Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 368: Chương 368: Thiếu






Dụ Thiên Nhu đích thực có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt lại không hề sợ hãi, quay đầu nhìn chằm chằm anh.

Xa xa, thanh âm của Nam Cung Kình Hiên cùng Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng tới gần, ánh mắt Lạc Phàm Vũ càng thêm tối tăm, xấu hổ muốn chết lại không thể đánh cô nhóc này, ôm chặt eo cô, giọng khàn khàn: “Nhả ra nhanh lên! Nếu không thu thập em!”

Đến đây thì dũng khí của Dụ Thiên Nhu cũng hao hết, nhả ngón tay anh ra, ngay khi anh rút tay về, cô nhân cơ hội tránh thoát, sợ hãi nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn của anh, vội vã chạy về hướng phòng khách.

“Chị!”

Lạc Phàm Vũ vẫy vẫy tay đi theo, trên khuôn mặt tuấn tú là một mảnh khói mù.

“Tới cũng không nói trước một tiếng, cậu cho là nơi này phục vụ 24 giờ sao?” Nam Cung Kình Hiên liếc xéo anh, nói.“Mình còn cần phải nói trước à? Hôm nay hết giờ làm tên khốn nào vội vã chạy nhanh về nhà nhìn vợ?” Lạc Phàm Vũ sửa sang lại tây trang một chút: “Không tiền đồ, túm cái gì mà túm?”

“Cô ấy sắp tới ngày sinh, không chừng là ngày nào, mình không nhọc lòng chẳng lẽ để cậu nhọc lòng?” Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên mị hoặc nhu hòa, nhưng thời điểm nhìn Lạc Phàm Vũ lại lộ vẻ lạnh lùng, không lưu tình chút nào mà cho anh một quyền.

“Đó là con gái nuôi của mình!”

“Con của mình chính là con của mình, cái gì mà nuôi với dưỡng? Muốn thì tự mình sinh đi, cậu còn sợ tìm không thấy phụ nữ?”

“Mình chính là không muốn tìm, mình mà tìm là hù chết cậu……”

Hai người vừa đấu miệng vừa đi vào phòng khách, Dụ Thiên Nhu đạp rớt giày ngồi trên sofa chơi trò chơi Tiểu Ảnh vừa mới khai phá, mặt đỏ hồng, nghe Tiểu Ảnh vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ đạo, ngón tay nhanh chóng lướt phím.

“Dì út, là bên phải, hướng bên phải! Dì phải dùng chiêu liên hoàn mới có thể thắng được, để cháu giúp dì!” Tiểu Ảnh nhảy tới nhảy lui chỉ huy, nhịn không được lại tự mình ra trận thao tác.

“Sắp chết……” Cô cắn môi, nhìn lượng máu càng lúc càng ít, khẩn trương đến sắp hít thở không thông.

“Không chết được! Xem cháu!” Tiểu Ảnh cũng nhảy lên sofa, hai bàn tay nhỏ bao trùm lên trên tay cô, cạch cạch mà ấn.

“Tiểu Ảnh, ngồi xuống chơi với dì út, không được dẫm sofa.”

Dụ Thiên Tuyết vuốt ve cái bụng phồng lên, ôn nhu nhắc nhở.

Tiểu Ảnh le lưỡi, vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Con gái bảo bối……” Lạc Phàm Vũ ngồi xổm xuống trước mặt Dụ Thiên Tuyết: “Có nhớ ba nuôi hay không?”

Dụ Thiên Tuyết cười cười: “Anh cho con bé là thần đồng sao? Con bé làm sao nghe được anh nói chuyện?”

“Tên Kình Hiên kia vẫn luôn khoe với tôi là có thai động không phải sao?” Lạc Phàm Vũ cất cao âm điệu, thò lại gần: “Mau mau mau, cũng cho tôi cảm thụ thai động một chút, chuyện này thật thần kỳ, tên kia kích động đến như là cái gì……”

“Anh đừng, hiện tại phỏng chừng con bé đang ngủ, không có khả năng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.