Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 345: Chương 345: Để người chân chính có lỗi tới cầu tôi




“Chú hiểu lầm rồi, chú La,” Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: “Video cũng không phải tôi thả ra, chú cảm thấy tôi sẽ dùng tin tức này khiến cho La thị các người suy sụp sao?”

“Cái gì?” La Mân Thành kinh ngạc kêu lên, run rẩy thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải cháu…… Không phải cháu thả ra sao……”

Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nhìn trở lại phía trước, cầm tay lái, muốn phát động xe.

“Kình Hiên! Kình Hiên……” La Mân Thành sợ tới mức lại ngăn trở anh lần nữa, biểu tình bi thương: “Kình Hiên, cháu nghe chú nói, hiện tại chú và dì của cháu đã không còn đường để đi, trời mới biết, Tình Uyển bị truyền ra tin tức như vậy là có ý gì, La thị vay ngân hàng bao nhiêu cháu cũng biết, toàn bộ hoạt động đã bị buộc phải bỏ dở, hạng mục làm được một nửa thì bị hủy hợp đồng, chú La thật sự không còn bất kỳ biện pháp nào, nếu cháu lại không cứu chúng tôi, chúng tôi thật sự chỉ còn một con đường chết, Kình Hiên…… Chú La cầu xin cháu……Chú La cầu xin cháu……”

Biểu tình của Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt, trầm tĩnh một lát, nhàn nhạt nói: “Có lẽ tôi đã sai, chú La……

Đôi mắt thâm thúy như hồ nước quét về phía La Mân Thành, tiếp tục nói: “Trước nay tôi không thích giận chó đánh mèo lên trên người của người khác, tôi chỉ tin tưởng, gây nợ thì phải trả nợ, đừng kêu gọi tôi đồng tình, nếu trước đó chú làm sai và cũng không có đồng tình tôi, vậy vì cái gì bây giờ lại muốn tôi bố thí sự đồng tình cho chú…… Chú La, sự tình của quý thiên kim và Trình Dĩ Sênh - con rể nhà Nam Cung, đích xác không phải là một người sai, chú có thể đi nhìn thử xem hiện tại Dạ Hi và con gái của nó trải qua sinh hoạt như thế nào, như các người hiện tại, tính là cái gì?”

La Mân Thành run rẩy kêu lên: “Kình Hiên, chú biết Tình Uyển nhà chúng tôi có lỗi với cháu, nó không nên hại người, không nên chọc giận cháu, chú thay nó xin lỗi cháu, cả nhà chú đều xin lỗi cháu, chỉ xin cháu buông tha cho chúng tôi……”

Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt cười rộ lên.

“Tôi nghĩ tôi không thể tiếp nhận,” Anh thản nhiên nói: “Chú La, chú vẫn là lấy tay ra đi, tôi không muốn làm chú bị thương.”

Hai tay của La Mân Thành vẫn còn chụp vỗ cửa sổ xe, nhưng cửa sổ xe đã đóng lại, biểu tình của La Mân Thành trở nên vô cùng hoảng sợ, liều mạng chụp đánh cửa sổ xe nói gì đó, ngay khi anh khởi động xe chạy đi, ông hoàn toàn sụp đổ, thống khổ quỳ gối trên mặt đất!

“Kình Hiên…… Chú cầu xin cháu…… Chú cầu xin cháu cứu cả nhà chú……” Trên gương mặt già nua của La Mân Thành giàn giụa nước mắt, hai tay chống trên mặt đất, khóc không thành tiếng.

Xe chạy một chút thì dừng lại, Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt đảo mắt qua cửa sổ xe, người đàn ông quỳ phía sau đã qua tuổi năm mươi, hai bên tóc mai đã lâm râm bạc, thân thể cũng không hề rèn luyện mỗi ngày giống như Nam Cung Ngạo, có dấu hiệu già nua trước tuổi.

Sinh mệnh luôn sẽ có một lần như vậy, bị bức bách đến mức ngay cả tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ tùy ý người khác dẫm đạp, chỉ cầu một con đường sống.

Cũng chính là rơi vào tuyệt cảnh như vậy, những người đó mới có thể hoàn toàn thỏa hiệp, chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói một câu: “Trước tới nay chú không hề có lỗi gì với tôi, chú La, nếu được, để người chân chính có lỗi tới cầu xin tôi, cô ta không phải là trẻ con, còn cần người cha đã qua tuổi năm mươi của mình xuất đầu lộ diện gánh tội thay cho cô ta sao?”

Nói xong, anh lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, ngón tay thon dài dừng ở trên tay lái, ẩn ẩn tức giận lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

*****

Bên trong phòng riêng của nhà hàng sang trọng, Thiên Tuyết và Tiểu Ảnh đang chờ đợi.

