu sáng, thỉnh thoảng mở mắt nhìn qua tấm rèm, nhận ra bóng dáng nhỏ bé vẫn ở đó, Hà Châu lại yên tâm ngủ tiếp. Cứ như vậy cho tới khi trời sáng, gà trống nhà hàng xóm nuôi bắt đầu cất tiếng gáy. Di động của Giang

Binh đổ chuông, hắn thoáng giật mình nhận điện thoại ngay lập tức. Hà Châu chỉ có thể trông thấy Giang Binh đi ra ngoài, trước khi khép cửa nghe tiếng nói: “Giám đốc Đàm...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.