Gian phòng nho nhỏ rất ấm áp, thời điểm đi vào Dụ Thiên Tuyết cũng đã cảm giác được, nơi này rất khó đặt bàn, ‘thiên kim khó cầu’, bọn họ có thể đặt được một phòng riêng nho nhỏ như thế này đã là may mắn, trước đó Dụ Thiên Tuyết vừa mới gặp mặt vị thương nhân người Mỹ có ý định hợp tác kia, họ cũng đã chính thức ký hợp đồng mua bản quyền sở hữu trò chơi của Tiểu Ảnh.

Nam Cung Kình Hiên quá bận rộn, thời điểm ký hợp đồng anh không có ở đây, nhưng trước đó đã ăn cơm cùng với vị thương nhân kia, lúc này bên trong phòng nhộn nhạo không khí thắng lợi vui vẻ, Dụ Thiên Tuyết ôm Tiểu Ảnh tươi cười, điềm đạm xinh đẹp động lòng người, nhìn màn hình máy chơi game loại nhỏ hiện ra bản thử nghiệm trò chơi mà cậu bé đã tỉ mỉ thiết kế, cảnh trí hoa lệ và tình tiết tuyệt diệu làm cho người ngoài nghề như cô cũng xem không rời mắt.

“Nam Cung tiên sinh, phu nhân và con trai của anh đang ở bên trong, thực đơn cũng đã gọi xong, anh có muốn nhìn qua không?” Người phục vụ tri kỷ đi tới tiếp đón anh, nhẹ giọng cười nói.

“Không cần, cứ dựa theo đồ ăn mà họ đã gọi.” Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng sáng ngời, ôn nhu nói.

Đèn đóm chiếu ánh sáng nhu hoà trên hành lang u tĩnh, Nam Cung Kình Hiên vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ, chính mình mở cửa đi vào, nháy mắt mở cửa, anh nhìn thấy hai mẹ con ngồi ở bàn ăn thân mật cười đùa vui vẻ.

Rất nhiều hình ảnh ở quá khứ xuyên qua lướt lại trong đầu, Nam Cung Kình Hiên bỗng có một loại cảm giác hoảng hốt, tựa như từ một địa phương xa xôi trèo đèo lội suối mà đến, phảng phất chính là vì khoảnh khắc này, nhìn mẹ con cô ở dưới sự che chở của mình, mỉm cười ấm áp.

Rốt cuộc, rốt cuộc có thể sum vầy hạnh phúc.

“Đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy?” Nam Cung Kình Hiên đi vào: “Nói cho ba nghe, để ba cùng vui với hai mẹ con.”

Ngón tay của Tiểu Ảnh đang linh hoạt lướt trên màn hình, ấn nút tạm dừng, từ trên đùi của mẹ nhảy xuống, chạy đến bên người Nam Cung Kình Hiên: “Daddy, ba nhìn nè! Bản thử nghiệm này là chú Martin giúp con hoàn thiện ở Mỹ, có khả năng sau này sẽ còn cải biến, chẳng qua bản này đã chơi rất khá, daddy, ba thử đi!”

Nam Cung Kình Hiên duỗi tay ôm Tiểu Ảnh lên ngồi ở trên đùi của mình: “Đâu, để ba nhìn thử.”

Trên màn hình nho nhỏ, bản gốc kia vốn chỉ xuất hiện tán loạn trong đầu Tiểu Ảnh, nhưng giờ đây, hình ảnh đã được thiết kế xuất sắc thực tế, đích xác là hoa lệ hơn nhiều so với phiên bản trong tay anh lần trước, đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên biểu lộ sự tán dương, nghe con trai dựa trong lồng ngực giảng giải tác dụng của các vật phẩm trong game, còn có những việc cần chú ý, bàn tay nhỏ đặt trên bàn tay to, rất ấm áp đáng yêu.

“Xong! Daddy! Xung phong!” Tiểu Ảnh co nắm tay kêu lên.

Đã lâu không đụng vào loại trò chơi này, Nam Cung Kình Hiên có chút bối rối, nhưng anh vẫn cười nhạt bắt đầu thao tác, ngón tay thon dài linh hoạt nhanh nhẹn, chẳng qua vẫn là trở tay không kịp, tới lui đã bị người giết chết.

“Oh,no!” Tiểu Ảnh che đôi mắt, sau đó thả ra: “Không sao, daddy, chết thêm vài lần là quen! Ban đầu chơi ai cũng bị chết!”

Nam Cung Kình Hiên bật cười, bắt đầu chơi lại một lần nữa, vòng con trai trong lòng ngực, trong tiếng hò reo cổ vũ của con trai, anh tiếp tục thăm dò thế giới trong trò chơi.

Dụ Thiên Tuyết nhịn không được thò người lại gần, đứng ở phía ghế, nhẹ nhàng cong eo nhìn chồng mình chân tay vụng về như thế nào ở trước mặt con trai.

“Ha ha ha ha……” Ở lần Nam Cung Kình Hiên chết lần thứ n, Dụ Thiên Tuyết nhịn không được chống bả vai của anh mà cười ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.